Một người Trung Quốc, tóc đen da vàng. Anh ấy có đôi mắt không phải to hơn so với người bình thường, sống mũi dọc dừa.
Dáng người cao không đến một mét tám, không gầy không mập. Khuôn mặt điển trai hơn người bình thường một chút, nhưng không có gì đặc biệt. Nhưng điều khiến Mako không thể nào quên chính là ánh mắt của anh ấy, ánh mắt cao xa vời vợi, trong veo, chính trực, sâu sắc. Mako hôm này muốn thông qua màn hình TV nói cho anh ấy biết:
"Anh à, em muốn gặp được anh. Người con trai đến Trung Quốc đã ăn trộm trái tim của Mako mang đi rồi..."
Mako tình cảm nồng nàn, hét lớn.
Bốp bốp bốp, tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, còn nhiệt tình hơn lúc nãy. Mọi người tự nhiên bị sự hồn nhiên của Mako làm cho cảm động.
- Cô không biết tên của người con trai Trung Quốc đó sao?
Người dẫn chương trình Hải Ninh hỏi.
- Anh ấy chưa nói. Lúc ấy tôi chắc vẫn là một học sinh trung học.
Anh trai Trung Quốc đã thực sự quên Mako, đã quên rồi.
Sau khi nói xong tình cảm sâu sắc của mình, hai dòng lệ tuôn ra theo hai bên gò má, Mako hét lên lần cuối:
- Anh trai Trung Quốc, Mako muốn được gặp anh một lần. Mako không có bất cứ yêu cầu gì đối với anh, chỉ xin anh hãy gặp Mako một lần được không? Dù chỉ một lần thôi được không?
- Diệp Phàm, em thấy anh có điểm giống với anh chàng Hoa Hạ mà Mako miêu tả đấy, ha ha.
Kiều Viên Viên nhìn xéo Diệp lão đại một cái, nói đùa.
- Buồn cười, những người có đặc điểm phù hợp với lời Mako vừa nói, ở trên sân vận động này chắc sẽ không dưới hai mươi nghìn người. Đây là đặc điểm quần chúng hóa, anh còn hy vọng người mà Mako nhắc đến chính là anh thật ấy chứ. Thật vinh hạnh quá!
Diệp lão đại nói cứng, miệng phun ra những lời này nhưng thật ra thằng nhãi này có chút chột dạ rồi.
Khi Mako hét lên khi nãy, Diệp lão đại cũng có cảm giác cay cay ở sống mũi.
- Xin mời đoàn khách quý Túng Đao Lưu của Nhật Bản do đại sư Akiyama Lifu dẫn đầu bước lên sân. Trong nhạc nền, tấm màn lại được vén lên, Akiyama Lifu mặc một chiếc áo võ sĩ rộng thùng thình, trước ngực có thêu biểu tượng hai thanh đao kiếm giao chéo nhau, dẫn theo hơn hai mươi đệ tử từ từ đi vào bàn.
- Đại sư Akiyama Lifu, đại Đại sư Akiyama...
Lúc này phần lớn người hâm mộ võ thuật Nhật Bản hò reo lên.
- Huýt... huýt...
Tất cả khán giả Trung Quốc đều đồng thanh phản đối.
Akiyama Lifu nhìn thoáng qua thì không già chút nào, làn da còn khá trắng mịn, hơn nữa lão già này có được vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh ngồi ở vị trí của mình, mặt thẳng, mắt không nhìn nghiêng. Đây chắc là phong cách của đại sư.
Còn Trần Vô Ba đi lên cũng rất quy củ, tất cả đệ tử theo ông từ cánh gà sân khấu đi ra.
Tuy nhiên, hiện trường tiếng hò reo còn lớn hơn nữa. Dù sao đây cũng là ở Trung Quốc, là sân nhà nên khán giả ủng hộ Trần Vô Ba vẫn đến nhiều hơn. Các đệ tử của Trần Vô Ba đều mặc trang phục tập luyện truyền thống của Trung Quốc, trên áo đều thêu biểu tượng Thái Cực.
Trọng tài tuyên đọc cam kết của hai bên xong và làm một số trình tự tất yếu, trận đấu sắp bắt đầu.
Diệp Phàm phát hiện, ánh mắt của Trần Vô Ba có chút mệt mỏi. Chẳng lẽ bị bệnh, Diệp Phàm suy đoán trong lòng, thi triển một số thủ thuật quan sát. Tuy nhiên nếu tình huống phát sinh kia là thật thì hôm nay, Trần Vô Ba có thể sẽ có chút bất lợi.
Diệp Phàm giương mắt nhìn lên, phát hiện Trần Khiếu Thiên tại góc không có chỗ ngồi, nét mặt Diệp Phàm có vẻ ngạc nhiên. Trần Khiếu Thiên vẫn một mực yêu cầu rằng muốn nhìn Trần Vô Ba biểu diễn, cho nên Diệp Phàm lợi dụng đặc quyền, lấy được một tấm vé của khán giả để cho hắn, lúc này an vị ở một chỗ mà tin rằng Trần Vô Ba cũng không phát hiện ra ông ta được.
- Đại sư Trần, mấy năm không gặp. Gần đây ông vẫn khỏe chứ?
Akiyama Lifu rất lễ phép, bất ngờ cúi chào theo cách của võ sĩ Trung Quốc, cười hỏi. Akiyama Lifu cũng nói tiếng Trung, chỉ là có chút hơi cứng giọng thôi.
- Ha ha, vẫn tàm tạm. Cậu càng ngày càng phong độ đấy!
Trần Vô Ba thản nhiên cười đáp lời.
- Cũng tàm tạm.
Akiyama Lifu gật gật đầu, lần này chào theo cách của võ sĩ Nhật Bản, nói:
- Đại sư Trần, xin ra tay đi!
- Người tới là khách, xin mời cậu trước!
Tuy tinh thần của đại sư Trần không tốt lắm nhưng đại sư vẫn giữ được phong độ. Diệp Phàm thầm khâm phục.
- Xin mời cùng lên!
Akiyama nói xong lập tức muốn động thủ.
Thời khắc này tất cả khán đài đều im lặng chăm chú theo dõi hai thân hình rất vạm vỡ, rất vững chãi trên võ đài.
Hiệp mở màn không có mấy chiêu, chỉ thấy Akiyama Lifu chậm rãi đẩy đi một chưởng về phía Trần Vô Ba. Còn Trần Vô Ba cũng đánh trả một chưởng. Hai chưởng chạm nhau, không phát ra tiếng động nào. Những khán giả có chút cảm giác vô vị nhạt nhẽo, thầm nhủ trận đấu của hai vị đại sư này không đẹp mắt hấp dẫn như trên màn ảnh, hơi nhạt nhẽo.
Chỉ có Diệp Phàm biết rằng là hai người đang thử chưởng lực. Vì đây là bước chuẩn bị để ra quyền ra chiêu tiếp theo, không giống như kiểu đánh nhau hùng hục, vừa lên đã lao vào đánh đấm như mãnh thú. Như thế đối với cao thủ mà nói là lối đánh không sáng suốt. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cao thủ so tài sẽ tốn thời gian hơn bình thường rất nhiều. Đấu đến cuối cùng chính là so bì về sự chịu đựng và nghị lực, cho nên phải biết rõ thực lực của đối phương trước mới là điều quan trọng nhất.
- Đại sư không tiến bộ mấy!
Akiyama Lifu nét mặt cười thản nhiên, sau khi thử quyền thì càng tự tin hơn một chút.
- Ha ha, tôi đã già rồi, sao có thể so sánh với thanh niên như cậu được.
Trần Vô Ba thản nhiên cười đáp lại, cũng không dao động chút nào.
Nói Akiyama Lifu là người thanh niên, chỉ có thể là lời nói tương đối của Trần Vô Ba. Trần Vô Ba khoảng hơn 80 tuổi, còn Akiyama Lifu khoảng 60 tuổi nên trong mắt của Trần Vô Ba thì Akiyama là thanh niên thì cũng bình thường.
- Ha ha ha. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Akiyama Lifu cười xong đột nhiên xuất một chưởng thẳng đứng hình thanh đao bổ về phía Trần Vô Ba.
"Chưởng đao!" – Diệp Phàm trong lòng chợt nghĩ đến hai chữ này, trong trí nhớ lập tức quay trở về thời điểm vài năm trước khi chấp hành nhiệm vụ ở trong một sơn động của mê cung Iga thì gặp phải một ông lão. Nghe nói chính là ông nội của Akiyama Lifu tên là Akiyama Mita, đang hoàn thiện "Hồng huyết đao pháp", được người ta gọi là "Hồng huyết nhất đao", là người sáng lập ra phái Hồng Á Đao Lưu Hội.
Người này công lực rất cao, từng so tài cùng Trương Hữu Trần của Võ Đang và bị thương nặng. Sau khi trở về Nhật Bản bị đồ đệ Ayamato đánh lén trong mê cung Iga. Trương Hữu Trần là người như thế nào, nghe nói người này hiện tại đã đột phá đến Tiên Thiên – cảnh giới cao nhất của con người.
Tuy nhiên, chỉ là nghe nói, theo từng chưa thấy qua người này lộ diện, Cũng có người nói người này đã sớm quy tiên, nói rằng ông ta còn sống đơn giản là phái Võ Đang muốn giữ thể diện, muốn dựng nên một cao thủ để lấy tiếng thôi.
Bởi vì dựa theo tuổi tác mà nói, nếu Trương Hữu Trần còn sống thì cũng đã hơn 115 tuổi. Tỷ lệ còn sống là rất nhỏ, chắc bây giờ Trương Hữu Trần cũng chỉ là một pho tượng hoá thạch của giới võ thuật Trung Quốc mà thôi.
Sau đó, Diệp Phàm cùng Akiyama Mita làm một vụ giao dịch, đem đầu của ông ta đổi về cho Akiyama Lifu. Và Mà Diệp Phàm vì Tổ đặc nhiệm A đã tra ra được một chuyện: chính là bí mật chiếc chìa khóa núi Xương Bối. Tuy nhiên, nghe nói chiếc chìa kia có hai cái, một cái ở trong tay một người đàn ông nước Anh.
Lúc ấy Diệp Phàm đã tìm kiếm nửa ngày trên đầu của Akiyama Mita cũng không phát hiện ra bí mật gì. Tuy nhiên, Akiyama Mita nếu có thể cùng Diệp Phàm làm giao dịch, lấy cái chìa khóa bí mật núi Xương Bối làm lợi thế.
Trong cái đầu của Akiyama Mita chắc chắn có bí mật. Chỉ có điều Diệp Phàm đang trong tình huống khẩn cấp, hơn nữa lúc đó có đồng chí cấp dưới bị trọng thương. Diệp Phàm cũng không thời gian nghiên cứu cái gì.
Bây giờ Akiyama Lifu chưởng đao, Diệp Phàm cảm giác phải chăng chưởng đao này chính là bí thuật tuyệt kĩ của Akiyama Mita – Hồng huyết đao pháp.
Chưởng đao của Akiyama Lifu nhìn rất bình thường, chỉ như gió thổi bị ông ta hướng theo. Nhưng cảm giác của đại sư Trần Vô Ba thì hoàn toàn khác.
Chỉ thấy hai tay đại sư Trần đột nhiên giao nhau, từ đường thẳng thành hình xoắn ốc liên tục xoay để mở ra, hình thành một vòng xoay tròn ngược trở lại trả chưởng đao hướng về phía Akiyama.
Bốn tay giao nhau là lúc xoẹt một tiếng, âm thanh truyền ra như tiếng vải vóc bị người ta xé toạc ra, chỉ thấy chưởng đao của Akiyama Lifu bổ thẳng xuống hai tay giao nhau của Trần Vô Ba giống như biểu diễn xiếc ảo thuật vậy.
Khán giả nhìn xem mà không hiểu ra sao cả, Diệp Phàm biết rằng: chưởng đao của Akiyama Lifu đang bị kẹt trong Thái cực của Trần Vô Ba, đang muốn bứt phá ra. Cái này gọi là khí Thái cực vô hình, mặc dù không rõ ràng như chưởng lực bên ngoài.
Nhưng Trần Vô Ba chắc hẳn đã là bậc siêu cao thủ Bát đẳng rồi. Còn Akiyama Lifu đã đột phá cửu đẳng hay chưa thì điều này không thể khảo chứng được.
Tuy nhiên, từ đôi mắt chim ưng của đồng chí Tiểu Diệp quan sát được, Akiyama Lifu ít nhất cũng là bậc siêu cao thủ Bát đẳng rồi, tuyệt đối không kém vị cao thủ ẩn danh tại Đỗ gia ở thành phố Phổ Hải tên là Chung A Cô kia.
Hơn nữa, trên người những cao thủ loại này, nội khí vẫn có thể toát ra theo chưởng lực, thậm chí có thể toát ra đến khoảng cách gần một mét trước chưởng lực.
Nói cách khác hai người ở khoảng cách cách nhau một thước cũng có thể tiến hành đọ sức, bởi vì khoảng cách chưởng lực của hai người quá gần, cho nên đều đang tiến hành đọ nội lực. Loại tỷ thí này chính là so tài ở trình độ cao. Nếu một bên bị thương, thường thường so với việc bị thương bởi bạch đao hay hồng đao đều nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Người thường coi náo nhiệt, còn người trong nghề trông cửa, cách nói ngụ ngôn này chính là nói ở trường hợp này.
- Két!
Akiyama Lifu giống như nổi giận, cánh tay nổi gân xanh lên, nội lực lập tức từ đan điền bùng lên tỏa đi đến các cơ bắp.
Những người mắt tinh đều ngạc nhiên, cánh tay của Akiyama Lifu trong nháy mắt đã phình to lên trông thấy, nhìn thoánh qua trông to như bắp đùi. Khắp khán đài đều ồ lên, bên tai những tiếng ngạc nhiên thán phục vang lên không ngớt.
- Lợi hại quá, cánh tay có thể phình to như vậy. Diệp Phàm, trong cánh tay của ông ta có gì mà có thể to lên như vậy được? Chẳng lẽ đây là nội khí Tiên Thiên đã làm cho da trương phình to lên?
Kiều Viên Viên khẽ hỏi.
- Chắc chắn không phải có nội khí Tiên Thiên đâu, Akiyama Lifu làm sao có thể đột phá Tiên Thiên được.
Nghe nói trong thời gian trước mắt, Trung Quốc chúng ta chỉ có Trương Hữu Trần của Võ Đang có khả năng đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên của con người cũng là điều khó nói. Akiyama cùng lắm cũng chỉ là cửu đẳng tầng Đỉnh Thiên thôi. Vả lại, ông ta có đạt đến cảnh giới cửu đẳng hay không cũng là điều khó nói, chuẩn xác thì chắc là bát đẳng tầng Đỉnh Thiên, nhưng cũng không chắc chắn bởi vì bây giờ ông ta còn chưa dùng hết sức.
Diệp Phàm đoán.
- Đại sư Trần gặp chút nguy hiểm rồi.
Kiều Viên Viên có chút lo lắng, nói thầm một câu.
- Ha ha, em sai rồi cô bé ạ. Đại sư Trần sẽ không gặp nguy hiểm mà ngược lại chính là Akiyama cơ.
Lúc này, bên cạnh Kiều Viên Viên vang lên một giọng nói. Diệp Phàm nghe thấy khá quen, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.