Trước đây đã mất hơn trăm triệu, hơn nữa, lần này sau khi tất cả qui hoạch mới vẫn còn nhiều chỗ chưa hợp lý. Nhiều chỗ cũ so với qui hoạch bây giờ có xung đột, còn phải phá dỡ.
Vệ Sơ Tịnh nhìn Diệp Phàm một cái, rồi nói tiếp:
Những cái đó vẫn chưa phải là vấn đề lớn nhất. Vấn đề lớn nhất ở chỗ có thể giải phóng mặt bằng không? Nếu không thể giải phóng mặt bằng, vậy qui hoạch của chúng ta chỉ nằm trên giấy thôi.
Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, giải phóng mặt bằng dứt khoát phải tiến hành. Việc này sẽ do các đồng chí trong cục xây dựng đô thị cùng làm. Tốt nhất là thành lập một tổ lãnh đạo qui hoạch giải phòng mặt bằng, chuyên trách hạng mục này. Tôi sẽ có lời với cơ quan thi hành phát luật. Trong tình huống hợp lý, thái độ cũng không thề quá mềm mỏng. Người Trung Quốc, luôn luôn truyền đi những lời không hợp lý. Những người đó coi tiền bạc của nhà nước là mỏ vàng, đòi giá thật cao, vậy làm sao có thể lấy ra được.
Thái độ của Diệp Phàm vô cùng cứng rắn.
Cách toà nhà Chính phủ Song tử tinh không xa có một xưởng khoá bỏ đi, đã không hoạt động bảy, tám năm rồi, gọi là xưởng khoá Kỳ Lam. Nhà xưởng, ký túc đều có, chỉ là vô cùng cũ nát, nghe nói là kiến trúc của bảy, tám năm trước. Công nhân thất nghiệp lúc đó tới bây giờ vẫn chưa được bố trí. Nơi đó lại thích hợp xây dựng toà nhà mới của Chính phủ, chỉ là giá cả chuyển nhượng toàn bộ nhà máy cũng không hề rẻ, suy cho cùng nhân công xưởng khoá trước đây có nghìn người, mỗi người bồi thường mười nghìn cũng mất mười triệu. Mà mười ngàn chưa chắc người ta đã chịu, chắc cũng phải bỏ ra tổng cộng ba, bốn mươi triệu.
Vệ Sơ Tịnh lo tới mức nhíu cả lông mày.
Trước đây, xưởng khoá vốn do đơn vị nào quản?
Diệp Phàm hỏi.
Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố, nhưng lãnh đạo Uỷ bạn Kinh tế Thương mại thành phố đều rất sợ dính dáng tới mớ hỗn độn này. Chúng tôi đã nói chuyện bước đầu với họ rồi, nhưng chủ nhiệm Lưu Nhất Đa của Uỷ ban Kinh tế Thương mại luôn rất kín đáo, không muốn nói tới chuyện này.
Vệ Sơ Tịnh nói.
Không phải là trong đó có trò mèo gì chứ?
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
Điều này không rõ lắm, nhưng nghe nói Lưu Nhất Đa là do Chủ tịch thành phố Chu Sâm Mộc một tay đề bạt. Việc này, muốn làm rõ cũng phức tạp.
Vệ Sơ Tịnh nói, dĩ nhiên là có ám chỉ.
Cô có nói với họ nơi này mua lại để làm Trụ sở Chính phủ khu Hồng Liên không?
Diệp Phàm hỏi.
Không. Bọn tôi chỉ nói tới qui hoạch toàn thể của khu Hồng Liên, nói cần phải tiến thành qui hoạch lại nơi này.
Vệ Sơ Tịnh nói.
Được rồi. Buổi tối cô liên hệ với Chủ nhiệm Lưu giúp tôi nhé. Tôi muốn nói chuyện với anh ta.
Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm lại gọi điện thoại cho Lô Vĩ, qua tìm hiểu mới biết Lưu Nhất Đa là đại tướng của Chu Sâm Mộc. Gã quyết đi theo Chu Sâm Mộc, phàm là Bí thư Đoàn ủng hộ, chỉ cần Chu Sâm Mộc không vừa lòng, Lưu Nhất Đa nhất định nhảy ra phản đối.
Uỷ ban Kinh tế Thương mại là đơn vị tương đối quan trọng trực thuộc thành phố, hơn nữa, Lưu Nhất Đa còn kiêm chức trợ lý Chủ tịch thành phố, nên người này cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Gần tới cuối, Lô Vĩ hỏi:
Đại kca, có phải là gã mạo phạm tới anh không?
Tạm thời thì vẫn chưa.
Diệp Phàm nói.
Vậy thì được. Nếu gã dám mạo phạm đại ca, bọn em sẽ cho chúng nó biết tay. Cái tên này nghe nói thuộc loại đặc biệt. Em không tin hắn ở trên bụng phụ nữ vẫn không cúi đầu.
Lô Vĩ hừ giọng.
Vậy thì được. Nếu gã thật sự muốn đấu sức với tôi, lúc đó huynh đệ chúng ta cũng không ngại vì Bí thư Đoàn mà trừ bỏ một tên lâu la.
Diệp Phàm cười, dừng một chút mới hỏi:
Vĩ Tử, đồng chí Điền Kỳ của Uỷ ban Chính pháp thành phố không phải đã bị điều đi vài tháng rồi, tại sao cậu không ngồi vào vị trí đó?
Việc này, e có chút phiền phức. Cô em vốn nói chuyện đó rồi, nhưng Ban lãnh đạo Lâm thời của tỉnh dường như có biến cố, hơn nữa, dừng lại đột ngột như vậy, ở tỉnh yêu cầu Uỷ ban thành phố Thuỷ Châu lựa chọn, tiến cử lại người khác. Việc Bí thư Đoàn vì khu Hồng Liên mà nhếch nhác khốn khổ. Anh không phải không biết, ân oán giữa Nạp Lan và Bí thư Đoàn. Việc này, Bí thư Đoàn không muốn nói nên nhất thời không ra tay. Bây giờ lại tới cuối năm, việc này chắc hẳn phải đợi đến sang năm rồi.
Lô Vĩ có chút đầu hàng.
Sang năm, không thể đợi được. Việc sang năm ai có thể biết trước, cậu vẫn cần để tâm một chút, đừng như chú chim nhỏ lần đầu tiên vỗ cánh bay, haizz…
Diệp Phàm hừ giọng.
Không đợi thì còn có cách gì nữa, vị trí Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh thành là nơi mà mọi người đều nhắm tới, từ trước tới nay, cuộc chiến để ngồi vào vị trí này đều vô cùng quyết liệt. Trước đây đều do Phó Giám đốc công an tỉnh xuống đảm nhiệm hoặc kiêm nhiệm, giống chủ nhiệm trước, Lý Xương Hải không phải là xuống đây rồi lại vòng một vòng trở lại, bây giờ đã là đương nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh.
Lô Vĩ nói.
Không cần để ý đến anh ta. Việc này tôi đã nói trước với Bí thư Đoàn. Đề cử ý kiến lên Thành ủy đã rồi mới báo cáo lên tỉnh sau. Trên đó, cô của cậu sẽ có cách, thực tế nếu vẫn không thể thì sẽ kết hợp với ông già của Tề Thiên, mấy huynh đệ chúng ta cùng cố gắng, dù là khó cũng phải đẩy cậu lên phía trước. Mẹ nó, tôi không tin anh em ta hợp lực vẫn không được?
Diệp Phàm nói.
Cám ơn lão đại. Em vốn muốn nói việc này với anh, nhưng, thấy anh mới lên nhận chức, việc nhiều nên em muốn chờ một thời gian nữa mới nói.
Lô Vĩ vô cùng cảm kích.
Giữa anh em với nhau còn nói những câu đó khác gì người ngoài.
Diệp Phàm nói.
Buổi tối, rất đúng giờ Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Lưu Nhất Đa đã tới chỗ Diệp Phàm mời.
Lưu Nhất Đa là đầu hói, đằng trước đầu tóc đã rụng hết, đằng sau vẫn còn vài sợi, bay phất phơ.
Hai bên hàn huyên một hồi mới ngồi xuống.
Vệ Sơ Tịnh nói:
Chủ nhiệm Lưu, việc liên quan tới Xưởng khoá Kỳ Lâm, uỷ ban Kinh tế thương mại các anh đã suy nghĩ xong chưa, công trình qui hoạch toàn khu chúng tôi đã khởi công xây dựng, không thể kéo dài nữa.
Xưởng to như vậy, công nhân có hơn nghìn người, tuy nói mấy năm nay không làm việc nhưng hễ nghe tới bán xưởng, toàn thể công nhân đều chú ý đến, có người không đồng ý. Uỷ ban Kinh tế Thương mại chúng tôi mặc dù là đơn vị chủ quản nghiệp vụ của họ, nhưng, việc này cũng không làm được. Ôi, toàn thể người trong nước là như vậy. Hễ nghe nói tới tiền, tất cả đều giống ruồi bọ ngửi thấy mùi gì, nhất loạt bay tới. Thật khó làm!
Lưu Nhất Đa lạnh nhạt nhìn Diệp Phàm. Đồ chó Nhật này vừa dùng Thái Cực Quyền xong còn muốn phủi tay.
Chúng tôi đã tìm hiểu, hầu hết công nhân tán thành bán. Dù sao xưởng cũng đã bị phá sản, máy móc đều có thể bán hết, chứ lưu lại cái vỏ rỗng làm gì? Việc này chỉ cần Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố quyết bán, hẳn không phải vấn đề lớn.
Vệ Sơ Tịnh cười cười nói.
Bí thư Vệ, cô chỉ thấy một mặt. Công nhân hơn nghìn, cô đều hỏi qua sao? Tôi hiểu tình hình là có mấy trăm công nhân không đồng ý bán xưởng, nói xưởng là bát cơm của họ, bán đi là mất. Nếu ai dám bán xưởng, họ sẽ liều mình. Cô nói xem, tôi có cách nào đây, cũng không thể xắn tay áo cùng công nhân đi liều mình? Nếu ảnh hưởng tới nhân mạng thì làm thế nào? Việc này khó đấy! Tôi nghĩ, cứ từ từ, đợi tôi làm việc lại với công nhân rồi tính sau.
Lưu Nhất Đa hắng giọng nói.
Nếu Uỷ ban Kinh tế Thương mại có thành ý, ngày mai có thể triệu tập công nhân lại, và sẽ do công nhân đề cử một số đại biểu cùng chúng tôi đàm phán vậy.
Diệp Phàm khinh khỉnh hừ giọng nhìn Lưu Nhất Đa.
Triệu tập. Bí thư Diệp, việc này nói thì dễ, làm mới khó. Công nhân mấy năm không đi làm, chẳng lẽ ở nhà đợi chết, giờ phiêu tán ở trời nam, biển bắc, làm sao trong một chốc lát có thể triệu tập hết được. Nếu có hơn trăm người không về, lúc đó cho dù chúng ta đàm phán xong, nếu có người không đồng ý, việc này cũng phải hoài công sao.
Lưu Nhất Đa hừ giọng.
Mọi việc đều do con người làm ra. Không triệu tập, làm sao anh biết họ không về. Việc này quyết như vậy đi, bắt đầu từ Uỷ ban Kinh tế Thương mại, rồi phát thông báo đi. Cần phải gửi đến tay từng công nhân một, hạn cho họ trong vòng 3 hôm phải trở về, nếu không coi như là tự từ bỏ quyền lợi.
Ngữ khí Diệp Phàm đã có phần nặng nề vì Lưu Nhất Đa rõ ràng là muốn chối bỏ. Trong lòng Diệp Phàm rất khó chịu, biết rõ tên này không thèm để ý tới sự sắp xếp của mình.
Vậy tôi sẽ về thử xem.
Lưu Nhất Đa nhìn Diệp Phàm, bất đắc dĩ nói.
Không phải là thử xem, mà là nhất định phải làm được.
Diệp Phàm thái độ kiên định, quyết bắt buộc Lưu Nhất Đa làm vậy.
Nhất định phải làm được. Bí thư Diệp, tôi e rằng việc này mình không chắc được, chỉ có thể thử thôi.
Lưu Nhất Đa kiên quyết theo ý mình.
Nếu Chủ nhiệm Lưu cảm thấy việc này thật sự khó làm, tôi có thể đề nghị Phó Chủ tịch thành phố tới làm việc này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàn lạnh lùng hừ giọng. Cả hai bên đã bắt đầu bốc hoả.
Tuỳ Bí thư Diệp. Uỷ ban Kinh tế Thương mại chịu sự chủ quản của Phó Chủ tịch thành phố Cao Phong. Việc này nếu Phó Chủ tịch Cao ra mặt, vậy tôi càng nhẹ gánh.
Lưu Nhất Đa nói cứng.
Ha… ha… Vậy đi! Nếu việc cỏn con này Uỷ ban Kinh tế không làm nổi, tôi thấy, cách nghĩ và việc làm của một số đồng chí của Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố có vấn đề đấy! Sau này nếu rảnh, tôi sẽ nói chuyện này với Bí thư Đoàn.
Diệp Phàm lạnh lùng cười nói.
Uỷ ban Kinh tế Thương mại luôn làm việc đạt hiệu suất rất cao, bao nhiêu năm nay luôn như vậy, cũng không thấy có vị lãnh đạo nào soi xét tới Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố. Nếu Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố có chỗ nào không ổn, rất mong cấp lãnh đạo chỉ bảo.
Lưu Nhất Đa cũng rất cứng rắn.
Cuối cùng hai bên đều không vui vẻ rời đi.
Cơn giận của Diệp Phàm khiến anh lập tức gọi điện cho Lô Vĩ, kêu anh ta điều tra Lưu Nhất Đa.
Rất nhanh sau đó, Diệp Phàm gọi điện cho Đoàn Hải Thiên, mập mờ nói về tình hình của Lô Vĩ.
Đoàn Hải Thiên nói:
Việc này tôi biết, Trưởng ban Lô cũng từng nói với tôi, nhưng thái độ của đồng chí Mã Lập Chí vẫn có chút mơ hồ, Phó Chủ tịch thành phố Chu có người khác để chọn.
Mã Lập Chí là Phó Bí thư quản lý Đảng và quần chúng thành phố Thủy Châu, là nhân vật thứ ba trong Đảng bộ, ở vị trí uỷ ban thường vụ thành uỷ, nên cần xem thái độ của anh ta, chứ Đoàn Hải Thiên không thể độc đoán, cũng phải nghe lấy vài lời.
Bí thư Đoàn, vậy phải thuyết phục Mã Lập Chí trước.
Diệp Phàm nói.
Ha… ha… Anh ta có quan hệ rất tốt với lão Tề.
Đoàn Hải Thiên bật mí.
Nếu có thể làm việc với Mã Lập Chí, đề cử Lô Vĩ đương hẳn là không có vấn đề gì.
Diệp Phàm như bừng tỉnh. Quan hệ giữa Tề Chấn Đào và Đoàn Hải Thiên mặc dù tốt nhưng, mỗi người có phạm vi thế lực và thủ hạ riêng.
Mã Lập Chí là thuộc hạ tâm phúc của Tề Chấn Đào. Anh ta mọi việc đều nghe theo Tề Chấn Đào, hẳn nhiên phải biết mối quan hệ giữa Đoàn Hải Thiên và Tề Chấn Đào.
Mặc dù biết, anh ta vẫn cần để ý xem ánh mắt của Tề Chấn Đào. Dù quan hệ tốt cũng không phải việc gì cũng đồng ý được. Đây là các lợi ích, các sự vụ vấn vít hoà trộn lẫn nhau.
Chưa chắc đối với vấn đề bầu chọn Bí thư Đảng ủy Công an Thuỷ Châu. Tề Chấn Đào có cách nghĩ của mình. Diệp Phàm quyết định thăm dò thái độ của Tề Chấn Đào trước rồi có gì mới nói, nếu nói hàm hồ chắc phải hứng chịu cơn giận của Tề Chấn Đào.
Lô Vĩ là huynh đệ của cậu, cậu cũng cần đi kiểm tra rõ xem. Lúc nào kiểm tra rõ rồi thì nói tiếp chuyện này với tôi. Về phần tôi, cậu khồng cần lo lắng. Lô Vĩ luôn rất ủng hộ công việc của tôi phải không nào? Hôm nay cậu đã nói rõ rồi, Đoàn ca tôi có thể không nghe sao? Bằng không, thằng nhãi cậu không chừng sẽ vì người khác đâm trộm sau lưng lão Đoàn tôi.
Đoàn Hải Thiên đem sự lo lắng những việc này trút lên đầu Diệp Phàm. Trong lòng Diệp Phàm chửi bới lão già này không dứt.