- Lỗ Tiến là người máu lạnh. Nếu nói không nể mặt cậu cũng có thể nhưng không nể mặt Trấn Lương không thể nào nói nổi. Tướng quân Đông Hải dù sao cũng từng là tổng thủ trưởng của Tổ đặc nhiệm A. Nếu Lỗ Tiến thật sự muốn làm như thế, tôi sẽ tìm y gây phiền toái.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nhìn Kiều Thế Hào một cái nói:
- Kỳ thật, anh hoàn toàn có thể đi tìm tư lệnh căn cứ Lâm. Dù sao, sân huấn luyện của Báo Săn vẫn là ở vịnh Lam Nguyệt thôi. Tư lệnh Lâm chẳng lẽ không nể mặt nhà họ Kiều?
- Vô dụng thôi, tư lệnh Lâm tự mình ra mặt thương lượng với Trịnh Phương. Không ngờ Trịnh Phương nhăn mặt, nói là tư lệnh Lâm đánh nhẽ phải hỗ trợ Báo Săn làm tốt công tác sao có thể tham lam nắm giữ sân huấn luyện. Nếu Báo Săn không thể khôi phục, năng lực tấn công phòng thủ chắc chắn sẽ giảm xuống.
Nếu việc lớn mất nước mất dân xảy ra, Tư lệnh Lâm phải chịu trách nhiệm vân vân.Thiếu chút nữa làm tư lệnh tức giận đến phun huyết.
Kiều Thế Hào có chút phẫn nộ nói.
- Thật sự là khó khắn, đến Tư lệnh Lâm đi cũng không nể mặt, tôi đi chắc lại càng không được việc.
Diệp Phàm nói xong, cảm giác việc cũng lớn dần lên.
- Những người khác tôi không lo, tuy nhiên, chuyện Thế Hào cậu phải lo.
Kiều Hoành Sơn đột nhiên nói nhìn Diệp Phàm một cái nói tiếp:
- Thật ra, Lâm Hoành tuy nói ngồi trên vị trí tư lệnh căn cứ Vịnh Lam Nguỵet nhưng tình cảnh người này thật ra rất xấu hổ.
- Tình cảnh xấu hổ?
Diệp Phàm thầm nhắc lại, nhìn Kiều Hoành Sơn, không hiểu những câu này.
- Ha ha, cậu chắc chắn không rõ. Việc này rất phức tạp, hôm nay rảnh sẽ nói cho các cậu một chút.
Kiều Hoành Sơn nói đến đây, dừng lại nhâp một ngụm trà, giống như phải lấy gọng, nói:
- Bởi vì Lâm Hoành không có nhiều bối cảnh.
- Ba, hắn không có bối cảnh sao có thể ngồi lên vị trí tư lệnh căn cứ Vịnh Lam Nguyệt? Căn cứ vịnh Lam Nguyệt cũng không phải căn cứ bình thường. Là căn cứ tiền tuyến phòng thủ trên biển. Nếu khai chiến, chắc chắc trách nhiệm tác chiến quan trọng.
Đại vị căn cứ không phải là nhỏ. Vị trí này người nhìn ngó không ít. Ba xem Triệu Quát từ vịnh Lam Nguyệt đi ra đảm nhiệm Phó tư lệnh viên quân khu Bắc Kinh. Tư lệnh từ căn cứ Vịnh Lam Nguyệt đi ra rất có tiền đồ.
- Con thì biết cái gì, Vịnh Lam Nguyệt là quan trọng. Chính là quá quan trọn mới để Lâm Hoành nhặt đồ rơi.
Kiều Hoành Sơn hừ nói.
- Sửa mái nhà dột!
Diệp Phàm thầm nói một câu, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Kiều Viễn Sơn.
- Đúng vậy, chính là sửa mái nhà dột. Nói như thế nào nhỉ. Cậu nghĩ lại xem, thật ra chính là các thế lực tập đoàn không ai nhường ai cuối cùng tư lệnh căn cứ nửa năm không quyết định được. Cuối cùng, có người đưa ra Lâm Hoành, người này trung gian. Thế nào gọi là trung gian, chính là không liên kết.
Không kéo bè kết phái. Y làm việc gì đều trong tình trạng trung lập, không có khuynh hướng chính trị rõ ràng. Cho nên các tập đoàn lớn tiếp nhận người này.
Kiều Hoành Sơn thản nhiên nói.
- Thì ra thế.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Diệp Phàm, anh Thế Hào của cậu về sau sẽ là đại diện cho nhà họ Kiều trong quân đội. Trong quan hệ phức tạp, bác cậu vài năm nữa sẽ lui, đến lúc lui về còn không thể giúp Thế Hào đi đến một vị trí nào đó. Nhà họ Kiều mất đi một quyền uy trong quân đội.
Kiều Viễn Sơn không ngờ có chút lo lắng.
- Về hưu, không thể nào. Bác cả còn trẻ, không phải tướng lĩnh cao cấp như báo hoàn toàn có thể công tác đến nưm sáu mươi lăm thậm chí bảy mươi tuổi sao? Trước kia có vài nhân vật vĩ đại vẫn cầm quyền đến bảy tám mươi tuổi?
Diệp Phàm có chút lạ hỏi.
- Cậu không rõ, quân đội có một cải cách cung sắp bắt đầu. Các tư lệnh viên của các đại quân khu về sau, sẽ không thể tiếp tục đảm nhiệm ủy viên quân ủy nữa. Bởi vì có đồng chí có ý kiến, cho rằng các tư lệnh viên đại quân khu quyền lực quá lớn, có uy hiếp nhất định đối với trung ương và chính quyền.
Kiều Viễn Sơn nhíu mày thản nhiên nói.
- Bác cả hoàn toàn có thể đến bốn tổng bọ đảm nhiệm lãnh đạo.
Diệp Phàm còn nói thêm.
- Chẳc hắn là đều muốn vậy nhưng tôi nói thật với cậu, không có khả năng. Điều chính của cấp trên không lâu nữa sẽ tới. Xem ra bác cậu sẽ rời vị trí ở đại quân khu Lĩnh Nam đến tổng bộ đám nhiệm Phó trưởng ban. Tuy nói là Phó tuy nhiên nhưng sao có thể so sánh với nhân vật số một của quân khu.
Kiều Viễn Sơn thản nhiên hừ nói.
- Bác cả không phải là ủy viên quân ủy sao, sao lại có thể đảm nhiệm chức phó ở tổng bộ được?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Ha ha, các đại quân khu bên ngoài là giống như bốn tổng bộ. Tuy nhiên trên thực tế bốn Tổng bộ cao hơn nửa bậc so với các đại quân khu.
Mà các tư lệnh viên đại quân khu được điều đến bốn tổng bộ thường thường chỉ có thể đảm nhiệm Phó Trưởng ban. Mà tôi vì là ủy viên quân ủy cho nên, còn có thể tìm được một chức Phó Trưởng ban khá có phân lượng.
Tuy nhiên, thân phận ủy viên quân ủy này xem ra cuối năm khi bắt đầu nhiệm kỳ mới của chính phủ sẽ bỏ đi.
Viễn Sơn đã vào bộ Chính trị, mà tôi không có khả năng đi đến vị trí rất cao trong quân đội.
Người ngoài có chút băn khoăn, không thể để nhà họ Kiều vừa chiếm chức ủy viên bộ Chính trị vừa có chức trong quân đội.
Bọn họ nói có chút kinh khủng. Mà tôi cũng đã hết tuổi, nhiều nhất làm một lần phải lui.
Nhìn Kiều Hoành Sơn vẻ mặt thản nhiên cười cười, nhưng Diệp Phàm cảm giác y cười có chút chua xót.
Ông ta nhìn Diệp Phàm một cái nói thêm:
- Cho nên, vì sao tôi vội vã để Thế Hào tạo ra thành tích, nguyên nhân là vì vậy. Ít nhất, trước khi tôi rời đi, sư đoàn Hồng Kiếm của Thế Hào phải tạo ra thành tích. Đến lúc đó, nhà họ Kiều chúng ta tính toán trong vài năm đẩy Thế Hào lên thiếu tướng, đến một tập đoàn quân đảm nhiệm Quân Đoàn trưởng. Nếu không, nhà họ Kiều mất đi sự ủng hộ trong quân đội.
- Diệp Phàm, chuyện Thế Hào cậu cố gắng một chút.
Kiều Viễn Sơn cùng Kiều Hoành Sơn nói thêm, buộc Diệp Phàm.
- Cháu sẽ cố hết sức.
Diệp Phàm gật gật đầu, bị buộc không có cách nào.
- Không phải hết sức, là cậu nhất định phải làm được. Việc này bác cả kính nhờ cháu.
Kiều Hoành Sơn đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc nói. Không ngờ nói ra hai chữ kính nhờ.
Diệp Phàm trốn không thoát cũng ra vẻ nghiêm túc nói:
- Cháu tin rằng có thể sắp xếp một chút thời gian để sư đoàn Hồng Kiếm huấn luyện. Đến lúc đó Trịnh Phương nếu thật sự không đồng ý, cháu cũng muốn đánh ra một chút thời gian.
Diệp Phàm đột nhiên khí phách mười phần.
- Tốt, người trẻ tuổi nên có khí phách nhất định. Từ xưa đến này, có thể có thành tựu sự nghiệp đều không phải là người đớn hèn. Không có khí phách sao có thể làm chúa tể một phương?
Kiều Hoành Sơn nhẹ nhàng đập bàn, nói nhìn Diệp Phàm một cái.
- Cậu đến thành phố Hải Đông làm quyền chủ tịch thành phố. Hải Đông nghe nói khá phức tạp. Cái khác tôi không rõ nhưng Tư lệnh viên phân quân khu Hải Đông tôi sẽ nói trước.
- Cảm ơn bác cả đã ủng hộ.
Diệp Phàm nói.
Thời gian lặng lẽ trôi đi đến giữa tháng 8. Thời tiết Thủy Châu đã rất nóng. Mà tòa nhà chính quyền khu Hồng Liên qua nửa năm tăng ca ngày đêm, đã xây dựng xong, hơn nữa trang hoàng… đều hoàn thành rồi.
Diệp Phàm cũng xuất viện về đến Thủy Châu.
Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên buổi sang vừa lên văn phòng nghe nói Bí thư Diệp đã trở lại, lập tức đến phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp nghe nói lần này cậu hỗ trợ Ủy ban Kỷ luật phá án rất thuận lợi.
Trương Lăng Nguyên vẻ mặt tươi cười nói.
- Cũng được.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói nhìn Trương Lăng Nguyên một cái hỏi:
- Mọi công việc ở quận vẫn thuận lợi chứ?
- Rất thuận lợi, mười mấy khúc xương khó gặp đã xong toàn bộ. Khu sinh thái nhân văn đã tiến vào thời kỳ phát triển. Các dự án mười phần đều đang phát triển. Tôi tin rằng chỉ cần khu sinh thái nhân văn Hồng Liên sẽ mang đến lợi nhuận không tưởng cho chúng ta.
Trương Lăng Nguyên tươi cười nói.
- Tôi vừa đi hơn hai tháng vất cả cho anh rồi.
Diệp Phàm nói.
- Không vất cả, côgn tác có mục tiếc làm cang hăng say.
Trương Lăng Nguyên nói xong nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Bí thư Diệp, tòa nhà chính quyền đã xong. Các đồng chí cấp dưới ấm ĩ muốn vào, tôi nói Bí thư Diệp chưa về, việc này nghe anh sắp xếp.
- Xây dựng tốt thì đến thôi. Chờ tôi trở lại làm gì.
Diệp Phàm nói, biết Trương Lăng Nguyên kính trọng mình, trong lòng có chút thỏa mãn.
- Tôi đã nhờ người xem mấy ngày, đều là mấy ngày tốt. Anh xem xem, ngày nào tốt.
Trương Lăng Nguyên cười nói đưa ra một tờ giấy hồng, chắc là mời thầy địa lý chọn ngày. Diệp Phàm nhìn lướt qua, đặt trên bàn nói:
- Việc này cứ do anh quyết định, tôi sẽ không xem, đến lúc đó cho tôi biết một tiếng là được.
- Vậy quyết định ngày một đi, các đồng chí ở quận muốn làm một nghi thức đơn giản náo nhiệt cho không khí.
Trương Lăng Nguyên nói.
- Được, vậy chọn ngày đó. Về phần nghi thức, anh sắp xếp đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm cười nói.
Nhìn Trương Lăng Nguyên một cái hỏi:
- Công tử Yến Đông của Chủ tịch tỉnh Yến đã đến khu Hồng Liên chúng ta chưa?
- Tới thì đã tới nói là tìm anh. Tôi nói anh có nhiệm vụ, y đi rồi.
Trương Lăng Nguyên nói.
- Ừ, cứ như vậy đi.
Diệp Phàm gật gật đầu, trong lòng đã có tính toán khác.
Ban đầu định đánh cưuộc thắng sau là muốn Yến Đông đến đầu tư mấy ngàn vạn xây dựng trường học và bệnh viện ở khu Hồng Liên. Nhưng hiện tại hắn sắp đi Hải Đông nhậm chức, khoản tiền này phải để Yến Đông đưa đến Hải Đông mới được.
Diệp Phàm biết đến một chỗ nhận chức, cái gì là quan trọng nhất, đương nhiên là tiền. Phát triển kinh tế địa phương, quản lý thành phố tốt, việc nào cũng không thể thiếu tiền. Phát triển khu Hồng Liên đã đi vào quỹ đạo, hơn nữa, Diệp Phàm cảm thấy hắn cũng làm khu Hồng Liên thất vọng.
Không lâu, Vệ Sơ Tịnh báo cáo công việc cụ thể của quận. Tuy nhiên, gần đến cuối cùng có chút ngập ngừng.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng. Chúng ta còn ngại sẽ không tốt.
Diệp Phàm nói.
- Việc này khó mà nói.
Vệ Sơ Tịnh hơi lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút mới nói.
- Là như vậy, gần đây nghe đồn trong khoảng thời gian anh không ở đây, công trinh sinh thái nhân văn có chút vấn đề.
- Vấn đề chất lượng?
Diệp Phàm ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc hỏi. diệp phàm lo lắng nhất việc này, nếu vấn đề này xảy là chính là việc lớn. Chỉ sợ vì thế mà hỏng việc lớn là phát triển Hồng Liên.