-Lý đạo trưởng, tôi đã đến rồi. Đã nói rõ là hai giờ bắt đầu, thời gian hẳn là vẫn chưa đến lúc đó chứ?
Lô Bạch Vân cùng Diệp Phàm chậm rãi đi đến.
Toàn bộ ánh mắt đổ dồn lại nhìn chăm chú, chắc là đang tìm người giao đấu mang tên Diệp Phàm. Tuy nhiên, mọi người đều rất thất vọng, ngoài năm người nhà Lô gia thì chỉ có Diệp Phàm là chưa từng nhìn thấy qua, tất cả những người khác đều là người nhà Lô gia.
Lô Bạch Vân thì khỏi phải nói, Lô Vĩ thì mọi người đã gặp qua. Mà Lô Phương Đông thì mọi người cũng đã từng gặp rồi, Lô Vân cũng đã tới, còn Diệp Phàm lại rất trẻ tuổi. Có đánh chết thì bọn họ cũng không tin được con chim non có vẻ mặt thản nhiên, đang mỉm cười này lại chính là kẻ đến giao đấu với đại sư Lý Thuần Miên của phái Thanh Thành.
Phượng Lăng Không của Phượng gia nổi khùng lên đầu tiên, liếc xéo Diệp Phàm một cái, lại khẳng định không phải người này nên nói sẵng:
-Chủ tịch Hội đồng quản trị Lô, không phải Lô gia đã hết người rồi đấy chứ? Qua mấy phút nữa là bắt đầu rồi, còn vị cao thủ tên Diệp Phàm của các ông đâu? Ông sẽ không nói với bọn tôi rằng Diệp Phàm chính là hắn đấy chứ?
Phượng Lăng Không nói xong, giơ tay chỉ vào Diệp Phàm với ánh mắt hết sức miệt thị, khinh thường.
Ha ha ha...
Mấy đệ tử của Phượng lập tức cùng phá lên cười, tiếng cười đó vô cùng chói tai và khó nghe.
Con trai lớn Phượng Tín Thu của Phượng Lăng Không hừ nói:
-Chỉ có hắn, ông đây chỉ cần một đấm là có thể khiến tên oắt con này ngã như chó ăn bùn. Đùa cái gì thế, cũng dám xưng tên à?
Thật ra cũng không hẳn là do người nhà Phượng gia tự cao tự đại, chủ yếu là do Diệp Phàm vừa mới cạo râu; trước kia Diệp Phàm cũng xuất hiện trên đài truyền hình ở Tỉnh rất nhiều lần rồi.
Lúc đó, Diệp Phàm luôn để râu, nhìn già hơn so với bây giờ rất nhiều. Hơn nữa, những chương trình tin tức như thế cũng không có mấy người cảm thấy hứng thú, những người nhận ra Diệp Phàm lại không đến, nếu có đến thì dù cho có nghi ngờ cũng không thể cho rằng không phải là một người.
- Vậy anh lên đây thử xem. Tôi đây nhường anh một tay, chơi với anh một chút. Cái gọi là không có mắt nhìn xa trông rộng chính là để chỉ anh đó!
Diệp Phàm lạnh lùng nói với Phượng Tin Thu, quyết định làm cho Phượng gia mất mặt trước rồi tính sau.
-Lên thì lên, ai sợ ai chứ?
Phượng Tin Thu giận dữ, nhảy ra cùng Diệp Phàm. Còn không đợi Phượng Lăng Không có biểu hiện gì, thằng cha này vì may mắn thắng Lô Vĩ mấy hôm trước nên dù sao cũng lấy lại được sĩ diện. Nếu hôm nay có thể đánh ngã được một con cháu của Lô gia thì coi như lấy lại được chút thể diện rồi, cho nên, một chân liền đá về phía eo lưng của Diệp Phàm.
- Hừ!
Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng, giơ một chân lên đỡ được một cách nhẹ nhàng, nhìn như không hề dùng chút sức lực nào, căn bản là không kéo theo một tiếng gió nào. Đâu có giống như chân của Phượng Tin Thu, người đến khí thế trùng trùng liền kéo theo dòng khí quanh mình đều chấn động như sóng.
Gần đến cuối giờ, Diệp Phàm đột nhiên phát lực, đá một cú mạnh như trời giáng nhanh như cắt về phía Phượng Tin Thu. Lý Thuần Miên tuy nói trong mắt hiện lên sự kinh ngạc nhưng vẫn không hô dừng tay lại.
Một tiếng động lớn vang lên trên mặt đất.
Một bóng người cao lớn giống như biểu diễn bay trong không trung, làm một động tác đu theo đường pa-ra-bôn rất đẹp mắt, trực tiếp đập vào bãi cỏ cách đó bảy tám mét. Mặt cỏ lập tức đã bị khoét thành một hố to giống như hoa cỏ tháng tư bị quăng lung tung vậy.
Mọi người nhìn chằm chằm một lúc, nhìn không ra đại thiếu gia Phượng Tin Thu là ai nữa. Người này chổng mông lên trời, miệng bất ngờ tiếp đất trước. Hơn nữa giống như lợn rừng mấy ngày không được ăn cơm, đang dùng miệng dũi cỏ để đùn khoai tây, củ đậu lên vậy. Cả người bị đá vào trong đống bùn trên mặt cỏ, trên người lấm lem đầy bùn đất rơi rụng lả tả. Áp dụng phương pháp này quả có hơi kì lạ một chút.
-Ha ha ha...hình như là lợn dũi bùn thật, đây còn là Phượng đại thiếu gia sao? Từ khi nào đã xưng anh em với đại ca Trư Bát Giới rồi. Ha ha ha, lo đầu không để ý đến mông, trời sắp tối rồi mà mông vẫn còn chơi cầu lông…
Lô Vĩ giọng hết sức mỉa mai, cùng đám người Lô Vân phá lên cười.
Người nhà Phượng gia vội vàng chạy tới kéo Phượng Tin Thu ra khỏi đống bùn. Thằng nhãi kia cũng sớm thành mặt lợn, lỗ mũi tím bầm chảy máu tươi, bộ dạng còn thảm thương hơn so với bị mười điện Diêm La tra tấn.
Tuy nhiên, tất cả những người khác trên hiện trường đều không cười. Đặc biệt là mấy lão già, người nào cũng nhìn chằm Diệp Phàm, nét mặt có chút hoang mang. Phải biết rằng tốt xấu gì thì Phượng Tin Thu cũng là một vị ngũ đẳng cao thủ, hơn nữa còn được phái Thanh Thành huấn luyện vài năm.
Sao lại không đánh lại chứ, lẽ nào hắn thực ra chỉ là tên bù nhìn? Nhưng ngày mà hắn đánh với Lô Vĩ còn có thể đánh sô-lô nột hồi, tuyệt đối không thể chỉ là bù nhìn được.
Phượng Tin Thu không phải là bù nhìn. Nói ngược lại thì người thanh niên vẻ mặt dễ gần này chính là một vị cao thủ đáng sợ. Một cước có thể đá được Phượng Tin Thu thành lợn dũi bùn, thân thủ như vậy tuyệt đối không thể dưới hàng lục đẳng tầng thứ ba được.
Trời ơi, thằng nhãi này mới bao nhiêu tuổi…Mọi người đều thầm hỏi vấn đề quan trọng này.
-Khá lắm, cậu tên gì? Sư phụ là ai? Nói ra không chừng hôm nay đạo trưởng ta sẽ nể mặt ông ta mà tha không trừng phạt cậu.
Phượng Tin Thu còn muốn nổi khùng nhưng bị sự phụ Lý Thuần Miên của hắn đẩy qua một bên. Thằng cha này quay sang Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
Song Lý Thuần Miên cũng tương đối xảo quyệt, sau khi phát hiện Diệp Phàm trẻ tuổi như thế mà đã là một cao thủ nên hỏi sư phụ của Diệp Phàm trước.
Chỉ sợ sư phụ của Diệp Phàm cũng là cấp siêu cao thủ gì đó. Lý Thuần Miên cũng không muốn mang đến phiền phức lớn gì cho phái Thanh Thành đang xuống dốc kia. Có thể đào tạo ra một cao thủ trẻ tuổi như thế thì lẽ nào lại có thể là một người tầm thường được?
Lý Thuần Miên có dùng mông để nghĩ cũng nghĩ không ra được.
-Kẻ hèn mọn này chính là Diệp Phàm, Phó Bí thư Thành ủy Thủy Châu, được phân công quản lý khu Hồng Liên.
Diệp Phàm thản nhiên nói ra thân phận.
Dù sao đợi đến khi đánh bại đồng chí Lý Thuần Miên thì mọi người nhất định sẽ điều tra thân phận của mình đến tận chân tơ kẽ tóc, chi bằng nói sớm ra. Hơn nữa chắc chắn trăm phần trăm ông đây không có ý muốn thay tên đổi họ gì rồi.
Diệp Phàm vốn dĩ muốn dùng viên thuốc "Biến Cơ Nhục Dược Hoàn" của Tổ đặc nhiệm A, nhưng nghĩ ngẫm một hồi lại không dùng. Loại thuốc này dùng nhiều lần sẽ gây thương tổn nhất định đến cơ thể. Hơn nữa, Tổ đặc nhiệm A cũng có rất ít loại thuốc này. Trong những trường hợp thông thường, không phải nhiệm vụ đặc biệt quan trọng gì thì sẽ không cần dùng.
Huống hồ, Diệp Phàm làm như thế cũng có mục đích nhất định. Hôm nay xuất hiện ở chùa Không Nguyên này chính là bốn đại gia tộc của Thủy Châu, còn có những người có tiếng tăm lâu đời ở Thủy Châu.
Tất cả những người này đều xuất thân từ những gia thế lớn giàu có nổi tiếng. Nếu sau khi đánh một lần đã thắng thì những người muốn kết giao với mình chắc chắn là có. Đến lúc đó giật dây bọn họ đầu tư vào khu Hồng Liên thì sẽ phát tài, thu được một vố to. Nói về công phu quyền cước thì người hiện đại bây giờ cũng không có khái niệm gì. Đến lúc đó, cứ lấy đại một lý do nào đó ra để dọa họ hẳn là không phải vấn đề gì.
Vả lại, những người tham gia loại sự kiện này đều là những người biết giữ bí mật. Đây là một loại luật bất thành văn ngầm trong giang hồ, chỉ lưu truyền trong nội bộ mà thôi. Như hai nhà Phượng gia và Lô gia tuyệt đối sẽ không nói lộ ra ngoài. Những kẻ khác là người làm chứng, chắc hẳn cũng có thể giữ đúng cam kết của mình.
-Anh chính là Diệp Phàm?
Có mấy người thất thanh kêu lên.
-Ha ha.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, nói:
-Tôi đã khổ luyện từ bé, chỉ có thân thể mạnh mẽ này là còn được. Lý đạo trưởng, xin mời!
Hai tay Diệp Phàm nâng lên vẫy vẫy, ý là trận đấu có thể bắt đầu rồi.
Đúng lúc này, đại sư Trí Vân đứng lên, vẻ mặt tươi cười giới thiệu nói:
-Cậu Diệp, tôi là tổ trưởng ban trọng tài lần này. Những người khác đều là thành viên. Dẫu sao cậu Diệp đây cũng sống trên quan trường nhiều năm, hẳn là chưa biết đến Lý đạo trưởng của phái Thanh Thành phải không?
Câu này là có ý gì, Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, cảm thấy Trí Vân này căn bản không giống một trọng tài, cố ý nói như thế hẳn phải có bí ẩn gì bên trong.
Thế là, thằng nhãi này thản nhiên cười nói:
-Ha ha, đại danh phái Thanh Thành tôi đã ngưỡng mộ từ lâu, nhưng chỉ được xem trên màn ảnh ti vi. Trong thực tế có phái Thanh Thành thật sao? Bản thân tôi cũng đã từng đi qua núi Thanh Thành ở thành phố Đô Giang Yển của tỉnh Tứ Xuyên.
Tuy nhiên, nơi đó hình như là một điểm du lịch, nghe hướng dẫn viên nói vào thời phong kiến cổ đại được gọi là " núi Trượng Nhân", đỉnh núi đóng băng tuyết cao 1600 mét so với mực nước biển. Là một trong các ngọn núi nổi tiếng ở Tứ Xuyên, chẳng hạn như độ hiểm độc của Kiếm Môn, xuất sắc của Nga Mi, danh tiếng của Quỳ Môn, Thanh Thành nổi tiếng với danh tiếng và sự tách biệt với thế giới bên ngoài.
Nghe nói năm kia nó và Đô Giang Yển là di sản văn hóa cùng được xếp vị trí đầu trên thế giới, được ghi vào kỷ lục ghi-nét. Nói thật, phong cảnh của nơi đó rất độc đáo, thấy được không ít đạo quan, phong cách cổ xưa tao nhã của nó là nơi tu dưỡng rất tốt. Nếu nói là võ lâm cao thủ, xin thứ lỗi tôi trí nhớ rất tồi, chưa từng gặp qua một cao thủ nào?
Diệp Phàm vừa phun ra câu này, suýt chút nữa làm Lý Thuần Miên tức nổ mắt. Đương nhiên là Diệp Phàm cố ý nói như thế, chính là muốn khiến Lý đạo trưởng khó chịu một chút. Lý đạo trưởng liếc xéo Diệp Phàm một cái, lạnh lùng nói:
-Cậu Diệp chỉ nhìn thấy núi, nhắc đến phái Thanh Thành thì đó là như sấm bên tai. Đến điều này cũng không biết, thật đúng là đồ kiến thức nông cạn. Khó trách cậu Diệp chỉ có thể nhìn chằm chằm cái đỉnh núi kia, nào có biết thế gian còn có quang cảnh khác.
Nói đến phái Thanh Thành chúng tôi là một đạo giáo luyện đan, hình thành trong thời Bắc Tống, các tiểu phái Thanh Thành lưu hành vào đầu triều Nguyên, là Nam Tông Đỉnh Phái trong thời Bắc Tống: được Toàn Chân Phái của triều Nguyên gọi là phái Long Môn, phái Thanh Thành vẫn tồn tại qua những năm cuối đời Thanh.
Sau 50 năm, phái của tôi vẫn là đạo phái chủ trốt của đạo giáo Trung Quốc. Năm 1956, hiệp hội đạo giáo Trung Quốc được thành lập tại thủ đô Bắc Kinh, đạo trưởng Dịch Phong núi Thanh Thành tham dự hội nghị, được đề cử làm Phó hội trưởng kiêm Phó trưởng ban thư ký, năm đó lại được đề cử làm hội trưởng hiệp hội đạo giáo tỉnh Tứ Xuyên.
Năm 1988, trong hội nghị đại biểu hiệp hội đạo giáo Trung Quốc, đạo trưởng Phó Thắng Lâm được chọn làm Phó hội trưởng, đến tháng 3 năm 1990 lại được chọn làm hội trưởng hiệp hội đạo giáo Trung Quốc, đồng thời kiêm chức Viện trưởng học viện Đạo giáo Trung Quốc.
Mặt khác, phái Thanh Thành chúng tôi cũng là trường phái võ thuật nổi tiếng Trung Quốc, có gần 2000 năm lịch sử, xuất hiện nhiều cao thủ qua nhiều thế hệ, gần nhất là vào đời Thanh xuất hiện một cử nhân võ thuật. Một môn phái lớn như vậy mà cậu Diệp nói chỉ nhìn thấy qua màn ảnh ti vi, ha ha, có thể… cậu Diệp không hổ là cán bộ chính phủ, chuyên chú vào quan trường nên hai tai không nghe thấy sự việc bên ngoài đấy! Xin thọ giáo, xin thọ giáo rồi!
Lời nói của Lý Thuần Miên hàm ý châm biếm, ai không biết thì nghe sẽ không hiểu.
- Đúng vậy, cậu Diệp à. Lý đạo trưởng chính là trưởng môn đương nhiệm của phái Thanh Thành. Năm ngoái, Lý đạo trưởng được chọn làm Phó hội trưởng hiệp hội đạo giáo Trung Quốc, còn kiêm luôn chức Phó viện trưởng học viện đạo giáo Trung Quốc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trí Vân cố tình để lộ ra thân phận của Lý Thuần Miên, tất nhiên là muốn thổi phồng đồng chí Lý Thuần Miên lên một chút.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu liền, hóa ra là vừa nãy mình mới một cước đã khiến Phượng Tin Thu thành lợn dũi bùn. Việc này đã khiến cho đại sư Trí Vân kiêng dè, sợ mình không cẩn thận làm Lý đạo trưởng bị thương. Đến lúc đó, ngay cả người làm chứng Trí Vân này cũng có chút lo lắng về cơn thịnh nộ của phái Thanh Thành.
Vả lại, Lý Thuần Miên có nhiều thân phận như vậy, sức ảnh hưởng cũng rất lớn. Nếu đả thương hắn thật thì chắc chắn sẽ kéo theo một loạt phiền toái.
Vậy mà Diệp Phàm thản nhiên cười, nói:
-Haizz…Nhìn thấy Lý đạo trưởng mà lòng ta có chút buồn rầu đây.