Quan Thuật

Chương 1493: Đối phó Bí thư Tỉnh ủy

-Haha, có những chuyện cậu không cần hiểu rõ, chỉ cần biết là phải tôn trọng Sư trưởng Trương là được rồi. Nhớ tạo quan hệ tốt với Sư trưởng Trương, sau này, chắc chắn sẽ có lợi.

Diệp Phàm cười cười, không trả lời thẳng.

-Có nghe thấy không Hướng Phi, những gì tiểu Diệp nói con phải nghe. Đừng có cả ngày cứ bày cái mặt thối công tử Phí gia ra, trong khối quân đội đặc biệt này, thân phận của con chẳng đáng tiền đâu. Làm người, phải học được cách tôn trọng người khác, người ta mới tôn trọng mình.

Lúc này, giọng nói nghiêm khắc của Phí Mãn Thiên truyền đến.

-Con hiểu mà ba, ba thấy con đem thân phận công tử Phí gia ra lúc nào chứ. Trước kia con ở quân khu tỉnh Nam Phúc mấy năm, có biết bao nhiêu người đều không biết con là người của Phí gia ở Bắc Kinh. Con làm người, cũng khiêm tốn lắm rồi. Đại ca nói có đúng không?

Phí Hướng Phi chuyển sang cho Diệp Phàm.

-Haha.

Diệp Phàm thản nhiên gật đầu, trong lòng nói Phí đại công tử cậu mà khiêm tốn mới lạ, Phí Nhất Độ cũng chẳng khác gì mấy. Còn kiêu ngạo hơn cả cậu, các cậu chỉ khiêm tốn trước mặt tôi thôi. Liếc nhìn Phí Mãn Thiên một cái, nói:

-Chào Bí thư Phí.

-Ngồi đi, đã đến rồi thì ăn cơm chung luôn nhé!

Phí Mãn Thiên thản nhiên nói xong, quay đầu đi về phía bàn ăn.

Diệp Phàm cũng không khách khí, rửa sạch tay rồi ngồi xuống. Tuy nhiên, lúc ngồi vào bàn ăn chỉ lặng lẽ ăn, Phí Mãn Thiên cũng chuyên tâm đối phó với chén canh gà trước mặt.

Diệp lão đại ăn chậm rãi, cảm giác chẳng có mùi vì gì, cơm cũng được, nhưng mẹ nó ngồi ăn thế này còn khó chịu hơn hơn ngồi tù. Kỳ thực, ngồi ăn với lãnh đạo chẳng phải chuyện sung sướng gì, đặc biệt là lại ở trong nhà lãnh đạo, gò bó lắm, đối với đại đa số các đồng chí trong thể chế mà nói, nếu phải dùng bốn chữ để hình dung, thì đó chính là "buồn phải cố vui".

Diệp Phàm lén liếc nhìn Phí Mãn Thiên một cái, thấy ông ta chẳng hề nhúc nhích, trong lòng thằng nhãi tương đối buồn bực, thầm nghĩ chẳng biết ông ta gọi mình đến làm gì mà sao chẳng lên tiếng, rốt cuộc là có ý gì chứ…

Mười mấy phút trôi qua, Phí Mãn Thiên đã đối phó xong tô canh gà trước mặt. Chậm rãi lấy khăn lau miệng, trong miệng còn đang nhai, hình như có miếng thịt vẫn chưa nhai xong. Lúc này, mới liếc nhìn đồng chí tiểu Diệp, nói:

-Có phải đang trách tôi sao không hỏi gì cậu đúng không?

-Vâng, cũng có một chút.

Diệp Phàm gật gật đầu. Ngồi thẳng người, thành thật trả lời Phí Mãn Thiên.

-Cũng nói thật đấy.

Phí Mãn Thiên gật đầu, dường như khá hài lòng nhìn Diệp Phàm, nói tiếp:

-Nghe nói gần đây cậu liên tục kéo các khoản đầu tư về, chắc cũng được mấy trăm triệu rồi nhỉ?

-"Tập đoàn Thiên Mậu" có cổ phần ở Phù thị Bắc Kinh, Đinh thị của Thủy Châu, cùng với Chủ tịch Hội đồng quản trị Lưu Bản Tín "Tập đoàn Cơ điện Đằng Long" nổi tiếng trong ngành cơ điện Đài Loan đã chính thức ký hợp đồng rồi, ba công ty đầu tư tổng cộng hơn 200 triệu.

Diệp Phàm đối đáp trôi chảy, nhìn Phí Hướng Phi còn nói thêm,

-Bí thư Phí, rất cảm ơn Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đã có chính sách đặc biệt đối với khu Hồng Liên chúng cháu. Còn khoản tiền kiến thiết trị ô sông Hồng Liên đã cấp xuống thêm 200 triệu, chỉ còn lại 200 triệu thôi.

-Đến đòi nợ đúng không?

Phí Mãn Thiên thản nhiên hừ một tiếng, cũng chẳng nói gì về những tính toán nhỏ nhặt trong lòng thằng nhãi này. Vốn Phí Mãn Thiên đồng ý cấp cho Diệp Phàm 500 triệu, đó là còn phải xem hắn có kiếm được chức Phó sư tưởng cho thằng con trai Phí Hướng Phi không.

Cái này, Phí Mãn Thiên chưa đến nữa năm đã cấp xuống 300 triệu rồi, không thể ngờ thằng nhãi này còn chê chậm, đến nhà ăn cơm rồi còn đòi nợ nữa, Phí lão đại chưa thấy cấp dưới nào lại to gan lớn mật đến như thế.

-Haha, Bí thư Phí, quy hoạch sông Hồng Liên đã được sở thủy lợi tỉnh tổng phê duyệt. Quốc thổ với các thủ tục khác căn bản đã xong, hiện nay đang tiến hành giai đoạn mở rộng kiến thiết. Quy hoạch khu công nghiệp với khu sinh thái nhân văn Hồng Liên hai bên sông cũng đang chuẩn bị khởi động. Đến lúc đó không biết có thể mời Bí thư Phí đến cắt băng khánh thành không.

Còn 200 triệu kia không sớm thì muộn cũng phải cấp xuống, tuy nói có mấy trăm triệu, nhưng so với hạng mục kiến thiết sông Hồng Liên, cái đó, có vẻ cũng hơi ít.

Diệp Phàm thản nhiên nói, đem 500 triệu mà Phí Mãn Thiên người ta cấp thành món tiền nhỏ mất rồi.

-Khẩu vị cũng không nhỏ nhỉ! Mới có mấy tháng, tôi đã cấp cho cậu 300 triệu. Cậu nghĩ Ủy ban nhân dân tỉnh là nơi in tiền à?

Cậu hỏi thử những khu khác ở Thủy Châu xem, khu Đông Hồ này, khu Tây Thành này, bọn họ lấy được bao nhiêu? Người ta chỉ được có mấy chục triệu, cậu được những mấy trăm triệu, phải biết đủ đồng chí Diệp Phàm ạ.

Tham nhiều quá lại mục nát ra, cái này cũng không hiểu à? Tiền phải cấp từ từ người ở tỉnh mới không nhòm ngó. Có người đỏ mắt rồi đấy, còn nữa, chú ý dùng tiền cho tốt vào.

Cậu nghĩ xem, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm. Tuyệt đối không thể để lộ ra cái gì, bằng không,tôi phải túm cậu để hỏi đó.

Phí Mãn Thiên có vẻ hơi trách cứ.

-Yên tâm, mặc kệ là có bao nhiêu tiền, cháu cũng chẳng cất vào túi riêng của mình.

Diệp Phàm thẳng thắn trả lời, khi nói câu này đồng chí tiểu Diệp ưỡn thẳng lưng, bởi vì thằng nhãi này đâu có thiếu tiền.

-Vậy thì tốt, biết cậu có bản lĩnh rồi, có thể kiếm được tiền. chuyện tiền bạc thì tôi chẳng phải lo lắng về cậu.

Bằng không, Phương Thành chẳng phải nhìn nhầm người sao. Tuy nhiên, phải quản cán bộ bên dưới cho tốt mới được. Bằng không, bọn họ có chuyện gì cậu cũng phải chịu trách nhiệm của người lãnh đạo đấy.

Khoản tiền lớn như vậy, có bao nhiêu món béo bở, trong lòng cậu hiểu rõ, cái này, tôi không nói nữa. Hiện nay tôi nói với cậu một chuyện khác. Có phải các cậu yêu cầu hủy nhà khách quân khu tỉnh không?

Phí Mãn Thiên tung ra chủ đề chính của ngày hôm nay.

-Vâng, bọn họ chiếm đường sông Hồng Liên. Giờ sông Hồng Liên phải mở rộng, chắc chắn là phải phá đi. Bằng không, chỗ đó không thông, cả đường sông thuyền chẳng cách nào đi qua được. Vì đại cục quy hoạch Hồng Liên, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận yêu cầu phá bỏ nhà khách quân khu tỉnh cũng là hợp lý.

Diệp Phàm đáp, trong lòng sớm trở mình nổi sóng gió, không ngờ được tin này lại đến tai Phí Mãn Thiên. Chắc chắn Phó tư lệnh Ngô không có sức mạnh này, chắc hẳn là Tư lệnh quân khu tỉnh Hồ Trung Minh làm rồi.

-Quân khu tỉnh là đơn vị quân đội cấp quân, Hồ tư lệnh là tướng quân, cũng là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, hơn nữa, anh ta cũng là lãnh đạo của cậu. Cậu có cái gì để họ có thể cam tâm tình nguyện cho cậu phá tòa nhà đó?

Phí Mãn Thiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm, thản nhiên hừ nói. Kỳ thực là đang nhắc nhở đồng chí tiểu Diệp, Hồ Trung Minh đang đâm dao sau lưng.

Đương nhiên, đối với người bình thường, Phí lão đại sẽ không nói chuyện như vậy. Trong lòng Diệp Phàm hiểu, Phí lão đại đã đối xử với mình như người trong nhà nên mới nói thế, đây chính là sự tín nhiệm của lãnh đạo đối với hắn, chứng minh sự quan tâm ông dành cho mình. Cho nên, trong lòng thằng nhãi cũng âm thầm cảm kích.

-Cái này, chúng cháu đang nghĩ cách. Nếu thực sự không được, chúng cháu cũng đành dùng pháp luật giải quyết, chặn mọi đường đi lại, bằng không, sự phát triển của Hồng Liên chỉ còn là món đồ chơi. Chắc chắn Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không muốn thấy những chuyện như vậy xảy ra. Hồng Liên nở rộ, đây chính là thời điểm kỳ vọng, cũng chính là kỳ vọng của tỉnh ủy, cháu không thể không quan tâm đến kỳ vọng của lãnh đạo đúng không ạ?

Diệp Phàm chuyển hết tâm ý lên người Phí Mãn Thiên, chỉ cần ông ta đồng ý, chuyện này ắt sẽ giải quyết được thôi. Hơn nữa, còn khéo léo đem chuyện này chụp lên người lãnh đạo.

-Mặc kệ cậu làm gì, nhưng, phải có đường đi bình thường, đừng có giở trò. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Phí Mãn Thiên đột nhiên hừ giọng nói. Nét mặt trở nên nghiêm túc hơn.

-Giở trò, cháu chẳng giở trò gì cả? Mấy ngày nay, cháu đã sắp xếp người thương lượng với quân khu tỉnh việc này. Tuy nói khá khó khăn, nhưng cháu tin trên đời này luôn có lý lẽ đúng không ạ?

Diệp Phàm nói, trong lòng thầm chửi mẹ nó.

Chữ "giở trò" Phí Mãn Thiên đã chỉ ra khá rõ. Nhưng thằng nhãi này chỉ cần Phí Mãn Thiên chưa nói rõ ra, thì có đánh chết hắn cũng không nhận.

-Còn không à? Cậu dám nhìn thẳng mắt tôi mà nói không?

Phí Mãn Thiên đột nhiên nghiêm khắc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

-Anh à, có chuyện gì từ từ nói, đừng nói tiểu Diệp như vậy.

Lâm Hồng vợ của Phí Mãn Thiên ở bên cạnh khuyên nhủ. Vì, giọng điệu Phí Mãn Thiên rất nghiêm khắc, nhìn cứ như đang thẩm án vậy.

Trong lòng Diệp Phàm cũng tức giận, tuy nhiên, thằng nhãi này tận lực khắc chế, nói:

-Thực sự cháu có giở trò gì đâu ạ? Chuyện này không phải vẫn chưa bàn bạc xong mà, có làm gì đâu ạ?

-Cháu ơi là cháu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tôi hỏi cậu, Ngô Diễn con trai Phó tư lệnh Ngô Huy Cần đã xảy ra chuyện gì?

Phí Mãn Thiên liếc nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói.

-Nó với mấy người nữa lái xe cố ý tung cháu, may là mạng cháu lớn chưa bị tung chết. Sau đó, cháu muốn nói chuyện với họ, chưa kịp mở miệng. Mấy người này đã đánh cháu. Đáng ghét nhất là Ngô Diễn, là quân nhân, vậy mà dám lấy quân chủy ra định giết cháu. May được sư phụ truyền cho chút thân thủ, chứ nếu không, chắc hôm nay cháu chẳng ngồi đây rồi. Tuy nói, cha của nó là Phó tư lệnh quân khu tỉnh, nhưng cũng không thể ức hiếp người như vậy, coi mạng người là trò đùa sao? Vả lại, đệ tử Phí gia có thể đớn hèn thế à?

Diệp Phàm trả lời, đem cả sư phụ mình ra.

-Đúng là coi mạng người như trò đùa, cậu không phải sai. Chàng trai à, uống rượu say làm vài chuyện khác người, nên phạt thì cứ phạt. Cậu đánh cũng đánh rồi, người bị thương là nó mà. Còn sao nữa? Cậu giỏi lắm, không ngờ buộc người ta phá nhà khách tỉnh ủy, không phá thì không thả người, cậu rõ ràng là đang giở trò, còn dám nói dối, tôi đã hỏi cậu mấy lần, cậu vẫn không chịu thừa nhận. Làm cán bộ đảng, phải nói thật. Đừng có lợi dụng cơ hội dối trên lừa dưới. Loại tư tưởng này không được, là sai lầm. Chúng ta là người trong nhà không cần nói nhiều nữa, hôm nay tôi phải phê bình, phê bình tư tưởng của tiểu tử cậu không tốt.

Phí Mãn Thiên ép xuống.

-Cháu không giở trò với họ, là Ngô Huy Cần sai Trưởng phòng Mã của quân khu tỉnh dẫn người đến cục công an thành phố Thủy Châu người ta bao vây lại, đập văn phòng người ta chẳng nói làm gì, còn đánh bị thường người nữa.

Lúc đó cháu cũng có qua xử lý. Quân khu tỉnh là quân đội của nhân dân, đâu phải thổ phỉ. Bọn họ có quyền gì bao vây Cục công an thành phố, đập phá văn phòng đồng chí Lô Vĩ. Hơn nữa, còn tuyên bố "quản chế quân sự" gì đó.

Cái này đúng là hành vi cường đạo. Hơn nữa, về chuyện phá tòa nhà, lúc đó cháu chỉ đề xuất thương lượng với Phó tư lệnh Ngô, chính ông ta đồng ý phá. Nếu ông ta đồng ý phá, cháu cũng làm người tốt, dĩ nhiên sẽ không cần truy cứu chuyện con trai ông ta nữa.

Không thể ngờ Ngô Huy Cần đường đường là trung tá Phó tư lệnh, mà chẳng giữ lời.Cuối cùng, chuyện này cũng chẳng biết thế nào, mà bị lãnh đạo trong quân đội của Ngô Diễn biết, nên đã bị đồng chí Quân đoàn hai đưa đi.

Bọn họ bắt người có liên quan gì đến cháu chứ. Diệp Phàm cháu chỉ là phó Bí thư thành phố Thủy Châu, đâu phải Quân đoàn trưởng quân đoàn hai.

Giờ thì hay rồi, Ngô Diễn đánh người phải xử theo quân pháp, tôi lỗi lại đổ lên đầu chái, chả trách Bí thư Phí gọi chái tới. Bí thư Phí, thiên hạ này có còn đạo lý nữa không?

Giọng Diệp Phàm cũng lạnh đi không ít.

Phí Hướng Phi ngồi một bên nháy mắt với Diệp Phàm, hy vọng hắn nhường cha mình một chút. Tuy nhiên, Diệp Phàm đã giận lắm rồi, với những gì Hồ tư lệnh đã làm, Diệp Phàm khó mà nuốt trôi được.