- Cảm ơn anh Thiết đã suy nghĩ chu toàn cho em như vậy.
Diệp Phàm chân thành cảm ơn.
- Cảm ơn cái gì, không có cậu anh có được gia đình hạnh phúc như bây giờ sao. Chị dâu của cậu dịu dàng lắm, ngày nào về cũng đấm lưng, bóp vai cho anh, nhà lại là một tứ hợp viện, sống thoải mái lắm.
Thiết Chiêm Hùng cười nói, trầm ngâm một lúc hỏi tiếp:
- Vương Triều trước nay vẫn còn có danh phận bên Tổ đặc nhiệm A à?
- Không, lúc đó tướng quân Trấn Đông Hải nghe em nói thì tạm thời chưa đưa vào Tổ đặc nhiệm A. Giờ tướng quân Trấn Đông Hải đã đi về nơi thiên quốc, Lỗ Tiến này em cảm thấy không tốt với em lắm, có lúc người này còn giở thủ đoạn nữa, em không thể nào thích ông ta được. Bởi vậy nên, Vương Triều không cần vào Tổ đặc nhiệm A.
Dù sao bên họ cũng chưa lập hồ sơ, cứ để Vương Triều ở Bộ công an là được rồi. Sau này chúng ta có muốn dùng cậu ấy cũng dễ hơn đúng không nào?
Diệp Phàm nói.
Thiết Chiêm Hùng lên tiếng:
- Thủ trưởng Trấn ra đi thật đáng tiếc, Lỗ Tiến này không để ý đến cậu, vậy thì cậu cũng chẳng cần phải bỏ sức cho ông ta. Đến lúc thằng nhãi này phải cúi đầu nhờ cậu, cậu mới giúp đỡ gã. Hơn nữa, nếu có thể vì thế mà dứt ra, thì cứ dứt ra khỏi Tổ đặc nhiệm A cũng tốt.
- Em cũng muốn dứt lắm, nhưng tạm thời chắc là không được. Đợi khi nào có cơ hội rồi hẵng tính.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tướng quân Cố Toàn chắc cũng sắp nghỉ hưu rồi, đến lúc đó, những đồng chí biết rõ cậu cũng không còn nhiều nữa.
Thiết Chiêm Hùng bồi thêm một câu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Chắc là Lý tướng quân sẽ không để lộ bí mật của em đâu.
Diệp Phàm nói.
- Ực, ực, ực...
Trong phòng vang lên tiếng uống rượu, Phí nhị thiếu gia cau mày, đau khổ nốc chai Vodka mấy ngàn kia, giống như đang uống Hoàng Thang vậy. Còn đám Lô Vĩ thì kinh hãi, thầm muốn dứt ra khỏi chốn thị phi này.
Uống được một cân vào bụng, Phí nhị thiếu gia đột nhiên cười, nói với Lô Vĩ:
- Lô Vĩ, vừa nãy cậu không phải nói với Diệp Phàm cái gì mà ngay cả phụ nữ cũng chẳng trị được, cứ để cậu đến tiệc Hồng Môn giàn xếp cơ mà, người anh em, cậu giàn xếp đi!
- Tôi có nói đâu?
Lô Vĩ tức giận vội mở miệng.
Tuy nhiên Phí nhị thiếu gia rõ ràng muốn dời mục tiêu, quả nhiên đã làm Triệu Tứ rối lòng.
Cô nàng nóng giận, hừ lạnh nói:
- Tôi nhớ rồi, hình như cậu với Tề Thiên, Diệp Phàm ba người bái nghĩa huynh đệ, Diệp Phàm là lão đại, cậu là lão nhị, Tề Thiên kia là lão tam.
Vừa hay, Diệp Phàm trốn không lò đầu ra. Vậy tôi kính Diệp Phàm chai này, cậu phải thay anh ấy.
Triệu Tứ căn bản chẳng thèm để ý sắc mặt Lô Vĩ, phẩy tay một cái, nhân viên phục vụ lại khui một chai Vodka, giống như chai của Phí nhị thiếu gia.
- Haha, các anh em, Trần Quân, Lý Cường, bốn anh em chúng ta đồng lòng, không cần sợ! Chăng qua chỉ là phụ nữ của đại ca mời mấy chai rượu sao? Chúng ta là anh em, chẳng lẽ lại không giải quyết được chuyện này, đừng làm lão đại thất vọng nào.
Lô Vĩ cung tương đối thâm hiểm, không ngờ lại lôi cả Trần Quân và Lý Cường vào.
- Bốn anh em các người đồng lòng, lẽ nào sáu chị em chúng tôi lại phá nhau sao?
Trần Thu Sương hừ lạnh, quay sang Triệu Tứ và mấy chị em kia nói:
- Chúng tôi là phụ nữ, phải chiếu cố. Tối nay uống như vậy đi. chúng tôi một chai, các anh ba chai. Thế thì, chúng tôi uống 1600 ly, các anh mỗi người một chai Vodka là được rồi.
- Ý kiến của Thu Sương được lắm. Để sáu chị em chúng ta xem có bẻ gãy được sự đồng tâm của họ không. Chúng ta chẳng phải là lửa thử vàng sao?
Triệu Tứ cười khanh khách nói. Cũng chẳng hề phản đối câu nói mình là người phụ nữ của Diệp lão đại mà Lô Vĩ đã nói, trong lòng Lô Vĩ thầm buồn bực, vốn muốn thử xem sao, nhưng bây giờ trong lòng đã thầm chắc chắn rồi. Chắc hẳn Triệu Tứ với lão đại có gì đó mà.
- Được, được, khui rượu khui rượu!
Tào Phi Nhi còn sợ thiên hạ không loạn, vỗ tay gọi phục vụ. Không lâu sau, mỗi người anh em của Diệp Phàm đều có một chai Vodka, còn đám Tào Phi Nhi chỉ uống loại rượu hai mấy độ thôi.
- Các cô... các cô đã có lợi về số lượng, giờ lại còn uống loại rượu nhẹ như vậy, chúng tôi thì lại bắt uống Vodka là sao?
Trần Quân có chút bất mãn, than thở.
- Tôi là bạn của Diệp Phàm, lại là nữ. Các anh là anh em của Diệp Phàm, luôn đồng tâm hiệp lực cơ mà. Lẽ nào thực sự các anh muốn chuốc cho tôi say, lẽ nào các anh có ý đồ gì? Uổng công Diệp Phàm nhận các anh làm anh em, lẽ nào các anh chưa nghe câu không bắt nạt vợ bạn à?
Triệu Tứ đột nhiên cười lạnh, ngay cả những lời vô sỉ này cũng dám nói ra.
- Đúng vậy! Đúng vậy! như các anh nói, tôi với Triệu Tứ đều là bạn của Diệp Phàm mà.
Tào Phi Nhi cũng vỗ tay kêu lên, khuôn mặt trắng hơi ửng hồng, có chút xấu hổ. Chữ bạn được nhấn mạnh, coi như đáp trả Phí nhị thiếu gia.
- Uống đi,haizz... người anh em ơi, bị anh hại chết mất rồi.
Phí nhị thiếu gia thở dài, tiếp tục sự nghiệp hai cân Vodka còn dang dở.
Ực ực...
Bốn anh em đau khổ uống, cùng nhau nhíu mày, sau khi uống được một cân rồi.
Đúng lúc này...
- Náo nhiệt quá nhỉ!
Lúc này, cửa bị mở ra, gương mặt lạnh lùng của Trương Nhất Đống ló ra, còn có mấy thanh niên đi cùng nữa.
- Anh tới đúng lúc lắm, hôm nay anh mời khách, tôi có đem vài người bạn đến.
Triệu Tứ hừ lạnh nói.
- Bạn?
Trương Nhất Đống bình tĩnh, liếc nhìn mọi người, chỉ vào đám Phí Nhất Độ hừ nói:
- Những thứ này, cũng là bạn em à?
- Haha, lúc nãy tiểu thư Triệu Tứ có nói, "bạn vợ không được bắt nạt", chúng tôi là anh em tốt của Diệp Phàm. Cho nên, được Diệp Phàm ủy thác, đến cùng uống với tiểu Tứ mấy ly rượu.
Phí Nhất Độ thản nhiên hừ nói, nháy mắt đã hiểu.
Chắc chắn Trương Nhất Đống mời tiểu thư Triệu Tứ đi ăn trưa, nhưng Triệu Tứ chẳng có cảm tình gì với Trương Nhất Đống, nên lấy Diệp Phàm làm khiên.
Không thể ngờ Diệp Phàm không tới, mà đẩy người khác đến chịu tội. Dĩ nhiên, Phí nhị thiếu gia muốn trút giận Diệp lão đại, nên đem nguyên văn câu của Triệu Tứ nói ra.
- Anh nói vậy là có ý gì Phí Nhất Độ?
Trương Nhất Đống sắc mặt đen sì, chỉ vào Phí Nhất Độ hừ nói.
- Có ý gì, anh hỏi tiểu thư Tứ đi. Câu này, là do cô ấy nói, lúc đó, tiểu thư Phi Nhi cũng phụ họa mà, không tin, anh cứ hỏi Phi Nhi đi kìa.
Phí Nhất Độ không sợ Trương Nhất Đống, lạnh lùng cười. Biết tính Tào Phi Nhi chắc chắn sẽ không nhịn được đâu.
Quả nhiên, Tào đại tiểu thư đã trúng kế. Cười nói:
- Chị Tứ có nói vậy, sao nào Trương Nhất Đống, nói đùa một câu cũng không được à? Dù sao cũng có phải thật đâu?
- Triệu Tứ, em có nói vậy à?
Trương Nhất Đống nhăn mặt, dùng giọng điệu của đấng phu quân.
Triệu Tứ không chịu nổi, hừ lạnh nói:
- Ừ, nói đó, sao? Triệu Tứ tôi giờ đang tự do, có làm bạn với ai cũng là tự do của tôi cơ mà.
- Tứ tiểu thư, cô đừng hành động theo cảm tính, đây là chuyện của hai nhà đó.
Người thanh niên phía sau Trương Nhất Đống đứng dậy hừ nói.
- Anh là ai? Tôi nói chuyện với Nhất Đống? Thằng chó anh tên gì?
Triệu Tứ nổi giận, không ngờ còn quăng những lời thô tục.
- Tôi, Điền Minh.
Mặt Điền Minh liền biến thành gan lợn, hung hăng nói.
- Điền Minh, à, đúng rồi!
." Tào Phi Nhi gật gật đầu, cười nói:
- Cha anh có phải là Điền Thắng Lợi, Phó Bí thư thứ năm trong đảng ủy Bắc Kinh chúng ta, cán bộ cấp phó tỉnh đúng không? Chả trách anh lại vênh váo như vậy, dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với chị Tứ.
- Điền Minh tôi không ỷ vào cha mình.
Điền Minh hừ lạnh nói.
- Điền Minh, cậu lôi thôi gì vậy. Câm miệng cho ông đây. Hôm nay tôi với Trương Nhất Đống cùng uống rượu, haha, có gan thì mỗi người uống một chai đi!
Phí Nhất Độ chẳng e ngại gì, la rầy Điền Minh như tôi tớ. Tư thế của Phí Nhất Độ, chính là muốn lập thiên hạ cho người anh em Diệp Phàm, che chờ cho "người vợ" nằm trong ngoặc kép của hắn, tiểu thư Triệu Tứ.
- Mày là cái thá gì chứ...
Điền Minh giận dữ, sơ suất chửi một câu.
- Nói thử câu nữa xem, xem ông đây có cho mày thấy mặt trời ngày mai nữa không?
Phí Nhất Độ bước đến trước mặt Điền Minh. Ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Điền Minh. Lúc này, thân Điền Minh run lên, chợt nghĩ ra gia thế của Phí Nhất Độ.
Tuy nói cha mình Điền Thắng Lợi là Phó Bí thư thành ủy Bắc Kinh, nhưng Phí lão gia lại là cây đại thụ che trời, so ra mình vẫn yếu hơn nhiều.
Phí gia nghe nói trước đây còn là gia thế trong chốn võ lâm, chọc vào nhà này, chắc chắn là bị đánh cho tan xác rồi. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, đồng chí Điền Minh dĩ nhiên có đủ lý trí ngậm miệng lại.
Hơn nữa, cả người hơi núp sau Trương Nhất Đống.
- Uống!
Trương Nhất Đống cũng chẳng sá gì nữa.
Cuối cùng, rối tinh rối mù.
Khi Diệp Phàm đến bệnh viện, Triệu Tứ và Tào Phi Nhi đang ở đùa giỡn như điên, vừa cầm chai rượu vừa cãi nhau đòi hai chai gì đó.
Cò đám Phí Nhất Độ nằm im trên giường ói lung tung, đã bất tỉnh rồi, một phòng bệnh lớn có đến mười người truyền nước, trông rất đẹp mắt, cả phòng toàn mùi rượu. Mà mấy ngày này chắc hẳn bệnh nhân nhiều lắm, ngay cả lối đi cũng có đặt giường bệnh.
Trương Nhất Đống cũng nằm im, chắc là say thật nên không có động tĩnh gì. Người bạn tốt Điền Minh của Trương Nhất Đống cũng có hai người đứng cạnh giường, một phụ nữ trung nien phúc hậu ngồi trên ghế, đưa tay sờ mặt Điền Minh, người phụ nữ bên cạnh cầm theo túi công văn, có vẻ là thư ký. Người này đứng rất cung kính.
Ngoài đám người Phí Nhất Độ Diệp Phàm nhận ra, còn sáu cô gái Diệp Phàm chỉ quen Triệu Tứ cùng Tào Phi Nhi. Bảy tám nam nữ bên kia, chắc không phải Trương Nhất Đống mời đến, thì cũng là Triệu Tứ gọi tới.
Đúng lúc này, bên ngoài một đám người vội vàng đi vào. Đi đầu là một người bụng bự, mặc đồ trắng, đeo đôi kính gọng vàng. Ông già này rất có khí thế của chuyên gia.
Tuy nhiên, từ bước đi của ông ta cho thấy, người này ắt hẳn là lãnh đạo của bệnh viện số năm Bắc Kinh.
- Trưởng phòng Trương, xin lỗi, đã tới chậm.
Từ xa, ông già bụng bự đeo kính đã đi về phía giường của Điền Minh. Chào người phụ nữ trung niên kia.