Quan Thuật

Chương 1450: Thái độ kiên quyết của Đoàn Hải Thiên

Sau khi trở về Thủy Châu, Diệp Phàm đã mở một hội nghị Thường vụ liên quan đến những gì Viện sĩ Mâu nói về kế hoạch chuẩn bị hoàn thiện lại dự án Hồng Liên.

Trước khi họp Diệp Phàm đã báo cáo một cách tỉ mỉ với Phó chủ tịch thành phố Chu với Đoàn Hải Thiên. Đối với việc qui hoạch khu Hồng Liên như lời Viện sĩ Mâu đã nói, phó chủ tịch thành phố Chu Sâm Mộc điềm nhiên tin rằng Diệp Phàm sẽ làm được.

Bí thư Đoàn nghe Diệp Phàm báo cáo xong tươi cười nói:

-Lần này tới Bắc Kinh quả không uổng. Về phương diện công trình kiến trúc thành phố, qui hoạch thành phố thì viện sĩ Mâu là người có quyền uy. Anh phải tận dụng tốt cơ hội này để nhanh chóng hoàn hiện kế hoạch qui hoạch toàn bộ khu vực. Không được làm cái kiểu hai ngày rải đường ba ngày sau lại phá, hết rải lại phát hết phá lại rải, phải thiết kế sao cho mạng lưới quản lí thành phố đi vào qui củ.

Hơn nữa, phải tập trung hết sức vào đó. Tôi không hi vọng sẽ nhìn thấy cảnh tượng gồ ghề khắp nơi, phải cố gắng làm cho đâu ra đấy, còn nữa phải nhanh chóng xúc tiến việc xin hỗ trợ tiền từ Bộ tài chính.

Anh mau hoàn thiện tài liệu để tôi đưa luôn lên Tỉnh, nếu có thể đưa nghị quyết của hội nghị thường vụ Nam Phúc lên mặt báo thì càng tốt.

Về việc này, đồng chí có thể thương lượng một chút với Bí thư Tề, Bí thư Thiết Thác, bộ trưởng Minh Châu. Tận dụng triệt để những tài nguyên trong tay mình đang có, tranh thủ để hội nghị chỉ cần họp một lần là có thể thông qua.

Diệp Phàm, có tiền mới làm được việc. Về chức năng của sông Hông Liên, nếu đầu tư thì sẽ là một cái động không đáy, nhưng nếu đồng chí đã có quyết tâm như thế thì tôi ủng hộ đồng chí vô điều kiện.

-Tôi đã sắp xếp đồng chí Vệ Sơ Tịnh phụ trách công việc này rồi. Còn nữa, Bí thư Đoàn, tôi định lấy việc Viện sĩ Mâu xuống khu ta để long trọng tổ chức một hoạt động tuyên truyền. Mượn cơ hội này để nói rõ về kế hoạch khu Hồng Liên và sông Hồng Liên. Sự khác nhau giữa một sản phẩm được quảng cáo pr rầm rộ với một sản phẩm không có gì rất lớn. Tôi định coi sông Hồng Liên như một sản phẩm để giải quyết nó.

-Nói đi, đồng chí có cần hỗ trợ của đài truyền hình không?

Đoàn Hải Thiên nói

-Vâng.

Diệp Phàm gật gật đầu

-Được, khi nào Viện sĩ xuống tôi sẽ nói một tiếng với Trưởng ban Vương của ban tuyên truyền.

Tới lúc đó các anh sẽ làm cái chuyên đề cho đài truyền hình, mở rộng thêm phạm vi tuyên truyền cho khu chức năng Hồng Hà.

Đoàn Hải Thiên thẳng thắn bày tỏ thái độ. Về tới Tỉnh, Diệp Phàm giao cho Vệ Sơ Tịnh làm một số chuyện.

Vệ Sơ Tịnh mang theo người lẫn phương tiện đi suốt một tuần, điều tra nghiên cứu về cách thức mở rộng toàn khu Hồng Liên như một vài gợi ý của viện sĩ Mâu để thu thập số liệu xác thực cung cấp cho Viện sĩ Mâu sắp xuống khảo sát tình hình và cho hội nghị thường vụ do Diệp Phàm triệu tập.

Để thuyết phục Chủ tịch quận Trương ủng hộ mình, Diệp Phàm đã đích thân tới văn phòng Trương Lăng Nguyên.

Văn phòng của Trương Lăng Nguyên nằm ở một tầng khác, vốn tòa lầu nhà máy khóa Kì Lâm đang sửa chữa. Tất nhiên, khi đó cái được gọi là xây nhà lầu ấy thật là là nhà ngang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ở giữa là một lối đi nhỏ, hai bên có một căn phòng. Giữa phòng không có ánh sáng mà tối om. Hơn nữa, sàn gác lại lát gỗ, đi lên là phát ra tiếng cọt kẹt, các nhân viêm dù đã cố gắng đi cẩn thận nhưng đường lối vẫn rất bẩn và bừa bộn, tiếng cọt cét không ngừng bên tai.

Nhìn thấy Diệp Phàm tới, ai gặp đều tỏ ra cung kính lên tiếng chào:

-Chào Bí thư Diệp.

-Mọi người đều vất vả rồi cố gắng thêm vài tháng nữa là chúng ta sẽ có nhà mới.

Diệp Phàm cười ha hả, vẻ mặt thân thiết.

-Không vất vả.

Một vài nhân viên cười đáp.

-Nói không vất vả là nói dối nhưng nghĩ về tòa nhà mới của chúng ta, sau khi khu Hồng Liên được qui hoạch lại tất cả chúng ta đều có công lao có đúng không?

Diệp Phàm động viên mọi người.

-Ngồi ngồi đi Bí thư Diệp.

Trương Lăng Nguyên đang đợi thư kí Tiểu Vương ở cửa có việc gì đó, vừa nhìn thấy Diệp Phàm tới liền nhiệt tình chào hỏi mời mọc Diệp Phàm vào văn phòng.

Hơn nữa nhất định phải mời Diệp Phàm ngồi vào chỗ của mình. Nhưng Diệp Phàm không ngồi mà ngồi cạnh góc ghế sofa. Tuy nói mình là nhân vật số một nhưng đây là địa bàn của Trương Lăng Nguyên, cướp địa bàn của người sẽ bị người ta hận.

-Lăng Nguyên, văn phòng của anh nhìn cũng nát rồi nhỉ, sao không làm sửa sang qua loa tí đi. Không nên quá tiết kiệm.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn quanh một cái rồi cười nói.

-Dù sao cũng ở được không lâu nữa, làm cũng lãng phí. Tòa nhà mới của chúng ta đã xây được một tầng rồi. Tôi đã giao cho nhà thầu thiết kế, trong trường hợp phải bảo đảm chất lượng và số lượng thì nhất định phải tăng ca tăng giờ, nhanh chóng xây xong tòa nhà mới. Không có văn phòng làm việc rộng rãi cũng có cái không tiện. Nhân viên làm có vẻ khá vất vả. Hai người làm cha làm mẹ như chúng ta vẫn chưa quản lý tốt ngôi nhà này.

Trương Lăng Nguyên cười nói.

-Đúng vậy! Nhiều người thì nhu cầu ăn ở càng cao. Nhưng sau khi xây xong văn phòng mới việc xanh hóa nó cũng sẽ bù đắp được vào đó. Tôi hi vọng tòa nhà chính phủ Hồng Liên của chúng ta có thể nằm giữa màu xanh của cây cỏ và sắc đỏ của hoa, tạo cảm hứng cho các đồng chí khi đến làm việc. Chúng ta không cần phải làm cho nó trông hoa lệ nhưng phong cách xưa và hơi thở văn hóa nhất định phải có. Có kẻ thường xuyên cười chúng ta rằng cán bộ chính phủ rất tục tằn, thật ra chúng ta đều là những người có phẩm vị.

Diệp Phàm cười nói.

-Tôi tách riêng một khoản hơn ba triệu dành riêng cho dự án phủ xanh Viên lâm này, mời các nhà thiết kế nổi tiếng ở Tô Châu tới làm việc. Tôi tin là tòa nhà mới của chúng ta sau khi được khánh thành sẽ thích hợp để làm việc hơn Song tử tinh. Tòa nhà Song tử tinh tuy cũng không tệ nhưng nó có vẻ nghiêng về thương nghiệp hóa một chút. Văn phòng ủy ban nhân dân nên cho người ta một cảm giác vừa trang trọng lại vừa thoải mái mới đúng.

Tâm trạng của Trương Lăng Nguyên khá tốt, y nhìn Diệp Phàm một cái rồi cười nói:

-Bí thư Diệp lần này tới thủ đô chắc là có nhiều thu hoạch hả?

-Đúng, quen được Viện sĩ Mâu, tuần sau ông ấy sẽ xuống thăm Hồng Liên ta một chuyến.

Ý kiến của Viện sĩ Mâu rất hay, ông ấy đã phân tích lại dự án khu kinh tế mới Hồng Liên dưới góc nhìn chuyên gia của ông ấy.

Từ các phương diện về lịch sử nhân văn đã cho tôi mở mang đầu óc ra rất nhiều. Tôi nghĩ, ngày mai phải mở một cuộc họp thường vụ về những ý kiến của Viện sĩ Mâu, tôi muốn thảo luận với các đồng chí về kế dự án qui hoạch khu Hồng Liên, đâu là khởi điểm cho khu kinh tế Hồng Liên, Hồng Liên cần những gì?

Muốn bổ sung nhận thức cho cán bộ công nhân viên chức về ưu thế phát triển của khu kinh tế Hồng Liên, phải thực sự coi Hồng Liên như ngôi nhà của mình để xây dựng kiến thiết nó mới đúng. Chỉ có như vậy mới có thể đoàn kết một lòng, tạo ra thương hiệu mới cho khu kinh tế mới Hồng Liên.

Diệp Phàm nói rồi đưa một ít tài liệu có liên quan đưa cho Trương Lăng Nguyên xem.

Trương Lăng Nguyên sau khi chăm chú xem qua một lượt chỗ tài liệu đó, vẻ mặt có chút do dự. Nhưng vẫn nói:

-Bí thư Diệp, kế hoạch và ý kiến đều được, nhưng tôi có chút lo lắng.

-Lo lắng là chuyện bình thường, nhưng thử nói xem đồng chí lo lắng vấn đề gì, chúng ta lưu ý tới một chút là được.

Diệp Phàm hắn trước tiên lấp kín lối đi của Trương Lăng Nguyên.

-Đồng chí xem, sông Hồng Liên tuy là nội hà nhưng cũng tương đối dài. Chuyện nó ô nhiễm không nói đến nhưng trong kế hoạch nó liên quan đến việc mở rộng và tu sửa toàn bộ.

Chuyện tu sửa lại hết còn được nhưng việc mở rộng mới thành chuyện. Mở rộng nghĩa là phải đào rộng chỗ hẹp ra, độ hẹp ấy không phải là mấy mét mà ít nhất cũng phải hai mươi ba mươi mét mới có thể đạt yêu cầu của dự án.

Có nghĩa là phải có người dời đi đúng không?

Việc di dời chính là một cái động không đáy, cái khó của việc xây dựng thành phố là ở chỗ di dời chỗ đất này. Rồi sẽ rất nhiều chuyện phát sinh xoay quanh việc di dời này. Giả dụ như trong quá trình di dời gặp phải tòa nhà cao mấy chục tầng thì sao?

Huống chi việc tu sửa lại toàn bộ không phải là có thể làm trong một hai năm liền. Đồng chí cũng biết cấp trên không cho chúng ta nhiều thời gian, chỉ có hai năm thôi.

Trương Lăng Nguyên nói những lời rất thật lòng.

-Đúng vậy, lãnh đạo đương thời đều không thích những dự án chậm cho hiệu quả. Tại sao? Chính là vì từ chiến tích ra thành tích rất khó, doanh trại quân đội là sắt, quân đội là nước, rất ít người cả đời ngồi một chỗ chấp chính.

Nếu không có thành tích thì sẽ bị điều đi, như thế không phải là phí công phí của rồi sao. Hơn nữa, cả đời mình vất vả mà cuối cùng cũng chẳng có gì.

Cũng có nhiều đồng chí rất thích làm cái gì đó, thích bỏ tiền của những năm cuối trên ghế quan vào những công trình sớm cho lợi nhuận như hoa viên quảng trường gì đó. Tới khi đó bản thân mình được cái tiếng, có chiến tích rồi thì vỗ mông chạy lấy người, để lại một một khoản nợ dưới mông cho người kế nhiệm.

Cán bộ như vậy có khá nhiều, nhưng đồng chí Lăng Nguyên này, tôi nghĩ là chúng ta không phải là những cán bộ đi con đường đầu tiên và cũng không phải con đường thứ hai. Chúng ta cân bằng chúng, đạo Trung Dung! Dùng trong hoàn cảnh này cũng hợp lí.

Về sông Hồng Liên, đồng chí Vệ Sơ Tịnh đã dẫn nhân viên theo để làm công tác điều tra nghiên cứu lại, đợi ngày mai Viện sĩ Mâu tới chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ chào đón long trọng, tạo ấn tượng tốt. Chính là để mượn gió đông của Viện sĩ Mâu để ra chiêu bài về chức năng khu Hồng Liên.

Tôi đã báo cáo với đồng chí Phó chủ tịch thành phố Chu và Bí thư Đoàn, hai vị lãnh đạo đều không có ý kiến gì. Bí thư Đoàn đã lên tiếng sẽ tích cực ủng hộ.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Trương Lăng Nguyên nói. Thằng nhãi này vừa nghe xong trong lòng có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm trong bụng việc này đã báo cáo rồi, lãnh đạo cũng đồng ý rồi thì còn bàn với mình, bàn cái rắm ấy.

Trương Lăng Nguyên đành phải nói:

-Thế thì được.

Đương nhiên Diệp Phàm biết là tên Trương Lăng Nguyên đó có chút miễn cưỡng, nhưng đối với Diệp Phàm mà nói chỉ cần ông ta gật đầu, trong hội nghị không có ý kiến phản bác gì là được.

3 giờ chiều, Diệp Phàm trong văn phòng của hắn nhận được điện thoại của Phạm Xuân Hương, nói là em gái cô là Phạm Nghiên Nhi muốn gặp hắn. Diệp Phàm hỏi là gặp ở đâu, Phạm Xuân Hương nói là tối đứng đợi ở cửa chính Thiên Trúc Viên.

Diệp Phàm cũng không để ý, thuận miệng đồng ý. Biết là Phạm Nghiêm Nhi tìm mình là vì công việc, Diệp Phàm sớm đã tính toán rồi, cứ đưa Phạm Nghiêm Nhi về khu kinh tế mới Hồng Liên. Ở ngay dưới mắt mình thì cũng tiện chiếu cố cho cô ấy.

Khi đó ở thị trấn Lâm Tuyền, Phạm Nghiên Nhi đang học trung học, thoắt cái đã mấy năm, mấy tháng nữa là sẽ tốt nghiệp. Phạm Nghiêm Nhi khi đó đã lộ nhan sắc xinh đẹp, cái dáng người ấy không thua kém Phạm Xuân Hương tí nào. Mấy năm không gặp không biết trông giờ trông như thế nào rồi, trong lòng Diệp Phàm thậm chí có chút thèm khát, hắn đang rất mong ngóng được gặp cô ta.

Thằng nhãi này sờ môi mình, tự mắng mình một tiếng:

-Vô sỉ, chẳng nhẽ mày lại đạo hạnh thế này hả, Nghiêm Nhi là em gái Xuân Hương, sao có thể có ý nghĩ bất lương như thế được.

Buổi tối sau khi tan sở đã gần 5 giờ, vì nghe báo cáo công việc nhiều quá nên phải ngồi tới tối muộn. Trong giai đoạn này tất cả cán bộ phụ trách dự án Hồng Liên đều rất bận, tăng ca tăng giờ đã thành chuyện cơm bữa.

May là Diệp Phàm là kẻ hào phóng, phó thác cho Trương Lương phải đối xử tử tế với nhân viên. Vì vậy, tuy ai cũng bảo công việc vất vả nhưng giữa tháng lĩnh lương nhận thêm tiền thưởng đều rất hạnh phúc, có tiền tự nhiên sẽ không nhận phải lời oán hận của ai.

Diệp Phàm lái xe thẳng tới "Thiên Trúc Viên".