- Lão Triệu, có thể ông bị thương nhưng không được điều trị đúng nên vết thương tắc cả dây thần kinh. Giờ có tuổi rồi nên cơ bắp teo lại, dây thần kinh cũng khó phục hồi. Nhưng nếu như cứ châm cứu như thế này, tôi kê thuốc thêm cho, một tuần ông uống một lần có thể sẽ có chuyển biến tốt. Hiện giờ có phải ông càng thấy đau hơn không, còn ngứa nữa.
Diệp Phàm cũng có chút hiểu biết, cũng có chút nội công kích thích vào vết thương của Triệu Bảo Cương.
- Đúng là có cảm giác đó, xem ra cách châm cứu của anh khác với bác sĩ. Làm lại đi, làm lại mấy cái nữa đi, không chừng chắc chắn có hiệu quả.
Triệu Bảo Cương sắc mặt vui vẻ, Triệu Quát cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau 1 tiếng, Diệp Phàm làm xong, cất kim vào, rồi kê thuốc.
- Anh chàng này càng muốn thấu thì lại càng không hiểu được gì, sao lại thành cả thần y được?
Triệu Quát cười nói.
- Cái gì mà thần y, chỉ là lưu manh lừa tiền thôi.
Triệu Tứ chẳng vui vẻ gì nói.
- Triệu Tứ, sao lại nói như thế. Cháu đã từng gặp tên lưu manh nào lại có thuật chưa? Nói thế nào đi nữa thì anh ta cũng khiến chân ta thoải mái hơn, nhà họ Triệu chúng ta đã nợ anh ta một ân tình.
Lần này Triệu Bảo Cương đã nghiêm túc dạy bảo Triệu Tứ.
Diệp Phàm cùng Trương Vệ Thanh đến nhà họ Kiều.
- Anh Trương, anh vào đi, tôi ở ngoài này hút điếu thuốc.
Diệp Phàm đứng dựa vào cánh cửa ngoài nhà họ Kiều nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Người anh em, sao anh không vào? Cùng vào với nhau có phải tốt hơn không?
Trương Vệ Thanh có vẻ không hiểu gì.
Tối hôm qua Diệp Phàm nói với anh ta chuyện nhà họ Kiều muốn gặp anh ta nên Trương Vệ Thanh cả tối không ngủ. Sáng sớm hôm nay dậy, ăn mặc chỉnh tế, mà mãi đến chiều Diệp Phàm mới đến tìm anh.
- Không, anh vào đi. Làm thế nào thì anh đã biết cách giải quyết rồi, tôi không bằng anh.
Diệp Phàm lắc đầu.
Trương Vệ Thanh cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không hỏi lại nữa, vì cảnh sát nhà Kiều Viễn Sơn kiểm tra anh ta xong rồi cho anh ta vào.
Sau một tiếng thì Trương Vệ Thanh đi ra.
- Đi, tối tôi mời anh ăn cơm.
Trương Vệ Thanh mỉm cười, xem ra có chút hài lòng.
- Xong việc rồi à. Đi tới đâu?
Diệp Phàm không kìm được bèn hỏi.
- Làm sao mà nhanh thế được, vẫn chưa chắc chắn, có lẽ phải vài tháng nữa. Nhưng việc này cũng rất khó nói, thôi, dù gì cũng có chút hy vọng rồi.
Trương Vệ Thanh cười.
- Tối à, không được rồi, tôi còn có việc
Diệp Phàm lắc đầu.
- Vậy được, để lần khác tụ tập. Việc lần này tôi không nói nữa, tôi đi đây.
Trương Vệ Thanh lái xe đi
7 giờ tối, ba chiếc xe thẳng tiến về hướng Phong Diệp Loan.
Sơn trang nhà họ Phi không hẳn là một sơn trang trên ngọn núi mà là cả một thôn, là một thôn duới chân núi Hương Sơn. Nghe nói những ngừơi trong thôn này đều mang họ Phí, có thể đến vài trăm người, cả thôn nằm trong Phong Diệp Loan.
Mặc dù bây giờ mới là sang tháng 7, lá đỏ ở Hương Sơn vào tháng 10 hàng năm khiến nơi đây trở thành một ánh đỏ rực, nhưng lá cây Phong ở Phong Diệp Loan này quả thật khiến nguời ta như bị hớp hồn.
Một con sông nhỏ bao quanh Phong Diệp loan, trên dòng sông này có rất nhiều cầu cổ xưa, khi hoàng hôn, ánh sáng mờ ảo có thể thấy nhiều người trên cầu, một cảm giác cổ trong màn ảnh mờ ảo.
Ngôi nhà lớn nhất trong thôn chính là sơn trang nhà họ Phi.
Ba chiếc xe lần lượt dừng trước cửa nhà họ Phí, giờ mới biết muốn tìm một chỗ đỗ xe cũng khó, vì trên cong đường đó có rất nhiều xe hàng hiệu, Ferari, BMV, Mercedes-Benz, Rolls-Royce…
Cuối cùng, Thiết Chiêm Hùng dẫn đầu, lái xe đến tận ngoài cửa phía trên mới đỗ lại.
- Buổi tối mà lại có nhiều danh nhân như vậy đến, xem ra thế lực nhà họ Phí rất hùng hậu.
Lang Phá Thiên thản nhiên nói, nhìn một hàng xe.
- Ha, ha. Có thể, con gái nhà họ Phí trưởng thanh rồi, nên ai cũng muốn làm quen với cô gái nhà họ Phi nên tới thôi. Bắc Kinh là mảnh đất hội tụ nhiều danh nhân, tất cả bọn họ cũng có thể chen chúc như Thiên An Môn.
Thiết Chiêm Hùng không chấp thuận cười nói.
- Cũng đúng, ở đây cũng phải đến 30 chiếc xe, cũng không là gì. Nhưng, cũng toàn là đoàn xe thượng hạng.
Diệp Phàm cười, 3 người tiến thẳng vào bên trong, phát hiện ra có hai bức tượng ngồi xổm không phải là sư tử mà là hai con chim ưng núi hung dữ.
- Chim ưng canh cửa là có nghĩa gì.
Lang Phá Thiên cười, châm biếm.
- Có thể tổ tiên ngày trước nàh họ Phi thuộc loài chim ưng nên mới lấy chim ưng làm đại diện.
Thiết Chiêm Hùng lắc đầu giải thích.
Nguời nói vô tình, nhưng người nghe lại suy nghĩ, Diệp Phàm tự nhiên giật mình, ở Trung Hoa, ông bác có biệt danh là "tọa địa lão hổ phi thanh sơn" còn được gọi là " Phi Ưng". Biết đâu cao nhân ngày trước nhà họ Phi cũng gọi là "Phi Ưng", bác chỉ là làm theo mà thôi.
Đi gàn lại mới phát hiện ra hai người gác ở hai bên cửa, con mắt sắc bén, bị anh ta liếc nhìn vẻ lạnh lùng, còn có một người trung niên mặc quần áo quản gia, khuôn mặt hồ hởi đón khách.
Diệp Phàm viết tên mình lên.
Người quản gia sau khi nhìn qua, nhìn lại chữ đó một lần rồi tự nhiên tắt hẳn nụ cười cũ, lạnh lùng nhắc người thanh niên:
- Bát Độ, nói với ông chủ, có người họ Diệp đến rồi.
Sau đó quay sang nhìn Diệp Phàm nói:
- Còn hai người đi cùng anh nữa, xin anh cho biết rõ họ tên.
- Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên.
Anh Thiết và anh Lang nhìn nhau, nói gắt có vẻ như chuyện bắt đầu xảy ra rồi.
Diệp Phàm không nói gì, một lát ấu thì Phi Bát Độ quay lại, rồi nói vào tai người quản gia, người quản gia đưa tay ra nói:
- Tôi là Phi Thư Lâm, là quản gia của nhà họ Phi, xin mời ba vị!
Phi Thư Lâm nói không hề khách khí, rất thẳng thắn. Diệp Phàm cùng Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên ba người nhìn nhau, nhún vai đi về.
Khu nhà họ Phi quả thật rất rộng, 4 bề xung quanh đều xây tòa nhà 3 tầng, ở chính giữa có một tòa nhà cao. Trong khuôn viên toàn là hoa, có cả suối bên trong, đi từ tòa này sang tòa khác thường đi qua chiếc cầu nhỏ, cứ như một vườn lâm loại nhỏ vậy. Hoàn toàn không hề có chút phong cách phương Tây.
Khi vào sảnh đã thấy có 4 bàn lớn, trên bàn bày rất thịnh soạn. Nam, nữ thanh niên nhiều, có một bàn to ở giữa, có thể ngồi đến mười tám người.
Mai Thiên Kiệt ngồi ở bàn đầu tiên, khi vừa mới nhìn thấy 3 người Diệp Phàm cũng không nói gì, nhanh chóng đứng dậy nói một câu nhỏ "sư phụ", sau đó lại liếc nhìn vào bạn, phát hiện ra Ninh Hòa Hòa đang nhìn mình, nên anh ta nhanh chóng quay lại chỗ ngồi, sắc mặt còn khó coi hơn cả khóc.
- Có khách đến rồi, quản gia Phi Thư Lâm đứng lại, nhìn về cô gái có cặp mắt đáng yêu, chừng 16, 17 tuổi nói.
Cô gái đó chính là con gái của Phí Nhất Hằng là Phi Thảo Thảo, năm nay thi vào Đại học Bắc Kinh, còn chưa đủ 18 tuổi.
Là bảo bối của Phi Nhất Hằng, bình thường mọi người là cô công chúa nhỏ, rất thích kết bạn, là một cô công chúa gây náo nức ở Kinh thành. Tối nay cô ấy là nhân vật chính, làm một buổi tiệc thông thường.
- Mời, hôm may em làm một buổi liên hoan nhỏ, mời mọi người đến cùng góp vui, mọi người cứ thoải mái nhé.
Phi Thảo Thảo như một người lớn, vốn không để ý đến lời nói của quản gia Phí Thư Lâm, cầm lên một cốc bia rồi nói, hoặc là cô ta cố ý muốn làm mát lòng những người ở đây.
- Uống, uống, uống… cảm ơn chị Phí đã chiêu đãi mọi người.
Mọi người trong buổi tiệc đều hô lên, cạn ly cư như không thấy ba người Diệp Phàm.
Cô Phi Thảo Thảo này chưa đến 18 tuổi mà có thể có phong thái của một đàn chị vì vậy mà các cô, các cậu đều gọi cô ấy là "chị Phí".
- Thấy chưa, người ta rất có uy thế.
Lang Phá Thiên thản nhiên nói với Thiết Chiêm Hùng, cảm thấy có chút ý vị.
- Chỉ là giỡn trò thôi mà, cũng có chút ý vị.
Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn các bàn một lựơt.
- Sư phụ, sư phụ ngồi chỗ tôi này.
Lúc này Mai Thiên Kiệt thấy thế, liền kép Diệp Phàm về chỗ mình.
Nhưng ai biết đâu lại bị Ninh Hòa Hòa quát:
- Mai Thiên Kiệt, anh nghĩ đây là nhà anh sao?
- Không phải.
Mai Thiên Kiệt cười đáp lại, cũng có chút tức giận.
- Biết là không phải thì được rồi, một chút lịch sự cũng không hiểu. Vị trí này là chị Phi cho anh, anh ngồi yên cho tôi, một vài chó, mèo có thể ngồi vào. Đừng để ô nhục nhà họ Phi, anh không thấy sao ngồi ở bàn này đều là người thế nào?
Ninh Hoà Hòa xiên xỏ ba người Diệp Phàm, nói có ý khinh miệt.
- Ngồi đây đều là người gì, Mai Thiên Kiệt tôi không rõ?
Mai Thiên Kiệt hừm nói, anh ta như hiểu được hòan cảnh của Diệp Phàm, to gan nói lại một câu.
- Nhìn thấy không, vị này là Phó tổng giám đốc Diệp, vị này là Chủ nhiệm Dương, vị này là Bí thư Lý…
Ninh Hòa Hòa chỉ từng vị từng vị một, ra vẻ giới thiệu.
- Hóa ra chỉ toàn lã lũ mèo lũ chó, chẳng có gì cả, anh Thiết, chúng ta đi, ngay cả chủ nhà cũng chẳng có, chỉ là một đám trẻ ranh thì có nghĩa gì.
Diệp Phàm có chút than phiền, lắc đầu quay đi.
- Anh nói ai là chó, mèo, nói rõ ràng xem.
Lúc này không biết là vị công tử con nhà ai ở bàn bên cạnh đã đứng dậy, chửi Diệp Phàm.
- Sao lại có một thằng mụn nhọt ở đây, không biết ăn nói à.
Lại là một vị công tử khác tiếp ứng.
- Các anh mới là mụn nhọt, chó má dám mắng chửi sư phụ ta.
Mai Thiên Kiệt có chút đỏ mặt, đứng lên tát một cái vào mặt tên công tử đang nói.
Bốp một cái
Mai Thiên Kiệt bị một thanh niên tên Lục Độ kéo ngã xuống bàn.
- Biết đây là đâu không, là nhà họ Phí. Không biết thì về hỏi đi, còn dám ở đây hành hung.
Phi Lục Độ nói, đá Mai Thiên Kiệt một cái.
Bộp bộp hai tiếng, mọi người trong phòng đều thấy một người như hổ chồm phi lên tường rồi xuống, làm chấn động cả tòa nhà. May mà nhà họ Phí đều làm bằng dá mặc dù cổ rồi nhưng cũng không phải là chắc chắn lắm.
- Biết anh ta là ai không? Là đệ tử của Diệp Phàm ta đây, đâu phải là kẻ mà loại chó mèo như các ngươi ức hiếp.
Diệp Phàm nói với tên Phi Lục Độ bị anh ta đá ra xa 7, 8 mét.