Ở đây nói đi nói lại rất phức tạp.
Vừa mới xử lý hoàn toàn việc này, kiểm sát trưởng Cố Khúc lập tức nhìn Kiều Báo Quốc nói:
- Rất xin lỗi, Phó chủ nhiệm Kiều, nhân viên phá án cấp dưới của tôi còn chờ để nâng cao, những người này tố chất rất phức tạp, bọn họ còn phải học tập.
Chợt Viện trưởng Cố nghiêm mặt, nhìn mấy nhân viên quát:
- Còn không đỡ phó chủ nhiệm Kiều trở về phòng nghỉ ngơi, phó chủ nhiệm Kiều hiện tại chỉ có tình nghi một chút, chưa có chứng cứ thì anh ấy vẫn trong sạch. Các cậu cả ngày như con gà cầm thẻ lệnh, một chút việc nhỏ còn làm không xong, còn phải học nhiều.
- Ừ, cảm ơn…
Kiều Báo Quốc thản nhiên nói một câu, đi nghỉ ngơi. Đương nhiên cũng hiểu Cố Khúc đang diễn.
Cố Khúc hơi nhẹ nhàng thở ra, lại thở dài, hai mắt nhìn xa xăm.
Không lâu sau, viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng có một lực lượng xe vũ trang, một đám lính súng vác vai, làm ông bảo vệ sợ đến mức thiếu chút nữa tè ra quần, cuống quýt gọi điện báo tình hình.
- Cái gì? Xe quân sự? là bộ đội, hoảng cái gì?
Viện trưởng viện kiểm sát Cố Khúc và phó viện trưởng viện kiểm sát Khúc Bạch Thu ăn điểm tâm sớm một chút.
- Không rõ ràng lắm, chỉ nói muốn gặp viện trưởng.
Bác bảo vệ nói.
- Tôi sẽ xuống,
Cố Khúc vẻ mặt khó coi, nhìn Khúc Bạch Thu một cái.
- Anh đi trước, hỏi xem bộ đội ở đâu tới làm gì, lạ thật, quân đội tới đây làm gì? Không phải việc quân sự bí mật chứ?
Khúc Bạch thu khá bực mình, tự nhủ rằng nhà họ Kiều không dám điều quân đội đến cướp người.
Việc này rốt cuộc là ai đã để lộ tin tức? Quân đội trong tay Kiều Hoành Sơn tư lệnh, mượn binh từ quân khu Việt Châu là có thể.
- Anh là Viện trưởng viện kiểm sát Cố?
Khổng Đông Vọng nhìn ông ta một cái, sắc mặt đáng sợ, đen như mực.
Đồng chí viện kiểm sát bình thường phá án cũng giống thế, cho nên không làm đồng chí Cố Khúc sợ.
Hắn nghiêm mặt, hừ nói:
- Là tôi, các anh ở đâu, vì sao đem quân đến làm đổ cửa viện kiểm sát? Có biết đây là viện kiểm sát, là cơ quan hành pháp của nhà nước không? Đó là hành vi trái pháp luật.
- Kiều Báo Quốc có ở trong đó không?
Khổng Đông Vọng lạnh lùng nói không thèm để ý.
- Anh là ai, hỏi cái này làm gì?
Cố Khúc trong lòng chợt lạnh, nhà họ Kiều đã tìm đến cửa. Hơn nữa, người này hình như một chút cũng không sợ mình, chắc là người có lai lịch.
- Lấy cho xem.
Người thư ký bên cạnh Khổng Đông Vọng lấy trong túi dự án một quyển giấy chứng nhận đưa cho Cố Khúc.
- Giám… Giám Đốc Khổng, ông muốn gì?
Cố Khúc nhận xong vừa nhìn xuống cơ thể lập tức cứng đờ. Người này không ngờ là Giám đốc an ninh quốc gia tỉnh, người như thế căn bản không thể trêu vào.
Vả lại không có việc lớn xảy ra người ta sao có thể lộ diện, đã lộ diện khẳng định là có chuyện lớn.
Có liên quan đến an toàn quốc gia Cố Khúc không dám chống lại, làm không tốt đem chính mình rơi vào xuống vực.
- Giao Kiều Báo Quốc ra đây. Y có chút việc liên quan đến an toàn quốc gia, việc này chúng tôi tiếp nhận.
Giám đốc Khổng lạnh lùng hừ nói.
- Là giám đốc Khổng à? Đến khi nào vậy, đến vì việc chung có phải không?
Lúc này đột nhiên truyền đến một giọng của người lớn tuổi.
Khổng Đông Vọng quay đầu thuận miệng nói:
- Là Kiểm sát trưởng Khúc, ông cũng ở đây. Rất tốt, hi vọng ông có thể nói với Kiểm sát trưởng Cố một chút, yêu cầu hắn phối hợp với an ninh quốc gia chúng tôi, giao Kiều Báo Quốc ra đây, chuyện các ông, An ninh quốc gia chúng tôi tiếp nhận.
- Giám đốc Khổng, ông nói gì tôi không hiểu?
Khúc Bạch Thu muốn đùa, rõ ràng không muốn giao người.
Bởi vì Khương Nhất Lâm không nói gì cũng chính là Chủ tịch tỉnh Uông không lên tiếng, tuy mình muốn giao Kiều Báo Quốc cũng khó, nhưng cấp trên không lên tiếng tuyệt đối không thể giao. Cho nên, ông ta giả ngu.
- Đúng vậy, tôi không hiểu ý của Giám đốc sở Khổng, Kiều Báo Quốc là ai, chỗ chúng tôi hình như không có người này.
Cố Khúc vừa nghe cũng kiên trì đến cùng. Cố ý nói với Vương Đông
- Phó kiểm sát trưởng Vương, bên trong có người tên là Kiều Báo Quốc. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Hẳn là không có, tôi lập tức kiểm tra.
Vương Đông tự mình đi kiểm tra, không lâu đã trở lại, lắc lắc đầu.
- Hừ, đây là cái gì?
Khổng Đông Vọng tức giận, thằng nhãi này không ngờ dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa mình, an ninh quốc gia để anh đùa như vậy sao? Đưa ra một mấy bức ảnh
Mấy người Cố Khúc đảo qua, lập tức mặt đỏ ừng. Bởi vì mặt trên ảnh là hình ảnh Kiều Báo Quốc đang bị thẩm vấn, địa điểm cũng rất rõ ràng, ngày tại Cục Công an thành phố Ngư Đồng. Hóa ra an ninh quốc gia đã bí mật điều tra, mà mình lại còn giả ngu.
- Ảnh này vừa mới chụp cách đây không lâu, mới mấy giờ trước. Muốn chúng tôi đem băng ghi âm điều tra ra để mọi người cùng nghe một chút.
Khổng Đồng Vọng lạnh lùng hừ nói.
- Không cần.
Cố Khúc khoát tay áo, ý nói các anh là an ninh quốc gia có cái gì không thể tìm, đến tôi nói chuyện với Tiểu Tam có bị các anh biết được hay không là điều khó nói. Tuy nhiên, an ninh quốc gia mặc kệ việc này, nến không chắc Trung Quốc có một đám cán bộ đen xuống ngựa.
- Phó kiểm sát trưởng Khúc, an ninh quốc gia là việc quan trọng nói như vậy ông sẽ không ngăn cản chứ?
Khổng Đông Vọng biết Cố Khúc làm chủ nơi này, nhưng ông ta cũng chỉ là con rối, còn phải hỏi chính chủ là Khúc Bạch Thu.
- Tôi xin chỉ thị của Viện trưởng Khương một chút.
Khúc Bạch Thu vẻ mặt khó coi, đi vào xin chỉ thị.
Khương Nhất Lâm nghe xong mặt cũng khó coi, gọi điện thoại cho Chủ tịch tỉnh.
- Nếu bọn họ chỉ cần Kiều Báo Quốc thì cho họ mang đi, Tô Hương Linh tạm thời thủ sắt, tốt nhất là lập tức rời đi, hơn nữa, nhanh chóng thẩm tra xử lý.
Một giọng nói lạnh lùng trên điện thoại.
Kiều Báo Quốc được xe quân đội đưa đi.
Tiền Sâm không thích hợp xuất hiện ở văn phòng Diệp Phàm. Nhưng thật ra Khổng Đông Vọng đến văn phòng Diệp Phàm. Tuy nhiên, Diệp Phàm lại đang họp ở Đảng ủy công an, Khổng Đông Vọng trực tiếp vào phòng họp.
Anh ta vẻ mặt uy nghiêm làm như toàn thể cảnh sát thành phố Ngư Đồng để cho Cố Khúc không để ý đến an ninh quốc gia, không phục tùng mệnh lệnh tổ chức. Hi vọng Diệp Phàm là Bí thư Đảng ủy quản lý vân vân. Tất nhiên Diệp Phàm cũng sắp xếp nhắc nhở Cố Khúc.
Diệp Phàm lúc này tỏ thái độ nghiêm túc xử lý chuyện này, bảo Phó Bí thư Đảng ủy công an Mã Bách Sinh trực tiếp thực hiện, vẻ mặt uy phong truyền mệnh lệnh, tạm thời cách chức Kiểm sát trưởng Cố để điều rta. Mã BÁch Sinh muốn bảo vệ Cố Khúc nhưng Khổng Đông Vọng lạnh lùng nhìn chăm chú cảm giác giống như bị theo dõi.
Anh ta sợ bị thù nếu an ninh quốc gia vận dụng thủ đoạn điều tra mình hoặc là nói mình gây trở ngại cho hoạt động của an ninh quốc gia thì thật không được. An ninh quốc gia không cán bộ nào dám trêu chọc đám người này, đó là tự rước phiền vào người.
Sau khi nhận được điện thoại Cố Khúc vẻ mặt ảm đạm, biết lần trước va chạm với Diệp Phàm, lần này Diệp Phàm cố ý mượn an ninh quốc gia để ra tay với mình.
Anh ta thầm than vận khí không tốt không ngờ bị Diệp Phàm bắt được nhược điểm, nếu anh ta biết việc này chính là do Diệp Phàm sắp đặt không biết có thổ huyết hay không? Bởi vì y nằm mơ cũng không dám nghĩ Diệp Phàm có thể chỉ huy giám đốc Sở an ninh quốc gia Khổng Đông Vọng.
Tuy nhiên, Kiểm sát trưởng Cố Khúc cũng là khó trả lời việc lần trước là có người giật dây, y cũng là bị ép, ngẫm nghĩ một chút, anh ta lấy điện thoại, đương nhiên là âm thầm hoạt động.
- Diệp Phàm, chị dâu em đâu?
Bệnh viện thứ nhất thành phố Ngư Đồng, Kiều Báo Quốc được đưa vào phòng kiểm tra sức khỏe toàn diện. Kiều Viên Viên đang ngồi ở ghế dài ngoài cửa gọi điện thoại. Bởi vì chị dâu tương lai của cô Tô Hương Linh hiện tại không biết ở đâu.
Việc này, Diệp Phàm đương nhiên biết, hắn đang cố ý làm khó dễ nhà họ Tô một chút. Muốn cho nhà họ Tô đến cầu mình một chút, để trả đùa gần đây nhà họ Tô bất kính với mình. Thứ hai cũng tiện tay tạo ra một ân tình.
Về sau cần Tô Thanh Vân ủng hộ ông ta sẽ ngại từ chối, ba là có thể làm cho nhà họ Tô và nhà họ Kiều nhìn mình có sức nặng hơn. Đừng tưởng rằng mình trẻ tuổi, giống như một quả hồng nhũn.
- Chị dâu của em, việc này anh không rõ lắm, không tìm ra chỗ.
Diệp Phàm đương nhiên là giả vờ.
- Vậy làm sao bây giờ, để anh trai em biết được sẽ lo lắng.
Kiều Viên Viên có chút nóng nảy. Chuyện chị dâu không giải quyết được cũng không thể.
- Anh sẽ cho người điều tra, đừng nóng vội.
Diệp Phàm cố ý an ủi nói.
- Có phải anh nói dối không, anh trai em anh có thể điều tra ra, chị dâu em anh không tìm ra? Đừng nghĩ giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo, năng lực của anh em biết rõ. Anh chắc chắn là cố ý làm vậy có đúng không?
Kiều Viên Viên nóng nảy, cáu. Cô nàng nói năng lực chính là nói đến thân phận của Diệp Phàm ở Tổ đặc nhiệm A.
Kiều Viên Viên không thể biết được mọi việc là do Giám đốc sở an ninh quốc gia Khổng Đông Vọng cố gắng muốn làm, còn tưởng là Diệp Phàm sử dụng thân phận bí mật Tổ đặc nhiệm A.
Khổng Đông Vọng trên thực tế là do Hội đồng nhân dân tỉnh bầu ra nhưng thực sự bằng không. Đây chỉ là bên ngoài, hội nghị thường vụ của hội đồng nhân dân tỉnh chỉ là ngụy trang.
Giống như Giám đốc Sở an ninh quốc gia là vị trí quan trọng có liên quan đến an toàn quốc gia. Quốc gia không thể không nắm trong tay.
Ý kiến của bộ an ninh quốc gia quan trọng nhất sau đến nhât vật số một của Tỉnh ủy. Chọn người là từ hai nơi đó đến hội nghị thường vụ của hội đồng nhân dân tỉnh có quyết định là được.
- Viên Viên, đừng cho rằng ai cũng biết đúng không? Nói thật, em cũng biết, anh kiêm phó soái tổ nòng cốt thứ tám của Tổ đặc nhiệm A. Nhưng dù sao cũng là phó, hơn nửa chỉ là bỏ đấy, phó soái đơn giản chỉ là chức suông thôi.
Cho nên, chuyện tổ đặc nhiệm A trốn còn không được, lại còn muốn theo chân bọn họ. Em cũng biết, chuyện của Tổ đặc nhiệm A đều là việc rất nguy hiểm.
Trước đây vài lần anh thiếu chút nữa chết, giống chận chiến ở đảo Rắn ưng kia, tình hình đáng sợ hơn nhiều, anh là nhặt mạng mang về, lần đó em cũng có tham gia tính nguy hiểm anh không nói hết được.
Cho nên, em chẳng lẽ muốn anh càng ngày càng lún sâu vào đó? Vả lại, Tổ nòng cốt thứ tám ở Báo Săn em cũng biết, là ở Thủy Châu của Nam Phúc, đây là Việt Đông, Tổ đặc nhiệm A người khác phụ trách, tổ nòng cốt thứ tám không quản lý được nơi này.
Em đừng tưởng rằng Tổ đặc nhiệm A bền chắc như thép, thật sự, Tổ đặc nhiệm A bên trong, cũng là một cơ quan thuộc chính phủ, một quân khu lớn, nhân sự bên trong phức tạp, vì lợi ích các tập đoàn cũng xếp người vào đó, không phải một người có thể nắm trong tay Tổ đặc nhiệm A.
Tôi ở Thủy Châu còn có một chút năng lực, ở đây ai biết tôi chức phó, hơn nữa chức phó không thể côn gkhai. Chẳng lẽ em mong anh cầm chức phó này đi cầu người ta giúp đỡ, về sau, liền khó rời tay.
Đương nhiên, nếu em muốn thế anh sẽ không do dự đi làm.
Diệp Phàm nói dối không ngượng mặt, nếu Trấn Đông Hải nghe được chắc phải thán phục. Hơn nữa, cậu ta lại sử dụng bài bi tình, tất nhiên là muốn đại tiểu thư Kiều thông cảm.
- Việc này…
Kiều Viên Viên trầm ngâm một hồi, thật sự tin. Bởi vì Diệp Phàm nói nửa thật nửa giả, người ngoài nghe có vẻ như thật.
Chợt, Kiều Viên Viên thở dài nói:
- Vậy để em nói với bác Tô một chút, để ông ấy nghĩ cách.
Ba ngày sau, Kiều Báo Quốc trở lại bệnh viện số 1 tỉnh điều trị. Thật ra cậu ta chỉ bị tát mấy cái, đá mấy cái, căn bản là không có việc gì, đương nhiên cũng phải giả vờ nằm vài ngày.
- Cậu nhóc này cũng có chút năng lực, không tồi.
Nhà họ Kiều ở Bắc Kinh, Kiều Viên Sơn cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống sô pha.
- Báo Quốc là người gặp họa có phúc ha ha ha.
Tư lệnh quân khu Lĩnh Nam Kiều Hoành Sơn ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc cũng tỏ ý tán thành.
- Ừ, cậu nhóc này dùng thủ đạo Càn Khôn Đại Na Địa ủy vừa đúng, việc này với Báo Quốc nên là học kinh nghiệm. Sao lại có thể vì Hương Linh tham ô 500 vạn của phòng Đôn Đốc tỉnh ủy. Bị Khương Nhất Lâm theo dõi, thiếu chút nữa tận diệt
Khương Nhất Lâm chắc cũng không nghĩ Báo Quốc là người nhà họ Kiều chúng ta cuối cùng đâm lao phải theo lao đi đến cuối.
Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm cũng không biết dùng cách nào, không ngờ có thể làm Giám đốc Sở an ninh quốc gia tỉnh Việt Đông Khổng Đông Vọng ra sức vì hắn. Cậu nhóc này hơi thần, đại ca, anh nói có đúng không?
Kiều Viễn Sơn nhìn đại ca Kiều Hoành Sơn hỏi.
-Ừ, Khương Nhất Lâm là do Uông Chính Tiền ở Việt Đông đề bạt, căn bản là người hầu của hắn. Trước kia mà nói, Triệu Xương Sơn chưa tới đây, Uông Chính Tiền khá mạnh, cứng rắn, với Bí thư tỉnh Lôi Đạo Toàn có chút trứng chọi đá.
Mà Bí thư Thành ủy Tô Thành Vân lúc đó cùng Uông Chính Tiền khá thân, trong hội nghị thường vụ, Tô Thanh Vân thường xuyên ủng hộ Uông Chính Tiền.
Tuy nhiên, Triệu Xương Sơn tới Việt Đông, giống như vận mệnh đã có sự thay đổi. Triệu Xương Sơn đương nhiên muốn tẩy bài một lần nắm chặt hội nghị thường vụ trong tay.
Khéo léo chính là Uông Chính Tiền cùng Tô Thành Vân hình như vì thế xảy ra xa cách. Hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt. Tô Thanh Sơn có vẻ muốn tách khỏi tập đoàn Uông Thị
Việc này chỉ sợ có bóng dáng của Triệu Xương Sơn. Uông Chính Tiền vì muốn chói chặt Tô Thanh Sơn, khuyên không được đương nhiên phát ra cảnh báo, cảnh báo không hiệu quả thì ra tay gõ ông ta.
Gõ không có hiệu quả nên mới dẫn đến sự việc hôm nay xảy ra.
Kiều Hoành Sơn ánh mắt hình như có thể nhìn thấu quan trường Việt Đông, không thiệt là ủy viên quân ủy. đại tư lệnh Lĩnh Nam. Một trong hai người cầm lái nhà họ Kiều.