Quan Thuật

Chương 1487: Quân đoàn trưởng Hầu không phải đến kỳ mãn kinh rồi chứ?

-Ừ!

Chủ tịch Trương bất đắc dĩ gật đầu, thằng nhãi này đúng là có tính toán về chuyện đó. Phù Chính Hưng cũng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại nói với một người trung niên:

-Những vấn đề liên quan đến hợp tác khách sạn khi nãy, chúng ta cứ theo yêu cầu của Bí thư Diệp mà làm. Anh có ghi chép lại chưa, sau này chúng ta phải nhớ kỹ chỉ thị của Bí thư Diệp, lúc nào cũng nhắc nhở mình đây là khách sạn góp vốn. Phải tôn trọng những nhân tài quản lý bên Ủy ban phái đến.

Thằng nhãi này cũng rất quỷ quái, còn kêu người ghi chép lại. Cầm lông gà làm tên, Diệp Phàm tuy nói có chút bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại. Những hạng mục hợp tác kinh doanh với chính phủ, sợ nhất là nhét người vào.

-Nếu giám đốc Phù đã có thành ý như vậy, vậy chúng ta cũng phải thể hiện thành ý của mình. Hy vọng chuyện này nhanh chóng bàn bạc ổn thỏa tiến vào trạng thái làm việc. Phải đối đãi thật tình với các vị khách đến đầu tư, có thể giúp đỡ gì phải hết sức giúp đỡ.

Diệp Phàm biểu lộ thái độ, nhấn mạnh hai chữ "thành ý".

Kỳ thực đang mờ mịt bày tỏ thái độ với Phù Chính Hưng, chỉ cần hợp đồng chính thức ký kết, em trai Phù Chính Mậu của anh có thể được thả ra. Còn những người khác thì cho rằng Diệp lão đại đang đưa ra chỉ thị, chỉ có đại thiếu gia Phù Chính Hưng là hiểu rõ, đây là thái độ Diệp lão đại sẽ thả em trai của mình.

Buổi chiều ăn cơm xong, hai bên cùng phái người tiến hành hiệp đàm chính thức. Thái độ tích cực của Đại thiếu gia Phù, làm các cán bộ của Ủy ban khu Hồng Liên đều thấy kỳ quái, có nghĩ cũng chẳng ra, dường như Đại thiếu gia Phù đã nhắm được chỗ kiếm tiền từ khách sạn Cửu Vân, sợ người khác cướp mất mối làm ăn này vậy, đúng là quá kỳ lạ.

Buổi tối, căn cứ vịnh Lam Nguyệt đèn đóm sáng choang.

Quân đoàn trưởng Hầu đang ngồi một mình bên trong lẩm nhẩm hát, ngón tay gõ gõ đầu gối theo nhịp. Cẩn thận lắng nghe, hóa ra là bài "Hoa dại ven đường anh không cần hái."

Đến câu cuối, Quân đoàn trưởng Hầu còn tự thêm vào câu "không hái thì không hái", ngoài cửa nghe thấy tiếng cười sảng khoái:

-Quân đoàn trưởng Hầu vui vẻ quá nhỉ! Hahaha…

-Là sư trưởng Trương à, đến đây đến đây, uống một lý nhé!

Quân đoàn trưởng Hầu chỉ cái ghế bành cười nói.

-Được! Đây đúng là đánh lâm phong, không ngờ thực sự làm tôi đụng đại vân. Cơ hội khó kiếm!

Trương Cường ha hả cười nói, cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống ghế. Nhìn thoáng qua, cười nói

-Cũng không tệ nhỉ, uống mấy bình rượu xái rồi?

-Mới có hai chai nhỏ chứ mấy, chưa được nửa lít mà.

Quân trưởng Hầu cười nói, kêu chị giúp việc cầm ra đôi đũa, cái chén. Rồi lấy thêm chút đậu hồi hương, một dĩa vịt nướng…

-Quân trưởng Hầu, sư A sắp thành lập xong rồi à?

Trương Cường không khách khí uống một ly rượu nhỏ, cười nói.

-Xong cái rắm, còn đang ở giai đoạn đầu. Cái này, xâu dựng một sư đoàn hợp thành kiểu mới, nói thì dễ chứ làm thì… Gần đây sư trưởng Trấn bận tối tăm mặt mũi, anh xem, đến giờ còn đang tăng ca làm danh sách, sắp xếp chức vụ hợp lý. Còn trang bị vũ khí nữa. Huấn luyện binh lính lại không giống như huấn luyện binh lính bình thường, đúng là một loạt những biến hóa, thực sự phiền phức! Cấp trên sớm đã nói sẽ phái vị Phó tư lệnh đến đích thân chỉ huy, nhưng mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, đúng là đáng ghét quá!

Đồng chí Hầu Bình hừ một tiếng, nhíu mày.

-Có nhân tài Đoàn trưởng Hầu ngồi đây, còn phái ai đến nữa, vậy chẳng phải là cởi quân đánh rắm sao, quá thừa thãi đúng không nào?

Trương Cường có chút không hiểu, nhìn nhìn Hầu Bình một cái.

-Hừ! Cấp trên thích làm cái gì, chúng ta sao giải thích được chứ. Nói sư A là loại tân binh hợp thành, cấp trên lo, không phái một chức phó đến thì không an tâm.

Còn nữa, có vài quân khu cũng đang thử xây dựng sư đoàn như vậy. Chắc hẳn xây dựng xong còn phải tiến hành tỷ thí một phen, để thử nghiệm uy lực của hợp thành tác chiến.

Nói là để xem thử thích ứng với chiến tranh hiện đại hóa cần cái gì. Tuy nhiên, lần này quân khu cũng tốn rất nhiều khí lực, anh không thấy sao. Bọn họ cấp tiền cho sư đoàn đó còn nhiều hơn kinh phí của một quân đoàn như chúng tôi, hahaha.

Quân đoàn trưởng Hầu nói đến chuyện tiền nong, cười đến nỗi suýt nứt cả miệng.

Tuy nhiên, Trương Cường vẫn cảm thấy Quân đoàn trưởng Hầu che giấu sự khó chịu gì đó trong lòng. Cái này nghĩ cũng bình thường, Quân đoàn trưởng Hầu cầm lái quân đoàn thứ hai, sư đoàn A nên để đích thân ông ta chỉ huy mới đúng.

Thành tích làm ra cũng nên là của ông ta, nếu làm tốt, quân khu Lĩnh Nam lại nhanh chóng lập được một công lớn, Hầu Bình không vui mới lạ. Nhưng, quyết định của cấp trên làm Hầu Bình rất bất đắc dĩ. Quân lệnh như núi, không phục cũng phải phục tùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

-Vậy chúc mừng Quân đoàn trưởng Hầu.

Trương Cường cười cười, quay đầu nhìn nhìn Hầu Bình, nói,

-Cũng đúng, sư đoàn A là binh chủng kiểu mới, trách nhiệm quá nặng nề, trên vai còn gánh vác đại sự tranh giành thể diện vinh dự cho quân khu chúng ta. Như vậy, vấn đề tố chất binh lính và quan quân tương đối quan trọng. Gần đây Sư trưởng Trấn luôn có yêu cầu nghiêm khắc về tư tưởng chính chị, điều động binh lính ở các địa phương vào sư đoàn, Sư trưởng Trấn dường như rất nghiêm khắc, nắm rất chắc cửa ải này!

Hầu Bình nghe xong hơi sửng sốt, dường như ngửi thấy chút gì khác thường, hỏi:

-Ông em Trương có ý kiến gì đối với công tác tư tưởng chính trị của Sư đoàn à, Báo Săn các anh nắm rất chắc mảng này mà! Một là một hai là hai, trước nay nào có ai dám cãi lại chỉ thị chứ?

-Haha, cũng có kiến nghị gì đâu, mấu chốt là phải nhìn vào tố chất cá nhân. Cái này, tố chất cá nhân không tốt, chúng tôi có chết cũng không dùng.

Như chuyện lần trước Phó đoàn trưởng Cố của đoàn 2, uống say vào, còn rút dao chuyên dụng định giết người.

Đúng là phản trời mà, dao quân dụng dùng để đối phó kẻ thù trên chiến trường, sao có thể đối đãi với đồng chí trong nước chúng ta. Quân đoàn trưởng Hầu, anh xem xem, cái này đúng là uống say làm càn mà.

Sau đó, tôi cấm luôn chuyện uống rượu. Haha, giờ thì khá hơn nhiều rồi, hơn nhiều rồi.

Nói xong, điện thoại Trương Cường reo lên. Trương Cường cầm lên nhìn, nói là Báo Săn có việc, cáo từ trước rồi bỏ đi.

Trương Cường vừa đi, Quân đoàn trưởng Hầu uống vài chén rượu mà cảm thấy càng lúc càng chẳng có vị. Trong lòng nghĩ đến những lời Trương Cường nói. Cùng ông đây uống vài chén rượu, mà cậu còn giáo huấn ông đây. Làm gì đến lượt Trương Cường anh vung tay múa chân trong quân đoàn hai của ông đây chứ. Dù Diệp đại soái cũng chẳng thể tùy tiện chỉ huy ông đây nữa là. Mệnh lệnh thượng cấp đã nói chỉ trong thời điểm đặc biệt được cấp trên hạ chỉ thị phối hợp hành động với Tổ đặc nhiệm A Báo Săn, chứ đâu nói bình thường cũng có quyền chỉ huy chúng tôi chứ…

Tuy nhiên, Quân đoàn trưởng Hầu suy nghĩ lại, cảm thấy hẳn Trương Cường không nhằm vào mình. Bằng không, Trương Cường chẳng phải trực tiếp phê bình mình. Vì gã còn uống rượu với mình cơ mà. Hơn nữa, Trương Cường nào có tư cách phê bình mình, tốt xấu gì mình cũng là một thiếu tướng quân đoàn trưởng, Trương Cường chẳng qua chỉ là một phó sư trưởng đại tá thôi,,,

Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Quân đoàn trưởng Hầu thấy có điểm đáng ngờ. Vì Trương Cường tuyệt sẽ không chạy đến chỗ mình chỉ nói về chuyện uống say của binh lính. Hơn nữa, Trương Cường tuyệt sẽ không ăn no không có chuyện gì làm đi bàn với mình chuyện rắm này. Cứ nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, Quân đoàn trưởng Hầu đột nhiên đập bàn hét lên:

-Đúng rồi, lẽ nào đang nói chuyện Ngô Diễn, không phải nó cũng mới uống rượu say được đón về từ Cục công an thành phố sao? Trương Cường còn đưa Cố Vĩ Hùng làm ví dụ, giết một người răn trăm người mà!

Quân đoàn trưởng Hầu cảm thấy việc này có gì đó kỳ lạ, lập tức cầm điện thoại la lớn:

-Điều tra ngay cho tôi rốt cuộc Ngô Diễn dính vào chuyện gì ở Thủy Châu, mẹ nó! Điều tra cho cẩn thận vào, xách qua đây ngay cho ông, chuyện gì đây chứ?

Không lâu sau, người phụ trách phòng Quân vụ đồng chí Lý Duy Nhất gọi điện tới, nói:

-Theo điều tra, tiểu đoàn trưởng Ngô uống rượu say lái xe cố ý tung người, sau đó cầm hung khí đánh người. Hơn nữa, người bị tung chính là Phó Bí thư thành phố Thủy Châu Diệp Phàm. Chắc hẳn Phó Bí thư Diệp đã lợi dụng chức quyền yêu cầ đồng chí Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Thủy Châu Lô Vĩ cố ý gây khó dễn. Cho nên, vụ án này được xem là vụ án hình sự và anh ta là hung thủ tình nghi. Nếu không có chúng ta ra mặt, chắc hẳn anh ta còn phải nằm ở cục công an.

Quân đoàn trưởng Hầu vừa nghe đến hai chữ Diệp Phàm kia đầu có chút choáng, lắc đầu, trong lòng bừng tỉnh, thầm mắng thứ khốn kiếp kiếm phiền phức về cho ông, mày đụng ai không đụng lại đi đụng Diệp Phàm, sát tinh này mày có thể dây và được à? Vừa nghĩ đến kết cục tự sát đáng buồn của Sư đoàn trưởng Mã người phụ trách Báo Săn trước kia, Quân đoàn trưởng Hầu cảm giác như đang mắc nghẹn ở cổ, mồ hôi lạnh ứa ra liên tục.

Lập tức mở miệng, mắng to:

-Cái thứ khốn kiếp, uống rượu cố ý đụng người, cái này khác gì cố ý giết người. Không ngờ tung không chết còn cố ý hành hung người ta, đây là quan quân của chúng ta sao? Đúng là mất hết danh dự của tướng sĩ quân đoàn hai chúng ta. Người này hiện đang ở đâu? Nhốt lại chưa?

-Lúc đó sau khi duy lý về vẫn chưa nhốt lại, sau đó Ngô Diễn nói đã hai ngày chưa về nhà, muốn về gặp Phó tư lệnh Ngô. Chúng tôi nghĩ, Phó tư lệnh là Phó tư lệnh quân khu tỉnh chúng ta, cho nên, thấy cậu ta về cũng tốt, bèn phê chuẩn luôn.

Trưởng phòng Lý Duy Nhất cảm thấy có chút không ổn, lúc này chỉ thị của Quân đoàn trưởng Hầu so với lần trước hoàn toàn không giống nhau, giọng điệu khẩn trương, nghiêm khắc đến đáng sợ. Chẳng lẽ mình xử lý sai lầm rồi sao?

-Lập tức bắt về, phản trời rồi. Nhốt lại cho ông đây, chuẩn bị đưa ra tòa án quân sự Thủy Châu. Được lắm, đúng là cặn bã, người như vậy sao có thể cho vào Sư A được, quá bừa bãi!

Quân đoàn trưởng Hầu tức giận, cái bàn suýt chút nữa bị ông ta đập tan nát.

Trong điện thoại trưởng phòng Lý Duy Nhất cũng hết cả hồn, đã lâu không thấy Quân đoàn trưởng Hầu tức giận đến thế. Thậm chí Lý Duy Nhất nghi ngờ không biết có phải Quân đoàn trưởng Hầu đến thời mãn kinh rồi hay không nữa.

-Vâng! Tôi lập tức đích thân đi bắt về.

Lý Duy Nhất không dám chậm trễ, chỉ sợ tay chân chậm chạp chọc giận Quân đoàn trưởng Hầu này. Nên biết Quân đoàn trưởng Hầu tính tình nóng nãy, trong quân thường nói một không nói hai. Trưởng phòng Lý trong lòng nghi ngờ không biết sao chút chuyện nhỏ này mà cũng phải đưa lên tòa án quân sự, nhưng Quân đoàn trưởng Hầu đã hạ lệnh, Lý Duy Nhất không dám hỏi lại.

Tuy nhiên, trưởng phòng Lý Duy Nhất ngồi trong xe cứ suy nghĩ mãi, xem mấu chốt nằm ở đâu. Quân đoàn trưởng Hầu không dặn lập tức đưa Ngô Diễn ra tòa án quân sự, mà chỉ nói là chuẩn bị đưa lên tòa án quân sự. Vậy chuyện này có lẽ là có gì thâm sâu. Chẳng lẽ Quân đoàn trưởng Hầu cố ý tung khói mù, muốn cho Phó tư lệnh Ngô thấy, không phải Quân đoàn trưởng Hầu muốn chỉnh Phó tư lệnh Ngô chứ, vậy thì không phải mình trở thành tên đưa tin sao…