- Cũng phải, tham quá thì chắc chắn sẽ mất cả chì lẫn chài thôi. Tôi đi hỏi lão Thiết xem thế nào. Tuy nhiên, lão Thiết cũng khổ rồi, anh ấy không có tiền mặt, muốn thì anh ấy phải tự tìm cách, nếu không, sau này biết rồi lại trách anh em mình không cho cơ hội, có đúng không?
Lang Phá Thiên cười nói.
- Đương nhiên, anh ấy muốn kiếm tiền thì phải tự nghĩ cách. Hiện tại tôi không có tiền cho anh ấy mượn, kể cả anh cũng vậy, đừng có nghĩ mượn tiền của tôi, cổ phần muốn chiếm lấy nhiều quá, phải tự mình đi nghĩ cách. Đương nhiên tôi không hy vọng là anh em của mình lại phải vào nhà tù.
Diệp Phàm nói đùa.
- Sao lại vào nhà tù, theo tôi thì lão Lang tôi và lão Thiết thân phận ngời ngời như vậy, ngân hàng nào mà không cho vay, có đúng không?
Lang Phá Thiên vô cùng khí phách cưới nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, đập bàn nói:
- Nếu không, đắc tội với lão Lang tôi và lão Thiết, thì giám đốc ngân hàng sẽ biết tay.
Sắc mặt lão Lang trở nên dữ tợn. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Haiz, tội thay cho mấy ông giám đốc ngân hàng đó…
Diệp Phàm nói.
Lúc này có một nhân viên trẻ tuổi gõ cửa, thông báo cho Diệp Phàm là thủ tướng đang chờ. Tuy nhiên, nhân viên này nhìn Lang Pha Thiên gật gật đầu, lại nhìn Diệp Phàm, không nói gì. Phỏng chừng trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó, như lai lịch của Diệp Phàm chẳng hạn, hình như quan hệ của anh này và Lang Phá Thiên rất tốt thì phải.
Bước vào văn phòng của thủ tướng, trong lòng Diệp Phàm có chút bồn chồn.
Thủ tướng vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Đừng căng thẳng, cứ ngồi đối diện tôi đi, cứ coi như nói chuyện bình thường thôi.
- Vâng, tôi không căng thẳng, thủ tướng là người tốt…
Diệp Phàm thốt ra, thực sự khiến thủ tướng có chút sửng sốt, khuôn mặt kia không ngờ lại nở một nụ cười.
Diệp Phàm đưa tài liệu ra, báo cáo tỉ mỉ lại vụ thảm án ở Ngư Đồng. Thủ tướng nghe xong liền trầm mặc xuống.
Khoảng năm phút sau, thủ tướng mặt nghiêm lại, hỏi:
- Cậu chỉ phát hiện như vậy thôi sao? Còn gì nữa không?
Những lời này hỏi Diệp Phàm quá đột ngột, Diệp Phàm cảm thấy không kịp đề phòng, ai ngờ thủ tướng lại hỏi còn điểm gì nữa không.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Cái này, còn có một số điểm nghi ngờ, tuy nhiên không phải có thể gỡ bỏ ngay được, tôi nghĩ, cứ từ từ giải quyết…
- Hừ! Đổng chí Diệp Phàm, làm người phải thành thực, một là một, hai là hai.
Thủ tướng giọng điệu tương đối nặng, mí mắt Diệp Phàm dựng lên, hạ quyết tâm, nói:
- Thủ tướng, tôi luôn luôn thành thực. Thực sự là có chút đáng ngờ, nhưng chưa vạch trần ra mà thôi.
Chính là chuyện có liên quan đến tập đoàn Dương Điền ở Việt Đông, tập đoàn này có nhiều công ty con, tài sản lên đến ba tỷ, ở Việt Đông được coi là doanh nghiệp cỡ lớn.
Đối với một doanh nghiệp quan trọng như vậy, một năm đem lại lợi nhuận lớn cho Việt Đông, không có chứng cớ thì không nói lung tung được.
Chẳng qua, Lô An Cương trước khi chết có nói với tôi, dưới căn biệt thự,à Quản Phi ở tại Đông Pha sơn trang có bí mật. Vốn tôi đã bố trí người thăm dò rồi, nhưng thật sự đáng tiếc, tôi bị cách chức rồi.
- Làm bậy làm bạ, cậu phá được thảm án 88, cấp trên không thưởng lại còn cách chức của cậu, tỉnh Việt Đông này muốn một mình một phách hay sao?
Thủ tướng dùng ngôn từ sắc bén. Đến tỉnh Việt Đông cũng bị phê bình.
- Cái này, lúc tôi ở Việt Đông có một số việc giải quyết chưa thực sự thỏa đáng. Tỉnh ủy xử lý tôi như vậy tôi cũng chẳng có ý kiến gì. Hơn nữa Bí thư Triệu Xương Sơn còn có nhiệm vụ khác phân công cho tôi, lần này không phải là đưa tôi vào danh sách được đi huấn luyện tại trường Đảng hay sao. Vì vậy có lẽ bí thư Triệu Xương Sơn có suy nghĩ khác…
Diệp Phàm vội vàng giải thích một chút, sợ thủ tướng giận sữ lại gọi Triệu Xương Sơn tới hỏi, lúc đấy mình cũng toi.
- Xương Sơn hẳn là không hồ đồ, tuy nhiên, một số đồng chí thực hiện quả thật còn chưa ổn. Việc này tôi không truy cứu, tuy nhiên, cậu đừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo trước mặt tôi.
Việc này, tôi không vô duyên vô cớ mà hỏi như vậy, nói cho cậu biết, phòng thông tin đối ngoại của quốc vụ viện đã nhận được mấy chục thư phản ánh về tập đoàn Dương Điền ở Việt Đông.
Tôi nghĩ, việc này không phải tự nhiên mà có. Hôm nay tôi gọi cậu đến, biết cậu có tài phá án, nên tôi giao cho cậu một nhiệm vụ bí mật, không được ngừng tay, điều tra tận gốc rễ cho tôi.
Bất luận là liên quan đến ai, cũng phải làm đến cùng. Đồng chí Diệp Phàm, đồng chí có dám hứa không?
Thủ tướng nghiêm túc nói.
- Việc có lợi cho dân cho nước, tôi đều làm!
Diệp Phàm tràn đầy khí phách nói. Chỉ nói ra vì quốc gia đại nghĩa, về sau lỡ thực sự gặp phải chuyện gì thì cũng có cách nói.
- Nói hay lắm, tôi chờ đợi ở đồng chí.
Thủ tướng vỗ vỗ vai Diệp Phàm, nhìn đồng hồ nói:
- Đến giờ ăn cơm rồi, hôm nay có khách, cậu cùng đi luôn đi. Nếu có người hỏi thì nói là cán bộ cùng đi theo.
- Vâng!
Diệp Phàm giọng có chút run run nói. Hắn thực sự kích động, tuy bụng rất đói rồi, nhưng vẫn bình tĩnh đi sau thủ tướng.
Lang Phá Thiên đứng ở một góc, thấy Diệp Phàm đi qua, liền đưa tay ra hiện cùng ra Quốc Tân quán ăn cơm đã rồi mới đi.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, ra hiệu rằng thủ tướng mời khách. Lang Phá Thiên sửng sốt, đồng tử mở to ra, rồi đưa tay ra hiệu "cậu cừ lắm".
Lúc đến đại sảnh, ống kính, máy ảnh chụp tanh tách, thằng nhãi này cũng cảm thấy tự hào. Trong đầu đã xuất hiện hình ảnh mình được xuất hiện trên ti vi rồi.
Bên ngoài rất nhiều người đang đứng rồi. Trong nước đều là những quan to, tuy nhiên, Diệp Phàm cũng chẳng quen mấy người.
Nhưng thật ra cũng có một người đang tươi cười nói chuyện với một người da đen, Diệp Phàm đã từng nhìn thấy trên ti vi, không phải Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phượng Bảo Sơn thì là ai chứ.
Đương nhiên, người đi theo như Diệp Phàm cũng chẳng chú ý đến ông ta. Phỏng chừng tất cả mọi người đều coi hắn là vệ sĩ của thủ tướng hoặc nhân viên công tác gì đó.
Diệp Phàm cũng rất biết ý, sau khi bước vào đại sảnh, hắn khẽ từ từ nới rộng khoảng cách với thủ tướng, tự nhiên muốn ngồi vào một cái bàn nào đó trong góc mà ăn là được.
Bàn mà thủ tướng ngồi là một chiếc bàn to ở vị trí trung tâm, lúc này có một nhân viên nhẹ nhàng đi tới, thủ tưởng nhỏ giọng dặn dò vài câu, nhân viên đó lập tức chuyển chiếc ghế lại…
Tất cả mọi người trong sảnh đều nhìn thấy, nhân viên đó lại kê thêm một chiếc ghế cạnh ghế của thủ tướng. Tuy thế, khoảng cách giữa hai chiếc ghế vốn là lớn, cho nên dù có kê thêm mấy cái thì cũng không cảm thấy chật.
Mời mọi người ngồi xuống. Ngồi bên cạnh thủ tướng là mấy người da đen, phỏng chừng là đến từ châu phi.
Chiếc ghế thêm vào kia chính là ngay cạnh Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phượng Bảo Sơn. Không lâu sau, tất cả mọi người đều ngồi xuống.
Tuy nhiên, khi đồng chí Diệp Phàm đảo mắt qua thf cảm thấy có chút xấu hổ. Bởi v́ trong những trường hợp "chính quy" như thế này, trên tất cả các vị trí đều có tên. Tất cả mọi người ngồi theo tên của mình, đâu có chỗ thừa cho một cán bộ tép riu như Diệp Phàm. Diệp phàm vốn định kiếm chỗ nào đó kín kín rồi ngồi xuống, nhưng nào ngờ người ta ngồi đầy bàn rồi.
Tuy nhiên, hắn cũng rất thông minh, nhanh chóng di chuyển một bước sát tường, hơn nữa, đứng cũng rất thẳng, giống như một cây gậy tre vậy, để chứng tỏ cho mọi người rằng- Tôi là vệ sỹ.
Cũng chẳng có ai thèm chú ý dến hắn, bởi vì chỗ sát tường kia vốn giành cho vệ sỹ. Tuy nhiên, vì trong nhà ăn nên cũng không nhiều, có thêm Diệp Phàm vào cũng chẳng ai để ý, quần áo Diệp Phàm không giống với quần áo của họ.
Có người liếc mắt nhìn Diệp Phàm, tự nhiên cũng phỏng đoán đây chắc là vệ sĩ của lãnh đạo, nên mới mặc trang phục không giống của vệ sĩ như vậy.
Thủ tướng nhìn vào chỗ trống kia, sau khi cảm thấy có chút ngạc nhiên liền mỉm cười. Liếc qua đại sảnh một lượt, nhưng đại sảnh lớn như vậy, sao có thể nhìn thấy chỗ Diệp Phàm đang đứng.
Một nhân viên phỏng chừng là người tháp tùng thủ tướng, ý của lãnh đạo thế nào thì nắm bắt rất nhanh. Chỉ một ánh mắt của thủ tướng, người ta đã xoay người đi rồi. Ngay lập tức nhân viên đó đã tìm thấy người đã dẫn Diệp Phàm vào, dặn dò một chút, hai người bắt đầu đi tìm trong đại sảnh.
Diệp Phàm nhanh chóng "bị" phát hiện.
- Đồng chí Diệp Phàm, thủ tướng mời đồng chí qua bên kia.
Anh nhân viên này vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Qua..qua bàn bên kia sao?
Diệp Phàm như không tin vào tai mình, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, đi theo anh nhân viên.
Lúc này đồng chí Diệp Phàm được tất cả mọi người trong sảnh để ý đến, họ to nhỏ bàn tán với nhau, thắc mắc anh chàng này không biết có lai lịch thế nào, không ngờ lại được cả thủ tướng ưu ái như vậy.
Mà đám phóng viên truyền hình đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, lập tức mọi ánh đèn flash đều hướng vào Diệp Phàm, thằng nhãi này có cảm giác bị hoa mắt.
Tuy nhiên, may mắn mà những nhân vật to mà trước kia Diệp Phàm đã gặp kia, biểu hiện của hắn cũng không tệ lắm, vẫn tươi cười đi vào bàn của thủ tướng.
Diệp Phàm cẩn thận ngồi xuống, cũng chẳng ai hỏi hắn cái gì. Nhìn qua một lượt, hắn lập tức có chút hoảng sợ, phát hiện vị trên mình chính là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phượng Bảo Sơn.