Quan Thuật

Chương 153: Nổi lên phong ba nhỏ trên trung tâm thương mại

-Còn nói về điện thoại di động thì lại không có mấy người có được, tiền phí nói ra cũng là đắt kinh người.

Cho dù là Ngư Dương cũng chỉ có mấy Chủ tịch thị trấn, Bí thư có hiệu quả tốt mới xứng có điện thoại di động, một số quê nghèo kinh tế không tốt, vắt mũi bỏ miệng thì cũng không xứng với điện thoại di động, toàn là máy nhắn tin.

Thời kì đó là giai đoạn phát triển của máy nhắn tin.

- Anh, hôm nay là thứ 7, em cũng với mấy người bạn học đi dạo phố, anh vung tiền gọi điện thoại cho em làm gì, có phiền không!

Em gái Diệp Tử Y thấy anh trai gọi điện thoại tới, lập tức ngẩng cao đầu tỏ ra kiêu ngạo trước mặt bạn học.

Nói thật, là làm để cho bạn học thấy, ý tứ là mình cũng có anh trai yêu thương cưng chiều, kỳ thực trong lòng đã trông mong cú điện thoại này đã mấy tháng rồi.

Vốn cô rất tức giận, anh trai mấy tháng rồi không gọi điện thoại, làm hại ban đầu khi nói số điện thoại của bạn học cho anh trai nói là anh trai thương mình như thế nào, anh trai quan tâm đến mình như thế nào….

Ai ngờ anh trai không gọi điện thoại, làm hại bạn học người Hồng Kông đưa cho cô số điện thoại Phạm Phiêu Phiêu thường xuyên bỡn cợt nói là cô bị người ta quên lãng rồi.

Vì điều này mà Diệp Tử Y luôn buồn phiền, nhớ tới lại len lén một mình trốn trong chăn khóc, cảm thấy sau khi anh trai tham gia công tác có phải thật sự không còn thương mình nữa, nếu không vì sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không nỡ gọi, ngoài gửi một ngàn tệ cũng không đến thăm cô một lần.

Diệp Tử Y còn tưởng rằng anh trai bị phân công đến thôn tên là Đập nước Thiên Thủy, cuộc sống rất vất vả, cho nên ngay cả một ngàn tệ cũng không dám dùng, muốn tiết kiệm, tích lũy một chút tiền cho anh trai mua máy nhắn tin.

- Các em đang ở đâu, anh hiện tại đang ở Thủy Châu, tới đón các em.

Diệp Phàm cười nói.

- Anh tới Thủy Châu! Hừ! Ai cần anh đến đón, ở cao ốc Kim Mã đường Kim Sơn.

Trong lòng Diệp Tử Y cảm thấy một trận trầm bổng, mặc dù ngoài miệng nói cứng, nhưng thật sự vẫn sợ anh trai không tới đón nên vội vàng nói ra địa điểm.

Cô cũng muốn giới thiệu anh trai cho mấy người bạn học xem mặt, vì Diệp Tử Y luôn rất sùng bái anh trai Diệp Phàm của mình.

- Ha ha ha! Anh sẽ lập tức tới đón!

Diệp Phàm cũng đang lái xe tới đường Kim Sơn, rẽ vào đường nhánh đã nhìn thấy tòa nhà Kim Mã cao tới 20 tầng.

Từ xa đã nhìn thấy em gái mặc trên người áo lông cũ màu vàng, chiếc áo lông này chính là mẹ hắn Lâm Tú Chi tự mình dệt thành.

Em gái rất hiểu chuyện, cũng không xài tiều hoang phí.

Ở học viện âm nhạc, là nơi đầy những cô gái xinh đẹp, trông cô giống một con vịt con xấu xí.

Thật ra em gái Diệp Tử Y, dáng người tương đối xinh đẹp, chẳng qua là ăn mặc quá bình thường, thậm chí nói là mộc mạc.

Nhìn ba cô gái ăn mặc kiểu cách bên cạnh em gái, Diệp Phàm cảm thấy lỗ mũi đau xót, hốc mắt có chút ẩm ướt.

- Ài! Mình thật là khốn khiếp! Chỉ biết làm mình thoải mái, em gái của Diệp Phàm làm thế nào có thể ngay cả quần áo ra hồn cũng không có.

Diệp Phàm giận dữ tự mắng mình một câu, nhẹ nhàng nhấn ga ô tô chậm rãi lăn đến bên cạnh em gái.

Diệp Tử Y tuyệt đối không ngờ Diệp Phàm lại đích thân lái ô tô tới đón cô, đôi mắt xinh đẹp vẫn đang nhìn chằm chằm chiếc xe giao thông công cộng đang từ trên đường chậm rãi đi tới.

Cô tưởng là anh trai nhất định là ngồi trên xe công cộng tới, cho nên chiếc xe ô tô của Diệp Phàm dừng trước người cũng không có nhìn thấy.

Vốn trung tâm thương mại Kim Mã ở Thủy Châu là một trung tâm thương mại chất lượng cao cấp, chất lượng vô cùng nổi tiếng, trước tòa nhà cũng dừng lại vô số xe xịn, chiếc xe của Diệp Phàm cũng không xem là gì.

- Ha ha, em gái, nhìn cái gì?

Diệp Phàm mở cửa xe đứng trước mặt Diệp Tử Y, vẻ mặt vui vẻ mỉm cười, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.

- Anh…anh….anh tại sao…chiếc xe này.

Diệp Tử Y vui mừng, đến ngay cả lời nói cũng nói không rõ ràng.

- Sao hả! Kỳ lạ lắm sao? Ha ha

Diệp Phàm cười nhẹ.

- Em…em đánh chết anh

Diệp Tử Y thoáng cái nhảy đến trước người Diệp Phàm, gót chân vung lên nắm tay non nớt đấm tới.

- Ha ha ha đánh đi! Là anh không tốt, lâu như vậy cũng không đến thăm công chúa nhỏ của nhà họ Diệp chúng ta.

Nên đánh, đánh mạnh một chút cho công chúa nhỏ nhà chúng ta hả giận.

Diệp Phàm cũng cao hứng, để mặc cho em gái đánh vào ngực mình vui vẻ nói.

Ba cô gái còn lại cứ âm thầm quan sát Diệp Phàm, dáng người xem ra rất được.

Không thể nói là cực kỳ anh tuấn, nhưng cũng xem như là vừa đến cấp thượng đẳng, nhìn quần áo ăn mặc cũng chỉ xem như là loại bình thường.

Xe này xác định không phải xe của hắn, nói không chừng còn là tài xế lái xe cho lãnh đạo.

Nếu là bản thân hắn tỏ rõ giàu có, có tiền như vậy tại sao lại để em gái ăn mặc mộc mạc thế kia.

Ăn mặc mộc mạc còn có thể nói là thiên kim nhà làm ăn giàu có, nhưng ăn uống cũng rất đơn giản.

Nhất định sự mộc mạc của Diệp Tử Y tuyệt đối không phải là giả vờ, vì vậy ba cô gái lập tức quy kết Diệp Phàm là làm việc trong hàng ngũ nhân viên bình thường của Ủy ban nhân dân.

Tuy nhiên mọi người cũng không để lộ ra sắc mặt khinh thường, dù sao hắn cũng là anh ruột của Tử Y, cũng phải chừa lại cho người ta một chút thể diện không phải sao.

- Nhìn gì mà nhìn, anh tớ cũng không đến nỗi tệ phải không?

Diệp Tử Y cuối cùng cũng dừng nắm tay trắng nõn của mình lại hướng về phía ba người bạn hỏi rồi giới thiệu:

- Anh, đây là ba người bạn tốt nhất của em.

Sở Vân Y tới từ Mặc Hương chúng ta, Ngọc Mộng Nạp Tuyết đến từ Tây Song Bản Nạp, Phạm Phiêu Phiêu đến từ Hồng Kông.

Thế nào hả? Bạn học của em dáng người như tiên nữ đúng không, ha ha ha!

- Đúng, tiên nữ từ trên trời hạ xuống nhân gian, ha ha!

Diệp Phàm thuận miệng nịnh bợ, nhưng ba cô gái này quả thực là rất xinh đẹp, mỗi người một vẻ.

Sở Vân Y đến từ quê cũ Mặc Hương, yêu kiều như hoa mùa xuân, giống như tiên nữ trong tranh, trên người mặc một chiếc váy màu vàng tương đối thịnh hành, có chút cảm giác như tiên nữ hạ phàm.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết đến từ Tây Song Bản Nạp, lộ ra đôi mắt xinh đẹp, vừa kỳ lạ vừa mê người. Cô mặc váy, áo lông mềm màu trắng sữa, giống như một miếng ngọc điêu khắc ấm áp nhàn nhạt, vừa mộng vừa huyễn, tinh khiết vô cùng, giống như dòng suối trong lòng sương mù cuồn cuộn chảy xuôi trước mặt hắn, hơn cả Tây Thi mấy phần.

Đôi môi anh đào xinh chắn khiến trong lòng Diệp Phàm giật mình thật sự muốn cắn lên một cái, thật sự có một phong vị khác.

Phạm Phiêu Phiêu đầy đặn nở nang, tiên diễm quyến rũ, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, vì là tới từ Hồng Kông cho nên ăn mặc tân thời nhất, làm nổi bật đường cong của cô vô cùng nhuần nhuyễn, toàn thân tràn đầy một loại giận hờn mạnh mẽ, khiến người ta nhìn mà suy nghĩ không thôi.

Đương nhiên, Diệp Phàm chú ý nhất đối với Ngọc Mộng Nạp Tuyết, vì trong cái tên có một chữ "Mộng".

Hắn nhớ tới Diệp Nhược Mộng.

- Ha ha ha, bọn em là tiên nữ trên trời hạ phàm, vậy anh là gì?

Phạm Phiêu Phiêu nheo mắt trêu ghẹo nói.

- Anh sao! Đành phải oan ức một chút, làm một anh chàng cày ruộng.

Khổ vậy.

Diệp Phàm nhún vai dáng vẻ giả vờ vô cùng thiệt thòi.

- Ha ha ha…

Bốn cô gái lập tức cười phá lên làm Diệp Phàm thiếu chút nữa say lòng.

- Tử Y, anh trai cậu thật quá giảo hoạt, dám trêu chọc chúng tớ, đáng phải chịu phạt.

Sở Vân Y bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức khuôn mặt đỏ bừng.

Nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, như chiến hỏa thiêu đốt người Diệp Tử Y.

- Vân Y, cậu nói lời này là có ý gì, tớ không hiểu?

Đoán chừng vì Phạm Phiêu Phiêu tới từ Hồng Kông, đối với câu chuyện "Thất tiên nữ" không phải là biết lắm, cho nên lập tức không nghĩ ra phương diện đó, vẫn ngốc nghếch đi hỏi thẳng là tại sao.

- Vậy cậu đồng ý làm Thất muội, tớ sẽ nói cho cậu biết, thế nào hả?

Lúc này Ngọc Mộng Nạp Tuyết bỗng nhiên chen miệng nói, vẻ mặt có chút mùi vị quái dị.

- Làm Thất muội thì làm thất muội, em gái tốt mà! Nhỏ nhất càng được thương.

Phạm Phiêu Phiêu không cho rằng chuyện đó có gì mờ ám cho nên lập tức đồng ý.

Lúc này Ngọc Mộng Nạp Tuyết kề sát bên tai cô đem truyền thuyết Thất tiên nữ nhỏ giọng kể lại một lần.

Khuôn mặt Phạm Phiêu Phiêu càng lúc càng đỏ bừng, cuối cùng là hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Phàm, quát lớn:

- Được lắm! Tử Y, anh trai cậu dám chiếm tiện nghi của tớ thì tớ phải tìm lại trên người cậu, phạt! Đáng phạt!

Thoáng cái ba cô gái đều đuổi theo Diệp Tử Y, hù dọa Diệp Tử Y vội vàng đem Diệp Phàm ra làm bia đỡ đạn.

- Ha ha! Ai bảo các cậu là tiên nữ, anh trai tớ không thể làm gì khác hơn là làm Ngưu Lang rồi. là tự cậu muốn làm Thất muội đấy chứ. Vậy tớ phải gọi cậu là gì?

Diệp Tử Y hổn hển tìm nơi ẩn núp nhưng vẫn không quên trêu chọc mấy câu.

Diệp Phàm chỉ cảm thấy bốn mùi hương hồ điệp thoang thoảng vòng quanh người mình, mùi hương trên người bốn cô gái cũng không giống nhau, thỉnh thoảng Phạm Phiêu Phiêu xông tới còn không cảnh giác, thân hình còn đụng vào người của Diệp Phàm.

Đứng một lúc hắn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy vội vàng hành khí một vòng, vội đọc Thanh tâm chú để ổn định xuống, thầm nghĩ, " Phiền toái! Quả Thái Tuế Hồng thật sự không thể ăn bừa bãi được, nhìn thấy con gái thì có chút phát tác rồi, sau này nếu cứ như vậy thì phiền phức."

Ài! Ba cô gái này lại không xinh đẹp bình thường, có thể nói là cực kỳ xinh đẹp.

Đặc biệt là NGọc Mộng Nạp Tuyết, thuần khiết đến lay động lòng người, đúng là cực phẩm tuyệt hảo.

- Ha ha ha.

Trong lúc nhất thời mấy cô gái cười như điên, làm những người đi đường nhìn thấy đều nhíu mày quay đầu lại, lúc này bốn cô gái mới lè lưỡi kết thúc chơi đùa.

- Được rồi! Tối nay anh mời khách.

Diệp Phàm nhẹ nhàng cười nói, quay đầu kéo tay Diệp Tử Y có chút dáng vẻ áy náy:

- Em gái, anh trai gần đây bận rộn công tác, ngay cả điện thoại cũng không gọi. Hôm nay anh trai cao hứng, đi! Tới siêu thị Kim Mã, anh trai chọn cho em mấy bộ quần áo tử tế.

- Anh! Đừng đi.

Ở trong đó giá đắt lắm, một bộ quần áo tốt cũng phải mấy trăm.

Muốn mua dứt khoát tới cửa hàng nhỏ mua đi, thỉnh thoảng cũng gặp được hàng tốt, hơn nữa rất rẻ, mười mấy tệ là được rồi.

Diệp Tử Y nhìn tòa nhà Kim Mã cao đến 20 tầng cứ lắc đầu.

- Nói gì vậy chứ! Anh gần đây có kiếm được chút tiền, không sao đâu, đi!

Diệp Phàm không phân biệt, kéo tay em gái, mấy người đi vào siêu thị.

Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phàm vang lên, chuyện này khiến bốn cô gái ngạc nhiên.

- Anh Diệp! Đến Thủy Châu cũng không nói với anh em một câu. Chúng ta là anh em kết nghĩa, tại sao lại khách khí như vậy.

Lô Vỹ hiển nhiên có chút giận dỗi lẩm bẩm nói:

- Bây giờ anh đang ở đâu, em tới đón anh.

- Siêu thị Kim Mã, mấy ngày vừa rồi bận quá, sau này có thời gian lại cùng anh em uống mấy chén. Kỳ lạ! Làm sao chú biết anh tới Thủy Châu rồi.

Diệp Phàm có chút khó hiểu.

- Ha ha, em là Chư Cát Khổng Minh, đương nhiên có thể tính toán ra rồi. Nguồn: https://truyenfull.vn

Lô Vỹ tự đắc cười một trận, sau đó lại bổ sung nói:

- Anh Diệp, khi anh ăn cơm có phải có vật tay không?

- Đúng vậy! Ở căn cứ Lam Nguyệt Vịnh. Chà! Lô Vân lẽ nào là họ hàng của cậu?

Diệp Phàm thoáng cái nhớ tới khi vật tay, lúc đó Lô Vân thám hoa đấu võ toàn quân tới, hai người đều họ Lô, nhất định là có quan hệ gì đó.

- Không sai! Anh họ em, thua rất ấm ức, thở phì phì quay về nói là lúc nào đó còn muốn tìm anh vật tay một lần nữa. Anh cứ đợi đi, ha ha.

Lô Vỹ vui mừng cười như điên.

- Anh đến siêu thị Kim Mã làm gì? 10 giờ em ở quán rượu Thủy Châu đợi anh. Hai anh em chúng ta không uống mấy chén là không được.

.