- Chẳng hề nói gì với em về vấn đề khảo hạch Chủ tịch thành phố Triều Châu, mà đem trách nhiệm phụ trách Đại hội thi đấu thuyền rồng của Phó trưởng ban thường trực Phượng Quốc Hưng lên đầu em.
Diệp Phàm nói.
- Quái lạ, chẳng lẽ Đại hội thi đấu thuyền rồng lại liên quan đến chọn Chủ tịch thành phố Triều Châu?
Vu Chí Hải đương nhiên cũng không hiểu rõ tình hình bên trong của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lắm.
- Nghe nói là muốn khảo sát năng lực lãnh đạo tổ chức của năm đồng chí, cho nên mới tổ chức Đại hội thuyền rồng. Em nghi là lúc đầu Cổ Hoài định quăng củ khoai phỏng tay này cho Phượng Quốc Hưng, nhưng sau đó em lại được đền bạt làm Phó trưởng ban.
Cổ Hoài lại bảo em đi trợ giúp Phượng Quốc Hưng, Phượng Quốc Hưng còn lợi hại hơn, đã trực tiếp thả tay, quẳng hết cho em. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bằng không, chuyện này không thể trùng hợp như vậy được đúng không? Một đại hội thuyền rồng, Phượng Quốc Hưng đã làm lâu như vậy sao có thể dễ dàng buông tay được.
Đến lúc đó khách khứa đến không ít, Phượng Quốc Hưng sao có thể chịu bỏ qua cơ hội nở mày nở mặt này. Em chắc chắn không tin Phượng Quốc Hưng có lòng tốt như vậy.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, quả là quá trùng hợp. Năm ứng cử viên của vị trí Chủ tịch thành phố Triều châu, mà ban Tổ chức cán bộ muốn làm cuộc thi đấu thuyền rồng cho 5 đồng chí đó, trong chuyện này, chắc chắn là có mối quan hệ không tầm thường.
Cuối cùng, chắc hẳn đồng chí nào giành vị trí thứ nhất sẽ được làm Chủ tịch thành phố Triều Châu. Cuối cùng, nếu có chỗ nào không thỏa đáng,cấp trên có muốn trách tội, cậu sẽ là người chịu tội thay cho Cổ Hoài và Phượng Quốc Hưng.
Chuyện này, làm tốt không được thưởng, làm không tốt thì hỏng việc. Hai vị này, xem ra đang ức hiếp cậu mới vào Ban tổ chức cán bộ, chưa hiểu việc, muốn ngầm chơi cậu.
Ban Tổ chức cán bộ phân phối mũ cán bộ, rất phức tạp. Hơn nữa, tầng cao của tỉnh ai cũng nhìn chằm chằm vào ban Tổ chức cán bộ. Cậu làm tốt thì đó là bổn phận của cậu, còn làm không tốt thì có nghĩa là thiếu trách nhiệm với công việc. Trên thực tế, ban Tổ chức cán bộ, danh nghĩa thì dễ nghe, nhưng thực tế, chỉ là một con rối thôi.
Đương nhiên, một số chức vụ không quan trọng thì các đồng chí Ban tổ chức cán bộ cũng có quyền quyết định nhất định. Nhưng, đối với các cán bộ mà nói, trước tiên đương nhiên là không thể đắc tội với các đồng chí ban Tổ chức cán bộ rồi.
Bằng không, dù nói họ được mấy cấp trên quyết định. Nhưng ngáng chân một chút, vẫn có thể làm hỏng chuyện hoặc làm giảm trình tự.
Vu Chí Hải thở dài, lo lắng cho Diệp Phàm.
- Chẳng hiểu thái độ của Bí thư Triệu thế nào, dù sao thì trên trán em cũng dán chữ "Triệu" rồi, phải thử đi thăm dò thái độ của Bí thư Triệu vậy. Em đoán, Đại hội thi đấu thuyền rồng này có tấm màn đen nào đó.
Diệp Phàm thẳng thắn.
- Chưa chắc.
Vu Chí Hải nói, trầm ngâm chốc lát, lại nói thêm:
- Có lẽ mục tiêu của Bí thư Triệu không ở Triều Châu, lẽ nào lại đang nhắm vào vị trí kia ở Ngư Đồng?
Diệp Phàm trong lòng hoảng hốt.
- Bí thư thành ủy thành phố Ngư Đồng đã nửa năm chưa chọn được người, vẫn còn đang thương lượng. Chắc là Triệu Xương Sơn đang điều hòa các quan hệ ở tỉnh, thấy thời cơ chưa chín muồi, khi nào thời cơ chín muồi, ông ta nhất định sẽ ra tay hành động nhanh.
Vu Chí Hải phân tích nói.
- Vâng, lựa chọn Bí thư Ngư Đồng có ảnh hưởng đến quá nhiều chuyện. Hơn nữa, nếu Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng lên chức, vậy không phải lại trống vị trí Chủ tịch thành phố sao. Lại có một số cán bộ muốn ngoi đầu đâm lên.
Diệp Phàm thở dài.
- Không đúng, tôi cảm thấy Bí thư Triệu có phải đang nhắm vào hai vị trí này không? Nếu như muốn nắm được hai vị trí Bí thư thành phố, Chủ tịch thành phố Ngư Đồng, cho dù là nhân vật số một của tỉnh Việt Đông như Bí thư Triệu cũng không có khả năng, dù sao, Chủ tịch tỉnh Uông cũng chẳng thể nào ngồi không được. Hiện tại, không phải là thời kỳ có thể một tay che trời.
Hơn nữa, gần đây Quản Nhất Minh có kín đáo phê bình Bí thư Triệu. Chuyện này, có lẽ còn liên lụy đến cậu. Nghe nói lần trước danh ngạch đi học ở Trường Đảng trung ương Quản Nhất Minh kiên quyết phản đối trao cho cậu.
Tuy nhiên, Bí thư Triệu lại kiên quyết ép Quản Nhất Minh, người này chắc chắn ghi hận trong lòng. Hơn nữa, cậu hiện ở ban Tổ chức cán bộ, Quản Nhất Minh lại là người trực tiếp lãnh đạo cậu, sau này làm việc cẩn thận. Tôi nghi ngờ đại hội thi đấu thuyền rồng lần này không biết có phải ý của Quản Nhất Minh không.
Vu Chí Hải nói.
- Có chút kỳ lạ, Cổ Hoài nghe nói là không vừa lòng với Chủ nhiệm chánh văn phòng Trương Lâm Hoa, cho rằng trước đây ông ta là thiết can của Trưởng ban Kim Thụ Dương, cho nên, chắc là Trương Lâm Hoa kia chẳng ngồi được lâu đâu.
Hôm qua em có đề nghị nhờ Chủ nhiệm Trương giúp đỡ làm Đại hội thuyền rồng, theo lý thuyết Cổ Hoài muốn xuống tay với ông ấy, thì đề nghị của em chẳng phải gãi trúng chỗ ngứa rồi sao.
Kết quả cũng rất kỳ lạ, Cổ Hoài không chịu. Em nghĩ, có phải Cổ Hoài muốn mượn Đại hội thuyền rồng này chỉnh em không.
Ông ta biết Trương Lâm Hoa rất giỏi công việc, hơn nữa Trương Lâm Hoa nắm được nhiều tin tức, nếu có Trương Lâm Hoa phụ giúp, có lẽ Đại hội thuyền rồng lần này sẽ hoàn thành viên mãn.
Cổ Hoài tại sao lại không muốn Đại hội thuyền rồng hoàn thành viên mãn, nếu như ông ta muốn chỉnh em, người này lòng dạ không tốt. Có liên quan gì đến Quản Nhất Minh không, chuyện này hình như có sự nhúng tay của ông ta.
Diệp Phàm nói.
- Người ta đều cho rằng cậu là người của Triệu gia rồi, Quản Nhất Minh và Cổ Hoài thực sự không hợp với Triệu Xương Sơn.
Thời của Kim Thụ Dương trước kia nghe nói Triệu Xương Sơn còn được, nhưng giờ thay Cổ Hoài thế mạnh đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, mà Quản Nhất Minh lại có khúc mắc với Triệu Xương Sơn, đồng chí lão Triệu dạo này cũng không sống thoải mái lắm đâu.
Nhưng, hơi kỳ lạ là Triệu Xương Sơn hình như không sợ liên minh Quản Nhất Minh và Cổ Hoài, lúc này bảo cậu đi làm Phó trưởng ban, trong chuyện này không có trùng hợp gì chứ?
Vu Chí Hải nhìn nhận vấn đề rất thành thục.
Diệp Phàm trong lòng âm thầm khâm phục. Miệng nói,
- Em cũng đang nghi ngờ động cơ của Bí thư Triệu, kể ra thì em cũng chẳng đi nịnh nọt gì Bí thư Triệu.
Vậy mà ngay cả danh ngạch của Trường Đảng ông ấy cũng chẳng nói gì mà giao thẳng cho em. Lúc đầu Quản Nhất Minh lột mũ quan của em cũng là do Bí thư Triệu ký tên.
Lão này, em đoán ông ta sớm đã tính toán hết rồi, mượn cơ hội đi huấn luyện ở Trường Đảng lập tức cho em tiến vào ban Tổ chức cán bộ. Cái này, chắc chắn là ông ta đã tính toán từ sớm.
Mục đích của ông ta là gì? Em nghĩ, có phải ông ấy muốn em đi phá rối, ông ta biết em tính tình nóng nảy, nếu như có thể khuấy đục được đầm nước ban Tổ chức cán bộ này, làm cho Cổ Hoài và Quản Nhất Minh không an tâm làm việc, ông ta sẽ thành ngư ông đắc lợi rồi.
Anh Vu, anh nói đi, có phải đồng chí lão Triệu có ý này không?
Diệp Phàm phân tích tương đối có lý.
Vu Chí Hải nghe xong nói:
- Có lý, chắc hẳn ban Tổ chức cán bộ sẽ không còn là chuyện riêng của hai người Cổ Hoài và Quản Nhất Minh nữa. Phượng Quốc Hưng là một nhân vật không thể coi nhẹ. Người này có thể lên chức, chắc chắn là do Phượng Bảo Sơn cùng lão Triệu gia giao dịch gì đấy. Hoặc là lão Triệu gia bị Phượng Bảo Sơn khống chế, không thể không đề bạt Phượng Quốc Hưng. Phượng Quốc Hưng chính là vũ khí chống lại Cổ Hoài và Quản Nhất Minh. Cộng thêm cậu vào, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy càng náo nhiệt, mấy cái này đúng là càng xé vào càng mở ra!
Vu Chí Hải cảm thấy nhức đầu.
- Được rồi, không bàn nữa. Em muốn hỏi ông anh, Lý Quốc Hùng với Triệu Xương Sơn có quan hệ gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Không rõ lắm, nhưng, hơn nữa năm nay Lý Quốc Hùng cũng chạy chọt đến kiệt sức mà Triệu Xương Sơn vẫn chưa có thái độ gì.
chắc hẳn Lý Quốc Hùng chưa khai thông khớp xương Triệu Xương Sơn, có thể, Triệu Xương Sơn chẳng có cảm tình với Lý Quốc Hùng.
Nhưng, Lý Quốc Hùng nghe nói có quan hệ không tệ với Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Lý Chính Thăng.
Nghe nói Lý Chính Thăng cũng có quan hệ qua lại sơ sơ với Triệu Xương Sơn. Có phải do thái độ của Lý Chính Thăng không rõ ràng, hại Lý Quốc Hùng vạ lây không?
Vu Chí Hải cũng có chút nghi hoặc.
Sau khi gác máy, Diệp Phàm quyết định đi thăm dò. Nếu Triệu Xương Sơn đang chờ thái độ của Lý Quốc Hùng, còn Lý Quốc Hùng lại không cách nào bắc cầu được với Triệu Xương Sơn, vậy thì tại sao mình lại không tự nối cầu hỉ thước chứ?
Dù Triệu Xương Sơn không khoái Lý Quốc Hùng, thì mình cũng chẳng thiệt hại gì. Cùng lắm thì Triệu Xương Sơn cũng chỉ nghi ngờ mình thích lo chuyện bao đồng thôi, huống chi, đến giờ mình vẫn còn đang giả bộ giúp các đồng nghiệp của Ngư Đồng chút chuyện, cũng chẳng làm Triệu Xương Sơn phải bực bội gì. Nhiều nhất thì đồng chí lão Triệu chỉ trách mình là quá trượng nghĩa, nên đưa tay quá mức thôi.
Còn nếu như có thể nối được, thì chẳng lại mình được lòng Lý Quốc Hùng sao, hơn nữa, đồng chí lão Triệu cũng sẽ thầm cảm ơn mình đúng không nào?
Đôi khi, Triệu Xương Sơn chắc cũng hy vọng Lý Quốc Hùng sẽ là trợ thủ đắc lực của mình, chỉ có điều, vẫn chưa có đường đi, nên hai bên cũng còn mơ hồ. Vì vậy, sau khi cân nhắc được hơn, Diệp Phàm cảm thấy chắc hắn lợi nhiều hơn.
Tòa lầu vịnh Hồng Diệp là nơi ở của cán bộ cao cấp cấp Thứ trưởng trở lên của tỉnh Việt Đông. Cảnh vật trang nhã, từng toàn biệt thự thấp thoáng trong đám tùng. Biệt thự có phong cách cổ, thậm chí, hơi giống nhà cổ thời Minh Thanh.
Diệp Phàm lặng lẽ đi tới, dĩ nhiên, cũng mang theo thùng gỗ lớn, bên trong có hai con "Viên hoàng hậu".
Cổng có cảnh sát vũ trang trực, phải được chủ nhân đồng ý mới được vào. Diệp Phàm gọi điện cho Triệu Xương Sơn, nói là có công việc cần báo cáo mới được Triệu Xương Sơn cho vào.
Xe ngừng ở biệt thự số 1.
Giờ biệt thự này lại hơi giống Tứ hợp viện của Yến kinh cũ, chắc hẳn sau khi Triệu Xương Sơn đến Việt Đông mới đổi lại, ông ấy, rất thích tứ hợp viện.
- Đến rồi đấy à, đem cái thùng to vậy là muốn để cho cả thiên hạ biết đồng chí Diệp Phàm đến tặng quà cho lãnh đạo đúng không?
Triệu Xương Sơn liếc Diệp Phàm một cái, câu đầu tiên không ngờ lại như vậy.
- Chính vì to như thế, nên, mọi người đều biết thứ trong đó không đáng tiền. Cùng lắm là chút thổ sản rau dưa núi rừng linh tinh thôi.
Diệp Phàm có vẻ cung kính, cười nói.
Cảm thấy hôm nay tâm tình của Triệu Xương Sơn không tệ, trước kia Triệu Xương Sơn không nói chuyện với mình như vậy, khuôn mặt, luôn mang tư thế của Bí thư tỉnh ủy, là cấp trên đang giải quyết công việc với cấp dưới.
- Ừ, đi học ở trường Đảng về nên gan luyện lên không ít nhỉ, không tệ, không tệ, coi như là có thu hoạch.
Triệu Xương Sơn thản nhiên cười cười, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, cười nói:
- Ngồi đi, bên trong chắc lại là "long ngư" gì đó đúng không?
- Vâng, cái này, kỳ thực, không phải của tôi. Ở Ngư Đồng, người ta gọi là "Viên Hoàng hậu", chỉ sinh sống ở Nguyệt đầm của Ngư Đồng thôi. Hơn nữa, số lượng không nhiều lắm, không tốn sức thì không kiếm được đâu.
Diệp Phàm nhẹ nhàng ngồi xuống, nói.
- Là ai tốn công đi kiếm mấy con cá này vậy, xem ra, không phải là đến chỗ cậu đi cửa sau kiếm mũ quan chứ. Những đồng chí có tư tưởng như vậy là không được, công việc không lo lại cứ đi ngang về tắt.
Triệu Xương Sơn hừ một tiếng. Như đang nói ai đó, cũng giống đang nói đồng chí Diệp Phàm.