- Thật là không thể tưởng tượng được, tôi rất thần tượng Đoàn trưởng Thiết, không ngờ là đại ca của Phó trưởng ban Diệp, thật ngưỡng mộ, ngưỡng mộ
Ánh mắt Phó Ba sáng lên, thở dài nói.
Bữa tiệc qua đi, Diệp Phàm cùng Tề Thiên và Trần Hằng Phong đi đến khách sạn Shangri-La. Tề Thiên biết Trần Hằng Phong tìm Diệp Phàm có việc, cũng mượn cớ đi dạo kỹ viện ở Việt Châu tìm em út, gọi Vương Triều đến, hai anh em cùng đi khoái hoạt phong lưu.
Tề Thiên còn trêu ghẹo nói là có Trung đoàn trưởng cảnh sát hình sự Vương Triều đi cùng không ai dám bắt mình, có thể yên tâm ngồi cùng em út …
- Chủ nhiệm Trần đến có phải có gì cần nói?
Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề hỏi.
- Thảm án 88, còn liên quan rất lớn đến tập đoàn Dương Điền. Thủ tướng lo lắng cậu ở đây nhân sự không đủ, mà hiện tại cậu lại không trong hệ thống công an. Ban tổ chức cán bộ có nhiều việc phải làm, nhiều mặt cản trở, không thuận tiện làm việc. Cho nên, bảo tôi xuống đây hỗ trợ cậu cùng nhau triển khai công việc. Tranh thủ mau chóng kết thúc làm rõ. Phó trưởng ban Diệp, đây là thư Thủ tướng gửi cho cậu, cậu xem đi.
Trần Hằng Phong đưa ra một bao thư.
Phong bì không đề tên.
Trần Hằng Phong mượn cớ đi vệ sinh, Diệp Phàm nhẹ nhàng mở thư ra.
Đồng chí Diệp Phàm:
Liên quan đến thảm án 88 chắc chắn rất lớn, Quốc vụ viện nhiều lần nhận được thư tố cáo tập đoàn Dương Điền. Theo tin tức nói là Tập đoàn Dương Điền liên quan đến vụ án không dưới 5 tỷ. Nếu thật sự như vậy, tập đoàn Dương Điền chính là đánh cắp tài sản quốc gia. Tôi cho đồng chí Trần Hằng Phong xuống dưới hỗ trợ đồng chí cùng nhau phá án. Án này vẫn lấy cậu là người chính, Hằng Phong xuống dưới là hỗ trợ cậu triển khai công tác. Muốn gì cứ việc bảo y đi làm. Có thư từ đã có Hằng Phong, hai người các cậu trực tiếp do cá nhân tôi phụ trách. 5 tỷ, đồng chí Diệp Phàm, làm một người đảng viên, cán bộ đảng. Cậu phải lúc nào cũng nghĩ đến việc này. Đất nước chúng ta không giàu có, 5 tỷ có thể làm nhiều hay ít việc? Ngẫm lại, cũng đủ xây trường cho bọn nhỏ, nghĩ lại cũng có thể chữa bệnh cho dân nghèo, có thể tạo việc làm cho những người thất nghiệp, …
Thư này cậu có thể cho Trần Hằng Phong xem.
Trần Hằng Phong xem qua, hai người im lặng một hồi lâu, tâm trạng nặng nề.
- Hằng Phong, về sau hai chúng ta là đồng đội chung một chiến hào. Mở bình rượu, chúng ta chạm một lý.
Diệp Phàm nói.
- Phó trưởng ban Diệp, có chuyện gì anh cứ việc chỉ bảo, tôi xuống đây chính là trợ thủ cho anh, ngàn vạn lần đừng khách khí, mục tiêu của chúng ta chính là lấy lại tiền của nhà nước, bắt giữ xử lý những con mọt đục khoét.
Trần Hằng Phong vẻ mặt chân thật, lại thừa nhận thân phận trợ thủ của mình.
- Tốt.
Diệp Phàm nói một câu, cạch cạch một tiếng, hai người chạm ly. Sau đó, hai người bàn bạc một chút về cách thu thập chứng cứ, nghiên cứu nên bắt đầu từ đâu.
Không lâu sau Trương Hùng cũng tới, mấy người bắt đầu triển khai công tác. Cái cớ của Trương Hùng chính là thảm án 88 có khả năng đề cập đến an ninh quốc gia, cũng là nói trước đây.
- Chủ nhiệm Trần, tướng quân Trần khỏe chứ?
Sau khi nghiên cứu xong mấy người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm. Diệp Phàm hỏi.
- Bác trai cũng không tệ lắm.
Trần Hằng Phong thuận miệng đáp quay người nhìn Diệp Phàm khó hiểu, hỏi:
- Phó trưởng ban Diệp có quen bác trai tôi?
- Ha ha, lần trước quen ở quân y viện. Lúc ấy tôi rất buồn chán, vừa lúc tướng quân Trần đến điều trị, cho nên liền quen.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Ha ha…
Trần Hằng Phong cười cười, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc. Phải biết rằng bác mình Trần Khải Việt là ủy viên quân ủy, tư lệnh viên quân khu Lam Kinh, được hưởng chế độ đãi ngộ gần với cấp phó quốc gia. Chỗ bác trai nằm điều trị ở quân y viện trung ương là khu đặc biệt của cán bộ cao cấp. Chỗ đó nghe nói chỉ có cán bộ cấp Bộ trưởng trở lên mới có tư cách vào đó.
Lúc ấy Diệp Phàm nằm viện, mấy người Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên còn nói đùa, nói gì tướng quân làm chó canh cửa, đại tá đầy đất, đó là bởi vì Trấn Đông Hải và Lý Khiếu Phong trong phòng Diệp Phàm thật sự giống tư thế của chó trông cửa, hơn nữa, vẫn là hai ủy viên quân ủy trông cửa, thật là một hình ảnh khác thường. Mấy người kết quả rất thảm, bị Lý Khiếu Phong lôi đến ngồi trong WC mấy giờ.
Diệp Phàm mới là cấp Phó giám đốc Sở sao có thể có khả năng đến chỗ đó điều trị. Đương nhiên, Trần Hằng Phong nghĩ muốn nổ đầu cũng không thể nghĩ ra.
Tuy nhiên, Trần Hằng Phong tuy nói là xuất thân từ đại gia công tử nhưng có dáng vẻ kiêu ngạo, làm ấn tượng của Diệp Phàm đối với y không tồi. Thật ra Diệp Phàm không biết chính là đối với người nào, Trần công tử là có thái độ kiêu kỳ.
Hai ngày qua đi, được xác định.
Ngày 3 tháng 2, đột nhiên, tin tức về thay đổi nhân sự lớn ở tỉnh đưa đến. Nguyên Chủ tịch thành phố Ngư Đồng Lý Quốc Hùng cuối cùng được như mong muốn, ngồi trên ghế Bí thư Thành ủy thành phố Ngư Đồng.
Mà Bí thư thị ủy thị xã Ngũ ThủynTrinhj Thành đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Ngư Đồng. Mà Chủ tịch thành phố Triều Châu từ Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế thương mại tỉnh Ngưu Thiết Tinh đảm nhiệm. Ngưu Thiết Tinh nghe nói là người theo sát bước chân của Phó Chủ tịch Tỉnh Lỗ Đông Lai rất tốt.
Người khác không hiểu sự khéo léo trong này, chỉ có Lỗ Đông Lai và Triệu Xương Sơn hiểu rõ. Lỗ Đông Lai là phe phái với nhà họ Triệu, mà Ngưu Thiết Tinh đi theo Lỗ Đông Lai chẳng khác nào đi theo ông chủ Triệu Xương Sơn.
Cho nên, trong trận đọ sức này, Triệu Xương Sơn thu hoạch một vị trí Bí thư Thành ủy một vị trí Chủ tịch thành phố. Mà Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền thu hoạch một vị trí Chủ tịch thành phố Ngư Đồng.
Đương nhiên, hai vị đầu sỏ ăn thịt, còn nước canh các đồng chí lãnh đạo Tỉnh ủy khác muốn. Mặt khác, lại thay đổi vài vị trí phó giám đốc sở trong tỉnh, vị trí đó đương nhiên là cho Quản Nhất Minh và Bí thư Diệp Đông, cùng với Phó Chủ tịch Lâm Phong chiếm một vị trí nhỏ nhoi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Chẳng qua là… chức vị cấp phó giám đốc sở này đốivới Triệu Xương Sơn và Uông Chính Tiền không có ảnh hưởng gì. Chỉ là một số vị trí dù có hay không cũng thế, xem như làm ơn mà không tốn công sức.
Mà cùng một ngày, cũng là ngày Trương Lâm Hoa khó chịu nhất. Bởi vì sau khi y trở lại Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy không ngờ bị Cổ Hoài cho phơi nắng. Bởi vì, Ban tổ chức cán bộ cán bộ đã chính thức bổ nhiệm đồng chí Lâm Hành Đông nguyên Phó Chủ nhiệm làm Chánh văn phòng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
- Lâm Hoa, không cần quá căng thẳng, phía đông không sáng phía tây sáng thôi. Đại hội thi đấu thuyền rồng cũng làm cho cậu mệt mỏi rồi. Tôi cho cậu nghỉ ngơi vài ngày, về nghỉ ngơi một chút. Còn về chức vụ của cậu, yên tâm, không thể thiếu cậu.
Diệp Phàm đưa thuốc lá ra trấn an Trương Lâm Hoa một chút.
Trương Lâm Hoa cũng không khách khí, người đầu tiên đến gặp là Diệp Phàm. Sau đó, một điếu thuốc đã bị y rút ra.
Diệp Phàm biết trong lòng y khó chịu vô cùng, vỗ vỗ bả vai y nói:
- Hút thuốc có hại cho sức khỏe, hút một ít, đừng mạnh quá. Có một số việc, đi rồi lại trở về, cứ nghỉ ngơi trước.
- Vậy… tôi đi về trước.
Trương Lâm Hoa vẻ mặt buồn bã, có vẻ bất mãn. Chân giống như cột hòn đá ngàn cân bình thường, rất nặng nề.
- Cổ Hoài!
Diệp Phàm nhìn bóng dáng Trương Lâm Hoa hừ mạnh hai tiếng, mặt đang mỉm cười, trong nháy mắt thành tảng băng lạnh lùng.
- Chờ xem.
Tết âm lịch đã đến, kỳ lạ chính là Diệp Phàm không phải là người chỉ huy trách cứ Thái Hoa và Đặng Vân. Trưởng phòng Thái và phó trưởng phòng Đặng thở ra nhẹ nhàng đồng thời thần kinh cũng căng lên. Hai đồng chí gần đây cũng khá cố gắng. Chạy ngược chạy xuôi, tự mình tìm hiểu tình hình khắp nơi, ngược lại cũng bố trí 10 vị trí quân nhân chuyển ngành.
Tuy nhiên, vẫn có 20 người khác chưa bố trí được công tác. Chỉ cần có một người không được bố trí công tác, thượng phương bảo kiếm của Diệp Phàm treo trên đầu họ bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống.
Hơn nữa, hai người sợ nhất không phải là Diệp Phàm mà là Cổ Hoài. Diệp Phàm có lẽ còn bỏ qua cho bọn họ, chỉ có điều Cổ Hoài chắc chắc sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích Diệp Phàm. Cho nên, muốn đánh Diệp Phàm, hai người họ cũng phải chôn cùng.
Đặc biệt lần này đại hội thi đấu thuyền rồng, sau khi trở về mặt Cổ Hoài không khác gì tấm gỗ hắc. Trong lòng chắc chắc nén giận. Cổ Hoài không thể hiện giận dữ ra ngoài, Cổ Hoài lúc này chắc chắn là đang ngủ đông, bất cứ lúc nào cũng sẽ hung hăng đột kích Diệp Phàm.
Diệp Phàm bị đánh, chắc chắn sẽ tính sổ với hai người. Cái này gọi là cá lớn nuốt cá bé, cả nhỏ ăn tép. Thái Hoa và Đặng Vân lúc này cực kỳ hối hận, sớm biết thế này lúc trước nên cố gắng một chút.
Ngày 4 tháng 2. Cuối cùng đi làm, buổi chiều ngày mai sẽ nghỉ lễ mừng năm mới.
Các vị ủy viên báo cáo tổng kết năm. Vì Diệp Phàm vừa tới, cùng đành phải đưa đại hội thi đấu thuyền rồng báo cáo lấy lệ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm muốn nghỉ lễ mừng năm mới bình an, có người không muốn hắn nghỉ ngơi. Diệp Phàm vừa mới báo cáo xong về chuyện đại hội thi đấu thuyền rồng, Cổ Hoài còn hơi hơi gật đầu nói đại hội thi đấu thuyền rồng tổ chức rất thành công. Dù sao đây là do Phượng lão quyết định, Cổ Hoài mặc dù là có oán giận cũng không dám công khai nói trái lời Phượng lão.
Đúng lúc này, Cổ Hoài vừa mới nói xong Phó trưởng ban thường trực Phượng Quốc Hưng cũng là thản nhiên cười nói:
- Phó trưởng ban Diệp, nghe nói việc bố trí biên chế cho các quân nhân chuyển ngành cũng thế. Thật đáng mừng, hai năm đều không có cách giải quyết chuyện này, giờ chỉ cần hơn mười ngày đã giải quyết xong.
Đây là vấn đề năng lực tố chất cán bộ, trước kia vì sao phải dùng hai năm, hiện tại vì sao hơn mười ngày liền giải quyết được.
Việc này nói lên vấn đề gì? Các đồng chí hay suy nghĩ lại. Tôi nghĩ, việc này không thể không liên quan đến người lãnh đạo.
Đương nhiên, cũng liên quan rất lớn đến các đồng chí thực hiện bên dưới. Một bộ máy, nếu không hình thành sức chiến đấu, sao giải quyết vấn đề hiệu suất cao?
Quả nhiên, Phượng Quốc Hưng châm lửa đốt. Y nâng Diệp Phàm lên, vô hình trung khiến nói đến hai năm không giải quyết được vấn đề chuyển ngành của Trần Tiến Bình. Khiến người trước kia được phân công quản lý Phòng cán bộ 1 Phó trưởng ban Lôi Nhất Hưng thật sự ngồi không yên.
Y mặt bình tĩnh nói:
- Tôi nghe nói Trưởng ban Cổ có chỉ thị, nói là đến ngày 1 tháng 3 phải hoàn toàn giải quyết xong vấn đề biên chế cho 60 quân nhân chuyển ngành, người nào không xong phải chuyển đi có phải không? Hơn nữa, Phó trưởng ban Diệp cũng có chỉ thị, nói là đồng chí phụ trách trước tế âm lịch không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề quân nhân chuyển ngành thì thế nào? Ôi, Phòng Cán bộ 1 có một số đồng chí hơi có tâm lý lười nhác, cao giá, hai năm không đạt được gì. Tôi nghĩ, không chuyển vị trí cảm giác là không được.
Y vừa nói như vậy, các ủy viên kia đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Đương nhiên cũng nhìn Trưởng ban Cổ Hoài.
Diệp Phàm trong lòng cười lạnh một tiếng biết Phượng Quốc Hưng không hài lòng, cố ý khơi mào cuộc chiến. Mà Lôi Nhất Hưng lần này nhìn như bị bắt ứng chiến, kỳ thực, y cũng nhân cơ hội này trả đũa mình đã lấy Phòng cán bộ 1 của y…