Chỉ có Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên luôn nghi ngờ trong lòng chuyện này là vết tích của Diệp Phàm làm, nếu không sao có thể đúng lúc như vậy. Lưu Nhất Đa không chịu bỏ sức vì việc nhà máy khóa, không lâu sau thì bị bắt. Đối với công việc lần này, Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên rất cẩn thận, liền trở về kiểm tra một chút, bàn tay đột nhiên run lên, cây viết kia suýt chút nữa đã rơi xuống đẩt.
Bởi vì hắn phát hiện buổi tối bắt người ngày hôm đó, đồng chí Triệu Thiết Hải- đội phó đội Cảnh sát Hình sự của tỉnh không ngờ từng cùng Diệp Phàm cộng tác tại thị trấn Lâm Tuyền, thành phố Mặc Hương. Hình như lúc đó Diệp Phàm là Chủ tịch thị trấn, Triệu Thiết Hải là Trưởng đồn công an. Triệu Thiết Hải là tay chân chính thức của Diệp Phàm. Đồng chí lão Trương được cất nhắc như vậy, chắc chắn việc này rất có thể là do chính đồng chí Diệp Phàm làm.
Đồng chí Văn Nhất Cử-Quyền chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại rất nhiệt tình dẫn các đồng nghiệp đi vào nhà máy khóa Kỳ Lâm đang trong quá trình rao bán, mới trong thời gian hai ngày đã quyết định xong.
Cuối cùng, chính quyền khu Hồng Liên bỏ ra hai mươi triệu mua lại cả nhà máy và phá dỡ nhà máy. Mà các công nhân đều vui vẻ hớn hở sau khi nhận được tiền đền bù, số tiền ít nhất bằng vài năm tiền lương. Đương nhiên là cũng có vài người không hài lòng, nhưng đều bị Quyền chủ nhiệm Văn Nhất Cử dẹp luôn rồi. Diệp Phàm biết rằng, anh ta đang muốn làm thân với mình. Nhưng Quyền chủ nhiệm Văn muốn được chuyển chính thức thì còn phải nhờ mình nói giúp mới được.
Buổi sáng ngày 26 tháng 1.
Nhật báo Thủy Châu đăng một tin tít đầu cỡ chữ lớn- tin khu kinh tế mới Hồng Liên bán đấu giá Song tử Tinh Lầu được đăng một cách trang trọng.
Một hòn đá ném ra có thể tạo thành ngàn cơn sóng.
Mỗi nơi có một phản ứng khác nhau, có người mắng chửi rằng:
- Quan chức thời nay thật đáng ghét! Không ngờ đến tòa nhà " Chính phủ" cũng đem bán. Cái miệng ăn đến nông nỗi nào mà ăn luôn cả tòa nhà thế, quả thực làm người ta phát bực mà!
Chỉ vẻn vẹn thời gian hai ngày, tòa nhà này còn chưa bán được thì dư luận quần chúng suýt chút nữa đã bùng nổ cả khu kinh tế mới Hồng Liên. Thị trưởng Chu một mực yêu cầu mở hội nghị thường vụ gọi đồng chí Diệp Phàm làm báo cáo chi tiết, nói rõ sự việc này. Đoàn Hải Thiên không có cách nào, để dập tắt tin đồn, đành phải mở hội nghị thường vụ.
Đương nhiên, Diệp Phàm đã báo cáo chuyện bán tòa nhà với ông ta từ trước. Đoàn Hải Thiên cầm chắc trong bụng rồi thì mới đồng ý.
- Đồng chí Diệp Phàm, ở tỉnh đã cấp phát khoản tài chính lớn trị giá một trăm triệu chuyên dùng cho khu kinh tế mới Hồng Liên các anh. Khoản tiền này, chính quyền thành phố chúng ta không giữ lại một cắc nào, chẳng lẽ đã dùng hết rồi sao?
Trong hội nghị thường vụ, Chủ tịch thành phố Chu Sâm Mộc dĩ nhiên chất vấn không khách khí, nói.
- Đã trả khoản nợ mười lăm triệu trước đây, mua nhà máy khóa Kỳ Lâm hết hai mươi triệu. Bây giờ còn lại sáu mươi lăm triệu trong tài khoản của Cục Tài chính, chuẩn bị dùng khoản tiền này để khởi động quy hoạch trị ô nhiễm dòng sông của toàn khu.
Diệp Phàm bình tĩnh đáp, trong nháy mắt chợt hiểu rõ trong lòng. Không phải chuyện bán toà nhà làm đồng chí Chu Sâm Mộc lo lắng, mà là bởi vì số tiền trên tỉnh cấp về làm cho một số đồng chí ghen tị.
Chắc là ban đầu Chu Sâm Mộc muốn muốn giữ lại mấy chục triệu. Tuy nhiên, sau khi xem thì lại phát hiện ra rằng là Bí thư Tỉnh ủy Phí Mãn Thiên đích thân ký tên, chỉ định cấp riêng cho khu kinh tế mới Hồng Liên.
Chu Sâm Mộc dù có ăn gan cóc cũng không dám làm trái ý Phí Mãn Thiên, nhân vật số 1 tỉnh Nam Phúc này. Đương nhiên là sẽ trút giận lên đầu mình. Gãtìm một lý do, đơn giản là muốn bản thân phun được một chút những gì mình đã tự nguyện cúng đến Cục Tài chính thành phố cho hắn. LÀm như vậy, thì dù là Phí Mãn Thiên cũng không có gì để nói – đã tính toán kĩ lưỡng cả rồi.
- Dù sao cũng còn hơn sáu mươi triệu, khu kinh tế mới Hồng Liên cũng không nghèo đói đến mức không có cơm ăn, tại sao phải bán tòa nhà chính phủ? Đồng chí Diệp Phàm, cậu có biết làm như vậy sẽ làm dậy lên biết bao nhiêu sóng gió. Gây ra biết bao nhiêu ảnh hưởng khiến chính quyền Thành ủy thành phố thụ động đến thế nào. Mấy triệu dân chúng Thủy Châu đều nổi loạn. Chúng ta sống ngay dưới ánh mắt của ủy ban nhân dân tỉnh ủy, lãnh đạo nhìn chằm chằm không nói lời nào. Chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy việc này sao?
Chu Sâm Mộc tiếp tục hừ giọng nói.
- Đương nhiên là nhìn thấy được, tuy nhiên, việc gì cũng có nguyên nhân của nó. Hôm trước tôi tới tìm ông, muốn báo cáo với ông những sự việc liên quan, nhưng ông không có ở đó. Cho nên, việc này nhất thời không có cách nào nói rõ ràng được.
Diệp Phàm nói.
- Hôm trước không gặp, vậy hôm nay để cậu đến ngồi nói với các ủy viên thường vụ đấy.
Chu Sâm Mộc nói.
- Truyền hình Giang Nam đã thích tòa nhà chính phủ Song Tử Tinh Lầu của chúng tôi, mà công ty mới của Bảo Đức Lai Hồng Công cùng hợp nhất với Kim Thế Giới cũng thích Song Tử Tinh Lầu của chúng tôi.
Là hai tập đoàn lớn có được ảnh hưởng không nhỏ ở Hồng Công, tài sản tới vài tỷ, khu kinh tế mới Hồng Liên chúng tôi tuyệt đối không thể để vuột mất khách hàng lớn như vậy.
Hồng Liên cần phải phát triển, không thể tách rời những khách hàng đầu tư lớn. Đã không có đầu tư nói gì đến kinh tế phát triển mạnh. Không có kinh tế phát triển sẽ không tiền, không có tiền thì muốn làm chuyện gì cũng đều chỉ là nói suông.
Dù sao bọn họ cũng đã thích Song Tử Tinh Lầu của chúng tôi thì tại sao chúng tôi không thể chuyển địa điểm làm việc. Tòa nhà chính phủ cũng đâu phải là căn cứ quân sự? Là Bí thư Đảng ủy khu kinh tế mới Hồng Liên, chỉ cần việc gì làm cho Hồng Liên hưng thịnh, tôi đều tình nguyện làm, dù cho là nghìn người chỉ trích thì đã sao?
Hơn nữa, chúng tôi cũng không vi phạm quy định pháp luật. Hoàn toàn có thể dùng tiền bán đấu giá để xây dựng lại trụ sở làm việc khác. Hơn nữa, theo dự đoán của tôi, tiền tiết kiệm được sẽ dùng cho phương diện kiến thiết cơ sở hạ tầng như thuỷ điện, đường xá của khu kinh tế mới.
Đừng nhìn việc tỉnh cấp cho một trăm triệu, nhưng đối với khu vực có 12 triệu nhân khẩu lớn như Hồng Liên này mà nói, cũng chỉ như muối bỏ biển thôi.
Từ bây giờ chúng tôi phải dùng tiền vào nơi cần thiết nhất. Hơn nữa còn phải tìm nhiều kênh dẫn từ nhiều góc độ để có tiền.
Hôm nay thật đúng lúc, tôi đang muốn tìm Phó chủ tịch thành phố Chu để nói chuyện này. Nếu Tỉnh đã cấp xuống cho cho Hồng Liên một trăm triệu, chắc hẳn chính quyền thành phố Thủy Châu bộ phận lãnh đạo của khu Hồng Liên, hẳn là sẽ không bàng quan đứng nhìn có phải không?
Diệp Phàm nói.
Nói vòng một hồi bất ngờ lại quay ngược lại đòi tiền của Chu Sâm Mộc, suýt chút nữa làm lão già này tức chết. Đoàn Hải Thiên dĩ nhiên đang nhịn cười. Trong lòng nghĩ rằng anh chàng này thật ranh mãnh, cách trả đũa này mới thực sự tuyệt vời. Đồng chí lão Chu lại được một phen phát hỏa, chẳng những không giữ được tiền mà còn phải rút tiền ra, thật tuyệt.
- Cậu còn hơn sáu mươi triệu chưa dùng, chính quyền thành phố chúng ta cũng không dư dả gì. Lại sắp hết năm, việc cần dùng đến tiền còn rất nhiều. Thủy Châu này lại không phải chỉ có một khu kinh tế mới Hồng Liên của cậu, chúng ta còn có mười mấy khu hành chính đều cần tiền. Có huyện còn nghèo hơn, so với các cậu lại càng cần tiền hơn nhiều.
Chu Sâm Mộc rất cảnh giác, lập tức che đậy kín ngay túi tiền lại, trong lòng đã sớm giận đến mức nghiến răng rồi.
- Phó chủ tịch thành phố Chu, chúng tôi chỉ có thời gian hai năm. Nếu không vực dậy Hồng Liên, chẳng lẽ thật sự muốn nhìn khu Hồng Liên cuối cùng trở thành di tích trong lịch sử của Thủy Châu.
Diệp Phàm nói.
- Sau khi bán đấu giá Song Tử Tinh Lầu chắc cũng thể thu về ít nhất bốn mươi triệu đủ dùng để xây dựng lại trụ sở làm việc rồi.
Chu Sâm Mộc lại đẩy sang tòa nhà chính phủ.
- Phó chủ tịch thành phố Chu, chúng tôi mua khu nhà máy khóa Kỳ Lâm đã tốn hai mươi triệu. Nếu Song Tử Tinh Lầu đấu giá được hơn bốn mươi triệu, vậy là còn dư lại hơn hai mươi triệu chỉ để xây dựng trụ sở đương nhiên đủ rồi, chỉ sợ không có dư tiền dùng cho mảng kiến thiết cơ sở hạ tầng trong việc qui hoạch lại toàn bộ khu Hồng Liên. Hồng Liên muốn phát triển, đầu tiên phải làm tốt công tác thiết kế thi công cơ sở hạ tầng. Không có môi trường đầu tư tốt, làm sao có thể lôi kéo được Kim Phượng Hoàng?
Diệp Phàm lại ép ngược trở lại, trong lòng nói Tiểu Chu Tử ông hôm nay không rụng mấy cái lông xuống thì sẽ tuyệt đối không bỏ qua, ai bảo ông gây sự với tôi.
- Được rồi, lãnh đạo Tỉnh ủy đồng ý cấp một khoản tiền lớn như thế, chứng minh lãnh đạo Tỉnh ủy rất coi trọng sự phát triển của khu kinh tế mới Hồng Liên. Lông cừu cũng ở trên thân con cừu, ấm áp cũng đều là của mình. Hồng Liên làm tốt rồi, còn không phải là may mắn của Thủy Châu sao. Chúng ta không thể quá ki bo, Hồng Liê là ba khu hợp thành. Vấn đề của Hồng Liên được giải quyết, chẳng khác nào ổn định sự phát triển của tỉnh thành. Nếu như Tỉnh đã cấp một trăm triệu, làm chính quyền thành phố cũng không thể quá keo kiệt có phải không? Tôi thấy nên cấp ra năm mươi triệu đi.
Đoàn Hải Thiên vẫy vẫy tay, định luôn giá.
Chu Sâm Mộc thiếu chút nữa thì sững sờ, vội vàng nói:
- Bí thư Đoàn, năm mươi triệu, quá nhiều. Anh biết đấy, tình trạng toàn bộ khu kinh tế Thủy Châu chúng ta trên toàn tỉnh cũng không phải là tốt nhất. Nếu hôm nay cấp cho Hồng Liên năm mười triệu, ngày mai toàn bộ người phụ trách khu Đông Hồ hoặc huyện thị trấn phía dưới đến đòi tiền, chắc chắn là chút tiền của tài chính thành phố cũng chẳng đủ phân phát cho bọn họ. Hơn nữa, sắp đến cuối năm rồi, dù sao cũng phải chừa chút để xử lý việc ăn Tết có phải không nào?
- Hừ! Người nào đến phải bảo kẻ đó đi lên Tỉnh xin được tiền về trước. Nếu có thể lấy được một trăm triệu từ trên Tỉnh, Đoàn Hải Thiên tôi sẽ cấp cho hắn năm mươi triệu. Cứ áp dụng mức tiền như vậy mà cấp. Không có bản lĩnh mà muốn đòi tiền của thành phố, về sau một đồng cũng không cấp cho. Có bản lĩnh thì hãy đến Tỉnh hoặc thủ đô đòi tiền trước. Lấy được tiền rồi thì chúng ta cấp cho một nửa số ấy.
Đoàn Hải Thiên kia sầm mặt lại, nói.
- Vậy được rồi, cứ làm như thế.
Chu Sâm Mộc bất đắc dĩ gật đầu, tuy nhiên, lão già này vẫn thầm khâm phục biện pháp của Đoàn Hải Thiên là rất tốt, ít nhất có thể ngăn chặn miệng lưỡi của cấp dưới. Dùng Tỉnh ủy làm lá chắn, đây đúng là cách tuyệt diệu.
Đi ra khỏi phòng hội nghị của Ủy viên thường vụ, Diệp Phàm cảm nhận được vài luồng sát khí mơ hồ, nhất là Bí thư Vu Tây Dương của khu Đông Hồ thì sát khí đặc biệt nặng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Ha ha, Bí thư Vu, nghe nói anh cũng kiếm được không ít. Vậy hãy khẩn trương đòi Phó chủ tịch thành phố Chu cấp cho một nửa đi. Cũng không tệ đâu, nếu Bí thư Vu có thể kiếm về được hai trăm triệu, quá tốt, thành phố sẽ cấp cho một trăm triệu. Vậy thì tôi có thể chúc mừng Bí thư Vu rồi.
Diệp Phàm quay đầu, thản nhiên hướng tới Vu Tây Dương cười nói. Trong lòng thì muốn bóp chết lão già này. Bởi vì Vu Tây Dương cũng đi lên tỉnh đòi tiền, đương nhiên cũng là chuyện cải tạo thành phố. Ai biết là cần tới những mười triệu, suýt chút nữa làm hỏng việc của ông đây.
- Ha ha, tôi sao có thể so sánh với Bí thư Diệp. Bí thư Diệp là người tài ba, tôi chỉ có thể là hạng tiểu tốt thôi.
Vu Tây Dương nét mặt tươi vui nói.
Gã quay sang nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Tuy nhiên, khu kinh tế mới Hồng Liên đã đầu tư không ít tiền rồi. Khi Chủ tịch thành phố Cố phụ trách trước đây nghe nói chỉ kiếm được từ Bắc Kinh gần một trăm triệu. Còn chính quyền thành phố cũng cấp cho gần một trăm triệu. Nhưng mà, cuối cùng Hồng Liên này cũng sẽ trở thành "Hồng Liên lụn bại" thôi. Mẹ hiền có nhiều con trai hư hỏng! Tôi có chút lo lắng, Hồng Liên này trở thành kho vàng. Tiền càng nhiều thì sẽ càng lụn bại. Ha ha, Bí thư Diệp cần chú ý một chút.
Vu Tây Dương nhăn nhở cười Diệp Phàm một trận.
- Xin cảm ơn Bí thư Vu đã nhắc nhở. Nhưng xin Bí thư Vu yên tâm. Người mẹ mà thất bại thì tất cả những thằng con trai trong nhà đều thất bại. Tôi à, là từ trong khe suối nghèo bò lên. Căn bản là không biết đến nhưng cái gì gọi là xa hoa, đương nhiên cũng không bàn đến lụn bại gì rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Mấy câu nói vừa tuôn ra, vẻ mặt tươi cười của Vu Tây Dương quả nhiên không còn nữa, chỉ hừ một tiếng rồi đi.
- Diệp Phàm, buổi tối tìm một chỗ nào đó, chúng ta nói chuyện.
Lúc này, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phí Ngọc khi đi lướt qua bên cạnh Diệp Phàm nói nhỏ.