Nam Cung Hồng Hoa tốn một số tiền lớn mời luật sư, nhưng "bằng chứng như núi", Nam Cung Hồng Hoa cũng không thể làm gì được. Nam Cung Hồng Hoa xài tiền như nước, cũng kiếm được vài quan lớn ra mặt xin xỏ hộ. Tuy nhiên, thái độ Lý Xương Hải cứng rắn chưa từng có, chỉ buông một câu căn cứ theo pháp luật mà nghiêm trị.
- Anh, anh hãy cứu giúp Phi Thanh. Em chỉ có một thằng con trai, về sau chuyện Nam Cung gia em sẽ không bao giờ... quản nữa.
Nam Cung Hồng Hoa tìm anh trai là Chủ tịch Hội đồng quản trị Nam Cung Hồng Sách nói những lời này. Gã cũng cùng đường rồi, cuối cùng đành xuất ra quân cờ rời khỏi cuộc cạnh tranh quyền lực gia tộc, hy vọng Nam Cung Hồng Sách có thể nói với Diệp Phàm một câu, dàn xếp một chút.
- Phi Thanh phạm tội chủ mưu giết người, chú bảo tôi phải đi nói thế nào đây.
May là Trưởng ban Diệp mạng lớn còn sống. Chú nói thử xem, Trưởng ban Diệp sẽ chịu nể mặt tên muốn giết mình sao?
Nam Cung Hồng Sách vẻ mặt ngưng trọng, cũng rất bất đắc dĩ.
- Bất kể thế nào, cũng đi thử. Em đồng ý bỏ ra năm mươi triệu để giàn xếp chuyện này.
Nam Cung Hồng Hoa cắn răng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Vậy được rồi, tôi có thể đưa chú đi gặp Trưởng ban Diệp, được hay không chú tự mình làm chủ. Việc này tôi thật sự không giải quyết được.
Nam Cung Hồng Sách bị ép vào thế bất đắc dĩ, dù sao cũng là anh em ruột, đành phải cầm điện thoại lên. Nghe nói Diệp Phàm đã về tới Thủy Châu, Chủ tịch Hội đồng quản trị Nam Cung Hồng Sách cùng em trai Nam Cung Hồng Hoa suốt đêm chạy tới Thủy Châu.
Hội sở Hoàng Tái.
- Trưởng ban Diệp, mấy năm ko gặp, càng ngày càng phát đạt nhỉ! Haha.
Nam Cung Hồng Sách cười nói.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị không phải cũng thế sao?
Diệp Phàm cười nói, liếc nhìn Nam Cung Hồng Hoa một cái không thèm ðể ý đến gã.
- Ha ha ha, cũng vậy!...
Hai bên đều mỉm cười.
- Trưởng ban Diệp, Phi Thanh trẻ người non dạ, làm ra những chuyện động trời, xin anh hãy tha thứ một chút.
Hai bên ngồi xuống hàn huyên trong chốc lát, Nam Cung Hồng Sách ngượng ngùng, nói.
- Trẻ người non dạ, anh ta còn lớn hơn cả tôi đấy, lẽ nào anh ta mà cũng chưa lớn sao?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Việc này chẳng lẽ đến một đường sống cũng không có sao? Trưởng ban Diệp, dù sao anh cũng còn sống đúng không nào? Trung Quốc chúng ta có câu "oan gia nên giải không nên kết". Lần này đến, Nam Cung gia chúng tôi có thành ý muốn giải quyết chuyện này.
Nam Cung Hồng Hoa có chút mất thể diện của triệu phú.
- Cái đó còn phải xem là chuyện gì.
Diệp Phàm thản nhiên nói, liếc mắt nhìn Nam Cung Hồng Hoa một cái,
- Đổi lại lúc ấy là ông, ông sẽ bỏ qua cho hung thủ sao? May là tôi còn sống, nếu như tôi chết có phải là chết uổng không?
- Vậy Trưởng ban Diệp muốn thế nào mới có thể bỏ qua cho Thanh Phi một lần?
Nam Cung Hồng Hoa giọng điệu dần dần có chút cứng rắn, mạnh mẽ hơn, Nam Cung Hồng Sách ngồi một bên nhíu mày.
- Không có thể nào buông tha cho anh ta, cứ theo pháp luật xử lý, nên làm cái gì thì làm cái đó. Tối nay tôi nể mặt Chủ tịch Nam Cung nên đến đây. Bằng không, tôi sẽ không gặp ông đâu.,.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Năm mươi triệu, năm mươi triệu anh sẽ buông tha Phi Thanh chứ?
Nam Cung Hồng Hoa cầm chi phiếu ra, gã tin tiền có thể giải quyết được. Trên đời này chẳng lẽ có cán bộ Trung Quốc nào mà lại không thích tiền. Nam Cung Hồng Hoa tin vào tín điều của mình.
- Ha ha, năm mươi triệu, là nhiều lắm sao?
Diệp Phàm thản nhiên nói xong liếc nhìn Nam Cung Hồng Hoa một cái, Hừ nói
- Đừng nói năm mươi triệu, cho dù là năm trăm triệu, Nam Cung Phi Thanh nên xử lý thế nào thì vẫn xử lý thế đó.
- Trưởng ban Diệp, việc này, anh xem có thể nhẹ nhàng một chút không?
Chủ tịch Nam Cung cảm thấy mất mặt, khó khăn lắm mới mở miệng nói được một câu.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị tôi coi ông như bạn nên mới bằng lòng đến đây. Nếu ông thực sự nói như vậy, thì có lẽ bạn cũng chẳng làm được nữa.
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
- Haizz…
Nam Cung Hồng Sách thở dài, không nói gì nữa. Nếu phải tuyệt giao với Diệp Phàm, ông ấy cũng rất tiếc. Dù sao, năng lượng của Diệp Phàm ông ấy cũng có biết một chút, loại cao nhân này có cầu cũng không được, làm sao có thể quăng đi được chứ.
- Tôi thấy chuyện này không nên làm khó Trưởng ban Diệp nữa, Phi thanh, nó gieo gió thì gặt bão vậy...
- Không phải con anh nên chắc chắn anh sẽ nói như vậy rồi, Nam Cung Hồng Sách, Phi Thanh là cháu ruột của anh đấy. Tình máu mủ anh vứt hết đi đâu rồi?
Nam Cung Hồng Hoa phẫn nộ trừng mắt nhìn anh trai.
- Tôi có việc phải đi trước đây Chủ tịch Hội đồng quản trị, gặp lại sau...
Diệp Phàm lễ phép gật đầu, đứng lên quay người đi.
- Họ Diệp kia, trên đời này không phải chỉ có mình anh là cao thủ đâu.
Nam Cung Hồng Hoa lạnh lùng nói, có ý uy hiếp.
Diệp Phàm chậm rãi xoay người lại nhìn chằm chằm Nam Cung Hồng Hoa, một đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào gã. Tay đột nhiên cử động. Một tiếng xoạt nhẹ vang lên, Nam Cung Hồng Hoa cảm giác da đầu run lên, hoảng sợ đưa tay sờ soạng, sắc mặt lập tức cực kỳ khó coi. Bởi vì cái đầu bóng loáng chỉ có vài cọng tóc mỏng manh của gã đã bị cạo một mảng lớn từ bao giờ.
- Không ai có thể uy hiếp được tôi, bao gồm ông. Nếu Nam Cung Hồng Hoa ông không sợ bị diệt đi một hệ, thì ông cứ xuất chiêu đi.
Diệp Phàm thản nhiên bỏ lại một câu, xoay người bước đi.
Trương Cường nhìn Nam Cung Hồng Hoa, đột nhiên đến gần Nam Cung Hồng Hoa, nhẹ nhàng gõ xuống bàn nói:
- Báo Săn Thủy Châu hẳn là ông có nghe nói đến rồi nhỉ, tôi Trương Cường chính là thủ trưởng tối cao Báo Săn. Có thể nói với ông thế này, thủ trưởng Báo Săn tiền nhiệm Thiết Chiêm Hùng đương nhiệm Thứ trưởng bộ Công an, là anh em kết nghĩa của Trưởng ban Diệp.
Còn Trương Cường tôi là anh em tốt của Trưởng ban Diệp. Hôm nay nói lời này ở đây, nếu ông dám can đảm ra tay đánh lén Trưởng ban Diệp. Vậy ông cứ chờ mà đi nhặt xác Nam Cung Phi Thanh, Báo Săn là bộ đội thế nào, muốn thu thập một người, haha, chắc hẳn ông cũng rõ.
Còn vợ của "Nam Cung Hồng Hoa nhất hệ tên Ngô Thưởng Ngọc, không sai chứ. Ngoại trừ đứa con Nam Cung Phi Thanh. Ông còn một cô con gái nhỏ tên Nam Cung Thanh Thanh, hiện đang học tại California Mỹ.
À, Thôi Chân Chân hình như là một ngôi sao ca nhạc nhỉ, bình thường Nam Cung Hồng Hoa ông mỗi tuần đều qua đêm ở chỗ cô ta một lần, còn nữa, cứ cho là gia tộc Nam Cung có chút tiền đi, tài sản cá nhân của Nam Cung Hồng Hoa ông cũng hai ba trăm triệu.
Tuy nhiên, so tiền cũng được. Biết tập đoàn Lô Thị Thủy Châu không? Ha ha, Đại công tử của tập đoàn Lô Thị chính là em trai kết nghĩa của Trưởng ban Diệp. Nếu phải so tiền đi nữa, cũng đập chết được ông.
Còn nếu muốn so về thế giới ngầm hả, Đỗ gia thành phố Phổ Hải có lẽ ông cũng biết nhỉ, lần trước, ha hả, Trưởng ban anh tôi nói một câu, Đỗ gia đã xảy ra động đất. Ông có thể đi hỏi thăm việc này xem có thật hay không nhé! Hứ, Tự cao tự đại…
Trương Cường có thể nói ra hết chân tướng của Nam Cung Hồng Hoa, Nam Cung Hồng Hoa mặt từ màu gan lợn chuyển sang tím bầm.
Thôi Chân Chân chính là bồ nhí Nam Cung Hồng Hoa thầm bao, Báo Săn người ta cái gì cũng đều điều tra rành mạch rõ ràng.
Trương Cường bước ra ngoài theo chân Diệp Phàm, Nam Cung Hồng Hoa vẫn còn ngồi im trên ghế. Sắc mặt tái nhợt.
Trương Cường nói những lời này là có ý gì, người ngu cũng hiểu. Gốc gác của ông bị điều tra cả rồi, nếu thực sự dám động thủ thì…
- Hồng hoa, tôi hy vọng chú sẽ không đem vận rủi tới cho cả gia tộc Nam Cung. Vừa rồi những lời kia người ta đồn thổi lên sao? Tôi nghĩ không phải. Diệp tiên sinh chính là cao nhân, ngươi cậu không phải không biết thân thủ của hắn.
Người ta hắc bạch hai đường đều có thể chơi được, chúng ta lấy cái gì để đấu với người ta. Tiền chẳng đấu lại, bên xã hội đen càng chẳng cách nào lăn lộn được, Đỗ gia thành phố Phổ Hải, nhà chúng ta so với Đỗ gia, chỉ là đứa trẻ yếu đuối.
So quyền lực, Thứ trưởng bộ Công an chẳng lẽ là đồ trang trí à...
Nam Cung Hồng Sách thanh sắc nghiêm khắc giáo huấn em trai. Ông ta không dặn dò không được, chỉ sợ sẽ mang đến Nam Cung gia tộc tai ương ngập đầu.
- Thôi vậy, cái gì cũng có số mạng cả.
Nam Cung Hồng Hoa lúc này rất đau khổ, trong phút chốc đã già hẳn đi.
- Trương Cường, cậu uy hiếp ông ta...
Diệp Phàm cười nói.
- Không có, chúng ta là cán bộ quốc gia, sao có thể làm chuyện đó. Em chỉ nói sự thật, nói đạo lý. Đem những cái có thể bày ra được thì bày ra cho lão ta thấy. Chắc hẳn, lão ấy không dám có chút hành động gì đâu. Cái loại người không biết thức thời này, không lòe hắn là không được. Lòe một sự thật thì hắn sẽ thông thôi, thông được một cái thì trăm cái khác cũng sẽ thông.
Trương Cường cười gượng một tiếng.
- Ha hả......
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười thở dài,
- Lão già đáng thương…
Ngày năm tháng tám, Diệp Phàm vừa mới trở lại Việt Đông, đã là buổi tối.
Đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của một phụ nữ xa lại, cô kia hỏi:
- Anh là Trưởng ban Diệp đúng không ạ?
- Là tôi, cô là…
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc hẳn anh có ấn tượng với Miêu Thanh tập đoàn Mi Dương Điền chứ?
Người con gái hỏi.
- Ồ, Miêu tổng à, có chuyện gì sao?
Diệp Phàm giật mình, cảm thấy Miêu Thanh Mi có chút kỳ lạ, lẽ ra hiện nay cô nàng phải hận mình lắm, sao lại gọi điện cho mình chứ.
- Có ngại cùng tôi đi uống chén rượu không?
Miêu Thanh Mi đưa ra lời mời kỳ lạ.
- Ở đâu?
Diệp Phàm quyết định đi thăm dò, tập đoàn Dương Điền này giống như bọc trong cái xác rùa, việc triển khai điều tra gần đây tiến triển vô cùng chậm, các đồng chí trong tổ điều tra bí mật đang nóng vội lắm rồi.
- Quán trà Khương Thái Công nhé!
Miêu Thanh Mi nói.
- Ha ha, Miêu tổng không phải muốn học theo Khương Thái Công chứ? Vậy thì tôi há phải con cá nhỏ sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Cá nhỏ? Không, không, năm đó Chu Văn Vương là vua, là một thế hệ bá chủ, ông ta có thể xem như cá nhỏ. Vậy thì tôi phải lo mình bị cá nhỏ nuốt mất thôi, hihihi...,
Miêu Thanh Mi đột nhiên mỉm cười phóng đãng, làm Diệp Phàm có chút tâm động.
Cô nàng này, là một đối thủ khó chơi. Diệp Phàm lẩm bẩm, sau đó lái xe đến quán trà.
Miêu Thanh Mi tối nay mặc một bộ váy, càng tôn thêm làn da trắng nõn nà như bạch ngọc. Khuôn mặt mềm mịn dường như chỉ cần ngắt nhẹ sẽ chảy ra nước vậy. Giữa eo có mang một sợi thắt lưng hoa văn sặc sỡ, khiến cho bộ ngực của cô càng có vẻ cao thêm, còn phần eo có vẻ nhỏ đi. Làn mi cong nhợt nhạt, lúm đồng tiền nhè nhẹ, nụ cười tương đối mê người.
Trong căn phòng bao riêng nho nhỏ, mời Diệp Phàm ngồi xuống xong. Cô tự mình biểu diễn trà đạo, đôi tay nhẹ nhàng lật qua lật lại, chén trà trong tay cô giống như có linh tính, hương trà nhè nhẹ lan tỏa.
- Đây là trà Xuân Long Tỉnh, là món nổi tiếng của quán trà Khương Thái Công.
Miêu Thanh Mi thản nhiên cười nói, khuôn mặt bị hơi trà bám vào, làm người ta muốn tiến lên khẽ cắn một miếng.
- Miêu tổng không phải chỉ đơn giản mời tôi đến uống trà chứ?
Diệp Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn Miêu Thanh Mi một cái, thản nhiên nói.
- Đàn ông các anh à, toàn nghĩ phụ nữ mời các anh đi uống trà sẽ xảy ra chuyện gì đó? Kỳ thật, đôi khi chỉ đơn giản vậy thôi. Tại sao, chuyện đơn giản cứ phải biến thành phức tạp vậy nhỉ?
Miêu Thanh Mi liếc mắt nhìn đồng chí Tiểu Diệp một cách quyến rũ, lập tức, trong người nóng lên, loại phụ nữ thành thục này trên người phát tán ra mị lực, Diệp Phàm trong lòng cũng âm thầm tán thưởng một tiếng, báu vật.
Tuy nhiên, thằng nhãi này rất điềm tĩnh, thản nhiên nói:,
- Phải không. Vậy thì tốt rồi, chúng ta chuyên tâm phẩm trà. Tuy nhiên, bản nhân là người thô lỗ, không hiểu gì trà đạo, chỉ uống thôi vậy, tối nay chúng ta chỉ nói trà, không nói chuyện khác.