- Người biết chuyện thì là chắc chắn, còn có phải người tốt hay không thì chưa chắc, có lẽ người đó có mục đích khác, ví dụ như muốn mượn tay của em và anh để hạ đối thủ Quản Phi. Tuy nhiên, khả năng người này là bạn của ba em là rất lớn. Anh sẽ về kiểm tra, cố tìm người này, có lẽ, người này chính là mấu chốt của vụ án.
Diệp Phàm gật gật đầu nói.
Liếc mắt nhìn Đổng Oanh Oanh một cái, nói:
- Em hãy làm một bản danh sách bạn thân của ba em khi còn sống, chỉ cần là bạn đã từng tiếp xúc với ba em cũng đưa vào. Còn nữa, các tài liệu của tập đoàn Dương Điền mà công an không tìm được cũng cố lấy một bản. Nếu có thể kiếm được tài liệu trung tâm tài vụ của tập đoàn Dương Điền thì tốt.
- Người ba em từng tiếp xúc có khá nhiều, tuy nhiên em sẽ kiểm tra lại. Về phần tài liệu có liên quan đến tập đoàn Dương Điền, thì anh nghĩ thử xem, họ bắt cha em rút cổ phần thì làm sao đưa tài liệu cho em được.
Huống hồ, Quản Phi làm rất tốt, người này kiếm được khoản lớn lại đầu tư vào việc mua máy móc, xây dựng trụ sở làm việc… Hơn nữa còn xây dựng Hào Hoa sơn trang để tiếp khách.
Chỉ là không chia tiền thưởng. Thời gian trước em đến Dương Điền, em cũng đề xuất việc này với ban giám đốc, bởi vì anh cũng biết, Hoàng Triều Đế Đô gần đây vận chuyển khó khăn.
Nói thật với anh, trong mấy trăm căn nhà đó, có đến mấy chục tòa biệt thự, nơi này tài chính bên trong còn đến hơn hai trăm triệu.
Công ty hiện nay một đồng tiền vận chuyển cũng không có, hơn nữa, ngân hàng ngày nào cũng giục nợ, nói là nếu không trả thì sẽ kiện.
Nếu thực sự có chuyện như vậy xảy ra, có lẽ, nửa năm sau, chúng em phải tuyên bố phá sản, anh sẽ không còn được gặp lại tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô.
Gia nghiệp cha em cả đời gây dựng, lại bị hủy hoại dưới tay em. Làm một người nghèo đối với em chẳng vấn đề gì.
Khoản nợ của cha em cũng không sợ. Nhưng cha mẹ em không thể chết như vậy được, chuyện này chắc chắn có vấn đề. Họ chắc chắn là bị hãm hại.
Đổng Oanh Oanh vẻ mặt ảm đạm, đôi mắt rưng rưng lệ. Tuy nhiên, cô rất kiên cường không để cho nước mắt rơi xuống.
- Nếu những tòa nhà, biệt thự này bán đi thì tình hình thế nào.
Diệp Phàm hỏi, rồi đưa tay lau đi những giọt lệ trong khóe mắt của cô.
- Thì sẽ thu được khoảng 500 triệu, chỉ có điều, hiện tại chúng em đã đến đường cùng rồi. Thế chấp biệt thự và nhà họ cũng không cần.
Nói là những căn nhà này tuy được xây dựng không tồi, nhưng hiện tại trị an của Ngư Đồng quá kém. Đến ngay cả Chủ tịch hội đồng quản trị của công ty cũng bị giết thì sao bảo đảm được những căn nhà này không có vấn đề gì.
Hơn nữa, chủ yếu là người Việt Đông giờ cũng nói, Ngư Đồng biến tính rồi, mạng không giữ được còn lấy tâm trí đâu để đến nơi này mua nhà nữa.
Giống như biệt thự hải cảnh của bọn em cũng khá có phong cách, trước kia một căn cũng phải lên trên chục triệu, còn bây giờ 5 triệu cũng chẳng có ai dám mua.
Đám người giàu nói căn biệt thự này xui xẻo, cản vận làm quan, còn những người dân bình thường thì ai mua nổi.Đổng Oanh Oanh vẻ mặt bi thương, cả người không biết lúc nào đã nằm gọn trong lòng Diệp Phàm rồi, cô bỗng nhiên khóc nức nở.
- Cứ bình tĩnh, để anh xem xem có thể thương lượng với ngân hàng được không, để bọn họ gia hạn thêm cho một thời gian nữa.
Diệp Phàm an ủi nói, hắn bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ là phải bảo vệ cô gái yếu ớt này.
- Vô ích thôi, mấy ngân hàng lớn đều cùng nhau ra thông điệp, là gần đây ngân hàng trung ương thắt chặt tài chính, yêu cầu phải thu lại hết nợ.
Chúng em phải trả cũng là phải, vì vay lâu quá rồi, người ta nói cũng có lý.
Về phần bạn bè của cha em thì, xã hội bây giờ người đi thì tình hết, đi gãy cả chân mà không vay được 1 triệu, toàn là đám nịnh bợ cả.
Thậm chí còn có người còn đề xuất với em ý tưởng đầy ghê tởm nữa cơ, trong đó có người từng là bạn làm ăn của cha em, toàn là lũ dê già cả. Em khinh!
- Haiz, xã hội bây giờ, chuyện này cũng là bình thường.
Diệp Phàm thở dài, vuốt vuốt mái tóc của Đổng Oanh Oanh.
Đột nhiên thân thể cô vừa động, chiếc áo mỏng giống như áo ngủ kia bị cô kéo xuống, để lộ ra hai ngọn núi cao ngất, đầy quyến rũ.
Mặt cô đỏ ửng, nói:
- Công ty không thể xoay được tình thế, có lẽ nửa năm sau là anh không còn được gặp em nữa, trước khi đi, em muốn hiến dâng cho anh.
Một mong muốn duy nhất là anh hãy kiên trì điều tra vụ án này, bất luận là bao giờ phá được, thì cha mẹ em trên trời cũng thấy được an ủi phần nào.
Tuy nhiên, anh cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, em dùng thân thể để đổi lấy lời hứa phá án của anh, em không cần anh hứa hẹn điều gì khác, chỉ cần anh hết sức là được rồi.
Em cũng biết, việc phá án cũng không phải việc dễ dàng, vội vàng thì sẽ chẳng làm được. Đây là em tự nguện, hơn nữa, từ khoảng thời gian chúng ta kết giao đến naym anh là người đáng tin cậy nhất, từ trước đến nay em chưa thấy người đàn ông nào có cá tính như vậy.
- Có cá tính, ý em muốn nói là anh dễ khiến người ta ghét?
Diệp Phàm có chút chua xót cười nói.
- Khiến người ta ghét có gì là không tốt chứ, chứng tỏ anh là người có năng lực, người ta đố kị thôi. Hơn nữa, rồi cũng có người ghét anh thôi, ví dụ như em chẳng hạn.
Đổng Oanh Oanh duyên dáng cười, nói.
- Em dự định đi đâu?
Diệp Phàm vô thức lấy tay âu yếm lên ngọn núi cao ngất kia.
- Còn chưa quyết định, có lẽ sẽ đi Canada, hoặc là Thụy Sỹ.
Đổng Oanh Oanh có chút run rẩy, dù sao cũng chưa trải qua chuyện này, bị Diệp Phàm làm như vậy nên cũng có chút chưa quen, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn, hai mắt hơi nhắm lại, giống như chú cá đang chờ lên thớt vậy.
- Mấy đại cổ đông khác không có thái độ gì sao?
Diệp Phàm bất động, tiếp tục hỏi.
- Bọn họ vẫn ép đòi phải giải thể, bảo em bỏ tiền ra mua cổ phần, nhưng em đâu có tiền. Tuy nhiên bọn họ cũng nhìn thấy tình trạng công ty không có tiền cho nên không muốn mất cả chì lẫn chài.
Ban đầu tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô một cổ phần có giá 10 tệ, bây giờ cũng coi như không tồi, đã thét lên 5 tệ rồi.
Nhưng em không có tiền, bả lại, mấy trăm căn nhà không có người mua căn bản chỉ là một đống rác, năm tệ cũng không đáng.
Nếu có thể bán 5 tệ, thì cổ phần của em em đã sớm bán rồi, ít nhất cũng có thể để lại chút tiền cho anh trai em, bằng không, cuối cùng ngân hàng kiện, không những không lấy được đồng nào mà còn phải đeo nợ trên người.
Đổng Oanh Oanh đột nhiên giơ tay, đặt bàn tay diệp phàm lên ngực mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Không lâu, bàn tay Diệp Phàm đã di chuyển đến rốn, miệng cô lẩm bẩm nói:
- Anh, anh đến đi, Đổng Oanh Oanh đã chuẩn bị rồi. Thân thể này chỉ giành cho người em coi trọng mà thôi. Trên đời này anh là người đàn ông duy nhất mà em động lòng.
- Oanh Oanh.
Diệp Phàm cũng có chút động lòng, đôi tay ma quái đã luồn vào trong chiếc áo ngủ.
- Ôm, hãy ôm em.
Đổng Oanh Oanh ánh mắt rung động, thân thể cũng khẽ khàng run rẩy.
- Ở…Ở đây.
Diệp Phàm trên môi có chút khô khốc, ừ một tiếng.
- Vâng.
Đổng Oanh Oanh khẽ di chuyển ra ghế sô pha, hai chân vừa hé mở, đã để lộ ra vùng đất thần bí trống trải, một "bầu máu nóng" của Diệp Phàm như muốn bật ra ngoài lồng ngực, phía dưới vật kia đã sớm hưởng ứng mãnh liệt.
- Không được.
Diệp Phàm đột nhiên như tỉnh ra, kêu lên. Đổng Oanh Oanh khẽ mở đôi mắt, thấy Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng, trong tay đang cầm một ly rượu hồng.
- Anh làm như vậy là không được, đó là lợi dụng người khác gặp khó khăn, đó không phải là điều một đại trượng phu nên làm.
Diệp Phàm ánh mắt thanh minh, ngửa cổ lên uống cạn một ly Brandy.
- Em biết, đàn bà của anh rất nhiều, có lẽ, em… Em không thể khiến anh động lòng.
Đổng Oanh Oanh rốt cục cũng đã rơi lệ, nhìn Diệp Phàm nói.
- Không phải như thế.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, trong lòng vẫn không sao bình tĩnh được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Như vậy đi.
Đổng Oanh Oanh đột nhiên kêu lên một tiếng, chậm rãi đi đến chỗ tường, chiếc áo ngủ cũng đã tuột xuống nền nhà, cô mở tủ ra, một lúc sau ném một chiếc túi da trước mặt Diệp Phàm.
- Em làm cái gì vậy?
Diệp Phàm nhìn cô chằm chằm.
- Bên trong là 1 triệu, anh cầm đi. Chỉ hy vọng sau này anh là quan tốt, một quan không tham.
Em chỉ có bằng này tiền, để lại cho anh trai em ba triệu, em còn hơn 1 triệu để ra nước ngoài.
Có lẽ anh không thể giải quyết được thảm án Ngư Đồng trong một sớm một chiều được, nhưng đợi anh có địa vị cao rồi quay lại điều tra cũng được.
Đổng Oanh Oanh thản nhiên nói, sau khi nói xong liền đi đến trước mặt Diệp Phàm, những giọt lệ đã lăn dài trên đôi má.
- Có phải em nghe phong thanh được điều gì không?
Diệp Phàm nhíu nhíu mày, rồi ôm cô vào trong lòng.
- Cục trưởng cục tài chính An Lôi, người bị anh làm mất chức quan đó, bây giờ lại quay lại rồi, và tuyên bố sẽ cho anh biết tay.
Còn có Từ Lâm và Chung Nhất Minh nữa, hôm đó cũng ngồi với Mã Bách Sinh, không biết là bàn bạc chuyện gì.
Bên ngoài đồn đại, nói anh không thể hoàn thành phá án trong nửa năm được, hiện tại đã qua ba tháng rồi, phỏng chừng anh sẽ trốn mất.
Họ còn nói anh đã chuẩn bị nơi để chuồn rồi.
Đổng Oanh Oanh nói.
- Mẹ kiếp! Bịa đặt.
Diệp Phàm tức giận, chén rượu trong tay cũng bị quăng vỡ vụn.
- Chúng ta làm một ly nhé.
Lại rót hai ly nữa, Đổng Oanh Oanh cũng không nói chuyện, ngửa đầu lên uống cạn, lập tức, mặt trở nên đỏ ửng.
Nhằng nhãi này cũng gần như vậy, một hơi uống cạn ly rượu, hắn bị chọc giận, đạn đã lên nòng rồi, liền bế cô gái lên giường, sau đó là những tiếng thở gấp gáp của sự hòa quyện.