Quan Thuật

Chương 1207: Cãi cọ

Đương nhiên quan hệ của Kiều Viên Viên tạm thời Thiết Thác không thể tiết lộ cho anh bạn học Lôi Ngư biết được, về mặt này chỉ đến khi cần thiết nhất, khi không còn cách nào thì mới có thể nói ra.

- Hiện người ta đã là Phó ban bí thư tỉnh ủy, không đáng phải lo nghĩ. Chủ yếu là nhè họ Kiều, anh Thiết anh nói xem, nếu Kiều Báo Quốc nhất định bắt Diệp Phàm thì tôi có nên ngăn cản không?

Lôi Ngư có chút lo lắng.

- Đừng lo lắng, việc này vẫn chưa bắt đầu mà làm sao anh có thể biết được Kiều Báo Quốc nhất định sẽ bắt Diệp Phàm. Có thể anh ta cũng giống anh, chỉ là muôn ứng phó lại một chút. Là Phó bạn bí thư thì đã sao, Việt Đông của chúng ta không phải có mười người thì cũng có 8 người. Hơn nữa, Kiều Báo Quốc lại xếp hàng cuối cùng, anh lo cía gì chứ. Mà nhà họ Kiều không giống nhà họ Triệu, Kiều Báo Quốc không thể sống chết vì Triệu Xương Sơn.

Thiết Thác an ủi.

- Có lẽ, Kiều Báo Quốc vừa mới được đề bạt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Vì muốn đền đáp ân đức Triệu Xương Sơn mà hoàn thành vụ án này. Cũng có thể muốn thể hiện rõ năng lực của mình chứ.

Lôi Ngư vẫn có chút lo lắng.

Đang nói chuyện với Thiết Thác như thế nhưng thực ra có chuyện muốn nói trước với Thiết Thác, tôi sẽ điều tra việc này, nếu như không can ngăn được thì chỉ còn cách bắt Diệp Phàm. Đến lúc đó anh cũng đừng trách tôi vì tôi cũng không có cách nào cả.

Đương nhiên là Thiết Thác hiểu tâm tư của anh bạn học, tuy nhiên hiện tại không thể tiết lộ thân phận của Diệp Phàm nên cũng chỉ biết an ủi anh ta.

Nói:

- Anh bạn học, anh cứ xem tình hình đã rồi nói, nếu Kiều Báo Quốc nhất định bắt thì tôi sẽ gọi điện cho Chiêm Hùng.

Nếu như không nể mặt Chiêm Hùng thì Diệp Phàm phải xử lý ra sao thì xử lý. Tôi chỉ hy vọng trong phạm vi có thể anh sẽ giúp đỡ anh ấy, nếu không có cách nào thì tôi cũng không thể trách anh được.

Dù sao nhà họ Triệu cũng rất mạnh, tôi và anh đều không thể chống lại được, nhưng, có cơ hội nào thì tôi hy vọng anh sẽ tranh thủ cơ hội đó.

Diệp Phàm còn trẻ, tuy làm việc có chút kích động nhưng ban đầu ý nghĩ đều là rất tốt. Có thể khi đó sự việc quá đột ngột nên phải nhờ đến quân đội

Triệu Xương Sơn làm như vậy đơn giản là đang giả bộ cho thế gian xem thôi. Nếu không ông ta cũng giữ không nổi cái chức ấy.

Thiết Thác phân tích sự việc có chút đạo lý, Lôi Ngư cũng đã yên tâm chút, nói:

- Tôi sẽ cố gắng hết sức anh Thiết ạ, nhưng nói gì thì chúng ta cũng là bạn học, khi thực sự không giúp được thì anh cũng đừng có trách cứ tôi nhé. Con người ta cũng có lúc bất đắc dĩ mà, cho dù thế nào thì chúng ta vẫn là bạn bè đúng không anh Thiết?...

- Không trách, không trách, chúng ta đều là bạn học, không thể vì chút việc nhỏ mà để ảnh hưởng. Anh tiếp xúc với tôi bao lâu rồi lẽ nào anh vẫn chứ hiểu con người tôi. Nói một là một, hai là hai, hai việc này phải phân biệt rõ ràng.

Thiết Thác cười rồi cúp diện thoại, ngay lập tức gọi thông báo cho Diệp Phàm:

- Trên tỉnh cho người đi điều tra, đứng đầu là Lôi Ngư, sau có Kiều Báo Quốc hỗ trợ, anh chuẩn bị đi, nghĩ câu chữ cho đẹp một tí. Nhưng muốn hỏi anh một chuyện, Kiều Viên Viên có phải là em gái của Kiều Báo Quốc không? Việc này rất quan trọng, nếu như không phải thì chúng ta phải làm cách khác, tôi muốn gọi Chiêm Hùng đến chào hỏi Kiều Báo Quốc.

Kỳ thực Thiết Thác muốn tìm hiểu xem Kiều Viên Viên sao, ngày trước ở nhà Tề Chấn Đào Kiều Viên Viên có nói mấy câu.

Khiến Thiết Thác và Tề Chấn Đào cùng Đoàn Hải Thiên đều nghĩ đến khả năng này, chỉ là khả năng chứ không có thể là chứng thực, đoán cũng chỉ là đoán thôi.

- Kiều Báo Quốc thì không lo, còn Lôi Ngư, tôi chỉ sợ anh ta chịu áp lực quá nhiều áp lực của Triệu Xương Sơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Phàm nói.

- Chỉ cần Kiều Bảo Quốc không ra tay thì chắc chắn anh sẽ không sao, nhớ là phải chuẩn bị mà ăn nói.

Thiết Thác tắt điện thoại, uống chén trà miệng lẩm bẩm:

- Thằng nhóc này, thật là biết che đậy, quả nhiên là Kiều Viễn Sơn. Có Kiều Viễn Sơn thì Triệu Xương Sơn có thể làm gì anh. Khó trách hắn ta lại đường hoàng như vậy, mà cũng không thể như thế. Kiều Viễn Sơn không phải là vạn năng, người ở Kinh thành còn cao hơn ông ta nhiều.

- Sự việc đã điều tra rõ ràng, chuyện lần này chắc chắn có chủ mưu. Người tổ chức Điền Thần Đông của đội xây dựng số 1 làm.

Trong phòng làm việc của Diệp Phàm, đội trưởng Điền Thất Hòa đang nghiêm nghị báo cáo công tác.

- Điền Thần Đông chỉ là người chấp hành, điều tra ra người đứng sau chưa?

Diệp Phàm nghiêm mặt hỏi.

- Việc này rõ ràng là do người nhà họ Đới làm.

Điền Thất Hòa thuận miệng nói.

- Đã điều tra chưa?

Diệp Phàm chau mày, có cảm giác Điền Thất Hòa làm việc vội vàng.

Vì vậy lại nói:

- Thất Hòa, có nhiều việc nhìn thì thế nhưng thực ra lại khác, bất kể là việc gì cũng phải điều tra rõ ràng mới được. Nếu không trúng kế của người khác thì chúng ta sẽ khó khăn, sẽ thiệt hại lớn. Anh là cảnh sát, tất cả đều phải có chứng cứ. Không có chứng cứ đầy đủ thì không làm gì được, lần sau phải chú ý nhé. Có lúc anh có thể tùy cơ mà phán đoán án, nhưng phán đoán sai thì hậu quả khôn lường, anh hiểu ý tôi chứ?

- Tôi…tôi đã quá kích động.

Điền Thất Hòa từ tốn nói, nhìn Diệp Phàm rồi hỏi:

- Chủ tịch Diệp, về phần Thần Đông…

- Đã trợn mắt lên chưa?

- Rồi ạ, anh ta đứng đầu công ty nên không có ý chạy.

Điền Thất Hòa nói.

- Lập tức bắt ngay, và thẩm phán, tìm ra người đứng sau là ai. Tôi không tin ….bị ép, trên đời này còn có Đảng.

Diệp Phàm đập lên bàn nói:

- Ngoài ra, lần này thời có đến rồi.

Triệt để điều tra vụ đội xây dựng số 1 Ngư Đồng, tôi muốn nói cả những bí mật. Mời nhân viên tài vụ đến Cục của chúng ta, không cần biết anh dùng cách nào nhưng phải tìm ra tiền mới là điều quan trọng nhất.

Các công trình của đội xây dựng số 1 đã hoàn thành chưa? Chắc là chưa. Nhièu công trình đều bị Đới Chí Quân ăn đi, theo lý mà nói thì phải giàu to, chứ sao đến lương công nhân cũng không trả nổi. Bằng không, ngay cả Điền Thần Đông nghĩ cách ra tay cũng có lý do mới đúng.

- Tôi đi ngay.

Điền Thất Hòa nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc

Không lâu sau Vương Triều tiến vào phòng làm việc của Diệp Phàm, vừa nhìn thấy Diệp Phàm đã nói:

- Đã điều tra rõ sự việc, hai vợ chồng tổng giám đốc công ty Kim kỳ Phạm Tiếu Lâm đã nhận được điện thoại đe dọa, nói là lo lắng cho hai đưa con đang ở Bắc Kinh. Hai vợ chồng đều rất sợ hãi, nên đã thay đổi lời khai.

- Đứa con có sao không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đã xảy ra chuyện, vừa mới nghe thấy tin tức từ bên đó. Hai đứa trẻ đã mất tích. Hiệu trưởng trường học đã báo công an 1 giờ trước đây, thời gian đó bọn khủng bố đã gọi điện đến đe dọa rồi, có thể bọn chúng thấy ta ép hai vợ chồng Phạm Tiếu Lâm mà ra tay.

Vương Triều nói.

- Khốn nạn. Việc gì cũng bị theo dõi.

Diệp Phàm lại đập bàn, lập tức gọi điện cho Thiết Chiêm Hùng, nói cụ thể tình hình. Thiết Chiêm Hùng đương nhiên biết mình phải làm gì.

- Nếu hai đứa trẻ đó mà chết thì thật phiền phức, chắc chắn vợ chồng họ sẽ nghĩ người Cục chúng ta can thiệp, như thế sẽ mất đi vũ khí tấn công.

Vương Triệu nói.

Diệp Phàm khua tay, nói:

- Không thể chết được, chúng bắt cóc bọn trẻ là để bịt miệng vợ chồng Phạm Tiếu Lâm thôi, là tội phạm giết người – Đới Duy Cường không thể hồ đồ như thế đâu. Mặc dù vợ chồng Phạm Tiếu Lâm đã cung cấp một vài chứng cứ nhưng nói việc này nói quan trọng thì quan trọng, nói không quan trọng thì không quan trọng. Vậy nói thế nào, nếu Đới Duy Cường muốn nói việc này người ta có thể nói là chúng ta ép Phạm Tiếu Lâm tố cáo Đới Chí Quân. Vì thế, nhất định phải tìm chứng cứ xác thực, và phải khiến vợ chồng Phạm Tiếu Lâm có cảm giác an toàn.

- Như vậy phải xem Trưởng ban Thiết.

Vương Triều góp ý.

- Vụ đánh nhau bên Dương Điền đã xử lý chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Rất phức tạp, trên phưong diện đánh nhau thì có thể khống chế được. Nhưng việc giải quyết triệt để chuyện nguồn nước thì không thể. Tôi lo lắng hai thôn vẫn sẽ đánh nhau, hiện nay tạm thời tôi cho 4 người ở lại trong thôn để xem tình hình, phòng sự việc bùng nổ còn biết. Tuy nhiên, nếu như có xảy ra đánh nhau thật thì 4 viên cảnh sát ấy cũng không có tác dụng gì. Vẫn phải giải quyết vấn đề về nước thì mới yên được.

Vương Triều chau mày, có vẻ khó coi.

Thực ra, đừng nghĩ Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ là từ giang hồ ra, học lựuc của những người đó không thấp tí nào, mỗi người đều có bằng cấp đàng hoàng. Chứng tỏ sư phụ của họ không phải cổ hủ. Hơn nữa, 4 người đều giúp đỡ nhà họ Đỗ nhiều năm nay, tích tụ nhiều kinh nghiệm xã hội phong phú. Và đã đạt đến cảnh giới nhất định về suy đoán tính cách con người. Vì vậy, về việc xử lý vấn đề xã hội thế này cũng như cá gặp nước.

- Các anh đã liên lạc với lãnh đạo huyện Dương Điền chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Đã nói rồi, nhưng đồng chí An Hồng Thành có gì đó rất kỳ lạ, không hề quan tâm lo lắng về việc này. Chúng tôi nói với ông ta về việc này nhưng ông ta rất vô tư, thật kỳ lạ.

Vương Triều trả lời.

- Thái độ ông ấy ra sao?

- Ông ấy cho Công Khai Thành đi học trường Đảng, hiện nay chỉ có một mình An Hồng Thành quản lý ở huyện.

- Tại sao lại là họ An, ở Ngư Đông này người mang họ An rất đông?

Diệp Phàm chau mày, ngay lập tức cho gọi Chủ nhiệm văn phòng An Vệ Dân đến, hỏi xong mới rõ hóa ra An Hồng Thành là anh ruột của Bộ trưởng bộ tài chính An Lôi, thảo nào mà lại bình thản thế, thì ra là có chỗ dựa.

- Hai thôn Thượng Hà và Hạ Hà đều thuộc Trấn quản lý, ngay từ khi ban đầu xây đập thì thuộc đơn vị nào quản lý?

Diệp Phàm hỏi.

- Thuộc quyền quản lý của trấn Mai Khê, còn về phần cái đập không mấy cao kia được xây dựng vào đầu những năm 80, ngày đó tự nhiên xây dựng lên, nghe lãnh đạo thôn nói, cái đập đó sớm sụp đổ. Nhân dân trong thôn đều phản ánh lên lãnh đạo huyện và lãnh đạo trấn nhưng trên không cho người xử lý. Nghe nói đập này không phát điện, không có dự án nào, không có tiền., và cứ thế đến thời điểm này.

Vương Triều nói.

- Chủ nhiệm An, anh lập tức liên lạc với Quản lý thủy lợi thành phố, bảo anh ta nhanh chóng đến gặp tôi.

Diệp Phàm nói.

Tuy nhiên một lúc sau An Vệ Dân tiến tới nói:

- Chủ tịch Diệp, Cục trưởng cục quản lý thủy lợi Mã Ngọc Hòa bị bệnh rồi.