Quan Thuật

Chương 1395: Bổ nhiệm chính soái tổ thứ tám

- Tướng quân Trấn hiện giờ ở đâu?

Diệp Phàm đau lòng, không thể tưởng tượng được, tướng quân Trấn oai phong cả đời không ngã được, lại ngã xuống vì một việc nhỏ như vậy. Đời người là thế, thật sự mọi việc khó liệu.

- Văn phòng tổng bộ. Đông Hải nói rồi, y muốn thấy cậu đến, tự tay giao cho cậu đồ vật gì đó, mới có thể an tâm đi.

Lý Khiếu Phong nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

Diệp Phàm lập tức kiểm tra chỗ đang ở, mới biết mình đã tới khách sạn ở thành phố Phổ Hải. Lập tức đem việc này nói cho Lý Khiếu Phong. Hơn nữa, chuyện mình bị hại cũng nói.

Lý Khiếu Phong mắng:

- Coi trời bằng vung, ai làm vậy? Không ngờ sai khiến đội viên Báo Săn hại chính lãnh đạo của mình. Lần trước Mã Thượng Chí nói là vì bắt gã trùm buôn thuốc phiện đã chết bốn gã dũng sĩ, còn bị thương nặng xuất ngũ ba người. Không ngờ là như vậy, Diệp Phàm cậu lập tức bí mật đến Bắc Kinh, tôi sẽ cho người lập tức điều tra, mặc kệ liên quan đến người nào, tôi cũng đòi công bằng cho cậu.

- Tôi nghi ngờ chính là Mã Thượng Chí.

Diệp Phàm sau khi nói xong đi nhanh ra cửa, gọi đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Phổ Hải Chu Khải đến, sắp xếp một chiếc xe đặc chủng chạy về hướng Bắc Kinh.

Bởi vì máy bay là mục tiêu lớn, nếu thật sự là Mã Thượng Chí làm, y chắc chắn đang theo dõi sát sao. Không ai có thể cam đoan Mã Thượng Chí không có người bao che ở tổng bộ Tổ đặc nhiệm A. Chỉ cần hơi lộ ra một chút tin tức, Mã Thượng Chí rất có khả năng cuốn gói chạy trốn.

Diệp Phàm bí mật vào văn phòng của Trấn Đông Hải. Trong đó đứng vài vị tướng quân, Trấn Đông Hải nằm trong gian phòng bên trong, đang truyền nước biển.

Sau khi Diệp Phàm đến gần, thấy Trấn Đông Hải đang nhắm mắt, hơi thở yếu ớt. Sau nghe được tiếng động, không ngờ cố gắng mở mắt, giọng khàn khàn hỏi:

- Con át chủ bài của tôi về có phải không?

- Tướng quân, tôi đã trở về.

Diệp Phàm giọng khàn khàn, chào theo nghi thức quân đội.

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!

Trấn Đông Hải miệng vẫn lặp lại những lời này, ánh mắt chợt sáng lên một tia.

Gọi

- Trung Lương, đỡ tôi ngồi dậy.

Con trai của Trấn Đông Hải Trấn Lương cả người rung lên, vẻ mặt nghiêm trọng, nhẹ nhàng nâng Trấn Đông Hải dậy.

- Trung Lương, hôm nay tổng bộ nể mặt ba đặc biệt phê chuẩn con ra nhập đội. Tuy nhiên, đẳng cấp của con chưa đến tứ đẳng, tuy nói là tam đẳng đỉnh bậc nhưng vẫn không hợp quy định. Phê duyệt đặc biệt của Chủ tịch bị ba từ chối, con hận ba sao?

Trấn Đông Hải nhìn chằm chằn con trai.

- Ba, chính con vô dụng, con không hối hận.

Trấn Lương mắt đầy nước quỳ xuống.

- Tuy nhiên, quân ủy điều một bậc, con từ thượng tá lên tới đại tá, hiện đã là tham mưu trưởng khu cảnh vệ. Việc này ba không cản, đứng lên, lau khô nước mắt, con trai của Trấn Đông Hải không phải đồ vô tích sự. Da ngựa bọc thây như thế nào? Quân nhân nên chết trên chiến trường.

Trấn Đông Hải đột nhiên tràn đầy sức lực nói.

- Vâng.

Trấn Lương đứng nghiêm lên, lau khô nước mắt.

- Con có muốn một ngày sẽ đi vào tổ, trở thành thành viên chính thức?

Trấn Đông Hải hỏi.

- Đó là giấc mơ, là mong muốn.

Trấn Lương nói.

- Quỳ xuống trước mặt hắn.

Trấn Đông Hải chỉ Diệp Phàm nói. Trấn Lương không chút do dự, quay mặt quỳ trước Diệp Phàm, hơn nữa là quỳ hết xuống đất.

- Đừng.

Diệp Phàm vội vàng giơ tay đỡ, tuy nhiên, Trấn Lương không đứng lên, hai mắt kiên định nhìn Diệp Phàm:

- Đại ca, nhận tôi cúi đầu.

- Tôi biết rồi, cậu sẽ trở thành thành viên chính thức.

Diệp Phàm gật đầu kiên quyết, vỗ vỗ vai Trấn Lương, nói:

- Đứng lên, chúng ta là anh em tốt.

- Nghe nói cậu bị người đánh lén?

Trấn Đông Hải hỏi.

- Hẳn là thế.

Diệp Phàm đáp, nhìn Lý Khiếu Phong một cái còn tưởng ông ấy nói cho Trấn Đông Hải.

- Không phải tướng quân Lý, tôi nghe trong điện thoại, ông ấy tưởng tôi đã ngủ.

Trấn Đông Hải nói.

- Tướng quân, tôi đã cho người bí mật xuống điều tra.

Một người cao gầy bước đến, chào theo nghi thức quân đội, nói. Diệp Phàm chưa gặp qua người này, y đeo quân hàm trung tướng.

- Lòng lang dạ thú, điều tra! Bất kể liên quan đến ai, phải điều tra đến cuối cùng. Có kết quả rồi thì đốt hương thông báo trước mộ phần cho tôi, phải kể lại tỉ mỉ, tôi ở đó cũng có thể thấy.

Trấn Đông Hải hừ nói.

- Vâng,

Mọi người trong phòng đều đáp.

- Chuyển điện thoại đến Chủ tịch cho tôi.

Mí mắt Trấn Đông Hải cúi một chút, xem ra không chống đỡ nổi.

- Không cần, Đông Hải, tôi đến đây.

Ngoài cửa vang lên một giọng quen thuộc, Chủ tịch bước chân nặng nề đến.

- Chủ tịch!

Toàn thể mọi người đều nghiêm, chào theo nghi thức quân đội.

- Ôi, ông bạn, ông qua bên kia trước, vài năm nữa tôi đến với ông.

Chủ tịch ngồi bên mép giường, khẽ sờ tay Trấn Đông Hải thở dài.

- Tôi hi vọng tối nay gặp ông, việc quốc gia nhiều, ông bận, tôi đi trước thăm dò đường, chúng ta trước tiên xây tòa biệt thự, ông tới sẽ thoải mái, ha ha

Trấn Ðông Hải thản nhiên cýời, hai vị lãnh đạo đang nói về cái chêt không nháy mắt chút nào.

Đột nhiên Chủ tịch đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Đồng chí Diệp Phàm, sau khi Tổ đặc nhiệm A nghiên cứu, phê chuẩn đề cử của đồng chí Trấn Đông Hải, Quân ủy làm việc đặc biệt, bổ nhiệm đồng chí làm tổng tư lệnh tổ số 8.

- Tôi..

Diệp Phàm hơi sửng sốt, ngạc nhiên.

Lúc này, một thiếu tướng tiến lên, bê một khay nhỏ bày một thẻ đặc biệt. Toàn bộ các đồng chí đều kinh ngạc.

Phải biết rằng, thẻ Tổ đặc nhiệm A chia năm cấp bậc, là tượng trưng cho thân phận các thành viên chính thức. Thẻ này còn có thể làm chi phiếu sử dụng, có thể gửi tiền và rút tiền ở rất nhiều ngân hàng trên thế giới. Hạn ngạch do cấp bậc thẻ. Kém nhất là thẻ sắt, cũng có thể bội chi 200 nghìn đô la.

Đó không phải là điều mọi người kinh ngạc, chủ yếu là mặc dù Diệp Phàm là tổng tư lệnh tổ nòng cốt thứ 8 cũng có tư cách sử dụng thẻ vàng. Thẻ bạch kim là tượng trưng cho nhóm phó tổng bộ, nói như vậy, ít nhất là quân hàm trung tướng trở lên, cấp bậc lãnh đạo lớn mới có thể cầm.

Mà lần này Diệp Phàm không ngờ là thẻ bạch kim, không thể không làm người ta kinh ngạc không ngừng.

- Tôi nghĩ cuối cùng cũng gặp cậu, hi vọng cậu có thể nhận lấy nó. Tuy rằng nó đại diện cho quyền lực, đại diện cho vinh quang nhưng…

Trấn Đông Hải nhìn mọi người một cái, nói:

- Nó cũng đại diện cho trách nhiệm nặng nề, tôi biết cậu có suy nghĩ của chính mình, kỳ thật, thân phận tổng tư lệnh cậu có thể không cần xen vào công việc, ở Báo Săn, cậu chọn một người vừa ý thay cậu xử lý là được. Tin tưởng, khi đất nước cần, cậu sẽ đứng ra có phải không?

- Vâng,

Diệp Phàm chào theo nghi thức quân đội, tiếp nhận thẻ của Tổ đặc nhiệm A. Cảm giác tay tuy nhẹ nhàng nhưng trong lòng cảm thấy rất nặng nề.

- Tốt! Tôt! Tốt!

Trấn Đông Hải nói liên tiếp ba từ tốt, yên tâm nhắm hai mắt.

- Tướng quân,

Mọi người trong phòng giàn dụa nước mắt kêu lên, chính Chủ tịch mắt cũng đầy nước.

- Ông bạn…

Chủ tịch thì thào, thật lâu im lặng, thư ký thúc dục vài lần xem ra có hoạt động quan trọng, tuy nhiên Chủ tịch không hề đi. Suốt một giờ, thở dài, xoay người đi.

Buổi tói, tin tức truyền ra mọi Đảng viên của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, Tướng quân Trấn Đông Hải hi sinh. Hơn một tỉ dân chúng Trung Quốc cũng không có bao nhiêu người biết vị tướng quân đã dành hết nhiệt huyết cho đất nước này. Trên truyền hình, báo chí, thân phận của ông ấy chính là ủy viên quân ủy, cố vấn quân ủy. Còn Tổ đặc nhiệm A thì chưa được tiết lộ.

Tuy nhiên, kỳ lạ chính là, Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà ra lệnh cả nước treo cờ rủ một ngày để tang tướng quân Trấn. Đây chính là quốc lễ, là đãi ngộ đặc thù đối với một lãnh đạo cấp cao của đất nước qua đời, không thể tưởng tượng được một tướng quân không có tiếng tăm gì lại được đãi ngộ cao như vậy.

Chỉ có các phân trạm của Tổ đặc nhiệm A đều kéo cờ rủ, toàn thể quân tướng đều buồn. Đương nhiên, thân phận của Trấn Đông Hải đối với các tổ chức bí mật nước ngoài cũng không có gì là bí mật, bọn họ đều biết thân phận của ông ấy. Người Trung Quốc đau lòng, các tổ chức bí mật nước ngoài phản ứng không giống nhau.

Nước Mỹ.

Tổ trưởng tổ hành động đặc biệt của Mý, Browm ngậm tẩu thuốc, trên mặt không lộ ra tia vui vẻ, mà im lặng nhìn đến Phương Đông thần bí kia, Brown vẻ mặt nghiêm trọng, thật lâu sau, gõ gõ tẩu thở dài:

- Một tướng lớn lại ngã xuống như vậy, y không chết trên chiến trường, nhưng chết trong một lần cướp bóc bình thường, thật sự là thế sự khó liệu!

- Y là anh hùng vô danh, tôi rất phục.

Phó tổ trưởng Rohde Gris cầm trên tay điếu Marlboro, dáng vẻ có chút khó chịu nói.

- Ừ, lão đối thủ của chúng ta, tuy nói chúng ta âm thầm đấu mười mấy năm. Nhưng, y có thể nói là đối thủ của chúng ta.

Brown gật đầu nói.

- Không biết tổ trưởng mới sẽ là ai? Thời gian này chắc là vẫn để trống, tổ chắc chắn có chút thay đổi.

- Chúng ta có nên làm việc gì đó không, trận chiến ở đảo Rắn ưng trước đây, chúng ta tổn thất nghiêm trọng, thê thảm. Cuối cùng, thiên thạch thần bí lúc đó không rõ tung tích. Tuy nhiên, gần đây nhận được tin tức tin cậy, thiên thạch đã bị người Trung Quốc mang đi rồi. Ôi… Các quốc gia đấu thời gian dài như vậy, hi sinh nhiều tinh anh, không thể tưởng tượng được lại chiếm được ưu thế. Không biết bọn họ có nghiên cứu được cái gì từ tảng đá đó không? Gần đây một số chất liệu cho hàng không tôi nghi ngờ được làm từ khối thiên thạch đó.

Rohde Gris có chút buồn bực nói.

- Nói như người Trung Quốc thì đó là "Mệnh trời trở về", thôi vậy, đã bị người ta thu vào túi muốn đào ra cũng không có khả năng. Còn phải làm điều gì không, cứ để một thời gian đi. Coi như là chia buồn với y. Nói với người cầm cờ một tiếng, treo cờ rủ. Anh hùng không phân biệt biên giới, ôi…

Vẻ mặt Brown nghiêm túc nói.

- Cũng tốt!

Rohde thận trọng gật đầu.

Một nơi bí mật ở Tokyo Nhật Bản.

- Trấn Đông Hải đã chết, là lúc chúng ta quật khởi. Tổ chức của Trung Quốc nhất định trong khoảng thời gian này vì quyền lực mà không khống chế được. Thông báo cho Cánh rừng Mỹ sa tăng cường hoạt động, mau chóng làm rõ xuất xử của chìa khóa. Đây là do các anh hùng Quan Đông lưu lại, chúng tôi nhất định phải lấy nó về nước.

Tổ trưởng tổ Thần Đạo Nhật Bản, Fujiwa Astoria vẻ mặt lo lắng.