Quan Thuật

Chương 1562: Có chút mờ ám

Buổi tối từ nhà họ Kiều ra, Diệp Phàm đến văn phòng tỉnh ở Bắc Kinh.

Văn phòng tỉnh ở Bắc Kinh dễ tìm, chỉ cần nói là khu tám tỉnh lái xe taxi đều biết. Thật ra "Khu tám tỉnh" chỉ là tên gọi lâu ngày thành quen mà thôi..

Sau khi nhận được điện thoại của diệp phàm, Hà Nghi Viễn sớm đứng ngoài cửa chờ. Nhìn lão giả vờ thản nhiên trong lòng Diệp Phàm thầm bật cười.

Nói đến văn phòng tỉnh Nam Phúc, Diệp Phàm thật sự là chưa từng đến. Vừa mới bước vào đại sảnh, lão Hà liền nhìn một người trung niên chào:

-Chủ nhiệm Hưng Phong, xin chào…

-Xin chào Giám đốc Hà…

Người tên là Hưng Phong cũng cười chào.

Trong lòng Diệp Phàm thầm nói lão Hà là người tài trong việc gây dựng mối quan hệ.

Trước kia không biết đã tới chưa, không ngờ quen thuộc như vậy. Mà Hưng Phong có thể thân thiết với lão Hà như vậy, có lẽ quan hệ hai người trước kia cũng không tệ lắm. Chủ nhiệm văn phòng tỉnh ở Bắc Kinh cũng là cán bộ cấp Giám đốc sở, nên y không nể Hà Nghi Viễn cũng là bình thường. Bọn họ coi trọng là cán bộ cấp phó tỉnh trở lên. Như Hà Nghi Viễn, không làm họ có nhiều hứng thú.

-Bí thư Diệp, cậu có thể không biết, trước kia tôi cùng lão Phương đã từng là cộng sự, bạn già…

Hà Nghi Viễn cười nói.

-Bí thư Diệp, lão Hà, vị này đảm nhiệm Bí thư của xã hay thị trấn nào? Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, trẻ như vậy đã là một bí thư thị trấn.Chúng tôi thời bằng tuổi cậu, đều xuống nông thôn hoặc lên núi, ha ha…

Hưng Phong vẻ mặt cười nói, rất tự nhiên.

Hơn nữa, Diệp Phàm thấy trong mắt ông ta một chút kiêu kỳ. Người ta là chủ nhiệm văn phòng ở Bắc Kinh, so với bí thư xã thị trấn thật sự là ưu thế hơn.

-Các anh khi đó là thời đại nào, lên núi xuống núi cũng là đặc thù của thời đại…

Lúc này một giọng phụ nữ vang lên. Diệp Phàm đưa mắt nhìn phát hiện, một người phụ nữ khá xinh đẹp. Tuy không quá xinh nhưng nhìn qua rất có thiện cảm. Hơn nữa mặc bộ váy rất đẹp, Diệp Phàm thầm nói không biết có bao nhiêu người đàn ông đã ngã xuống dưới chân váy này.

-Trưởng phòng Điều, xin chào…

Hà Nghi Viễn vẻ mặt cười nói.

-Cậu nhỏ này là cấp dưới của anh đi, ha ha…

Trưởng phòng Điểu nhìn Hà Nghi Viễn cười xong lại nhìn Diệp Phàm, nói:

-Cậu em, trể tuổi đã là bí thư, rất giỏi. Làm Bí thư phòng Thủy lợi huyện nào? Nói cho chị, hôm nay chị sắp cho cậu một phòng tốt…

-Trưởng phòng Điểu, chị nói hắn làm Bí thư Đảng ủy ở phòng thủy lợi huyện nào, ha ha…

Hà Nghi Viễn phá lên cười.

-Chẳng lẽ tôi nói sai, không phải là phòng Thủy lợi huyện mà là bí thư xã, thị trấn. Dù sao cấp bậc giống nhau, có gì buồn cười?

Trưởng phòng Điểu không già, xem ra vẫn là một cô nàng, bĩu môi.

-Lão Hà, không phải là Phó bí thư huyện ủy chứ? Cậu này trẻ tuổi như thế cũng quá tài giỏi…

Lúc này Phong Hưng cũng cười trêu…

-Ha ha, anh chị đều đã đoán sai, người ta cũng rất ghê gớm, cấp bậc giống tôi…

Hà Nghi Viễn cười.

-Giống với anh?

Chủ nhiệm Phương nhìn Hà Nghi Viễn căn bản là không tin, còn lắc lắc đầu nói:

-Lão Hà, anh nói đùa. Anh hiện nay là Giám đốc Sở, sao có thể có khả năng…

-Giám đốc Hà cứ nói đùa…

Trưởng phòng Điều cũng nháy mắt nói.

-Ha ha, thật sự là anh ấy nói đùa, tôi chẳng qua là Phó Bí thư Thành ủy thành phố Thủy Châu, sao có thể so sánh với nhân vật số một của một sở, đùa này hơi quá…

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

-Phó Bí thư Thành ủy thành phố Thủy Châu?

Chủ nhiệm Phương cuối cùng khó có thể che dấu vẻ mặt kinh ngạc, nhìn chăm chăm Diệp Phàm vài giây.

-Thế nào lão Phương, tôi có lừa anh đâu…

Hà Nghi Viễn đắc ý cười nhìn Chủ nhiệm Phương một cái nói:

-Cậu Diệp, chúng ta vào trong nói chuyện.

Biết Hà Nghi Viễn không chờ được, Diệp Phàm cười chào Chủ nhiệm Phương và Trưởng phòng Điều theo Hà Nghi Viễn bước đi.

-Ôi…

Nhìn bóng dáng Diệp Phàm, Chủ nhiệm Phương thở dài.

-Chủ nhiệm Phương, than cái gì.

Trưởng phòng Điểu nhìn lão Phương một cái, cười khanh khách nói.

-Hậu sinh khả úy!

Phương Hưng Phong không khỏi lắc đầu.

-Ừ, đây là lần đầu tiên tôi gặp một cán bộ cấp Giám đốc sở trẻ tuổi như vậy…

Điểu Băng hai mắt sáng lên.

-Điều Băng, cô đi hỏi Bí thư Diệp, cần cái gì chúng ta phải hết sức đáp ứng. Văn phòng tỉnh ở Bắc Kinh đối với các đồng chí đều là nhà mẹ đẻ. Phải làm cho bọn họ vừa lòng, thoải mái mới được. Bằng không, sao có thể làm công tác cách mạng?

Chủ nhiệm Phương vẻ mặt nghiêm túc nói.

-Ừ…

Điều Băng gật gật đầu, nhìn Chủ nhiệm Phương một cái, hỏi:

-Chủ nhiệm Phương, hay là dọn phòng B một chút để Bí thư Diệp ở thì sao?

-Việc này…

Chủ nhiệm Phương hơi sửng sốt. Bởi vì phòng 808 trang trí không thể chê. Tuy là bề ngoài của văn phòng tỉnh nhìn không đẹp nhưng phòng B có thể so sánh với phòng hạng sang của khách sạn năm sao tiêu chuẩn.

So sánh với phòng Tổng thống không kém hơn nhiều. Cho đến giờ đều lãnh các ủy viên thường vụ quan trọng đến ở. Bình thường đều là nhân vật xếp hạng ba trong nội bộ Đảng. Nói như tỉnh Nam Phúc, chỉ có ba người Phí Mãn Thiên, Yến Xuân Lai và Tề Chấn Đào là có thể sử dụng phòng chuyên dụng này.

Tuy nhiên, gần đây phòng này cơ bản là không ai ở. Bởi vì Phí Mãn Thiên và Yến Xuân Lai đều ở nhà riêng, người ta về Bắc Kinh là trở về nhà, chỉ có Tề Chấn Đào đến ở.

-Không được thì thôi vậy.

Điểu Băng thản nhiên hừ một tiếng.

-Thì phòng 808 đi..

Chủ nhiệm không do dự nữa. Điểu Băng rất có lai lịch, hơn nữa cô rất xinh đẹp, giao tiếp rộng, cũng là người khéo léo. Văn phòng tỉnh Nam Phúc ở Bắc Kinh đúng là không thể thiếu nhân tài như vậy.

-Để tôi đi sắp xếp dọn dẹp lại một chút.

Điểu Băng cười quyến rũ nói.

-Ha ha, trưởng phòng Điểu, cô nên cố gắng, phục vụ khách chu đáo, về sau…

Không thể tưởng tượng được chủ nhiệm Phương đột nhiên cười gượng một tiếng.

-Vớ vẩn, miệng chó không nói ra điều tốt…

Điểu Băng mắng Chủ nhiệm Phương mấy câu.

-Ha ha ha…

Chủ nhiệm Phương thản nhiên cười. Điểu Băng rất khéo léo trong giao tiếp, cũng có thể nói là hoa khôi của văn phòng tỉnh ở Bắc Kinh. Cũng vì thế mà kéo đến văn phòng tỉnh ở Bắc Kinh nhiều khách quý nhỏ.

Nói thế nào là khách quý nhỏ?

Bởi vì Điểu Băng hai mươi mấy tuổi, giao tiếp đều là những công tử, tiểu thư ở Bắc Kinh. Có khi ở tỉnh có người xuống dưới làm việc, cũng có thể giúp đỡ chút việc nhỏ.

Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ ở văn phòng tỉnh ở Bắc Kinh. Những chuyện khác lão Phượng không trách.

Hai người bước vào phòng Hà Nghi Viễn.

-Lão Hà, trước tiên tôi chúc mừng anh một chút…

Diệp Phàm cười nói.

-Việc thành rồi?

Lão Hà có chút kích động, dù y cố gắng che dấu, nhưng vui mừng hết sức vẫn tràn đầy trên mặt.

-Thành? Còn chưa có quyết định. Ông ấy bảo gặp anh. Chiều tối mai tôi đưa anh đến. Còn thành hay không, phải xem biểu hiện của anh…

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

-Người anh em, tôi không nói cảm ơn nữa. Về sau chỉ cần có tôi một ngày, cậu mãi mãi là người anh em thân thiết nhất của tôi…

Hà Nghi Viễn vẻ mặt xúc động nói. Hắn biết, Kiều Viễn Sơn đồng ý gặp mình việc kia tám phần đã thành một nửa. Mặc dù lần này không được cũng tạo ấn tượng tốt cho Kiều Viễn Sơn.

Người phân công công tác của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa có ấn tượng tốt với anh, còn sợ không có vị trí tốt sao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

-Không có gì, đều là anh em…

Diệp Phàm cười nói.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa nhẹ, cửa vừa mở, Hà Nghi Viễn cười nói:

-Trưởng phòng Điều có chỉ thị gì?

-Ha ha …

Điểu Băng đầu tiên cười thay cho trả lời câu hỏi của Hà Nghi Viễn. Sau đó liếc mắt đưa tình nhìn Hà Nghi Viễn một cái rồi mới nói:

-Giám đốc Hà, tôi là một trưởng phòng nhỏ dám chỉ thị một giám đốc như anh sao? Đó khác gì đánh đâu?...

-Vậy Trưởng phòng đến có phải sắp xếp phòng cho Diệp Phàm không?

Hà Nghi Viễn vừa thấy vẻ mặt của Điểu Băng liền rõ cười nói.

-Ừ…

Điểu Băng gật gật đầu nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

-Bí thư Diệp, vừa rồi Chủ nhiệm Phương có giao cho chúng tôi chuẩn bị phòng tốt cho cậu, tôi đưa cậu đi xem một chút.

-Không phiền…

Diệp Phàm vừa định nói đã có chỗ ở, tuy nhiên, Điểu Băng cũng cười khanh khách, nói:

-Bí thư Diệp, anh là đi công tác, văn phòng tỉnh ở Bắc Kinh chúng tôi phải dành cho anh một sự phục vụ tốt. Bằng không, còn có văn phòng tỉnh chúng ta ở Bắc Kinh làm gì?

-Vậy được, tôi đi xem…

Diệp Phàm nghĩ một chút gật gật đầu, cảm thấy ở văn phòng tỉnh ở Bắc Kinh hình như cũng tiện một chút. Buổi tối còn muốn đi gặp người phụ trách bảo tàng quân sự, nếu ỏ nhà không tiện.

-Tốt lắm, tôi dẫn cậu đi xem, nếu không hài lòng cứ đề xuất bất cứ lúc nào…

Điểu Băng mỉm cười đi trước dẫn đường. Hà Nghi Viễn nói là phải sửa sang lại một chút tài liệu, nhìn Diệp Phàm nháy mắt rồi trở vào phòng.

-Lão Hà coi tôi là quỷ có phải không?...

Diệp Phàm khách sáo với lão Hà một câu, cảm thấy buồn cười. Điểu Băng tuy nói dáng người cực kỳ đẹp nhưng Diệp Phàm gặp mỹ nữ không ít. Như Điểu Băng này Diệp Phàm không phải đặc biệt hứng thú.

Đi vào phòng nhìn lướt qua, Diệp Phàm cũng ngây người một chút. Thầm nói, văn phòng tỉnh ở Bắc Kinh thật xa xỉ. Phòng này, không ngờ là một bộ phòng, kỳ lạ, sao lại sang trọng hơn phòng lão Hà.

-Chị Điểu, chúng ta có phải đã đi nhầm?

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, trong lòng có chút đắc ý.

-Đúng vậy, là chỗ này. Chủ nhiệm Phương tự mình nói, tuy nhiên, là đề nghị của tôi…

Điểu Băng cười cười.

"Được sủng ái mà lo sợ" Diệp Phàm thở dài nhìn Điểu Băng một cái nói:

-Căn phòng này chắc là lãnh đạo tỉnh ở đi?

-Đoán không sai, phải nói là trong Tỉnh ủy xếp thứ ba trở lên ở…

Điểu Băng có chút đắc ý, nhìn Diệp Phàm một cái, nhẹ nhàng đóng cửa nói:

-Bí thư Diệp, tôi đưa anh vào một chút, cần gì anh cứ nói. Ở trong này, phải giống như đang ở nhà mới được? Vừa rồi Chủ nhiệm Phương có dặn dò, phải phục vụ lãnh đạo các anh thoải mái mới được. Làm công tác cách mạng cũng phải nhiệt tình đúng không?