-Ừ! Vừa rồi con trai Đinh Nhất Minh của Hội thương nghiệp Thủy Châu, Đinh Hùng dẫn theo luật sư đến bảo lãnh người rồi. Tay này, cũng học được dáng vẻ của mấy tay phú hào Hong Kong, vừa đến đã vênh váo tự đắc, cứ như cục Công an của ông mày đây là vườn sau nhà hắn vậy.
Lô Vĩ nói.
- Biết rồi, không chống đỡ được thì nói với tôi một tiếng.
Diệp Phàm nói.
-Ha ha, dám động vào anh, ai xin hộ hắn cũng vô ích. Phải dày vò đến chết cháu rùa nhà chúng nó.
Lô Vĩ đằng đằng sát khí nói.
-Ừ, e rằng người xin phía sau cấp bậc ngày cao cao đấy.
Diệp Phàm nói một câu rồi buông điện thoại.
- Cả một xe người thế này thật như cái tổ ong vò vẽ vậy.
Kiều Viên Viên thở dài, có chút buồn bực.
- Em sợ gì chứ, anh còn chưa sợ mà em đã sợ rồi, đại tiểu thưbước ra từ Kiều gia lại chỉ có chút can đảm thế thôi sao.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, dáng vẻ cứ như không có gì xảy ra vậy.
-Chuyện này ở trên thân em em không lo, cái em sợ là thương đâm thẳng dễ tránh, tên bắn lén khó phòng. Anh Phàm à, anh vẫn là nên chú ý một chút. Có những lúc, có thể tha cho người thì nên tha, đắc tội với người ta nhiều quá, cho dù là lão Kiều gia cũng không giúp được đâu.
Kiều Viên Viên nói, nhìn Diệp Phàm, nhẹ nhàng dựa vào người hắn nói.
-Anh đã bị thương mấy lần rồi, mỗi lần em đều lo chết đi được. Nếu anh thực sự xảy ra chuyện, em... em...
Kiều Viên Viên giọng nói có chút biến đổi, tình cảm bộc lộ không chút giấu giếm.
- Yên tâm đi, ông xã em kiếp trước là con gián, mệnh còn tốt hơn con gián. Viên Viên, đời này nếu em muốn theo anh thì nhất định phải chuẩn bị tâm lý.
Thân phận đặc biệt của anh em hiểu mà, anh cũng không giấu em. Anh giờ đã được bổ nhiệm làm Tổng tư lệnh của Tổ nòng cốt số tám ở Thủy Châu, phụ trách đội công kích Báo săn ở Tổ nòng cốt số tám.
Thật sự gặp phải chuyện lớn, anh nhất định phải xông lên phía trước. Phía đó là chuyện lớn, còn bên này chỉ là nhỏ nhặt thôi.
Tuy nhiên, em cũng không cần phải lo lắng gì hết, những chuyện lớn đó đối với anh cũng chỉ là những rắc rối rất nhỏ thôi. Lúc cần anh ra trận thì mới chính là chuyện động trời đấy.
Hơn nữa, anh là Tổng tư lệnh, là sĩ quan chỉ huy, nói một cách tương đối thì vẫn khá an toàn.
Diệp Phàm siết chặt tay một chút, đem Kiều Viên Viên gắt gao ôm vào lòng, nói.
-Em không sợ, anh Phàm à. Đời này Viên VIên chỉ thuộc về một mình anh mà thôi, anh phải vì em mà chú ý giữ gìn sức khỏe mới đúng. Nếu thật sự anh dám bỏ em mà đi, em sẽ không sống một mình đâu.
Kiều Viên Viên vẻ mặt kiên định, hai mắt nhìn chăm chú nhìn Diệp Phàm.
-Đây tuyệt đối không phải là nói đùa đâu.
- Viên Viên...
Diệp Phàm có chút xúc động, giơ tay ôm lấy Kiều Viên Viên ngồi xuống một băng ghế dài bên đường trên con phố mua sắm dành cho người đi bộ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngay lập tức thu hút mấy chục ánh mắt ngưỡng mộ. Kiều Viên Viên xấu hổ, mặt đỏ bừng, vùng vẫy muốn thoát thân. Có điều, Diệp Phàm lúc này ngang ngược khác hẳn bình thường. Lại còn thản nhiên cười nói với các chàng trai xung quanh:
-Bà xã tôi có rồi, đi dạo phố thế này đã khá mệt, không thể để mệt cả bảo bối trong bụng nữa.
-Anh bạn thật là chu đáo nha!
Bên cạnh có mấy người thanh niên giơ ngón cái lên, lại còn có người huýt sáo nữa. Huýt sáo.
-Đương nhiên.
Diệp Phàm cũng nghe thấy tiếng một vài người phụ nữ quở trách:
-Nhìn thấy chưa, người ta đối với vợ tốt như vậy. Đến cả đường cũng không để đi bộ nhiều, anh đã từng quan tâm em, ôm em như vậy chưa, hử...
Đối diện với những anh chàng đang gặp họa kia, Diệp Phàm chỉ có thể chân thành xin lỗi ở trong lòng.
Nhưng Kiều Viên Viên lại tỏ ra vô cùng hạnh phúc, cuộn tròn trong lòng Diệp Phàm ngoan ngoãn đến mức làm người ta rùng mình.
-Cái người này, có phải quá càn quấy rồi không?
Trên ghế sofa trong nhà Phó bí thư tỉnh ủy Nạp Lan Nhược Phong, lúc này có một người đàn ông trung niên tóc chải ngược ra sau, rất phúc hậu, vẻ mặt ôn hòa đang ngồi.
Người này chính là Đinh Nhất Minh, Hội trưởng Hội thương nghiệp Thủy Châu tiếng tăm lừng lẫy, tuy nói rằng người đã có tuổi song nhìn qua vẫn còn khá có tinh thần.
Hơn nữa, bản thân Đinh Nhất Minh chỉ dựa vào mấy trăm triệu mà có thể ngồi lên cái chức Hội trưởng Hội thương nghiệp Thủy Châu, thì uy tín của người này hiển nhiên chẳng cần bàn đến nữa.
- Tôi sớm đã chú ý đến hắn, lần trước Cử Đức trở về đã có nhắc đến hắn. Nói là người này vì trẻ tuổi mà đã đứng trên cao, vô cùng kiêu ngạo.
Nạp Lan Nhược Phong nhìn Đinh Nhất Minh, thản nhiên nói.
Quan hệ giữa hai người khá phức tạp, Nạp Lan Nhược Phong có thể lên như diều gặp gió trên quan trường, chính là nhờ sự ủng hộ trong bóng tối của tập đoàn tài chính trong tay Đinh Nhất Minh. Trước đây Nạp Lan Nhược Phong có thể tạo nên thành tích to lớn ở thành phố Thương Hải, chính là nhờ sức ảnh hưởng của Đinh Nhất Minh.
Mà Đinh Nhất Minh lăn lộn trên thương trường có thể phát triển nhanh chóng, của cải ngày một nhiều lên, cũng chính là nhờ sự quan tâm đặc biệt này của Nạp Lan Nhược Phong.
-Bí thư Nạp Lan cũng cho là như vậy sao?
Đinh Nhất Minh là tay lõi đời trên thương trường, ban nãy trong lời nói của Nạp Lan Nhược Phong có nhắc đến Nạp Lan Cử Đức, hoàn toàn không nhìn ra được ý tứ của Nạp Lan Nhược Phong. Suy nghĩ của con trai không thể nào thay thế được suy nghĩ của cha mẹ, điểm này Đinh Nhất Minh đã lăn lộn thương trường mười mấy năm, hiểu rất rõ ý nghĩa trong đó.
-Ha ha.
Nạp Lan Nhược Phong thản nhiên cười, nhìn Đinh Nhất Minh rồi hỏi:
- Lô Vĩ trả lời như thế nào?
-Vốn việc này do Đội trưởng Đội trọng án cục Công an thành phố Thủy Châu Giang Sinh Bảo phụ trách, không chỉ là một việc nhỏ. Lúc đó nghe nói Phó giám đốc sở Tiếu Duệ Phong gọi điện thoại yêu cầu Giang Sinh Bảo thả người, song Giang Sinh Bảo vẫn cứ kéo dài.
Thế nhưng, cũng không biết là có chuyện gì. Không đến hai giờ sau, tình hình lại xảy ra thay đổi. Giang Sinh Bảo đem vụ án này chuyển thành án hình sự, vì thế, lập tức giao cho cục Công an hình sự thành phố điều tra. Mà chịu trách nhiệm điều tra là Đội trưởng Hướng Minh Huy.
Không lâu sau Lô Vĩ đích thân tới cục, đích thân thụ lý vụ án này. Tôi đã gọi điện thoại cho Lô Vĩ, tuy nhiên, người này nói chuyện khá là cứng rắn, nói là nên làm thế nào sẽ làm thế ấy? Tôi bảo Đinh Hùng đi bảo lãnh, nhưng Lô Vĩ không cho.
Anh xem xem, một chuyện nhỏ thế này, không phải chỉ là say rượu rồi đụng xe thôi sao? Chúng tôi bồi thường phí sửa chữa xe thì cho đi đi, không ngờ có người không chịu buông tha muốn mượn cớ gây khó dễ.
Tôi lo liệu có phải có kẻ muốn mượn cớ làm chuyện gì đó không? Hơn nữa, chuyện này, nghe Đinh Hùng nói là nguyên nhân gây ra được cho là phức tạp.
Đinh Nhất Minh sắc mặt có chút u ám.
-Cho là phức tạp, rốt cuộc nguyên nhân là như thế nào?
Nạp Lan Nhược Phong thản nhiên nhấp một ngụm trà, nhìn Đinh Nhất Minh hỏi.
-Cái này, có thể sẽ liên lụy đến lệnh công tử Cử Đức.
Nhất Minh nói, người này đương nhiên có thâm ý, chính là muốn đẩy Diệp Phàm sang cho Nạp Lan Nhược Phong. Chỉ cần ông ta ra mặt, có chuyện gì không thể giải quyết chứ.
-Ồ! Còn liên lụy đến Cử Đức, nói nghe xem.
Nạp Lan Nhược Phong cũng không phải người dễ lừa, xem chừng cũng đã nghĩ đến chuyện gì đó, hừ một tiếng nói.
-Lúc trước ở hội sở Hoàng Thị, công tử Cử Đức không phải thích cô nàng nữ phát thanh viên Tống Trinh Dao của đài truyền hình tỉnh sao?
Đinh Nhất Minh vừa nói đến đây, Nạp Lan Nhược Phong đã ngắt lời hắn, hỏi:
- Có phải là con gái của Chủ tịch Tống không?
- Không sai, chính là cô ấy. Nghe nói lúc đó chị em tốt của Tống Trinh Dao, cũng chính là phóng viên của báo tỉnh, Lan Điền Trúc, muốn phỏng vấn tôi. Cho nên, vừa hay đến giờ ăn cơm, Đinh Hùng mời họ đi ăn cơm.
Lúc đó Cử Đức suy nghĩ không phải là muốn tặng hoa sao? Bởi vì, trước đó cô nàng Trinh Dao đã có qua lại với Cử Đức một thời gian. Gần như cũng đến lúc "tặng hoa" rồi.
Kết quả, lại toàn bị Diệp Phàm quấy nhiễu, động thủ cướp người cướp hoa không nói. Hơn nữa, tên đó còn động thủ đá bàn đánh người. Quá ngông cuồng, thực sự là bại hoại đạo đức. Mà ông chủ Hoàng của hội sở Hoàng Thị chỉ dám giận mà không dám nói! Nói ra cũng phải thôi, trên địa bàn của người ta, sao dám nói gì chứ.
Đinh Nhất Minh cố ý thở dài.
Thực ra, chuyện vốn là con trai của Tiếu Nhuệ Phong là Tiếu Kỳ gọi cảnh sát tới bắt người, cuối cùng lại bị con trai của Phí Mãn Thiên là Phí Hướng Phi dọa cho vỡ mật, Đinh Hùng vẫn chưa kể với Đinh Nhất Minh. Nếu không, chắc hẳn Đinh Nhất Minh có đến tìm Nạp Lan Nhược Phong hay không thì còn phải suy nghĩ đã.
Gay go nhất là Nạp Lan Nhược Phong cũng phải cân nhắc lợi hại trong đó. Chính là chuyện Nạp Lan Cử Đức có qua lại với Tống Trinh Dao có phải là gã Đinh Hùng bịa đặt ra hay không.
Thực ra là tối hôm đó Trinh Dao là lần đầu tiên cùng ăn cơm với Nạp Lan Cử Đức. Trước đó là do Nạp Lan Cử Đức thường xuyên trông thấy Tống Trinh Dao ở trên TV, liền giật mình ngỡ là thiên nhân. Vẫn chỉ là bệnh yêu đơn phương mà thôi.
-Hừ, chàng thanh niên này, cũng hơi quá rồi đấy!
Nạp Lan Nhược Phong quả nhiên là nổi giận rồi, chén trà đập mạnh xuống bàn trà, phát ra một tiếng chát. Vốn dĩ chuyện này ông ta không biết sự tình. Lúc đó Nạp Lan Cử Đức sau khi về nhà cũng không nói gì về chuyện này.
Không thể ngờ được con trai lại đang theo đuổi Tống Trinh Dao của Tống gia.
Nếu hai đứa thật sự có thể nên chuyện, vậy Nạp Lan gia và Tống Gia sẽ trở thành thông gia, đó quả là một chuyện tốt. Giờ phút này, đối với kẻ phá rối là đồng chí Diệp Phàm kia, Nạp Lan Nhược Phong thật sự có thành kiến.
Sau khi nguôi giận, Nạp Lan Nhược Phong nhấc điện thoại, bấm một dãy số, thấy có người nghe liền nói:
-Trưởng ban Minh Châu, xin chào, tôi là Nạp Lan Nhược Phong đây.
-Xin chào Bí thư Nhược Phong.
Lô Minh Châu đáp, giọng nói có chút mệt mỏi. Mấy ngày nay vì chuyện tang lễ của người già trong nhà mà bận đến chóng cả mặt, Lô Minh Châu cũng khá là mệt.
-Xin Trưởng ban Minh Châu hãy nén bi thương.
Nạp Lan Nhược Phong nói.
Lô Minh Châu cũng cảm thấy kỳ lạ, đang yên đang lành sao lại nói đến chuyện này. Tuy nhiên, ngoài miệng cũng đáp lại một tiếng cho đúng đạo
-Cảm ơn.
- À, Hội trưởng Đinh có đứa cháu tên là Đinh Hạo...
Nạp Lan Nhược Phong đem sự việc kể lại một lượt.
- Ồ, việc này tôi vẫn chưa biết. Để Lô Vĩ về tôi hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lô Minh Châu trong lòng trầm xuống, cũng không biết phải xử lý việc này như thế nào? Nếu đổi lại người bị đụng xe bị đánh không phải là Diệp Phàm, chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn. Có vị Phó bí thư Nạp Lan Nhược Phong này ra mặt rồi, Lô Minh Châu sẽ không nói hai lời mà ra mặt xin giúp cho chuyện này. Song giờ lại đề cập đến Diệp Phàm.
Trước khi qua đời, cha mẹ đã cẩn thận dặn dò là phải kính trọng Diệp tiên sinh. Hơn nữa, Diệp Phàm lại giúp Lô gia một việc lớn, chuyện này, bảo Lô Minh Châu sao có thể đi kêu Lô Vĩ thả người chứ. Đành phải áp dụng cách "kéo dài" vào đây thôi. Đương nhiên Lô Minh Châu cũng biết rằng, làm như vậy Nạp Lan Nhược Phong chắc chắn sẽ nhận ra được điều gì đó. Nhưng giờ phút này cũng không để ý được nhiều như vậy.
Vừa nghe thấy thái độ trả lời của Lô Minh Châu, sắc mặt của Nạp Lan Nhược Phong chợt có chút u ám. Nếu Lô Minh Châu thật sự đồng ý giúp đỡ, nhất định sẽ gọi điện thoại cho Lô Vĩ. Cách nói như vậy, rõ ràng là đang đùn đẩy. Nạp Lan Nhược Phong là con cáo già, sao không hiểu được ý tứ trong đó chứ.
- Vậy được, cúp máy nhé.
Sau khi cúp điện thoại, bang một tiếng, di động bị Nạp Lan Nhược Phong ném lên trên bàn.
- Sao vậy?
Đinh Nhất Minh trong lòng trầm xuống, trực giác cho thấy việc này có chút phức tạp rồi.
-Hừ! Lại kéo dài!
Nạp Lan Nhược Phong hừ lạnh nói.