Tạm thời nghe nói chỉ là mời đến hỏi, cũng không có nói là lập tức băt giam. Có lẽ sự việc còn có thay đổi, việc này, không có tin tức chính xác.
Cố Tắc Phi có thể ngồi trên vị trí Phó Chủ tịch tỉnh, hiện tại chắc chắn y đang tìm cứu viện trong bạn bè khắp nơi. Đến lúc đó, Ủy ban Kỷ luật không thể không kiêng nể không biết là bao nhiêu. Việc này quan trọng là xem thái độ của Bí thư thế nào. Hà Nghi Viễn thở dài, kỳ thật, trong lòng ngược lại có chút động lòng.
Làm lãnh đạo, ai không muốn được thăng chức lên cao. Ngay cả Hà Nghi Viễn đều đã gần 50 tuổi, nếu không nhanh thì khi ở vị trí Giám đốc sở đã phải nghỉ hưu. Nếu làm không tốt đợi cho trên dưới 55 tuổi thì đến chỗ nào mát mẻ ngồi hóng mát cũng chưa là tin chính xác.
Cơ chế là như vậy, cán bộ lớn tuổi, nếu đã không có khả năng bổ nhiệm, có người chen lên, mà anh không có chỗ dựa vững chắc, thì phải chuyển vị trí cho người khác. Mà anh nữa, không phải đi làm cái gì mà đi làm một vị trí lãnh đạo nhàn tản. Sau đó cho hưởng thụ cấp bậc gì đó cho xong việc.
-Mặc dù là không có việc gì thì người này cũng phải hạ xuống. Tôi cũng không tin y còn có thể trở mình cái gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hoàng Cửu Lâm cùng Cố Tắc Phi rối rắm bên trong khá sâu, tất nhiên vui khi nhìn thấy Cố Tắc Phi xui xẻo.
-Chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ đi.
Hà Nghi Viễn thản nhiên nói, kỳ thực trong lòng cũng hi vọng như thế. Cố Tắc Phi không ngã, y sẽ không có cơ hội thăng chức.
Lúc này, chuyện Phó Chủ tịch tỉnh Cố bị Ủy ban Kỷ luật mời đi uống trà đã truyền đi khắp các cán bộ lãnh đạo. Đương nhiên, cũng giới hạn trong lãnh đạo cấp Giám đốc sở. Đối với cán bộ cấp này cũng có chấn động khá lớn.
-Lão Hạ, vụ án Cố Tắc Phi tra thế nào, bản thân y thái độ như thế nào?
Diệp Phàm hỏi thăm. Chỉ cần Cố Tắc Phi chính thức bị bắt giam hoặc tạm thời cách chức kiểm tra, nhất định phải có chỉ huy trưởng tạm thời của phòng quản lý tỉnh. Lúc này, chắc chắn là Hà Nghi Viễn chứ còn ai nữa.
-Tên kia giống như một tảng đá ở nhà xí, miệng rất thối, thái độ cứng rắn mạnh mẽ, chính là không nhận, xem ra đang chờ cứu viện.
Hạ Hải Vĩ nói.
-Anh không phải đã nói có chứng cứ vô cùng xác thực sao để bắt y sao?
Diệp Phàm hơi có chút nghi ngờ.
-Đương nhiên là có, chúng tôi đã bắt em vợ y, còn có đồng phạm. Bọn họ đã gặp, giấy trắng mực đen đồng ý ký tên, xem y có có thể cầm cự bao lâu?
Hạ Hải Vĩ hừ lạnh nói, trầm ngâm trong chốc lát còn nói thêm:
-Cậu em yên tâm, tôi làm việc rất cẩn thận, không chắc chắn tuyệt không dám giật dây cho Bí thư Thiết mời Cố Tắc Phi uống trà..
-Tôi không kéo dài được, sông Hồng Liên đang chờ phòng xử lý tỉnh thông báo phê duyệt. Có thể ngừng chức y trước, sau đó mời Chủ nhiệm Thiết Thác bổ nhiệm Hà Nghi Viễn Giám đốc sở làm quyền chỉ huy trưởng chủ trì công tác của phòng xử lý tỉnh.
Diệp Phàm nói.
-Quyết định này trước mặt cũng khá khó. Dù sao Cố Tắc Phi là lãnh đạo cấp phó tỉnh. Mặc dù là Chủ nhiệm Thiết Thác cũng phải cân nhắc khi đưa ra quyết định này.
Hạ Hải Vĩ có chút khó xử.
-Chủ nhiệm Thiết không báo cáo Bí thư Phí sao?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc, việc này hình như không phù hợp với trình tự tổ chức.
-Chúng tôi trước tiên chỉ là hỏi, cũng không phải bắt giam đối với y. Cho nên, việc này có chưa đến Bí thư Phí, kỳ thật, cậu có thể biết rằng… việc này khá khó làm. Cố Tắc Phi nghe nói cùng Bí thư Phí có chút… ôi…
Hạ Hải Vĩ thở dài.
-Cố Tắc Phi sẽ không phải là người của Bí thư Phí chứ?
Trong lòng Diệp Phàm hơi chấn động, nệu thực sự khó làm như vậy, đây không phải là động đến tổ ong bò vẽ sao?
-Lúc đó tôi báo cáo qua với Chủ nhiệm Thiết, Chủ nhiệm Thiết suy nghĩ mãi, quyết định tiền trảm hậu tấu. Bởi vì việc này nếu báo cáo Bí thư Phí xem ra sẽ không giải quyết được gì. Nhiều nhất thì xử lý nội bộ Đảng đối với Cố Tắc Phi, điều chỉnh một chút phân công quản lý công tác, cho y quản lý vài ngành khác đi là xong việc, căn bản là không giải quyết được tận gốc.
Kết quả như vậy tôi không đồng ý, mà Bí thư Thiết Thác là người chính trực. Y nói, một người chiếm đoạt hơn hai mươi triệu của nhà nước thì không thể buông tha.
Thái độ của Chủ nhiệm Thiết là nghiêm trị, mà lên trên chắc chắn không đồng ý. Cho nên, chúng tôi hỏi trước, chính là tạo thế.
Tạo thế này là tạo thế ngược, chính là muốn làm cho Cố Tắc Phi thối trước, sau đó, mặc dù là Bí thư Phí đã biết, y cũng không thể không để ý đến pháp luật của nhà nước.
Huống chi, đầu tiên là khó ngăn lời đồn trong quần chúng. Bởi vì Cố Tắc Phi có quan hệ với Bí thư Phí. Mấy người Chủ tịch Yến cũng theo dõi chăm chú. Cố Tắc Phi đầu tiên bị mời đến hỏi, Chủ tịch tỉnh Yến đã chú ý. Vừa mới xong còn gọi điện thoại đến, hỏi xong việc này lập tức liền tỏ thái độ, nói là nhất định phải nghiêm trị loại cán bộ hủ bại này.
Chủ nhiệm Thiết đã đến văn phòng của Bí thư Phí báo cáo công việc, kết quả thế nào còn chưa rõ lắm.
Hạ Hải Vĩ nói.
-Sớm biết việc này phức tạp như vậy, người anh em, việc này có liên lụy đến cậu hay không. Tuy rằng Bí thư Phí tạm thời chưa có cách gì, nhưng chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng. Đến lúc đó, việc này làm anh cùng với Chủ nhiệm Thiết có phiền toái. Việc này tôi…
Trong lòng Diệp Phàm có chút khó chịu.
-Lo việc đó làm gì, bất cứ giá nào tôi cũng làm. Kỳ thật, việc này khi báo cáo chủ nhiệm Thiết tôi không biêt Cố Tắc Phi và Bí thư Phí có quan hệ. Sau thấy Chủ nhiệm Thiết cẩn thận như vậy, từ những lời ông ấy nói đoán ra. Tuy nhiên, báo cáo xong Chủ nhiệm Thiết quyết tâm. Mặc dù tôi muốn ngừng chủ nhiệm Thiết cũng không tán thành. Việc này không liên quan đến cậu, người như thế nên bắt! Không trừng trị thì còn gì là pháp luật nhà nước. Kỷ cương dựa vào cái gì?
Thái độ Hạ Hải Vĩ kiên quyết, Diệp Phàm biết rằng, lão Hạ là giúp hắn, cũng bất cứ giá nào.
Bằng không, lão Hạ nào có chính nghĩa lẫm liệt như vậy, lời này dùng cho Thiết Thác mới thích hợp. Dùng cho lão Hạ là nói quá sự thật.
Tuy nhiên, cứ như vậy, càng có thể làm cho người ta nhìn ra tình cảm anh em đáng quý chỗ nào. Lão Hạ mạo hiểm mũ của anh ấy giúp đỡ hắn.
-Tôi đến giúp anh một phen, trước tiên lập tức phải thu phục Cố Tắc Phi thành án rồi nói sau. Đến lúc đó mặc dù có người muốn lật lại bản án phải làm cho bọn họ trở mình không kịp mới được. Công lý phải đứng về phía chúng ta.
Diệp Phàm hừ nói.
-Xem tôi đấy, lợi hại phân cân thác cốt thủ của cậu đã quên mất. Được, cậu lập tức đến đây chúng ta làm bằng chứng như núi.
Hạ Hải Vĩ nói.
Diệp Phàm lái xe đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đi theo Hạ Hải Vĩ đến phòng đặc thù.
-Đây là nơi giam giữ tạm thời, cũng không phải nhà tù.
Hạ Hải Vĩ nói, sau khi đi vào phòng phát hiện bên trong trang bị cũng không tệ lắm. Dù sao cũng có thể so với khách sạn ba sao. Giường đệm, sô pha đều có. Tuy nhiên, không có vật cứng, đến bàn cũng làm thành hình vòng cung. Hơn nữa, còn có xốp đệm. Tường cũng được ốp mềm, nghe Hạ Hải Vĩ nói là sợ cán bộ không chịu được tự sát.
Các đồng chí Ủy ban Kỷ luật phá án đều áp dụng cách tra tấn tinh thần, không đánh. Ví dụ như, cho anh mấy ngày mấy đêm không ngủ được, anh vừa định ngủ lại quấy rầy anh. Cách này, làm tổn thương cơ thể còn hơn tra tấn. Có cán bộ thường thường không chịu nổi sẽ nghĩ đến tự sát. Ví dụ như dùng đũa cắm vào yết hầu.
Thấy Hạ Hải Vĩ mấy cán bộ của Ủy ban Kỷ luật đang theo dõi Cố Tắc Phi đều đi ra ngoài.
Mà Cố Tắc Phi đang ngồi trên giường, y chỉ tóc hơi bù xù, vẻ mặt vẫn khá bình tĩnh. Tuy nhiên Diệp Phàm tin rằng trong lòng y không bình tĩnh. Đây là Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cán bộ nào đến đây có thể bình tĩnh như không.
Cố Tắc Phi ngẩng đầu nhìn qua, thấy Diệp Phàm bước vào, mắt y mở to không ít, hừ nói:
-Tôi nghĩ làm sao lại thành thằng hề, vẫn còn buồn bực, hóa ra là cậu làm. Thằng nhóc, không thể đánh ngã được tôi, không cần phí sức. Tôi bay được chính, ngồi được đoan, cậu muốn vùi lấp. Đây là nơi của Đảng, không phải chỗ cậu có thể nắm trong tay.
-Ha ha, tôi cũng đang muốn nói cho ông, đây là chỗ của Đảng, không phải chỗ ông muôn làm gì thì làm. Muốn người ta không biết trừ phi không làm. Lão già kia, hôn nay vào được đừng nghĩ đi ra ngoài.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
-Cậu dám mắng tôi là lão già, thằng nhóc, làm cấp dưới ngang nhiên nói xấu một Đảng viên lão thành, một đảng viên tốt thật lòng vì dân chúng. Tốt, bố đi ra ngoài nhất định phái khiến cậu biết tôi không phải là bùn ướt.
Cố Tắc Phi có chút phẫn nộ.
-Cố Tắc Phi, hôm nay ông có là sắt đúc thì tôi cũng làm ông thành bùn ướt. Còn dám ở đây mà nói cái gì một lòng vì Đảng, vì cái rắm! Vì hầu bao cá nhân ông thì có, đồ tồi. Hôm nay tôi muốn trừng phạt một người sâu mọt của Đảng như ông, thanh trừ. Hừ! Làm trong sạch Đảng ta.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng đi lên.
-Cậu… cậu muốn làm gì? Hạ Hải Vĩ nếu anh dám xằng bậy, tôi sẽ tố cáo anh với cấp trên.
Cố Tắc Phi nói.
-Tôi không thấy gì cả, anh xem, Phó Chủ tịch tỉnh Cố, tôi chưa động một ngón tay.
Hạ Hải Vĩ lên tiếng.
Diệp Phàm xoay một cái, một tiếng động vang lên. Cố Tắc Phi bị đánh trên giường. Theo phân cân thác cốt thủ của Diệp Phàm xuất ra, Cố Tắc Phi đau đến nhe răng hừ hừ không ngừng.
-Mày muốn làm gì? Khốn khiếp!
Cố Tắc Phi mở to mắt thê thảm kêu lên.
-Muốn làm gì, mười tám hình pháp thời xưa đã nghe qua chưa. Tôi giống như là mười chín, so với trước kia lợi hại. Không muốn chịu thì thành thật, nếukhông, sẽ cho anh nếm thử một chút cái gì là hình pháp.
Diệp Phàm cười một tiếng, không lâu, Cố Tắc Phi hình như xương khớp đều bị Diệp Phàm hóa giải xong.
Kỳ thật, phân cân thác cốt thủ còn có chút pháo đinh giải ngưu. Chính là dùng một cách đặc thù, hơn nữa, nội kình thoát ra làm xương cốt đau nhức, mà da thịt bên ngoài đều không việc gì.
Nghĩ lại xem, bình thường chỉ trật khớp thôi đều kêu mẹ. Việc này, nếu hai tay hai chân đều gãy thì sẽ như thế nào, nghĩ đến đã thấy sợ.
Đương nhiên, phương pháp này không phải ai cũng có thể sử dụng. Phải là cao thủ lục đẳng mới dùng được, đương nhiên, như Vương Triều chưa đến lục đẳn nhưng y luyện tập từ nhỏ nên có thể dùng.