- Không gọi là Hoàng Triều Đế Đô mà gọi ông chủ Diệp Cường của Hoàng Triều Đế Đô đã đổi tên thành Tập đoàn Bàn Đế rồi.
Tuy nhiên, ông chủ Diệp và ông chủ Đổng đều rất lợi hại, đã làm tốt chuẩn bị rồi, khu chung cư này tạm thời sẽ không bán đi có thể là đang treo giá.
Ông chủ Diệp cũng rất có con mắt nhìn, ngay lúc sau có thể viết được. Nghe nói ban đầu không đầu tư vào Hoàng Triều Đế Đô thì giá cổ phiếu chỉ bằng một nửa bây giờ.
Hôm qua vừa phá án xong, hôn nay giá cổ phiếu của Tập đoàn Bàn Đế lại tăng lên hơn một nửa, gần như giá cổ phiếu của Hoàng Triều Đế Đô thời thịnh vượng nhất.
Nghe nói ông chủ Diệp đầu tư vào Bàn Đế vài trăm triệutrong một thời gian ngắn đã thu được vài trăm triệu nữa,
- Quả thật kiếm ra tiền, không thể chê được, chỉ trong một đêm.
Túc Nhất Tiêu thản nhiên cười nói, còn nhìn Diệp Phàm
Bởi vì trong những người ngồi đây chỉ có Túc Nhất Tiêu biết Chủ tịch của Bàn Đế chính là Diệp Cường, anh trai của Diệp Phàm, vì Túc Nhất Tiêu từng đến nhà Diệp Phàm nên biết đựơc.
- Ôi, đáng tiếc tôi không có tiền, nếu khong cũng đã mua được một ngôi nhà rồi, trong chớp mắt mà tăng lên hẳn một nửa, thật là quá nhanh.
Chu Ngọc Minh có chút tiếc nuối, lắc đầu.
- Lời nói của Chủ tịch Chu tôi có thể nói lại cho Phó chủ tịch Đổng Oanh Oanh biết, ở Hoàng Triều tôi cũng giúp đỡ không nhỏ. Ít ra tôi cũng giúp cô ấy báo thù cho cha mẹ, căn phòng này tuyệt đối sẽ có chuyện giảm 20%.
Diệp Phàm nhìn Chu Ngọc Minh cười mà như không.
- Thôi vậy, không phải phiền đến anh. Dù gì nhà nước cũng đã cấp cho một biệt thự cũng rất thoỉa mái. Con cái cũng đã đến Kinh Thành rồi, còn NGư Đồng này chúng cũng chẳng muốn quay về đâu.
Chu Ngọc Minh nhẹ nhàng cảm ơn ý của Diệp Phàm, tự nhiên lại sợ mang lại phiền phức cho Diệp Phàm.
- Ha ha, ai muốn thì nói với tôi một tiếng, chỉ cần nói với tôi một câu là được rồi. Đương nhiên, các vị ngồi ở đây đều là bạn bè cả mà.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, mặc dù các vị ngồi đây đều không thể mua, nhưng tấm lòng vẫn là biết hưởng thụ. Đây chính là điều hấp dẫn Diệp Phàm tôi, vô hình trung lại giữ một năng lực tuyệt vời.
Hơn 10 giờ buổi tụ tập mới tan.
Sau khi thím thu dọn xong thì phải nghênh đón đoàn khách thứ hai là Phi Điệp Vũ và Phí Nhất Độ cùng Phi Bát Độ
- Ngồi đi.
Diệp Phàm chào nói.
- Bí thư Diệp, sư phụ của anh tên là Phí Thanh Sơn sao?
Phí Nhất Độ nghiêm nghị hỏi.
- Không phải.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Không phải, thế thì thật lỳ lạ. Sao anh lại gọi Phí Thanh Sơn là đại bá. Phải biết là Phí Thanh Sơn là anh em ruột của cha tôi và tôi cũng gọi ông ấy là bác.
Phí Nhất Độ nói.
- Ha ha, thế này đi, hãy lấy sợi dây chuyền ra rồi nói sau. Nếu không phải thì cũng không sao. Diệp Phàm lấy chiếc dây chuyền ra.
Sau khi mấy người so sánh tỉ mỉ, Phí Điệp Vũ chắc chắn khẳng định:
- Sợ dây mà anh đeo chắc chắn là của ông nội Thanh Sơn của tôi đeo. Và bà nội Yến Hồng cũng có một chiếc. Trong tay tôi cũng có một chiếc. Nhưng ông nội đã nhiều năm không về nhà rồi. Anh có thể nói cho tôi biết vì sao không? Bà nội ngày ngày trông ngóng, cha mẹ tôi hàng năm đều dọn đũa cho ông, chủ nhà đã trống bao nhiêu năm nay.
Phí Điệp Vũ nói đến đây liền cay cay khóe mắt/
- Ông ấy chưa về nhà?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc
- Có ý gì? Lẽ nào gần đây ông nội tôi có về nước sao?
Phí Điệp Vũ kinh ngạc đứng lên nói, không cẩn thận chợt bám chặt vào tay Diệp Phàm. Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, khuôn mặt ngại ngùng, nhanh chóng bỏ tay ra. Phí Nhất Độ đứng bên cạnh cười tủm.
- Điệp Vũ, ông nội cô vì haòn thành một lời hứa bảo hộ một người tộc nước Thái 20 năm. Mấy tháng trước mới hết hạn. Cô nên biết, ông nội cô ở trong nước là một nhân vật rất giỏi.
Diệp Phàm nói đến đây.
Phí Nhất Độ cười nói:
- Đương nhiên, Phí Thanh Sơn ngồi trên lưng cọp, là một trong 6 nhân vật nổi tiếng của Hoa Hạ, còn truyền cho nhà họ Phí chúng ta danh hiệu " Phi ưng". Vì vậy mục tiêu của nhà họ Phí chúng tôi là một chú chim ưng dũng mãnh bay lượn. 20 năm trứơc ông đã là Đại sư của Hoa Hạ, hiện nay cảnh giới của sư bá phải vượt qua cả Cửu đẳng rồi, chúng tôi rất nhớ ông, khi ông đi tôi vẫn còn đang học cấp II.
- Mấy tháng trước ông ấy có về nước, và tôi gặp ông ấy ở Phổ Hải. Sau đó tôi không gặp ông ấy nữa. Có lẽ, ông ấy có việc gấp phải làm. Khi đó ở bên Thái Lan ông ấy đưa cho tôi chiếc vòng này dặn tôi mang về đưa cho người tên là Yến Hồng ở chân núi Hương Sơn. Có thể chính là bà nội của cô, hôn nay, dù gì thì các anh cũng đến thì giúp tôi đưa chiếc vòng lại cho bà ấy.
Diệp Phàm mỉm cười, đưa sợi dây chuyền cho Phí Điệp Vũ.
- Anh còn chưa trả lời tôi, nếu ông nội của tôi không phải là sư phụ của anh thì sao anh lại gọi ông ấy là đại bá, còn nữa, có thể cho tôi biết sư phụ của anh là ai được không?
Phí Điệp Vũ không nhận sợi dây đó, mà vừa run sợ, vừ nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Su phụ của tôi nếu nói ra thì cũng là họ Phí, một người mặc chiếc áo choàng cổ thời nhà Thanh, tôi theo ông ấy học 10 năm, đến tên ông ấy là gì tôi cũng không được biết.
Nhưng, sau này tôi gặp sư bá Phí Thanh Sơn, khi đó tôi còn tỉ thí với ông ấy. Sau những quyền thức, ông ấy nhận ra tôi học công phu ở đâu.
Ông ấy nói sư phụ của tôi tên là Phí Phương Thành, là em trai của ông ấy, cô nói xem, tôi có nhận ông ấy là đại bá không, ông ấy cũng nhận tôi như vậy.
- Lần trước khi đi Phổ Hải, ông ấy kiếm được 50 triệu, bảo tôi mang về cho bà Yến Hồng.
Diệp Phàm nói xong đứng dậy lên trên lầu lấy sổ tiết kiệm đuơng nhiên tên chủ sổ là Phí Thanh Sơn.
- Chú ba, sư phụ của anh là chú ba?
Phí Nhất Độ và Phí Bát Độ đều hét lên, nét mặt kinh ngạc, và Phí Điệp Vũ cũng như vậy nhìn Diệp Phàm.
- Việc này tôi không rõ, tôi chỉ biết là nghe lời đại bá thôi. Ông ấy nói có việc phải làm, có thể là lâu nữa mới về nước, nên mọi người không phải lo. Còn về công lực thì tôi cũng không thấy được. chỉ nhớ có một người giả câm điếc ẩn dật ở nhà họ Đỗ thành phố Phổ Hải tên là Chung A Cô rất sợ ông ấy, không dám đấu lại ông ấy.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Chung A Cô…
Phí Nhất Độ nhắc lại tên này tôi như nghĩ ra đựơc gì đó, đột nhiên nhìn anh cả, thất thanh nói:
- Lão quái vật vẫn chưa chết sao?
- Chú Nhất Độ, Chung A Cô là ai ạ?
Phí Điệp Vũ hỏi, và Diệp Phàm cũng cảm thấy người tên Chung A Cô lai lịch kỳ lạ.
- Một trong 6 vị nổi tiếng của Hoa Hạ không phải có người vô đao Bắc Sơn sao?
Phí Nhất Độ cười bí hiểm.
- Đúng, có Phí Thanh Sơn ngồi trên lưng cọp, có vô đao Bắc Sơn, Hán địa Phi hồ sương, có Mai Thien Tuyết tiên sơn thủy, Lạc Phiêu Phiêu và Quân Nhược Ly. 6 vị này là đỉnh cao võ thuật Hoa Hạ, một trong số đó là vô đao Bắc Sơn, người này 3 năm trước tôi đã từng gặp, có thể đứng trên một cành cây và lướt nhanh. Hơn nữa vô đao trong tay có thể nhanh chóng chặt đứt cây đó, rất lợi hại.
Diệp Phàm thở dài, khâm phục. Nếu là trước mắt mình để chặt cây không cũng không dễ dàng.
- Đúng, Chung A Cô chính là su thúc của vô đao đó, cùng thuộc tầng lớp với ông nội nhà chúng ta, các anh nói xem có lợi hại không.
Phí Nhất Độ nói ra câu này khiến cho Diệp Phàm cũng nóng lòng, không ngờ ông ta lại có lai lịch như vậy.
- Đây, chiếc vòng này, sổ tiết kiệm này các anh mang về đi? Tôi đỡ phải đi một chuyến. Gần đây tôi bận, thật sự là không rảnh.
Diệp Phàm nói thêm.
- Được lắm.Ông nội nói anh tận tay đưa cho bà nội, vậy anh tự đi đi, việc này chúng tôi không lo được. Hơn nữa, anh đều bị mất chức rồi thì sao lại không có thời gian. Đừng nghĩ rằng chúng tôi không biết.
Phí Điệp Vũ cố ý châm chọc Diệp Phàm.
- Việc này mà các người cũng biết sao? Đúng là miệng lưỡi thế gian ngồi lê đôi mách được mọi chuyện.
Diệp Phàm chua xót cười.
- Tính ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, bọn họ không công bằng với anh. Trừ khi là Triệu Xương Sơn chơi trò không muốn trực tiếp đắc tội với Quản Nhất Minh, chỉ cần hy sinh một quân cờ như anh là được rồi. Nhưng anh cũng không cần phải qua lo lắng điều gì, nhanh chóng đi trao chiếc vòng, biết đâu lại có điểm may thì sao.
Phí Nhất Độ cười nói, vẻ mặt rất thần bí.
- Việc này, gần đây tâm trạng tôi không tốt, chỉ muốn đi câu cá giải sầu, chứ không muốn đi Kinh Thành.
Diệp Phàm thoái thác nói.
- Anh còn phải là nam tử hán nữa không, quân tử nhất ngôn. Anh đã hứa với ông nội tôi rồi, lẽ nào lại không dám gặp bà nội tôi sao, anh lo cái gì chứ?
Phí Điệp Vũ không hài lòng nói, nhìn Diệp Phàm, rồi lại nói:
- Còn nữa, ông cố chúng tôi muốn gặp anh.
- Ông cố, có phải là người cùng hàng với Chung A Cô không?
Diệp Phàm trong lòng cũng có chút chấn động, có hứng rồi. Nếu cùng thời với Chung A Cố chắc chắn sẽ là một cao thủ.
- Đương nhiên, anh còn nhớ không, ngay khi tôi mới đánh đàn hướng ba quân cờ của anh thì ông cố chúng tôi đã cách đó cả trăm mét. Mấy chục năm trước ông là cao thủ bát đẳng, nhưng…
Phí Điệp Vũ nghĩ giờ ông như tàn phế, cảm thấy thật buồn.
- Ha ha, lúc đó tôi chỉ là giúp cô thôi, nhưng không ngờ ông cố nhà cô hiểu nhầm rằng tôi ra tay với cô nên ra tay lại. Nhưng thật là thơm.
Diệp Phàm thản nhiên trêu chọc.
- Buồn nôn!
Phí Điệp Vũ nhìn Diệp Phàm nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Ha ha ha..
Phí Nhất Độ và Phi Bát Độ đều cười tủm.
- Cha, Diệp Phàm bị Quản Nhất Minh cho mất chức rồi, Triệu Xương Sơn cũng gật đầu.
Kiều Bảo Quốc nói điện thoại với cha.
- Chỉ là đùa giỡn thôi, việc này là Triệu Xương Sơn làm ám chuyện của Trần Thương thôi. Không cần phải lo, có thể anh ta đang thử phản ứng nhà họ Kiều chúng ta.
Kiều Viễn Sơn thản nhiên nói.
- Ám qua Trần Thương, qua cái gì?
Kiều Báo Quốc không hiểu.
- Con cứ chờ đi, 10 ngày sau sẽ biết. Quản Nhất Minh cho rằng Triệu Xương Sơn bán đứng ông ta nhưng thực ra không phải. Con ngừơi Triệu Xương Sơn có ý đồ thâm hiểm. Thể hiện rất rộng rãi giống y như cha ông ta Triệu bảo Cương, nhưng thật ra ông ta còn nhiều trò hơn cha mình. Bảo Quốc, nay con ở Việt Đônh hãy quan sát thủ đoạn của Triệu Xương Sơn, cân nhắc kỹ, sẽ có lợi đó.
Kiều Viễn Sơn gác máy.
- Không hiểu gì cả, cha nói gì thế. Việc này tốt nhất không cho Viên Viên biết không thì phiền phức chết…
Kiều Báo Quốc nghĩ, nhìn ra xa phía trường Trung Sơn.
- Tên kia đang chửi anh, ha ha ha.
Triệu Bảo Cương cười trong điện thoại.