-Chủ tịch quận Trương, không biết việc này là quản lý chung hay phân công phụ trách? Rốt cuộc thực hiện như thế nào? Chúng tôi đều muốn nghe xem.
Đinh Mạo Thiên hỏi, sắc mặt có chút u ám. Nhìn mấy người Ngô Thanh Tùng một cái, Ngô Thanh Tùng lập tức lên tiếng:
-Đúng vậy, Ủy ban nhân dân quận có quyết định, hẳn là có văn bản, chúng tôi muốn xem một chút.
-Văn bản đang đóng dấu, xong sẽ chuyển xuống dưới ngay.
Chủ tịch Quận Trường hừ nói.
-Có thể nói qua về nội dung của văn bản không?
Thái Đình cũng ngồi không yên, trong giọng nói của Chủ tịch Trương xem ra phân công phụ trách, phụ trách chung đối với ba khu cũng không có gì tốt. Thế nào là phân công phụ trách, vừa nghe đã hiểu.
-Việc đó sau khi bàn luận do đồng chí Vương Đại Trung phụ trách cụ thể, để anh ấy từ từ giải thích cho các vị.
Trương Lăng Nguyên cũng rất quỷ, biết Vương Đại Trung không hợp với ba vị kia, vội vàng đem Vương Đại Trung ra. Cái này gọi là thuật mượn súng tấn công.
Đương nhiên, tối hôm qua bộ máy Ủy ban nhân dân thảo luận phương án Vương Đại Trung thật sự rất hung, Vương Đại Trung tối hôm qua đi ngủ còn bật cười, vì vậy một khi phương án chính thức thi hành, phỏng chừng nhân vật số một của ba khu đều giơ chân. Vương Đại Trung tất nhiên vui khi nhìn thấy ba đồng chí đều giơ chân.
Thấy Chủ tịch Trương đem mình ra trước tiền tuyến, trong lòng Vương Đại Trung mắng Trương Lăng Nguyên một câu. Tuy nhiên, y vẻ mặt nghiêm túc nói:
-Là như thế này, tối qua lãnh đạo ủy ban nhân dân đã thống nhất thông qua phương án đầu tư Khu sinh thái văn hóa sông Hồng Liên.
Thế nào là phân công phụ trách, nói đúng ra là, khu sông Hồng Liên ở khu vực phạm vi của ai thì người đó phụ trách. Nói một cách đơn giản khác, ví dụ như vừa nói đến chuyện nhà khách quân khu tỉnh, phải là do đồng chí Ngô khu Thiên Đông và các đồng chí dưới đó phụ trách.
Đương nhiên, Ủy ban nhân dân quận cũng sẽ không mặc kệ ngồi xem có phải không? Các anh ra mặt trước, nếu gặp vấn đề lớn khó giải quyết Ủy ban nhân dân quận sẽ cử ra một vị lãnh đạo phụ trách phối hợp với các anh giải quyết việc đó.
Hơn nữa, về vốn thì đây chủ yếu là phân công cho các khu. Trong vấn đề này, các khu sẽ bỏ vốn hỗ trợ. Nói cách khác đơn giản hơn, ví dụ nhà khách quân khu tỉnh đồng ý mở rộng sông Hồng Liên, bọn họ yêu cầu cần mười triệu, mười triệu này tài chính khu bỏ ra 80%..
Phòng tài chính quận Hồng Liên cũng sẽ giúp vốn, góp 20%. Các đồng chí đừng coi thường 20% này.
Nếu các anh nghĩ Khu Hồng Liên có tiền gì? Hơn nữa, phòng tài chính quận Hồng Liên là thay mặt cả khu, không phải một nhà khách Tỉnh ủy, các nơi đều phải cần tiền.
Vương Đại Trung tuy nói vẻ mặt nghiêm túc nói kỳ thực trong lòng y đã vui như nở hoa rồi. Bởi vì y phát hiện, mấy người Đinh Mạo Thiên mặt đều căng lên, xem ra là nhẫn nại đến cực độ.
Quả nhiên, Ngô Thanh Tùng không nín được. Nếu Vương Đại Trung lấy ví dụ nhà khách quân khu tỉnh, đó là địa bàn của y. Y cười lạnh nói:
-Hào phòng giúp tiền, chúng tôi gánh nặng 80%, tiền này ở đâu ra, nói đến nhà khách quân khu tỉnh, không có mấy ngàn vạn tuyệt đối không làm được. Chỉ một nhà khách tài chính của khu chúng tôi cũng không đủ, có lẽ tất cả các cán bộ công nhân viên đều ăn không khí…
-Lão Ngô, chỗ các anh vẫn là dự án nhỏ. Khu đóng tàu của chúng tôi vừa rồi Chủ tịch quận không nêu ví dụ. Tôi nghĩ đó là do Phó chủ tịch quận Vương không dám nêu ví dụ.
Đó là khu đóng tàu trước đây. Tuy nói hầu hết xưởng đóng tàu đều cho người khác chiếm, đó là nguyên nhân lịch sử, cũng không có gì đáng trách.
Những cái còn lại cũng sẽ vét sạch Phòng tài chính khu của chúng tôi hầu bao trong ba năm. Chẳng lẽ thật sự muốn mọi cán bộ công chức của khu Hoành Đô ăn không khí trong ba năm, trong khi người khác ăn cơm?
Đinh Mạo Thiên vẻ mặt kinh ngạc, kỳ thức cũng rất khó coi, phối hợp với Ngô Thanh Tùng tấn công Vương Đại Trung.
-Ôi! Không riêng gì cái đó, sông Hồng Liên muốn tạo thành khu sinh thái văn hóa, cần nỗ lực nhiều lắm. Tôi cũng không muốn tưởng tượng phương án này có thể thực hiện được không?
Nhìn hiện trạng của ba khu chúng tôi xem, khó khăn quá lớn gần như là không thể nâng sông Hồng Liên lên.
Thái Đình nói đến đây, nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thếm:
-Không phải chúng tôi không ủng hộ chỉ thị của câp trên, kì thực là từ phương án đến tiến hành trong thực tế còn phải gặp nhiều khó khắn lắm.
Như khu Mã Cảng của chúng tôi, năm trước khi Chủ tịch thành phố Cố chỉ đạo xuống, chúng tôi không có điều kiện cũng phải cố, vì chào đón Hội đèn lồng Trung thu riêng trên sông Hồng Liên đã xây mấy tòa nhà.
Lúc đó chủ yếu là tổ chức Hội đèn lồng, cũng mất mấy trăm vạn. Tuy nhiên, nhà lúc đó không tính toán, lối đi cho ô tô nhỏ, cho nên nhà hẹp, cũng không cao.
Nếu dòng sông Hồng Liên thành khu sinh thái văn hóa với hành lang dài, về sau chắc chắn phải đi thuyền đúng không? Tôi không thể tưởng tượng được thuyền có thể đi qua những tòa nhà thấp bé kia.
Lúc đó xây dựng nhà không phải để ngắm đèn sao?
Diệp Phàm hừ nói, trong lòng không thoải mái. Không thể tượng tượng được, Cố Nhât Võ lúc đó lưu lại di chứng không ít. Đông một cuốc, tây một xẻng nơi nơi đều là mầm họa, quả thực chính là một bãi mìn, bất cứ lúc nào giẫm lên đều có thể nổ.
-Đúng, Chủ tịch thành phố Cố nói là làm sống lại sông Hồng Liên tạo ra Hội đèn lồng Hồng Liên. Lúc đó tạo ra vài tòa nhà nhỏ, còn xây dựng thêm vài ba tòa nhà tầng để lãnh đạo đến xem hội đèn lồng ngồi xem.
Hơn nữa, lúc đó là đổ bê tông từ dưới sông xây nên. Từ khi xem hội đèn lồng xong hoàn toàn không dùng đến, cho nên, cho người ngoài thuê.
Bọn họ mở quán ăn không tồi. Nếu thực hiện phương án này, mấy tòa nhà đó đều phải phá đi.
Lãng phí tiền của không nói, hợp đồng thuê ký kết ba năm hiện tại mới mấy tháng, nếu phải chấm dứt thì phải đền bù cho người thuê tiền.
Bởi vì lúc đó bọn họ mở cửa hàng, phải tiến hành cải tạo và trang trí lại tòa nhà. Về lý thuyết thì Ủy ban nhân dân khu chúng tôi phải bồi thường cho họ nếu không, họ sẽ không phục.
Thái Đình nói.
-Lão Thái, những tòa nhà đó có phải không có cách phá?
Lúc này Trưởng ban tổ chức cán bộ Lâm Khải hừ một tiếng.
-Không thể hủy, có ý gì? Cũng không phải hiện vật văn hóa?
Diệp Phàm nhíu mày hỏi.
-Bí thư Diệp, năm tòa nhà kia tuy không phải là hiện vật văn hóa, nhưng lãnh đạo lúc đó đến xem hội đèn lồng khá nhiều, Chủ tịch thành phố Cố mặt mũi lớn, không ngờ mời đến vài lãnh đạo ở Bắc Kinh.
Lãnh đạo Bắc Kinh đến thì lãnh đạo tỉnh cũng phải xuống tiếp khách. Lúc đó lãnh đạo Bắc Kinh còn khích lệ Chủ tịch thành phố Cố làm tốt việc bảo tồn kế thừa văn hóa, phát triển khu Hồng Liên.
Hi vọng lãnh đạo thành phố Thủy Châu có thể phát huy tác phong của chủ tịch thành phố Cố, dám đầu tư không thu lợi những địa điểm văn hóa, bảo tồn lịch sử văn hóa của Trung Quốc chúng ta.
Bởi vì, tết hoa đăng trên sông Hồng Liên dưới triều Minh cũng là nổi tiếng nhất Thủy Châu, theo truyền thuyết phát triển nhất. Mỗi lần tổ chức tết hoa đăng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, nổi tiếng khắp Thủy Châu.
Hơn nữa, từ Giang Chiết Việt Đông đến xem đèn cổ không ít. Tuy nhiên, triều Minh sau bị suy tàn bởi triều Thanh. Hiện tại trên bờ sống phát hiện mấy khối đá bị tàn phá.
Lúc đó lãnh đạo Bắc Kinh có đề chữ, không lâu Chủ tịch thành phố Cố cho người khắc vào năm tòa nhà rất rõ ràng. Lúc lãnh đạo về có nói, hi vọng hội đèn lồng Sông Hồng Liên có thể như những chữ này, đẹp mãi mãi, lưu danh muôn đời sau.
Nếu phương án mới về sông Hồng Liên được tiến hành thì năm tòa nhà này chính là năm tòa chướng ngại vật. Lãnh phí không cần phải nói, chính là không thể giải thích với lãnh đạo Bắc Kinh.
Thái bình chậm rãi nói, nói xong đưa mắt nhìn Diệp Phàm.
-Lãnh đạo có những ai, các anh không thống kê sao. Còn nữa, đưa danh sách lãnh đạo viết lưu niệm lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Diệp phàm hừ nói.
-Nghe nói lúc đó Chủ tịch thành phố Cố mời Phó thủ tưởng Diệp Toàn Sâm, tuy nhiên, lúc đó Phó thủ tướng bận không tới được. Nhưng Phó Thủ trướng cho người đưa đến một bức viết lưu niệm, nói: Đèn lồng sáng, phải được lòng dân, Hồng Liên Diệu tinh.
Mà phó kiểm toán nhà nước An Hồng Minh viết: Hồng Liên hoa nở, công ở thiên thu.
Thứ trưởng bộ Tài chính Tưởng Thắng viết là: Hồng Liên xưa cũ, truyền lại đời sau.
Bí thư Phí của chúng ta viết là Gió lớn Hồng Liên, đi ngàn dặm phồn hoa.
Ca sĩ nổi tiếng đi ra từ tỉnh ta, cũng chính là hoa hạo Tào Mỹ Vân cũng tiện tay viết: Hồng Liên ấm áp lòng người.
Thái Đình có chuẩn bị trước, lúc này kể ra tỉ mỉ, và đưa ra tài liệu.
Sau khi xem qua tài liệu, Trương Lăng Nguyên vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng có. Ban đầu ông có chút ý kiến đối với việc khai thác sinh thái sông Hồng Liên. Cho rằng đầu tư quá lớn, trong thời gian ngắn khó thấy hiệu quả. TrươngLăng Nguyên muốn chính là có thành tích, y không chờ được.
Hiện tại nghe Thái Đình nói, tư tưởng bắt đầu dao động. Nếu phải tiến hành phương án mới, nhất định phải phá tòa nhà, nhà này sao có thể phá.
Lãnh đạo từ Bắc Kinh đến tỉnh ghi lưu niệm. Đâu chỉ một bức. Nếu đem hủy đi thì đối với lãnh đạo là bất kính. Việc này trong quan trường tuyệt đối là tối kỵ, muốn làm không thể chọc giận lãnh đạo, câu nói đầu tiên có thể lấy mũ của chính mình.
Y nhìn Diệp Phàm nói:
-Bí thư Diệp, nếu muốn tiến hành phương án mới, năm tòa nhà này không được phá, sông Hồng Liên một chỗ không thông, giống như rắn làm cho người ta đắn đo ở khúc thứ bảy. Có điểm không thông thì đầu tư bao nhiêu cũng không tốt. Phương án mới có phải nên suy xét lại một lần nữa?
-Không cần suy xét gì, vì sự phát triển của Hồng Liên, Diệp Phàm tôi nói vài chữ: Gặp nhà phá nhà, gặp hổ hàng hổ, gặp thử giết thử!
Lời Diệp Phàm như đinh đóng cột, không để cho các đồng chí ngồi đây có chút suy nghĩ về việc thay đổi phương án hiện lên trong đầu.
-Vậy chữ viết lưu niệm?
Trương Lăng Nguyên nhìn Diệp Phàm một cái hỏi.
-Trên tường nhà chắc là dựa theo những dòng chữ ban đầu mà họ viết khắc lại. Bản gốc chắc còn lưu giữ ở thành phố hoặc khu Mã Cảng. Về sau nghĩ cách khắc lên lại là được, đương nhiên chưa chắc là khắc trên tòa nhà.
Diệp Phàm nói.
-Tuy nhiên, lãnh đạo Bắc Kinh có nói, tòa nhà này phá đi làm sao Hồng Liên kéo dài mãi mãi?
Trương Lăng Nguyên thật sự không muốn đụng đến mấy bức tường này. Muốn làm tốt để mũ trên đầu không mất.