Điều đó đương nhiên là vì cha của Hà Ý Công ở sơn trang Đông Pha giả ngu, làm cho Vương Triều bị mất một tay. Việc này lúc đó tất nhiên là do Quản Phi nhờ lão Hà làm. Sau khi Diệp Phàm biết được điều này thì hiển nhiên ngầm ra tay trả đũa, đã báo cho Trần Bố Hòa và giám đốc Sở. Hà Ý Công đương nhiên không có kết quả tốt đẹp gì, bị điều chuyển công tác.
- Phục chức đội trưởng cảnh sát ư? Khó đấy.
Hà Ý Công lắc đầu, giọng chua xót.
- Sao lại không thể, quan hệ giữa bố anh và Bí thư Quản rất tốt kia mà. Trước đây, nghe nói, chính Bí thư Quản là do bố anh tiến cử lên. Ăn quả nhớ kẻ trồng cây chứ. Hơn nữa, dựa vào quan hệ của anh và Quản Phi, Bí thư Quản sao có thể quên nhà họ Hà các anh được?
Tưởng Tiểu Lâm giả vờ ngạc nhiên hỏi, tất nhiên là cố tình khích bác Hà Ý Công
Tưởng Tiểu Lâm nhờ rất nhiều người nói giúp, muốn đưa bố của y ra khỏi Cục. Kết quả là Vương Triều cứng rắn không đồng ý. Sau này, mới biết rằng ông chủ của Vương Triều chính là Diệp Phàm, tất nhiên là trút luôn khoản nợ khó đòi này lên đầu Diệp Phàm.
Bây giờ giật giây Hà Ý Công, chỉ là muốn gợi lại nỗi hận của gã với Diệp Phàm mà thôi. Còn Tưởng Tiểu Lâm cũng muốn đòi lại thể diện phải không nào?
Vương Triều bị Quản Nhất Minh và Cổ Hoài cấu kết với nhau, kết quả bị đưa tới vùng Cổ Đình nhưng thực ra là đi sung quân. Diệp Phàm giờ mất đi một cánh tay đắc lực. Tưởng Tiểu Lâm nhận thấy thời cơ đã chín mùi nên y muốn kiếm chuyện.
- Ha ha, chuyện này phức tạp đấy anh Tưởng.
Hà Ý Công lắc đầu, sắc mặc càng khó coi.
- Anh Hà, cái này hình như không phải là phong cách của anh. Hà Ý Công mà tôi từng thấy là người hăng hái, một đội trưởng cảnh sát hình sự cường tráng rắn rỏi kìa.
Tưởng Tiểu Lâm nói vẻ bất mãn.
- Mẹ kiếp, tôi sợ ai chứ?
Hà Ý Công đột nhiên nổi giận, cầm chiếc cốc trên bàn bóp thật mạnh. Xem ra, gã đã bị đồng chí Tiểu Tưởng này chọc giận. Nháy mắt, Hà Ý Công ngồi xuống, điềm nhiên nói:
- Việc của bố cậu đã giải quyết được chưa?
Thằng nhãi này, tất nhiên cố ý kích Tưởng Tiểu Lâm. Biết đây là nỗi đau của y liền chọc vào, vết thương lại nhức nhối. Đây là thủ đoạn hiệu quả nhất lại thường dùng nhất để gây khó dễ với người khác.
- Nhanh thôi, chỉ cần Vương Triều đi là mọi việc sẽ được giải quyết. Đến lúc anh trở về đội cảnh sát hình sự, việc này tôi phải nhờ anh đó.
Tưởng Tiểu Lâm nhìn Hà Ý Công một cái, cố tình nịnh bợ.
- Anh Tưởng này, tôi đã nói rồi, tôi chưa chưa chắc được trở về đội cảnh sát hình sự đâu.
Hà Ý Công nói. Gã có cảm giác như mình bị Tưởng Tiểu Lâm đâm trúng nỗi đau, phải chăng có chút gì nhoi nhói?
- Đừng giận, anh Hà, tôi nói vậy là có cái lý của tôi. Tôi cũng đâu hại gì đến anh. Anh thử nghĩ xem, anh thấy việc trở về đội cảnh sát hình sự là khó ở chỗ nào?
Tướng Tiểu Lâm cười bí hiểm, liếc mắt nhìn Hà Ý Công một cái.
- Tất nhiên là vì tên Trần Bố Hòa rồi, hắn là giám đốc Sở nên việc bố trí công tác đều do ông ta chỉ đạo.
Hà Ý Công nhận xét về Trần Bố Hòa.
Bản thân mình cũng bị chính ông ta cứng rắn phạt chuyển từ vị trí Đội trưởng đội cảnh sát hình sự sang Đội trưởng đội trị an. Tuy về cấp bậc không thay đổi nhưng Hà Ý Công vẫn có cảm giác như bị người khác dùng dao đâm.
Làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự oai phong hơn nhiều, cảnh sát đều phải tôn trọng chính mình Làm Đội trưởng đội trị an chỉ làm những việc vặt vãnh, không thoải mái chút nào.
- Thì đúng rồi. Chỉ cần túm được tên Trần Bố Hòa là có thể giải quyết được rồi?
Tưởng Tiểu Lâm cười nhạt, có vẻ đã tính toán kĩ càng từ trước.
- Túm được ư?
Con ngươi của Hà Ý Công lồi ra, nhìn chằm chằm Tưởng Tiểu Lâm. Phải biết Trần Bố Hòa đường đường là một giám đốc sở Phó Bí thư ủy ban chính pháp, sao có thể nói túm được là túm được.
- Anh cứ nói thật với tôi. Anh còn muốn làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự nữa không? Hay là còn muốn ctăng thêm một bậc?
Tưởng Tiểu Lâm hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Dù là thằng ngốc cũng muốn.
Hà Ý Công có chút mơ hồ. Y không biết gã này trong bụng đang nghĩ gì.
- Thế thì đúng rồi. Cha anh trước kia là cán bộ cũ ở tỉnh chúng ta. Bạn bè cùng học cũ ở Việt Đông của chúng ta cũng không ít đâu.
Mà mối quan hệ của Trần Bố Hòa và Diệp Phàm rất thân thiết, chắc hẳn Bí thư Quản cũng không muốn thấy chuyện này xảy ra. Kể ra, tập đoàn Dương Điền thì cũng lôi kéo được rất nhiều mối quan hệ.
Nếu không có Trần Bố Hòa thì có lẽ Quản Phi sẽ không ra nông nỗi này. Vì thế, trong lòngông ta chắc chắn cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, Trần Bố Hòa cũng bắt tay với Bí thư Triệu, chủ tịch Uông cảm thấy thoải mái trong lòng được không? Đến lúc đó, có chuyện gì anh đứng dậy hô lên một tiếng thì sẽ có nhiều người hưởng ứng.
Anh thử ngẫm lại xem, nếu như Trần Bố Hòa bị giáng chức thì Diệp Phàm đâu còn được Sở trưởng sở công an ủng hộ nữa, hắn còn có thể vênh mặt đi đâu được chứ.
Hơn nữa, lãnh đạo trực tiếp của Diệp Phàm là Bí thư Quản. Đến lúc đó, loại bỏ những người ủng hộ hắn trước, chỉ còn lại mình hắn, Bí thư Quản không phải càng dễ xử lý hắn sao?
Tưởng Tiểu Lâm thản nhiên nói, trông rất giống sư gia của quan lại phong kiến. Còn người hiện đại gọi là cố vấn, chính là người tham mưu.
- Tôi thật sự hy vọng được nhìn thấy cảnh này. Nhưng Giám đốc Sở Trần đâu phải bùn đất chứ.
Hà Ý Công lắc đầu, nhìn Tưởng Tiểu Lâm một cái, nói tiếp:
- Dù cho trước đây cha tôi vẫn còn mấy cấp dưới cũ nhưng người đi thì trà cũng lạnh. Đạo lý này lẽ nào anh không hiểu sao?
Hơn nữa, lòng dạ chủ tịch Uông ai mà biết được? Vả lại, mối quan hệ của Trần Bố Hòa và Bí thư Triệu có chút gì đó không rõ ràng. Chưa Nghe nghe nói Trần Bố Hòa làm chó trông cửa cho Bí thư Triệu.
Trái lại, tên Diệp Phàm kia dán mác là chó gác cổng cho nhà họ Triệu ngay trên trán. Nếu điều này thực sự ảnh hưởng đến Diệp Phàm thì Bí thư Triệu lại không nhúng tay vào ư?
Ở Việt Đông này, Bí thư Triệu là số 1, mà còn là ủy viên Bộ chính trị nữa, thân thế Triệu gia rất mạnh.Ai có thể lật đổ con chó Diệp Phàm của nhà họ Triệu chứ?
Bên trái Hà Ý Công là Diệp cẩu và bên phải hắn là Triệu cẩu. Tự dưng gã hận Diệp Phàm tới tận xương tủy. Tưởng Tiểu Lâm cũng thế. Hai loại người này hợp lại chắc chắn sẽ sinh chuyện.
- Có thế lực thì có tác dụng gì chứ? Trần Bố Hòa thật sự phạm tội gì thì nhà họ Triệu cũng không bảo vệ được hắn đâu. Đến lúc đó, nếu điều tra được giao dịch giữa Diệp Phàm và Trần Bố Hòa thì sẽ lãi lớn.
Ở Việt Đông không chỉ có Triệu Xương Sơn, còn có chủ tịch Uông. Những người như Bí thư Quản hay Cổ Hoài, có ai phục ông ta chứ?
Bề ngoài mọi người đều hòa thuận vậy thôi. Nhưng trong lòng họ đang nghĩ gì thì ai mà đoán được.
Tưởng Tiểu Lâm nói giọng mỉa mai. Đột nhiên, mặt y biến sắc nói tiếp:
- Này, anh Hà, rốt cục anh có làm không?
- Làm cái gì, dù sao cũng phải có việc mới làm được chứ?
Hà Ý Công nói, cho rằng Tưởng Tiểu Lâm hơi ép người người. "Hà Ý Công ông đây tốt xấu gì cũng từng là Thái Tử gia ở tỉnh. Tuy nói, hiện tại ông đây đã rút lui nhưng lạc đà gầy cũng hơn con ngựa lớn. Tưởng Tiểu Lâm mày chỉ là thứ đồ chơi, một loại mụn nhọt mà thôi…"
- Chúng ta cùng bắt tay túm Trần Bố Hòa. Nếu làm thì cần phải làm một vố to chứ. Anh dám làm không?
Tưởng Tiểu Lâm lạnh lùng nói.
- Anh nói đi, là chuyện gì?
Hà Ý Công lông mày dựng ngược lên nói. Nếu muốn phục chức hay muốn được đề bạt thì cần phải lật đổ Trần Bố Hòa. Nếu không dựa vào mối quan hệ của Trần Bố Hòa với Diệp Phàm thì Hà Ý Công biết một mình gã sao thể diễn trò được.
- Trần Bố Hòa nuôi bồ nhí tên là …
Tưởng Tiểu Lâm thì thầm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm cùng với Trương Lâm Hoa và thư ký Ngô Ngôn lên đường.
Trạm thứ nhất mà Diệp Phàm tới là thành phố Thâm Quyến, được xem là cửa ngõ cải cách mở cửa. Trong số những cán bộ được cử xuống tình nguyện vùng Tây Tạng, Tân Cương lần này thì cán bộ ở thành phố Thâm Quyến chiếm số lượng khá lớn. Chỉ có như vậy, mới thể hiện được tình cảm anh em hữu nghị của tỉnh Việt Đông với Tây Tạng.
Hơn nữa, cán bộ Thâm Quyến có tầm mắt rộng mở, tư tưởng tiến bộ nên có rất nhiều cán bộ làm kinh tế giỏi. Những đồng chí này xuống Tây Tạng thực sự cũng có thể giải quyết một số vấn đề nảy sinh lúc bấy giờ. Huống hồ thành phố Thâm Quyến tương đối phát triển, lại là vùng đặc khu nên tình hình tài chính cũng khá tốt.
Nhìn từ phương diện kinh tế và vật chất mà nói thì cũng có thể giúp đỡ một số tỉnh nghèo. Bởi vì những địa phương ở Tân Cương, Tây Tạng mà có cán bộ được cử xuống chắc chắn là những vùng cần sự trợ giúp này. Những vùng này đều có nền kinh tế khá lạc hậu.
Cử những cán bộ này đi tạm giữ chức, mục đích chính cũng là để thay đổi tình hình nghèo khó của vùng này. Tuy rằng không thể đề ra yêu cầu quá cao nhưng trên thực tế vẫn có một vài thay đổi nho nhỏ. Chủ yếu là đưa lý luận vào thực tiễn.
Thành phố Thâm Quyến, còn gọi là "Bằng Thành", một vùng đất nằm bờ phía đông vùng châu thổ sông Châu Giang, là đặc khu kinh tế lớn nhất Trung Quốc do Bộ Ngoại giao phê chuẩn thiết lập chính thức vào ngày 26 tháng 08 năm 1980. Sau hai mươi năm xây dựng và phát triển, Thâm Quyến từ một thị trấn nhỏ từng ngày đã trở thành một thành phố hiện đại mới có sức ảnh hưởng nhất định với quốc tế, thu hút sự chú ý của thế giới với tên gọi " Tốc độ Thâm Quyến". Trong "báo cáo năng lực cạnh tranh của các thành phố Trung Quốc, "Sách bìa trắng năng lực cạnh tranh của các thành phố Trung Quốc trong 2000 năm" mà Viện khoa học xã hội Trung Quốc công bố, bảng xếp hạng năng lực cạnh tranh trong suốt 2000 năm trở lại đây của hơn 200 khu vực cấp thành thị trở lên cho thấy Thâm Quyến là một trong 6 thành phố đứng đầu bảng.
Đây là một vị trí đáng mừng, phải biết rằng đây là bảng xếp hạng trong cả nước.
- Thâm Quyến, cửa ngõ cải cách mở cửa, quả nhiên khác biệt lạ thường!
Nhìn một thành phố hiện đại hóa đang nhô mình sừng sững, Diệp Phàm không khỏi có chút thán phục. Bởi vì trước đó không đánh tiếng với các vị lãnh đạo thành phố Thâm Quyến, nên cũng chẳng ai đến làm phiền, đón tiếp gì cả.
- Hừ, nói ra chỉ e anh sẽ cười cho. 20 năm trước, hồi đó tôi chỉ là một kỹ sư công nghệ quèn. Lúc mới đến nơi này chỉ là một thị trấn nhỏ. Các sếp rất tin tưởng tôi, đề bạt tôi đến đây nhận chức phó chủ tịch thị trấn. Lúc đó, tôi còn lưu luyến, không chịu đến. Trong mắt tôi, căn bản là xem thường cái thị trấn được mở rộng phát triển từ làng chài này.
Nhưng ai ngờ, chỉ trong khoảng 20 năm đó, một câu nói của thủ trưởng khi đi tuần phía Nam lúc đó mà Thẩm Quyến đã phát triển và trở thành một thành phố hiện đại mới nổi. Hơn nữa, quê hương của chúng tôi là đặc khu kinh tế lớn nhất. Nếu năm đó tôi không rời xa nơi này, có lẽ, haizz …
Trương Lâm Hoa nói đến đây, lòng gợi chút ưu buồn.
- Ha ha, hối hận rồi hả? Đời người đâu phải lúc nào cũng có cơ hội. Có lẽ nếu anh còn ở lại lúc đó thì chí ít giờ đây cũng giữ chức phó chủ tịch tỉnh rồi. Tuy nhiên, cơ hội mất đi thì không phải bây giờ anh đã tìm lại được rồi sao?
Diệp Phàm cười nói, nhìn ra xung quanh và nói tiếp:
- Quả là rất hiện ðại, quả thực là quá nhanh! Anh xem, từng hàng ngýời ở ðây hối hả ði làm, giống nhý ði ðánh trận vậy. Kiểu làm việc nhàn rỗi ở Ðại lục, một ngày ba chén nýớc chè, ðọc một tờ báo e rằng không áp dụng ðýợc ở ðây rồi.
- Tôi có chút quá tham lam rồi. Với vị trí hiện giờ của mình, tôi đã cảm thấy rất hài lòng. Nhắc tới Thâm Quyến là phải nói đến phương diện đổi mới và sản xuất công nghiệp khoa học kĩ thuật phát triển cao mà các nơi khác không thể bì kịp.
Khả năng chuyển hóa công nghệ đặc biệt mạnh, các tập đoàn sản xuất kĩ thuật cao bắt đầu xuất hiện, tiếp giáp với Hồng Kông, vị trí là khu kinh tế ưu việt, quan niệm buôn bán kiếm tiền mưu cầu danh lợi, thái độ lao động tích cực, ý thức cạnh tranh mãnh liệt, chí tiến thủ không bằng lòng với hiện tại cùng với sự cởi mở được hình thành từ giao thoa với dân nhập cư mới, khoan dung, không khí đổi mới khiến cho văn hóa có sức cạnh tranh lớn nhất.
Việc buôn bán với nước ngoài đã khiến Thâm Quyến phát triển với tốc độ cao hơn hẳn các thành phố khác, mở ra năng lực cạnh tranh đứng thứ nhất, kĩ thuật quy hoạch kiến thiết cơ sở hạ tầng rất tiên tiến, cạnh tranh trong cả nước…Ở đất nước chúng ta, Thâm Quyến có nhiều khả năng nhất trở thành vua trong lĩnh vực sản xuất công nghiệp kĩ thuật cao.
Trương Lâm Hoa xúc động nói.