Không chỉ không ngồi yên đơn giản vậy, Vu Tây Dương cũng là ủy viên thường vụ Thành ủy, chứ không phải một đống bùn lầy không có bản lĩnh gì cả. Diệp Phàm chỉ là một phó mới nhậm chức, tuy nói ở Đảng xếp hạng cao hơn so với Vu Tây Dương, nhưng, trên thực tế năng lưc, uy tín và danh tiếng trong quần chúng, uy tín ở đảng tuyệt đối không thể vượt qua Vu Tây Dương. Vu Tây Dương Thủy Châu vẫn là nhân vật lừng lẫy tiếng tăm, còn nhắc đến Diệp Phàm, thì có mấy người biết chứ? Trương Lăng Nguyên thản nhiên nói, sớm đã có chủ ý rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau, chó săn Trương Cường gọi điện đến.
Khiến Diệp Phàm thất vọng chính là Trương Cường cũng không cung cấp được nhiều tin tức có giá trị liên quan đến Hồng Kông, nhưng lại thám thính ra một tin vô cùng xấu, đó là phó Tổng giám đốc Lô Khac Minh cua tập đoàn Kim Bảo Đĩa có khả năng đảm nhận chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn.
Bởi vì nguyên đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Khang Chính Lương đãbị bệnh một năm nay, căn bản là không thể đảm nhiệm chức tổng giám đốc tập đoàn, hội đồng ban quản trị tập đoàn Kim Bảo Đĩa hoãn đi hoãn lại, sau cùng, không còn biện pháp nào khác, vì ích lợi công ty, đã bắt tay vào chuẩn bị việc thay người này.
Đương nhiên, là đại cổ đông, hơn nữa lại có quan hệ mật thiết với Chủ tịch Hội đồng quản trị, cho nên muốn hạ bệ Khang Chính Lương là điều rất khó khăn. Tuy nhiên, việc này liên quan đến lợi ích trước mắt của tập đoàn. Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Kim Bảo Đĩa cũng không có khả năng giúp được gì Khang Chính Lương.
Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc. Đã hơn một năm Kim Bảo Đĩa không thay người cũng coi như đã tận tâm đối với Khang Chính Lương rồi. Huống chi, Kim Bảo Đĩa còn có rất nhiều các cổ đông lớn khác, nếu những cổ đông này liên kết lại với nhau, thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi. Hội đồng quản trị không thể không suy xét một chút đến đề nghị của những cổ đông này.
Sau đó, Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại gấp cho Mai Phán Nhi, chứng thật việc này hoàn toàn chính xác. Trong lòng Diệp Phàm có chút lo lắng, nếu Lô Khắc nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn, chắc chắn hắn sẽ không đồng ý để tòa nhà truyền thông Giang Nam tọa tại khu kinh tế mới Hồng Liên.
Diệp Phàm suy nghĩ một lát, bèn lái xe thẳng đến chỗ Mai Phán Nhi.
"Hải đài tiên ảnh" được người Thủy Châu gọi là khu xa hoa, vì ở đây có rất nhiều tòa biệt thự to nhỏ với những hoa văn tinh xảo chằng chịt tọa lạc trên sừờn núi rất dài cạnh sông Minh Giang, cây cối bao quanh, sắc hoa đỏ ngợp, lại cộng thêm biển trời xanh thẳm ngay phía trước, cho nên nơi này mới được gọi là Hải đài tiên ảnh
- Anh tới rồi?Diệp Phàm bị một bảo an thân hình lực lưỡng chắn ở cửa, nên gọi điện thoại cho Mai Phán Nhi.
- Không thể tới sao?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Anh là Đại lão gia, có gì không thể tới co chứ, nơi này còn không phải là cái ổ nhỏ của anh sao. Mai Phán Nhi em còn không phải tỳ nữ của anh à, Đại lão gia trở về, em dám ngăn cản sao?
Mai Phán Nhi cười nói.
- Được rồi, Đại tiểu thư của tôi, anh nào dám coi vị Công chúa cao quý như em là tỳ nữ cơ chứ, như thế chẳng phải để ăn đấm sao.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ăn đấm ư, anh là đại cao thủ. Từ trước tới giờ đều là anh trị người khác, nào có ai dám trị anh. Nghe nói anh về Thủy Châu rất uy phong. Hai ủy viên thường vụ tỉnh còn đích thân hộ tống cậu xuống Thủy Châu, đại danh Diệp Phàm, đã lưu truyền khắp Thủy Châu rồi. Có người còn nói...
Mai Phán Nhi cười không nói.
Nhưng Diệp Phàm lại cảm thấy hứng thú, hỏi:
- Nói như thế nào?
- Nói... Nói... Nói anh là con riêng của một vị lãnh đạo trung ương nào đó.
Mai Phán Nhi đắc ý cười không ngừng, đến nỗi Diệp Phàm có thể tưởng tượng ra eo của cô chắc chắn có nguy cơ bị gẫy. Tuy nhiên, đối với tin đồn ở Thủy Châu, Diệp Phàm quả thật không còn lời nào để nói. Không ngờ mình lại trở thành con riêng của một vị lãnh đạo nào đó, thật là chả hiểu cái gì với cái gì nữa.
Biệt thự của Mai Phán Nhi nằm trên sườn núi dốc, phía trước chính là vách đá dựng đứng, phía sau nương tựa núi lớn, khiến cho người ta có cảm giác giống như một trang viên vậy.
Mà chủ nhân của ngôi biệt thự Mai Phán Nhi tiểu thư với mái tóc đen dài, mềm mại, đôi lông mày quyến rũ, cái mũi cao, mặc một áo ngủ màu hồng nhạt đứng ở trước cửa nghênh đón Diệp Phàm đến.
- Có tiền đúng là sướng thật, xem ngôi nhà này, môi trường này, chậc chậc, thoải mái qua, hâm mộ quá!
Diệp Phàm xuống xe, miệng thản nhiên cười nói. Thằng nhãi này tự nhiên lại trêu chọc mình, nếu như so sánh với Sở Thiên Các của Diệp Phàm, so sánh với Phủ Diệp thì ở trong thành Thủy Châu này không tìm ra mấy chỗ vừa cổ kính lại vừa hiện đại như chỗ Diệp Phàm.
Đương nhiên, Diệp Phàm luôn luôn rất khiêm tốn. Mấy tòa nhà kia không chỉ của riêng hắn, mà còn là của mấy người bạn của hắn nữa, như Tề Thiên Trương, Cường Lô Vĩ va thân thích đều biết đến. Ngay cả Mai Phán Nhi cũng không biết cái ổ chính củacTiểu Diệp là ở đâu. Bằng không, Mai Phán Nhi chắc chắn sẽ có cơ hội phản công.
- Hay là, anh lấy em nhé, tất cả những thứ này đều là của anh. Bao gồm cả con người của em. Ngọn núi này, dòng sông này, ngôi biêt thự này và cả công ty này nữa.
Mai Phán Nhi nhíu nhíu mày, cười khanh khách. lời nói nửa đùa nửa thật, làm người khác khó có thể biết được trong lòng cô ta đang nghĩ gì.
- Việc này, anh sợ vô phúc hưởng thụ.
Diệp Phàm hơi sững người lại, nhún vai, nói một cách vội vàng để che dấu. Kỳ thật, cho dù da mặt của Diệp Phàm có dày đến đâu đi chăng nữa, nhưng việc chỉ muốn thân xác ngừơi ta mà không muốn lấy làm vợ, quả thật có chút xấu hổ.
- Lộ đuôi hồ ly tinh rồi nhé? Sợ rồi đúng không? haha...
Mai Phán Nhi cất tiếng cười khanh khách, làm cho mấy con chim đang bay cũng phải giật mình bay mất, cười xong giơ tay kéo Diệp Phàm lên, nói, - Chúng ta về nhà đi, nơi này, vĩnh viễn mở cửa chào đón anh. Không cần phải có gánh nặng tâm lý thế đâu, Mai Phán Nhi tôi đều đã 30 tuổi rồi, tôi biết lượng sức mình. Anh không thuộc về Mai Phán Nhi em, mà Mai Phán Nhi tôi trước mắt chỉ thuộc về một mình anh. Đợi em già rồi, mệt mỏi, phiền muộn, kiếm đại một người để lấy, cho nên anh cứ yên tâm đi.
Mai Phán Nhi tuy đã ba ngươi tuổi, nhưng do bảo dưỡng da khá tốt, cho nên nhìn bên ngoài không khác biệt gì lắm so với các cô gái tuổi đôi mươi. Hơn nữa, phong cách của người phụ nữ thành thục cũng có sự hấp dẫn kỳ lạ, khiến cho người khác không cưỡng lại được.
Diệp Phàm đưa tay ra, nhẹ nhàng khoát lên vai cô. Do chưa từng sinh nở cho nên da mịn màng, lại săn chắc, cảm giác quả thật không tồi. Diệp Phàm nhẹ nhàng sờ một chút. Khen:
- Cũng không tệ lắm, cảm giác tốt lắm. Đây là chỗ chỉ thuộc về Diệp phàm anh, hẳn là không ai đến quấy rầy chứ?
- Anh xem anh kìa, để người khác nhìn thấy sẽ không hay..
- Mai Phán Nhi lườm Diệp Phàm một cái, nhưng cũng không tránh đi, cũng chẳng bỏ tay của Diệp Phàm ra, hơn nữa, thái độ lại còn tỏ ra rất thích thú.
- Em sớm nghĩ xong rồi, ha ha.
Diệp Phàm cười một cách dâm đãng.
- Anh có ý gì?
Mai Phán Nhi ngoảnh đầu lại, nụ cười lập tức tắt rụi. Giờ phút này cô trông thật giống một nàng thiên sứ thuần khiết, cô nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Giả sử nếu Diệp Phàm không biết cô là người thế nào, khả năng sẽ bị sự thuần khiết của người phụ nữ này mê hoặc.
Yêu tinh... Diệp Phàm trong đầu không khỏi hiện ra hai chữ trong phim 《 Tây Du ký 》 mà thường xuyên thốt ra từ miệng của Tôn Ngộ Không
Em xem xem biệt thự của em, đằng sau là núi, trên núi chắc chắn không có người. Hơn nữa cây cối um sùm như vậy, phía trước lại là vách đá dựng đứng, trước sau hình thành một màn che chắn tự nhiên. Hơn nữa biệt thự bên trái cách biệt thự của em tương đối xa, đường lại là đi từ vách đá xuống. Bên phải lại là đường chuyên dùng cho biệt thự của em. Chúng ta cho dù có tắm ở bể tắm trước ngôi biệt thự này, thì có lẽ cũng chả có ai phát hiện ra được.
Diệp Phàm cười cười.
- Đừng có tưởng bở.
Mai Phán Nhi hừ nói.
- Thôi nào, trời lạnh như vậy, hay là chúng ta trở về phòng chơi tiếp đi. Diệp Phàm cười, giơ tay nhẹ nhàng ôm Mai Phán Nhi. Cô cũng không giãy dụa, tùy ý để Diệp Phàm ôm vào biệt thự.
- Bên trong không có ai à?
Diệp Phàm hỏi.
- Cô giúp việc đi ra ngoài rồi.
Mai Phán Nhi lườm Diệp Phàm một cái, hừ nói.
- Phán Nhi, Khang Chính Lương mắc bệnh gì vậy?
Diệp Phàm chưa từ bỏ ý định, muốn ra tay từ hướng đó.
- Hừ, em biết là anh đến chả có ý tốt gì. Miệng nói là đến thăm tôi, thực chất là vì chuyện của tòa nhà tổng bộ. Đàn ông các người, đúng là chả có ai tốt đẹp. Uổng công Mai Phán Nhi tôi dành trọn trái tim cho anh, một lòng một dạ...
Mai Phán Nhi tức giận, giãy dụa để đứng lên.
- Đừng nhúc nhích, con trai ai cũng phải có sự nghiệp. Cô nói xem, nếu tôi chỉ là một người đàn ông của gia đình, thì liệu cô còn thích tôi không?
Tay Diệp Phàm siết chặt, Mai Phán Nhi không động đậy được, cũng không muốn động đậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Cũng đúng.
Mai Phán Nhi gật gật đầu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Anh là người thẳng tính, chuyện như này anh không nên nói trước. Đợi lúc tôi vui vẻ hãy nói! Đúng là chả hiểu con gái gì cả, con gái thích nịnh, nịnh một chút thì sẽ vui hơn, có đúng không nào?
- Không thành vấn đề, chờ chút nữa sẽ khiến cho em vui mừng đến chết đi sống lại.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Đáng ghét!
Mai Phán Nhi giơ tay bóp mạnh một cái vào tay Diệp Phàm, khuôn mặt hơi đỏ, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Em biết tâm tư của anh, có phải anh muốn giúp Khang Chính Lương chữa bệnh. Tuy nhiên, không phải là em tạt nước lạnh vào anh, hắn không thể cứu đựơc nữa đâu. Thận suy kiệt, rất là nghiêm trọng. Đã thay thận một lần rồi nhưng không thành công. cơ thể hắn bài xích quá lợi hại, Khang Chính Lương đã đi chữa trị tại các bệnh viện nổi tiếng ở các nước, nhưng cuối cùng cũng chỉ chờ chết. Thật tội nghiệp cho ba bà vợ của hắn.
Ba bà vợ, này, mẹ ôi, cũng quá vênh váo đi. Mình chỉ cần một mà cũng không có, đúng là không còn lời nào để nói. Diệp Phàm tỏ vẻ ngưỡng mộ, đầu lắc mấy cái, chua chát liếc nhìn Mai Phán Nhi, nói
Hẳn là một chính hai thê.Đàn ông các anh, không ai tốt đẹp cả. Tôi chẳng phải là một ví dụ điển hình sao.
Mai Phán Nhi tức giận hừ nói. Liếc nhìn Diệp Phàm một cái, mới nói:
- Khang Chính Lương khi còn trẻ kết thù oán không ít, ông ta lo lắng sau khi mình mất đi, con cái còn trẻ, không ai làm nên trò chống gì. Chỉ có duy nhất một người con trai tên là Khang Kim còn có chút năng lực. Đang nhậm chức trong sở cảnh sát Hồng Kông, tuy nhiên chỉ là một chức quan nhỏ. Nếu Khang Kim có thể ngồi lên chức cảnh sát trưởng thì có lẽ còn có năng lực bảo vệ Khang gia. Kỳ thực, con người Khang Chính Lương cũng không tệ lắm. Chỉ có điều ông trời giáng vận rủi xuống, ai cũng không có cách nào ngăn cản.
Mai Phán Nhi không khỏi thở dài, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, tâm tình có chút phức tạp.
- Đừng nhìn anh, anh không giống với hắn. Khang Chính Lương đối với tôi mà nói, chỉ là con châu chấu tép riu thôi.
Diệp Phàm biết rõ Mai Phán Nhi đang nghĩ gì, trong lòng cũng có chút kích động.
Mai Phán Nhi rõ ràng từ hoàn cảnh của Khang Chính lương liên tưởng tới hoàn cảnh của chính mình. Nếu Mai Phán Nhi sau này vẫn một lòng một dạ đi theo Diệp Phàm. Đương nhiên là chỉ âm thầm ở bên cạnh. Vậy chẳng phải là có chút giống với tình cảnh của Khang Chính Lương hay sao. Đàn ông phải có năng lực mới được. Bằng không, chẳng có người phụ nữ tình nguyện đi theo. Hơn nữa, lại không cầu danh phận.