- Ôn quân…
Khuôn mặt Kiều Viện Viên hiện lên vẻ ngạc nhiên, đột nhiên cười khanh khách như gà mái đẻ trứng, không ngừng được.
- Có gì sai sao? Ông đây đường đường là Phó trưởng ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu, thiếu tướng chính thức. Anh trai em không phải là ôn quân thì là cái gì? Nếu như lão Thiết mà có cái tính khí thối tha như vậy đã sớm bị anh rút súng ra bắn chết hắn rồi, không biết cái giống gì?
Diệp Phàm có chút vênh váo đắc ý.
-Anh mắng ai? Anh ngạo mạn, còn Phó trưởng ban Quân vụ à. Thiếu tướng như anh không được nhiều người biết đến. Anh nói thử xen, cha và anh trai của em có biết không?
Kiều Viên Viên tức giận, lấy ánh mắt như của một nhân vật có tầm cỡ lườm Diệp Phàm, còn nói thêm:
-Chức vụ trong quân đội của anh chắc là chỉ có bác của em biết, nhưng từ trước đến nay bác ấy chưa từng đề cập đến chuyện này. Không đề cập tới, người ta biết thế nào được? Không trách được bọn họ.
- Ông già nhà em không phải đường đường là Ủy viên bộ Chính trị, làm sao có thể bỏ qua thân phận thật của anh được? Xem ra, ông già nhà em làm sao mà không thể có mắt nhìn người được chứ? Ở trong bộ Chính trị chẳng qua cũng chỉ là ngồi xổm một góc góp cho đủ số lượng thôi.
Diệp châm chọc nói, nhưng thật ra cũng có ý công kích Kiều Viễn Sơn. Thằng nhãi này nén giận trong lòng, khó chịu, miệng lưỡi có chút không buông tha người.
-Anh lại gây sự cái gì đấy hả? Đang yên lành lại đổ lên đầu cha em. Ủy viên bộ Chính trị có hai mươi mấy người, chẳng lẽ tất cả đều biết rõ thân phận của anh. Em đoán nhé, chắc là chỉ có vài ủy viên thường vụ biết thôi, đến bác cả của em có biết thân phận Tổ đặc nhiệm A của anh hay không cũng là điều khó nói. –
Kiều Viên Viên lườm nguýt Diệp Phàm một cái nói.
-Thôi vậy, không xét đến chuyện này nữa.
Diệp Phàm miệng lải nhải, nhìn Kiều Viên Viên một cái, nói:
-Anh trai của em đến Nam Phúc, đó là việc của Kiều gia các em, hỏi anh làm gì. Anh chỉ là một nhân vật nhỏ bé, cũng không giúp gì được chuyện của anh trai em? Ah không, Kiều gia đến Đại Viện cũng không đi nói, còn nói cho anh nghe, nghe rồi cũng như không nghe, phỏng có ích quái gì?
-Chuyện anh trai em lần này thật sự cần sự hỗ trợ của anh.
Kiều Viên Viên vẻ mặt thành thật nói.
- Quái lạ, đường đường là Kiều lão gia còn không xử lý được chuyện này. Chức Chủ tịch thành phố Mặc Hương chẳng qua cũng chỉ là một cán bộ cấp Giám đốc sở thôi. Nói Kiều lão gia của các em không có cách nào làm được chuyện này, cái này thì ai mà tin được?
Diệp Phàm cơ bản là không tin, nhìn Kiều Viên Viên một cái, nói tiếp:
-Hơn nữa, anh trai em dù là ở Việt Đông, muốn đề bạt lên chứ Giám đốc sở cũng không khó khăn gì chứ? Việt Đông là một tỉnh lớn, có bao nhiêu vị trí còn trống đấy? Đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi, Kiều lão gia lẽ nào không làm được hả?
-Lời nói này của anh là như thế nào? Tuy nhiên khỏi nói đến Việt Đông chốn đó nữa, Triệu Xương Sơn bàn tính rất tinh. Anh trai em muốn đề bạt lên chức Giám đốc Sở, Triệu Xương Sơn không ngờ lại có thể há mồm bảo phải làm cái chức Phó tư lệnh, anh nói xem có tức hay không cơ chứ?
Kiều Viên Viên có chút phẫn nộ rồi.
-Lời này là có ý gì, anh nghe nhưng không hiểu?
Diệp Phàm thực có chút ngạc nhiên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Kiều Viên Viên chằm chằm.
- Em cũng là nghe anh trai em nói. Anh trai em vốn dĩ có thể được thăng lên chức Giám đốc Sở rồi, năm nay anh ấy cũng hơn ba mươi mấy tuổi đầu, tuổi tác hay tư cách đều đạt tiêu chuẩn này rồi.
Tuy nhiên, Triệu gia không phải lão Tam tên là Triệu Phóng Hào, mà chính là cái tên Triệu gia mày rậm mắt to kia, Phó tư lệnh viên hạm đội Đông Hải đương nhiệm, cũng là quân hàm thiếu tướng.
Đúng rồi, chính là cha của cô tiểu thư Triệu Tứ kia. Ông cụ nhà Triệu gia có nhắc nhở, nói là Tiểu Tam nhà ông ta muốn đến đại quân khu Lĩnh Nam thì có thể làm cái chức cấp phó là được rồi.
Anh nói xem có làm người ta tức hay không chứ. Bác cả của em là Tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam, đối với chức Phó tuy nói là thảo luận, Chủ tịch bổ nhiệm. Nhưng ý kiến của một Tư lệnh như bác của em cũng phải suy xét phải không nào? Lão già kia không ngờ không biết liêm sỉ, lời này cũng dám nói nói ra được?
Kiều Viên căm giận nói.
-Cho nên, Triệu gia và bọn em làm một vụ giao dịch. Bọn họ thăng chức cho anh trai em làm Giám đốc Sở, còn bọn em cho hắn làm Phó Tư lệnh quân khu Lĩnh Nam à? Em giỏi lắm, cũng khá thú vị đấy.
Diệp Phàm thấy buồn cười, cảm thấy vụ trao đổi này vẫn có thể thực hiện được thật, không khác là mấy so với việc mua bán rau cỏ ở chợ.
- Ừ!
Kiều Viên Viên khinh thường, bĩu môi nói.
-Hình như Kiều lão gia của em bị lỗ vốn một chút, Phó tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam là loại chức vụ trọng yếu. Hơn nữa, mục tiêu của Triệu lão gia chắc là không phải chỉ dừng lại ở đây rồi? Triệu Phóng Hào muốn đến Lĩnh Nam, đầu tiên nếu ông bác Kiều Hoành Sơn to lớn của em ủng hộ, mà bác em lại là Ủy viên quan trọng trong Quân ủy; Hơn nữa, ông cụ Triệu cũng đã mở miệng nói động đến một chút, còn thu xếp khơi thông quan hệ chỗ một số bạn bè, đoán chừng Triệu Phóng Hào tám phần có thể thăng chức rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Đương nhiên, chỉ cần bác của em mở miệng, việc này đã thành công một nửa rồi. Triệu Bảo Cương đã không làm nữa, tuy nói còn có chút ảnh hưởng, nhưng cũng đã trời chiều ngả về tây, người đi trà cũng lạnh ở đâu cũng đều là chân lý.
Anh nghĩ mà xem, một Phó tư lệnh của đại quân khu ít nhất cũng phải ngang hàng với cấp Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Nhà em bị thiệt thòi nhiều lắm. Lúc ấy trong nhà yêu cầu nói là nếu Triệu gia có thể nói giúp mấy câu ở bên trong Quân ủy, cử anh hai của em đến Thủy Châu để đảm nhiệm chức Phó sư trưởng của đại quân khu vịnh Lam Nguyệt.
Thêm cả vị trí Giám đốc sở của đại ca, chuyện này sẽ thành công ngay. Tuy nhiên, Triệu Bảo Cương không gật đầu. Anh nói xem, lão Triệu này so với bất kì ai cũng đều tính toán tinh hơn phải không nào?
Kiều Viên Viên vừa nói ra lời này, ngược lại Diệp Phàm lại xấu hổ trong lòng.
Thầm nhủ trong lòng là hỏng bét rồi, Phí Mãn Thiên giao cho mình phải giúp đỡ Phí Hướng Phi leo lên vị trí Phó sư trưởng. Không ngờ rằng Kiều gia đột nhiên cũng muốn tranh giành vị trí này.
Xem ra vịnh Lam Nguyệt là chiếc bánh ngọt lớn đây! May mà ông đây hành động nhanh nhạy, không biết Mai gia đã hành động chưa. Bằng không, nếu Triệu gia thật sự đồng ý hợp tác với Kiều gia thì Mai gia muốn dựa vào cá nhân đẩy Phí Hướng Phi thăng chức sẽ khó khăn rồi.
Thằng nhãi này nhướn mày, nói là ăn vào đau bụng, vội vàng vào nhà vệ sinh, lén gọi điện thoại cho Phó tư lệnh Mai Trường Phong, hỏi:
-Tư lệnh Mai ạ, chuyện của Phí Hướng Phi đã giải quyết xong chưa?
- Xong rồi, sáng nay đã định xong rồi, chắc là qua mấy ngày nữa lệnh điều động sẽ đến.
Mai Tư lệnh thuận miệng đáp, trầm tĩnh trong chốc lát, nói:
- Chuyện này suýt chút nữa là thất bại rồi.
-Thất bại, chẳng lẽ có kẻ khác mạnh hơn nhúng tay vào rồi sao?
Diệp Phàm trong lòng biết tỏng, cố tình hỏi.
- Ừ, còn không dừng lại ở một khu. Lúc ấy, chuyện đề cử này ở quân khu Lĩnh Nam suýt chút nữa thì không được thông qua. Nhưng may mắn là chúng ta sớm có chuẩn bị, sớm đi trước một bước, ngược lại nếu bây giờ mới tiến hành thì đã quá muộn rồi.
Mai tuy không nói rõ ra, nhưng Diệp Phàm đoán chắc là do Kiều Hoành Sơn thay đổi thái độ. Có lẽ, lúc trước Kiều lão gia còn chưa có ý này, sau khi gặp gỡ Kiều Báo Quốc thì lập tức thay đổi dự định. Tuy nhiên, đơn đề cử đã được trình lên Quân ủy nên chắc là Hoành Sơn hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Xin cảm ơn!
Diệp Phàm nói.
-Qua một thời gian nữa, tôi sẽ chuẩn bị đến Thủy Châu một chuyến. Quân đoàn số hai chuẩn bị xây dựng nhà ở tập thể cho quân nhân, quân khu cử tôi xuống dưới đi khảo sát tình hình thực tế ở địa phương một chuyến. Nghe nói khu nhà ở tập thể cho quân nhân được xây dựng ở khu Hồng Liên của Thủy Châu các cậu. Cậu là được chuột sa chĩnh gạo trước tiên rồi.
Mai Trường Phong ý tứ thâm sâu, cười nói.
Diệp Phàm biết rằng thằng cha này có dụng ý khác, đơn giản là muốn liên hệ được với Trương Cường của Báo Săn, vì kê lót cho việc bản thân mình giành được chức chỉ huy sư đoàn Sư A mà thôi.
Bởi vì sư A là binh chủng tổng hợp kiểu mới, được đại quân khu Lĩnh Nam rất coi trọng nên quyết định phái Phó Tư lệnh đến đây, đích thân chỉ đạo Trấn Trung Lương hoàn thành công tách thành lập tổ Sư A. Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ những chuyện này, miệng cũng là cười nói:
- Được, đến lúc đó tôi sẽ gọi Trương Cường cùng đến một chỗ, chúng ta cùng ăn uống no say. Đương nhiên, chuyện nhà ở tập thể ở khu Hồng Liên hi vọng ngày mai đại Tư lệnh có thể nói giúp vài lời trước mặt Quân đoàn trưởng Hầu. Các anh mà, cũng chỉ cần đưa thêm ít tiền cho bọn họ là được rồi sao?
-Được, Diệp Bí thư là bạn bè giữ chữ tín, về vấn đề tiền nong thì đến lúc đó sẽ bàn sau.
Vụ trưởng Mai buông điện thoại xuống.
Quay lại trên giường.
-Nếu đi Việt Đông không được, vậy anh trai em sẽ đến Nam Phúc nhé.
Diệp Phàm gật gật đầu nói.
-Đến thì dễ thôi, tuy nhiên, quyền chủ động chức Chủ tịch thành phố Mặc Hương nằm trong tay Phí Mãn Thiên, bởi vì cán bộ cấp Giám đốc sở trở lên ở địa phương là do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phụ trách. Thật ra, ý kiến của Phí Mãn Thiên là quan trọng nhất. Nghe nói, quan hệ của anh với Phí gia không tệ lắm, cho nên việc này…
Kiều Viên Viên nhìn chằm chằm Diệp Phàm không nói nữa.
-Ha ha, đừng nhìn anh. Anh cũng chỉ có chút quan hệ với Phí gia mà thôi, giúp không nổi chuyện lớn như thế này. Cái này có thể là quyết định một sự kiện trọng đại - chọn Thị trưởng cấp thành phố. Trong vụ việc này, lời nói của anh trước mặt người nhà Phí gia không khác việc đánh rắm là mấy?
Diệp lão đại vừa nãy là khí bốc quá đỉnh đầu. Tuy nhiên, giờ phút này thằng nhãi này dù sao cũng như thay tính đổi nết, tự hạ thấp mình hết mức giống như bản thân mình chỉ như đồ rác rưởi.
-Phải không?
Kiều Viên Viên tức giận hừ một tiếng, nhướn mày lên, nói:
- Anh giúp hay không giúp?
- Ba em có thể đạt được chút gì đó với Phí gia sao, điều đó không dễ đâu? Vấn đề là há miệng mắc quai đó.
Diệp Phàm nói.
-Không được, chuyện lần này nếu Kiều gia bằng lòng đề xuất thì Phí gia nhất định sẽ lập tức đồng ý, bởi vì Phí gia không thiên vị, chắc hẳn bọn họ sẽ yêu cầu Kiều gia giúp đỡ chuyện này. Đơn giản là đến lúc đó chỉ cần gật đầu một cái ở Đảng ủy là được. Tuy nhiên, cái này Kiều gia chúng em không dám gật đầu bừa được. Lí do là chuyện của cấp trên, rất phức tạp, em cũng không nói rõ được. Dù sao đi nữa thì chuyện này cha em nói ông và bác em đều không ra mặt.
Kiều Viên nói.
- Vậy hôm qua em xuống đây là do cha em chỉ đạo có phải không? –
Diệp Phàm lấy mắt liếc Kiều Viên Viên một cái nói:
- Vả lại, dù cho anh đi nhờ vả Phí gia, đó chẳng phải là Kiều gia các em nợ bọn họ một ân tình lớn sao?
-Cái đó không giống thế, là anh nợ Phí gia một ân tình lớn. Đương nhiên, Kiều gia cũng thiếu nợ một ân tình, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp. Với việc ngồi lên đầu bọn họ đạt được cái gì đó là khác nhau quá lớn.
Kiều Viên Viên giải thích nói.
-Và anh còn dốc sức làm việc xương xẩu, kết quả là không được điều gì tốt đẹp cả, lại còn nợ Phí gia một ân tình lớn. Việc này đến thằng ngốc cũng không làm.
Diệp Phàm hừ một tiếng, cảm thấy rất khó chịu.
- Cha em là gì của anh, anh giúp một chút đã kêu khổ rồi. Cả người em tất cả đều là của anh, anh vẫn còn chưa hài lòng sao?
Kiều Viên Viên bất mãn nói.
-Mấu chốt của vấn đề này là chuyện cha em chắc sẽ không chịu hé răng, đây chính là ý của em có phải không?
Diệp Phàm hỏi với thái độ cứng rắn.
-Ừ, ý của em không phải là ý của cha em sao? Anh giúp anh trai em, anh trai em và cha em đều nhìn thấy mà. Đến lúc đó có lẽ chuyện của hai chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều phải không nào?
Kiều Viên Viên nói.
-Không giống nhau, chính là cách em vừa nói như thế, không giống nhau.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, không nhả ra.
-Vậy anh muốn thế nào mới bằng lòng giúp, anh nói đi?
Kiều Viên Viên hai mắt tóe lửa, người lập tức bật dậy. Bộ ngực cao đầy đặn kia đều phập phồng dữ dội, xem ra cô đã thực sự bị kích động.