-Minh tinh nào?
Lý Ngọc liếc nhìn Diệp Phàm một cái, có chút ngượng ngùng, hỏi.
-Của Hong Kong, Trung Quốc đều có cả, nghe nói đều là cấp bậc Thiên vương đó.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười.
-Thật sao, tôi đúng là có phúc. Cảm ơn Bí thư Diệp đã cho tôi cơ hội này.
Vẻ mặt Lý Ngọc đầy vẻ hâm mộ, liếc nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt vô cùng khâm phục, hỏi tiếp:
-Tôi… tôi có thể xin chữ ký được không?
-Chắc là không thành vấn đề.
Diệp Phàm cười nói, đem cả Lý Ngọc ra cửa.
Diệp lão đại mặc bộ đồ âu phục, Lý Ngọc lại mặc bộ sườn xám xanh nhạt, hai người vừa bước ra lập tức đã hấp dẫn ánh mắt của nhiều người. Lý Ngọc bị nhiều người nhìn thì ngượng ngùng, đầu mắc cỡ nên hơi cúi xuống, yên lặng đi theo sau Diệp lão đại.
-Lý Ngọc, nhìn thấy không, bình thường tôi bước ra mọi người đều chào Bí thư Diệp. Hôm nay miệng họ thì chào Bí thư Diệp, nhưng mắt thì toàn nhìn cô. Xem ra, mỹ nhân như ngọc, rất hấp dẫn mọi người.
Diệp Phàm nói đùa.
-Bí thư Diệp, ngài nói đùa rồi, Lý Ngọc dáng như liễu, nào dám xưng mỹ nhân như ngọc. Chỉ là trong tên có một chữ ngọc thôi trong chữ Ngọc Ni thôi. Không đảm đương nổi cách xưng hô này rồi.
Lý Ngọc mặt nóng lên nói. Mi mắt nhướng lên, thực sự có hương vị như một quý phi thời cổ đại.
Diệp Phàm phát hiện,tri thức của Lý Ngọc rộng trên mọi phương diện.
Hơn nữa, nói chuyện cũng rất được. Giọng nói và lời nói đều khiến người ta tương đối thoái mái, như gió êm dịu nhẹ nhàng phảng bên tai.
Khó trách lại được giải bạc, xem ra, trà đạo cũng bồi dưỡng tính tình, trà luôn được tượng trưng cho sự cao thuần khiết trang nhã, chắc hẳn Lý Ngọc biểu diễn trà đạo say mê lòng người như vậy thì cũng đã được môn nghệ thuật này hun đúc trên phương diện đó. Do đó nên có đầy đủ sở trường và sự tun dưỡng về phương diện này.
-Lý Ngọc, có muốn đến làm việc ở Khu Hồng Liên không?
Diệp Phàm mỉm cười hỏi.
-Bí thư Diệp lại trêu Lý Ngọc rồi!
Lý Ngọc trong lòng vui vẻ, tuy nhiên, ngoài mặt vẫn làm bộ không tin.
-Tôi nói thật, Khu Hồng Liên được Tập đoàn Thiên Mậu Bắc Kinh góp vốn cả trăm triệu, chuẩn bị xây dựng khách sạn Cửu Vân Dân Tộc ở cầu Cửu Vân, là khách sạn năm sao.
Ủy ban nhân dân quận cũng muốn phái nhân viên đến cùng quản lý. Tôi nghĩ, hoàn toàn có thể đề nghị Phù gia làm thêm môn trà đạo trong khách sạn.
Chuyên biểu diễn trà đạo cho khách của khách sạn thưởng thức. Trà là môn nghệ thuật cao nhã, khách đến ở khách sạn 5 sao cũng tốt, không phải quan to thì cũng là phú ông, bọn họ đều là những người biết thưởng thức. Nếu như cô thực sự đồng ý, đợi chút nữa tôi nói với Giám đốc Phù Chính Hưng của Phù gia Bắc Kinh. Nếu như cô đồng ý, cô sẽ còn có vị trí ở Ủy ban Khu Hồng Liên, ở khách sạn Cửu Vân Dân Tộc chỉ cần treo một cái chức bên đó là được. Cấp bậc có thể tạm thời là trưởng phòng.
Diệp Phàm sau khi nói xong nhìn Lý Ngọc một cái.
-Không biết Bí thư Diệp cho tôi giữ chức ở bộ phận nào của Khu Hồng Liên?
Lý Ngọc sớm động tâm, bởi vì, thứ nhất chức vị trưởng phòng rất hấp dẫn. Thứ hai, nếu như cực tuyệt lời mời của Bí thư Diệp, chuyện của anh trai e rằng sẽ thất bại.
Và, phụ trách bên khách sạn 5 sao, cũng tương đối thoải mái. Hơn nữa, nghe nói làm bên các doanh nghiệp tiền lương và thưởng tương đối cao. Đến lúc đó vừa cầm lương của nhà nước, lại còn có thể lãnh khoản phúc lợi kếch xù bên nhà khách, đúng là một công đôi việc.
Nghĩ đến hoàn cảnh túng quẫn của gia đình, Lý Ngọc không khỏi động lòng. Tuy nhiên, Lý Ngọc có chút lo lắng. Chỉ sợ đến lúc đó chính mình sẽ trở thành "chim hoàng yến" được Bí thư Diệp nuôi trong khách sạn. Nói khó nghe một chút là trở thành bồ nhí của quan chức. Lý Ngọc không phải loại người như vậy, cô có suy nghĩ của riêng mình.
-Cô đang làm công tác tiếp đãi của Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh, đến Khu Hồng Liên cũng sẽ làm công tác của phòng tiếp đãi quận. Đến lúc đó, khách sạn Cửu Vân Dân Tộc chính là nơi tiếp khách chỉ định của Ủy ban Khu Hồng Liên chúng ta. Coi như là đơn vị cấp dưới của cô.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười.
-Chức vị với tiền lương rất hấp dẫn, tuy nhiên tôi e là Bí thư Lý sẽ không đồng ý đâu.
Lý Ngọc thực sự có chút lo lắng này.
-Cô không cần lo, cô cứ suy nghĩ xem mình có muốn đến đây làm không.
Hai người xuống xe, đi bộ chậm rãi dọc hai bờ sông Hồng Liên, tài xế cũng lái xe chầm chậm phía sau.
-Muốn!
Lý Ngọc trầm ngâm trong chốc lát, nghĩ đến ánh mắt mong chờ của anh trai, đến ánh mắt khao khát của chị dâu, còn tình trạng của người nhà nữa, cô cắn răng một cái, đồng ý. Trong lòng nói nếu như đến lúc đó Bí thư Diệp muốn gì ở mình, mình sẽ rời khỏi Khu Hồng Liên. Tuy nhiên, Lý Ngọc rất khờ dại, nếu như Diệp Phàm thực sự có ý gì với cô, thì con dê non có thể thoát khỏi móng vuốt lang sói sao?
Nhìn ánh mắt phức tạp của Lý Ngọc, Diệp lão đại sớm đã nghiền ngẫm được những lo lắng của cô, cười nói:
-Có phải đang xem tôi là lang sói không?
-Không... Không có, tôi nào dám, Bí thư Diệp là Bí thư tốt nhất trên đời, Bí thư Diệp là người chính trực.
Lý Ngọc khẩn trương nói, chỉ sợ Diệp lão đại có gì khó chịu.
-Haha, cái đó thì chưa chắc.
Diệp lão đại cười gượng một tiếng, ánh mắt kia, cố ý dừng lại ở ngực của Lý Ngọc, nhìn thẳng vẻ mặt đỏ hồng của Lý Ngọc một lát mới cười nói:
-Đi thôi!
Chợt, thằng nhãi này cầm điện thoại lên trước mặt Lý Ngọc, cười nói:
-Bí thư Lý, chào anh!
-Bí thư Diệp à, xin chào!
Lý Xương Hải cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
-Bí thư Lý, anh không ngại nếu em đào một góc tường nhà anh chứ?
Diệp lão đại cười gượng một tiếng.
-Đào góc tường, góc tường bên tôi có gì đáng để cậu cướp đâu. Chân tường thì có, đồng chí kiểm sát của viện kiểm sát đều có cả, cậu có cần không?
Lý Xương Hải cũng trêu chọc, cười nói.
-Được! Là Lý Ngọc. Chúng em chuẩn bị xây khách sạn Dân Tộc bên cầu Cửu Vân…
Diệp lão đại không trốn tránh, nói thẳng chuyện này với Lý Xương Hải.
Tin rằng Lý Xương Hải sẽ suy nghĩ, vì, từ miệng của Lý Xương Hải có thể biết, anh ta có quan hệ tốt với Phù gia. Nếu khách sạn Cửu Vân Dân Tộc do Phù gia khống chế cổ phần, cái này, vô hình trung đang thể hiện thiện chí với Phù gia Bắc Kinh.
-Cái này, Bí thư Diệp cậu lợi hại quá. Liếc mắt một cái đã đem cô nàng sáng giá, có phẩm vị nhất của Ủy ban Chính trị Pháp luật chúng tôi đi mất rồi. Lần sau cậu đến Ủy ban Chính trị Pháp luật, tôi phải phòng bị, cái câu không lộ tài ra ngoài đúng là có lý mà.
Lý Xương Hải hơi ngây người vài giây, mỉm cười ha hả một lát rồi mới cười nói:
-Tuy nhiên, nếu Bí thư Diệp đã mở miệng, chúng tôi đành nhịn đau đớn từ bỏ thứ mình thích thôi.
-Cảm ơn.
Diệp Phàm gật đầu cười nói,
-Bí thư Lý, cái thẻ VIP của Vọng Sừng Công Quán kia em sẽ giải quyết thỏa đáng. Vài ngày nữa em sẽ đưa đến cho anh.
-Nhanh vậy sao, cảm ơn, cảm ơn…
Lý Xương Hải thực sự có chút kích động, liên tục nói cảm ơn. Tên này, việc mình khó mà làm được Diệp Phàm người ta lại làm vô cùng nhẹ nhàng. Lý Xương Hải trong lòng không thể không cảm thán một câu, tự nhủ vụ buôn bán này đúng là có lời thật.
-Nhìn thấy chưa, cô đã bị Bí thư Lý bán mất rồi.
Sau khi gác máy, Diệp lão đại thản nhiên cười, liếc nhìn Lý Ngọc một cái.
-Còn cách nào khác, người làm cấp dưới như chúng tôi số khổ mà. Lãnh đạo các anh muốn thế nào thì phải như thế, một trưởng phòng nhỏ như tôi lẽ nào có thể phản khác.
Lý Ngọc trợn mắt nhìn Diệp lão đại, sự thuần khiết làm người ta say mê.
Lý Ngọc rất thông minh, cũng không đề cập gì đến chuyện anh trai mình. Một chữ cũng không nhắc đến, chuyện này, cứ từ từ. Ngọc tin, chỉ cần Diệp lão đại thoải mái, một ngày không xa nào đó anh mình sẽ thành thư ký của nó. Lý Ngọc tin vào sức hấp dẫn của mình.
Từng có phú ông đến tìm Lý Ngọc, dùng mức lương hai trăm ngàn để bao cô. Suýt chút nữa đã bị Lý Ngọc tát cho một cái. Đó, đương nhiên là vì tài năng trà đạo của Lý Ngọc rồi. Tuy nhiên, đối với ánh mắt đáng khinh của Diệp lão đại, Lý Ngọc lại chẳng có chút cảm giác ghét bỏ nào.
Ngược lại, còn có chút đắc ý. Lý Ngọc tự cảm thấy mình kỳ lạ, cảm thấy từ trên người Diệp lão đại có gì đó làm người ta phải tin tưởng, có lẽ, đây là sức hút nhân cách. Trong lòng Lý Ngọc thầm cảm than, lén đánh giá dáng dấp của Diệp lão đạo, tâm tình tương đối phức tạp.
Để tổ chức tốt cho hoạt động lần này, Mai Phán Nhi cũng rất khổ công. Vì thế, Công ty Truyền thông Giang Nam đã lập một tổ chỉ huy nhỏ.
Có bọn họ sắp xếp, Diệp Phàm và nhân viên Khu Hồng Liên rất ít việc để làm. Trên căn bản là một mình nhân viên của bên Công ty Truyền thông Giang Nam vung tay múa chân. Hơn nữa, cán bộ Khu Hồng Liên đến cũng không nhiều. Vì trưởng ban thư ký Phạm Đông Bằng thấy việc chẳng bao nhiêu, nên chỉ gọi vài cán bộ ở văn phòng đến rồi đi.
Diệp Phàm nhàn tản bước đến cầu Cửu Vân, thấy ở trung tâm đã có một sân khấu. Đều dùng ván gỗ dựng tạm, vì chỗ này đang xây dựng, nên gỗ làm sân khấu không thiếu, chắc là thuê từ mấy công ty xây dựng đây. Ngày mai khi tổ chức hoạt động, sẽ trải thêm tấm thảm hồng lên sân khấu.
Lúc này hai lối đi vào sân khấu đã có cảnh sát thay phiên trực, người không phận sự không được vào.
Ở trung tâm còn có một tấm vải bố vây quanh sân khấu hình lục giác, bên trong có tiếng hát du dương và tiếng bước chân truyền ra, chắc hẳn bên trong đang tập dợt các tiết mục rồi.
Vừa thấy Diệp Phàm đến, các cảnh sát đứng hai bên lối vào đều chào theo tiêu chuẩn cảnh sát, mặt cung kính chào Bí thư Diệp.
Diệp lão đại tương đối có danh tiếng ở cục Công an thành phố. Vì lúc trước khi các đồng chí quân khu tỉnh đến quấy rối phòng làm việc của Lô Vĩ, chính Diệp lão đại đã đến giải quyết. cho nên, trong mắt các cảnh sát tầng cao của cục Công an thành phố Thủy Châu rất phục Diệp lão đại.
-Haha, không cần vậy đâu, tôi chỉ ghé qua xem một chút. Các anh cứ làm việc đi, không cần để ý đến tôi.
Diệp lão đại khoát tay, thản nhiên cười nói.
-Bí thư Diệp, tôi vào cùng anh nhé!
Lúc này một cảnh sát ra dáng lãnh đạo nói.
-Đội trưởng Hướng bảo anh đến à?
Diệp Phàm vẻ mặt thân thiết cười hỏi.
-Đúng ạ, tôi là Ứng Cường, là nhân viên đội Cảnh sát Hình sự. Cục trưởng Lô đích thân dặn dò tôi đến đảm nhiệm công tác bảo an. Sáng mai Cục trưởng Lư sẽ đích thân đến, lúc đó cảnh lực sẽ tăng cường toàn diện.
Ứng Cường đáp.
-Vất vả cho các anh rồi.
Diệp Phàm giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Ứng Cường, hai cảnh sát sớm đã vén màn cho Diệp lão đại bước vào.
-Anh đến đây làm gì, cút đi cho ông!
Không thể ngờ Diệp lão đại mới ló đầu vào, một âm thanh chói tai vang lên. May là mấy cô nàng đang còn múa trên sàn diễn, âm thanh hỗn độn, nên âm thanh này cũng bớt đi sự chói tai. Hơn nữa, mọi người đang còn nhìn chằm chằm trên sàn diễn, cũng chẳng ai để ý đến Diệp Phàm bên này.