Tuy nhiên, vài phút sau, điện thoại lại vang lên, thấy vẫn là Phí Nhất Độ gọi đến. Hơn nữa, gọi vài lần, đến lần thứ năm, Mai Phán Nhi không thể không đánh thức Diệp Phàm dậy, đưa điện thoại cho.
-Ai thế?
Diệp Phàm cầm điện thoại, chưa xem hỏi.
-Đại ca, tôi là Phí Nhất Độ, đáng thức anh, ngại quá.
Phí Nhất Độ nói.
-Là Nhất Độ à, có chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi.
-Đại ca, vừa rồi Hướng Phi điện báo cáo tình hình, việc này tất nhiên Ngô Huy Cần làm không đúng. Mà lão già Hồ Trung Minh cũng đi theo cổ vũ. Hai lão già này, chúng ta về sau có thời gian cho họ môt bài học.
Phí Nhất Độ giải thích một chút.
-Cậu muốn nói việc này?
Diệp Phàm hừ nói, biết y đang làm thuyết khách, tất nhiên thái độ đối với y không tốt.
-Ha ha, đại ca, làm người đôi khi cũng phải chịu tức giận. Sống ở trên đời, không có khả năng đều không phải tức giận có đúng không?
Kỳ thật, chú tôi cũng rất phiền. Việc này chú tôi làm được là không nói. Tuy nhiên, anh có thể không biết rằng, Chủ tịch tỉnh Yến vừa rồi tới Nam Phúc, hậu trường của người này cũng không yếu.
Vả lại, Phó Bí thư Tề là người trưởng thành từ địa phương. Cha củaTống Sơ Kiệt thì trước đây cũng từng đảm nhiệm Ủy viên Tỉnh ủy Nam Phúc. Nền tảng dày, hội nghị thường vụ đặc biệt phức tạp, cho nên, việc này, anh xem…
-Muốn bảo tôi thả Ngô Diễn có phải không? Có phải là lão già tư lệnh Hồ có giao dịch gì với chú cậu đúng không? Sau đó chú cậu dùng nước cờ lương tâm muốn tôi thả người.
Hừ, việc này không bàn nữa. Cậu nói với chú cậu, trừ khi y đá tôi đến một góc nào đó, còn chỉ cần có tôi một ngày ở Thủy Châu, tôi sẽ đấu với Hồ Trung Minh và Ngô Huy Cần đến cuối cùng.
Việc này không có đường thương lượng, nếu cậu còn coi tôi là đại ca thì đừng có dông dài. Nếu không, sẽ không là anh em gì hết.
Lúc đó đi ra tôi cũng nói với Hướng Phi như thế, y là y, bố y là bố y.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, thái độ chưa bao giờ cứng rắn mạnh mẽ như thé. Người này là bị Hồ Trung Minh chọc tức.
-Đại ca, đừng nói như vậy! Anh em tôi cũng không biết nói ra sao vì việc này. Tôi nói rồi, là chú tôi không nói. Tuy nhiên, việc này, anh cũng phải nghĩ đến khó xử của chú tôi. Cả tỉnh có nhiều việc phải làm, đứng đầu Tỉnh ủy dễ nghe, nhìn ngoài thì thế, trên thực tế, trong lòng họ có bao nhiêu phức tạp muốn cởi bỏ, rất khó!
Phí Nhất Độ kiên nhẫn nói với Diệp Phàm.
-Nói thế là có ý gì? Địa vị cao, phải như thế. Quầy càng lớn, người càng nhiều, đương nhiên khó khăn cũng lớn hơn.
Diệp Phàm tâm trạng thật ra tốt hơn nhiều.
-Đúng rồi có phải không? Cho nên, việc này, mời đại ca tha thứ một chút. Kỳ thực, chú cũng nói, y biết việc này có chút không ổn. Cho nên, lần trước anh không phải nói chuyện liên quan đến Kiều Báo Quốc sao?
Phí Nhất Độ cuối cùng tung ra quân bài chưa lật, nhưng thật ra cho Diệp Phàm một món ngon thơm ngát.
-Cậu nói Kiều Báo Quốc có hi vọng?
Diệp Phàm giật mình, hỏi. Trong lòng thầm nói nếu có thể đem Kiều Báo Quốc đến thành phố Mặc Hương đảm nhiệm Chủ tịch thành phố quyết định, thả Ngô Diễn cũng không thiệt.
Tuy nói tiến vào nhà họ Kiều cũng không chắc là hắn nhất định phải làm. Nhưng xuất phát từ góc độ của Kiều Viên Viên. Vẫn phải vì cô suy nghĩ một chút, cô hiện tại đối với hắn là thật tâm. Làm cho người con gái của mình đau lòng vì mình, không giống những gì người đàn ông nên làm.
-Ha ha, chỉ cần có thể thả Ngô Diễn, đến lúc đó, đến lúc đó thì hai tỷ kia cũng nhanh chóng về đến tài khoản. Hơn nữa, tôi vì bỏ ra một trăm triệu thế nào? Thế nào đại ca, tôi thế có đủ thành ý không? Còn Hồ Trung Minh cùng Ngô Huy Cần, tin tưởng với khả năng của đại ca, hẳn là có thể làm cho bọn họ nếm mùi khổ sở.
Phí Nhất Độ cười gượng một tiếng.
-Việc kia, thôi vậy, nếu cậu nói với Hướng Phi như vậy, tôi không thoả hiệp chắc chắn không phải người rộng lượng. Việc này cứ như vậy đi, tuy nhiên, một trăm triệu của cậu kia phải sớm chuyển xuống, có phải khu chúng tôi làm báo cáo gì không?
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, cảm thấy phải có giấy tờ. Hơn nữa, theo như lời Phí Nhất Độ, đọ sức cùng Hồ Trung Minh về sau có thể tiếp tục, trước chiếm lấy ưu đãi này rồi nói sau.
Buổi sáng ngày hôm sau, Ngô Huy Cẩn quả nhiên nhận được đứa con của mình.
Mà trước tiên, tư lệnh Hồ cũng gọi điện thoại tỏ vẻ cảm ơn Phí Mãn Thiên.
-Thằng nhóc này, ngay thẳng. Bố cũng thiệt quá, một Chủ tịch thành phố mới thay đổi ủng hộ của ủy viên thường vụ. Tuy nhiên, hình như cũng không lỗ vốn. Người này thật ra thật sự quan tâm đến khu Hồng Liên.
Phí Mãn Thiên sau khi buông điện thoại nói một câu.
Ba ngày trôi qua, Ngô Huy Cần tới văn phòng tư lệnh Hồ, vẻ mặt khâm phục tỏ vẻ cảm tạ.
-Cảm ơn gì, hai chúng ta nói những lời khách sáo này thì coi nhau là người ngoài rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hồ Trung Minh thản nhiên cười nói, cảm giác có một chút thành tích.
-Hiện tại tôi muốn xem tên kia có thể trở mình dậy sóng cái gì. Còn muốn nhà khách chúng ta dành địa bàn cho hắn, đây là không có cửa.
Ngô Huy Cần trên mặt hiện lên một tia mãnh liệt.
-Ha ha, anh nghĩ, cánh tay có thể xoay quá lớn sao? Một Phó Bí thư, còn chỉ có đều là cấp giám đốc Sở gầm cầu thôi. Thực sự nghĩ rằng trên đời không ai quản được hắn sao? Vật tay nổi với bố, ở Nam Phúc này còn không tìm ra vài người.
Tư lệnh Hồ thản nhiên hừ một câu, cầm một bình rượu lên nhấp.
-Đúng là như vậy, tư lệnh là ai, ha ha.
Ngô Huy Cẩn cười nịnh nọt. Quay sang chuyện khác đắc ý:
-Anh Hồ, ngày hôm qua Phó Chủ tịch quận Hồng Liên mang một ít người đến đàm phán với chúng ta, muốn chúng ta phá tòa nhà kia đi, ha ha, kết quả bị tôi làm cho nhục nhã một phen. Người đàn bà đó tức giận thiếu chút nữa tuôn ra ngoài. Cuối cùng cũng phải chuồn.
-Ha ha ha…
Tư lệnh Hồ cười vang, nhìn Phó tư lệnh Ngô một cái, có chút bí mật hỏi:
-Lão Ngô, anh cũng trưởng thành rồi, xem xét cũng cẩn thận phải không? Sao có thể đối đãi như vậy với một đồng chí nữ. Đặc biệt là cán bộ nữ, có thể rất ít. Chúng ta phải trân trọng họ, tôn trọng con gái mới đúng.
-Ha ha ha. Việc này tôi cũng nói không tốt. Người đàn bà kia miệng cũng làm quá giận, không ngời bảo đem chúng ta lên tòa án. Đánh cái con khỉ! Tôi lúc ấy nói, sẽ theo hầu đến cuối cùng. Xem ai địa ủy chuyển nhà khách của chúng ta, kiêu ngạo, ngông cuồng.
Phó tư lệnh Ngô cười nói.
-Ha ha, kệ bọn họ gây sức ép đi. Tuy nhiên, nếu không phải Diệp Phàm quản lý khu Hồng Liên, tôi thật sự có thể suy nghĩ việc này một chút. Tuy nhiên, là hắn quản lý thì ngược lại. Miệng còn hôi sữa, cùng chúng ta ra điều kiện, Tôi sẽ dạy hắn làm người như thế nào, thế nào là tôn trọng lãnh đạo.
Tư lệnh Hồ trong mắt ánh sáng lên.
-Đúng thế! Một thằng nhóc thôi. Tuy nhiên, nghe nói buổi sáng ngày mai tư lệnh muốn xuống chỗ chúng ta kiểm tra, hình như là xuống khảo sát nhà ở của tập đoàn quân thứ hai. Anh xem xem, bọn họ đều xây dựng nhà, quan quân chúng ta hình nưh còn có nhiều người không có nhà ở phải thuê ngoài. Tình hình này, ảnh hưởng đến công tác của các quan quân. Nhà không có mà ở sao an tâm được. Lão Ngô, có phải cũng nói một chút, anh là người quản lý hậu cần.
Tư lệnh Hồ thản nhiên nói.
-Đúng rồi, chúng ra đều là do quân khu Linh Nam quản lý, bọn họ cũng không thể bên này nặng, bên kia nhẹ có đúng không? Tư lệnh, anh xem việc này có phải là nên dọn dẹp nhà khách trước, chào đón tư lệnh Mai vào ở. Đến lúc đó chúng ta hầu hạ y thoải mái, có lẽ lúc lãnh đạo vui vẻ, cho mấy trăm vạn không chừng. Tư lệnh Mai phân lượng ở quân khu hình như càng ngày càng tăng. Chẳng những quản lý hậu cần, không ngờ còn kiêm công tác huấn luyện. Có phải lão Mai sắp vùng dậy?
Ngô Huy Cần cười nói.
-Khó nói, tuy nhiên ông cụ Mai sắp về hưu, trước đó dù sao cũng phải giúp con trai đạt được vị trí cao có phải không? Nếu không, một khi nghỉ rồi, muốn trở mình gây ra sóng gió cũng không đủ khí lực. Tuy nhiên, lần này tư lệnh Mai xuống đây, tôi đoán y không ở nhà khách quân khu.
Tư lệnh Hồ cười thần bí.
-Không thể nào, chưa lần nào xuống đay y không ở nhà khách của chúng ta. Vả lại, căn cứ vịnh Lam Nguyệt không có nhà khách. Đó là căn cứ, là vùng cấm khu vực quân sự. Có thể có sự thoải mái của nhà khách sao?
Tư lệnh Ngô có chút không rõ điều này.
-Ha ha, lần này xuống dưới kiểm tra nhà ở của quan quân chỉ là ngụy trang thôi. Ý không phải thế, y có mục đích khác.
Tư lệnh Hồ thản nhiên cười, nhìn Ngô Huy Cần một cái cười nói:
-Nếu không hai ta đánh cuộc, nếu tư lệnh Mai ở chỗ chúng ta, tôi thua, tôi mời khách. Nếu không được, đương nhiên cậu mời khách.
-Được, mặc kệ thắng thua đều là tư lệnh mời khách. Tuy nhiên, tôi thanh toán là được.
Phó tư lệnh Ngô nịnh nọt, tư lệnh Hồ khá thoải mái, cười phá lên.
-Tôi đã liện hệ trước, chỉ chờ anh xuống đến chúng tôi tìm chỗ uống rươuk. Vừa lúc sư trưởng Trương mấy ngày nay có thời gian, uống mấy chén cũng không thành vấn đề.
Diệp Phàm nói với Mai Trường Phong.
-Được, đến lúc đó chúng tôi xuống đó liền ở Vịnh Lam Nguyệt. Ba chúng ta uống mấy chén, không say không ngủ.
Mai Trường Phong cười sảng khoái.
-Các anh không phải ở nhà khách tỉnh sao?
Diệp Phàm giật mình hỏi.
-Trước kia ở nhà khách quân khu tỉnh, lần này cần phải cùng sư trưởng Trương uống mấy chén, rõ ràng nên ở doanh trại. Dù sao tập đoàn quân thứ hai cũng có mấy phòng ở, cũng không kém nhà khách quân khu tỉnh.
-Mai Trường Phong không hiểu được ý của Diệp Phàm cười nói.
-Ở nhà khách quân khu tỉnh vẫn tốt hơn. Phong cảnh không tồi, xây dựng trên sông Hồng Liên, khá thoải mái.
Diệp Phàm nói.
-Đúng rồi, tôi thật ra đã quên. Khu Hồng Liên là địa bàn của cậu. Có phải Bí thư Diệp phải mời khách? Ha ha..
Mai Trường Phong mỉm cười.
-Mời khách là việc nhỏ, đến lúc đó mời Tư lệnh Mai nhân tiện giúp một việc nhỏ là được.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
-Việc nhỏ, việc nhỏ gì?
Mai Trường Phọng thuận miệng hỏi, cảm tháy người này hình như có chuyện gì giấu mình. Xem ra việc này không phải nhỏ, có lẽ là đặc biệt khó giải quyết.
-Ha ha, sông Hồng Liên đang ở tháng đủ thiết…
Diệp Phàm nói về yêu cầu của nhà khách quân khu tỉnh. Còn mâu thuẫn của mình và Hồ Trung Minh chỉ nói qua.
-Việc này, chỉ sợ hơi khó?
Mai Trường Phong có cảm giác được việc lớn, nhưng không lại lớn đến như vậy.