Thiết Chiêm Hùng dặn dò nói, và cũng dám biểu lộ rõ tâm ý của mình.
- Cảm ơn!
Diệp Phàm gác điện thoại, và hướng ra phía ngoài hét lên:
- Lập tức mời vợ chồng Phạm Tiếu Lâm tới đây, tôi có điều muốn nói.
Dưới tình hình được biết là con được cứu, vợ chồng Phạm Tiếu Lâm trả lời một cách kiên quyết là muốn chiến đấu tới cùng cùng với Đới Chí Quân của khu xây dựng số 1 Ngư Đồng.
Hơn nữa, còn cung cấp thêm một số bằng chứng vi phạm quy định và rất nhiều việc xấu làm lũng đoạn thị trường của khu xây dựng số 1 Ngư Đồng. Diệp Phàm ngay tức khắc đã cho người đi điều tra, chứng cứ càng nhiều thì cho dù Đới Duy Cường có làm Phó chủ tịch tỉnh thì cũng phải hãm binh bất động.
Ngay sau đó tin tức được truyền lại, và điều làm cho người khác phải giật mình là việc Vương Triều dẫn theo hơn chục nhân viên cảnh sát hình sự đi xuống xử lý Tập đoàn khai thác mỏ Dương Điền, và không ngờ là đã xảy ra xô sát với các nhân viên bảo vệ của công ty khai thác mỏ Dương Điền. Đúng là coi trời bằng vung, hơn chục cảnh sát hình sự bị vây quanh và bị công kích bởi cả trăm người, nhưng Vương Triều lại không thể nổ súng, cuối cùng, ngược lại lại bị Vương Triều đánh ngã đến 30 người, nhưng nhóm cảnh sát cũng đều bị thương hết. Hơn nữa còn có 2 người bị thương tương đối nặng.
Diệp Phàm cuối cùng nổi giận, cấp tốc gọi cho Lỗ Đông Phong khẩn trương xuống, ở bên này lại điều động thêm một trung đội cảnh sát có vũ trang đến phối hợp nhắm thẳng vào Dương Điền mà tới.
- Những thành phần dùng bạo lực chống đối lại luật pháp đều phải bắt hết, và niêm phong công ty khai thác mỏ Dương Điền lại.
Đây là những lời nói mà trước khi tiến hành nhiệm vụ Diệp Phàm nói với Lỗ Đông Phong.
- Vương Triều, có chuyện gì vậy? công an huyện Dương Điền không sai người đến sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Tên chó nhật Phùng Chí Kiệt, khi mà ở bên khai mỏ Dương Điên bắt đầu có manh mối tôi đã đánh động với hắn rồi. Lề mà lề mề đến lúc đánh nhau xong rồi vẫn chưa thấy tới, sau đó tôi lại gọi điện thoại, lại còn nói là bị tắc ở giữa đường vì đường bị sụt lở, không đến được.
Vương Triều tức giận, lớn tiếng chửi bới.
Đám người bên khu khai mỏ Dương Điền cũng tương đối hung hãn, đến ngay cả người giỏi như Vương Triều cũng bị đánh thương, thì đây phải gọi là kiến đông giết chết Voi
- Tên Phùng Chí Kiệt này, xem ra không xử lý hắn không được, trừng trị!
Diệp Phàm khẽ giọng lạnh lùng.
- Lập tức nói với An Vệ Dân, triệu tập các nhân viên trong Cục mở cuộc họp khẩn cấp.
Ngay sau đó, hơn chục ủy viên trừ có Lỗ Đông Phong và Vương Triều không có mặt và Vi Minh Phi bị thương vẫn chưa khỏi thì các ủy viên khác đều đến đủ.
- Các đồng chí, ngày hôm nay Cục thành phố đã gặp phải một số đối tượng rất mạnh động, không nói đến việc ngang nhiên chống lại luật pháp, mà còn đánh bị thương người. Nó đã để lại những ảnh hưởng không tốt cho xã hội
Còn Phùng Chí Kiệt với tư cách là trưởng công an huyện Dương Điền, làm việc thì dây dưa lề mề, không thấy nhiệt tình và sốt sắng đối với việc của khu khai thác mỏ Dương Điền.
Quá trình từ khi công ty khai thác mỏ Dương Điền phát triển cho đến nay với cái sự việc gần như đến mức cường hào ác bá này cùng với sự dung túng của công an huyện Dương Điền không phải là không có mối liên quan nào.
Phùng Chí Kiệt đã không còn xứng đáng để tiếp tục đảm nhiệm chức vụ trưởng công an huyện Dương Điền và chức vụ Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật huyện Dương Điền.
Tôi kiến nghị điều Phùng Chí Kiệt trở về trong thành phố, chức vụ phòng công an huyện Dương Điền sẽ do Cục thành phố cử người xuống thay thế.
Diệp Phàm ngồi trên ghế nói với vẻ mặt nghiêm túc, rồi đảo mắt qua chỗ Chủ nhiệm phòng Chính trị Hoàng Minh Chí hỏi:
- Chủ nhiệm Hoàng, ý kiến của đồng chí thế nào?
- Chủ nhiệm Diệp, hệ thống công an là hệ thống quản lý hai lớp. So với Cục công an của thành phố chúng ta thì hệ thống quản lý của Huyện ủy huyện Dương Điền đối công an huyện Dương Điền càng có sức ảnh hưởng hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Cục công an của thành phố chúng ta thì chú trọng vào phương diện chỉ đạo và hướng dẫn nhiệp vụ, về việc sắp xếp nhân sự của phòng công an huyện Dương Điền và đặc biệt là việc mà Cục bổ nhiệm hay là miễn nhiệm điều động với Phùng Chí Kiệt thì đều có những cái khó của nó.
Trước hết là phải được sự thông qua của Huyện ủy huyện Dương Điền, mà Phùng Chí Kiệt lại kiêm nhiệm chức chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật, nếu mà muốn điều chỉnh công tác của hắn thì còn phải chờ Hội nghị thường vụ thành ủy huyện Dương Điền thảo luân mói có kết quả. Việc này tương đối khó giải quyết.
Hoàng Minh Chí nói một cách thực tình.
- Đã không đảm nhiệm được chức vụ trưởng công an huyện như vậy, giữ hắn lại thì còn có tác dụng gì, tôi tán thành với ý kiến của chủ nhiệm Diệp, lập tức xử lý hắn rồi nói sau. Còn nói về phần Huyện ủy Dương Điền, chúng ta có thể kiến nghị một cách mạnh mẽ, sau đó báo cáo lên Thành ủy. Tuy chúng ta chỉ có nghiệp vụ là đào tạo và hướng dẫn, nhưng dù gì thì bọn họ cũng là các cấp chủ quản bên trên.
Phó chủ nhiệm Trương Đắc Lâm tiếp lời và tỏ rõ thái độ ủng hộ Diệp Phàm.
Bởi vì Trương Đắc Lâm có người thân chết trong vụ thảm án 88, vì vậy đương nhiên là rất muốn phá án. Cho dù hiện giờ manh mối của vụ án đã bắt đầu hướng về phía Công ty khai thác mỏ Dương Điền, Trương Đắc Lâm tất nhiên hy vọng là có thể điều tra tiếp.
- Phùng Chí Kiệt cũng không có lỗi lớn lắm, lý do mà chúng ta xử lý hắn có chút gượng ép. Cái gì gọi là không có tư cách, cũng phải đưa ra bằng chứng mới được, nếu không sẽ khó có thể làm cho mọi ngượi phục được. Hơn nữa, với cái lý do cứng nhắc như vậy làm sao có thể làm cho Huyện ủy huyện Dương Điền tiếp nhận được, càng khó hơn khi muốn Thành ủy thông qua. Cùng đến lúc đó sẽ làm cho hai mặt không còn nhất thông nữa, chi bằng đốc thúc Phùng Chí Kiệt tăng cường quyết tâm phá án, giáo huấn hắn một chút như vậy là được rồi.
Phó cục trưởng Trần Cương tỏ vẻ không tán thành một cách không rõ ràng.
- Ừ, lý do thì có một chút gượng ép. Quan trọng là phía công ty Dương Điền không có cách nào để thông qua, đến lúc đó, thông báo của Cục Công an Thanh phố chúng ta báo xuống thì cũng chỉ là mảnh giấy trắng, lâm vào tình cảnh trò hề này lại càng không thỏa đáng.
Phó cục trưởng Chu Hùng tiếp lời.
- Lâm vào cảnh trò hề, tôi thấy chưa đến mức như vậy. Phùng Chí Kiệt rất rõ ràng, dưới con mắt của chúng ta đối với công việc của Cục thành phố chẳng những không ủng hộ.
Rõ ràng mắt trông thấy người của khu khai mỏ Dương Điền hành hung đánh người, với tư cách là người quản lí của công an huyện Dương Điền, với tác phong làm việc rất tồi tệ, thái độ thì càng không cần phải nói đến, căn bản là không đủ tư cách nữa.
Thậm chí, còn có hiềm nghi không làm tròn trách nhiệm. Lẽ nào công an huyện Dương Điền lại không phải Cục *** dưới quyền của lãnh đạo Cục thành phố. Tuy nói là Huyện ủy Dương Điền có quyền bổ nhiệm Cục trưởng Phùng Chí Kiệt.
Nhưng vẫn chưa nhận được sự đồng ý từ phía của Cục công an thành phố chúng ta, hắn không có cách nào thông qua. Việc điều chỉnh nhân sự cấp dưới là điều bình thường đối với Cục thành phố, cũng lại không phải là muốn đánh đổ Phùng Chí Kiệt
Chỉ là có nhiệm vụ khác mới điều động lại, làm như vậy có gì là không đúng?
Tạm giữ chức Phó cục trưởng Tạ Hiểu Lâm nghe nói là đang muốn thăng chức, mà đối với việc ông ấy có được thăng chức hay không thì Diêp Phàm lại đóng vai trò rất là quan trọng, cho nên cũng tỏ rõ thái độ kiên quyết ủng hộ Diệp Phàm.
- Không cần nói nữa, Phùng Chí Kiệt điều về Cục thành phố. Đây là quyết định tập thể của hội nghị bộ máy tổ Đảng của Cục chúng ta. Hắn có thể giơ mắt nhìn đội cảnh sát hình sự thành phố bị người vây quanh và công kích mà lại thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra, cái loại người này nếu còn giữ lại Dương Điền thì chẳng thể nào còn có thể giải quyết được việc của khu khai thác mỏ Dương Điền. Một chút đạo nghĩa tối thiểu nhất, ý của đồng sự đều không có. Đến lúc này thảm án 88 bởi vì người như hắn mà làm cho vụ án không thể phá, Giám đốc sở Trần Bố Hòa quyết không chấp thuận.
Diệp Phàm xua tay.
- Vậy được rồi, tôi dồng ý với việc điều Phùng Chi Kiệt về Cục thành phố, còn về phía chức vụ, chủ nhiệm Diệp có gì chỉ thị không vậy?
- Chủ nhiệm Hoàng gật đầu một cách bất đắc dĩ, biết là Diệp Phàm có sự ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa lại có hậu thuẫn vững chắc, bản thân mà tiếp tục không đòng ý nữa thì nhất định sẽ là chọc tức hắn rồi. Lúc ấy không biết chừng lại làm hại chính mình và đánh mất cái mũ của mình.
- Về chuyện chức vụ tạm thời gác lại, để cho hắn nghỉ ngơi điều chỉnh lại một thời gian rồi nói.
Diêp Phàm nói.
Nếu nhân vật thứ 2 Chủ nhiệm phòng chính trị cũng nói như vậy, lại một nhân vật nữa xuất hiện, những người khác cũng không còn gì để nói nữa, đều đồng loạt tỏ vẻ đồng ý, Trần Cương và Chu Hùng thì không còn thấy nói gì nữa, im lặng tỏ vẻ đồng ý.
Diệp Phàm vừa mới về đền phồng làm việc, thì Chủ nhiệm Hoàng Chí Minh lại theo đến.
- Ngồi đi Chủ nhiệm Hoàng, gần đây vì vụ thảm án 88, đến 2 ngày nghỉ cuối tuần anh cũng gác lại, đáng để cho chúng tôi phải học tập.
Đưa điếu thuốc lá qua, Diệp Phàm nói.
- Chủ nhiệm Diệp quá khen rồi, không phải chỉ một mình tôi, tất cả nhân viên cảnh sát của Cục thành phố đều đang làm thêm giờ, phân tích tình tiết vụ án, tìm kiếm chứng cứ, mọi người đều rất vất vả,phòng làm việc này của anh không phải là đêm hôm khuya khoắt vẫn thấy mở đền sao? Nếu nói vất vả, thì anh còn vất vả hơn.
Hoàng Minh Chí nói sau khi châm điếu thuốc.