- Diệp Phàm, ngồi lại đây uống vài ly đi?
Tô Bột Hậu dày mặt và cũng ngượng ngùng tiến lên mời, rồi nhìn cô con gái Tô Chi, Tô chi cũng không còn cách nào đành phải đi lên mời lại lần nữa.
- Ở đây, chẳng có ý nghĩa gì.
Lang Phá Thiên đột nhiên thốt lên một câu, lạnh lùng nhấc bộ dạng đi, căn bản là không còn muốn nể mặt nhà họ Tô gì nữa.
- Vị này quý tính đại danh là gì.
Đỗ Tử Nguyệt đột nhiên buột ra câu này, có chút hiếu kỳ, người Diệp Phàm này có lai lịch thế nào.
- Lang Phá Thiên.
Nét mặt Lang Phá Thiên không biểu lộ gì, nhìn Đỗ Tử Nguyệt cái lãng đạm nói.
- Lang Phá Thiên.
Đỗ Tử Nguyệt giống như phản xạ có điều kiện, sau khi nghe thấy tên này bèn đứng dậy, tâm tư thay đổi nhanh, đi ra duỗi tay ra cười nói:
- Các hạ không phải là Lang tiên sinh đoàn trưởng đoàn cảnh sát Trung ương chứ?
- Chỉ là một đoàn trưởng cỏn con thôi con thôi mà..
Lang Phá Thiên đáp lại, suýt chút nữa trượt chân ngã. Trưởng đoàn cảnh vệ trung ương chỉ là chức nhỏ, không dám so với Trưởng phòng, trưởng khoa ở đây, không thì không biết phải đào lỗ để cho đỡ xấu hổ.
Cao nhân như Đỗ Tử Nguyệt biết rõ ràng kiểu thế này.
Về phần Phó Trương Ba và Tô Bột Hậu ngồi không yên, nhanh chóng đi lên phía trước, nét mặt xấu hổ cười, nét mặt đó còn khó coi hơn cả khi khóc, Phó Trương Ba đưa tay ram nhiệt tình chào hỏi:
- Không ngờ Đoàn trưởng Lang đại giá quan lâm, thật là có mắt như mù, xin thứ tội.
Những người này, mặc dù không phải là biết rõ thân phận của Lang Phá Thiên, nhưng cũng đã nghe qua chức danh Đoàn trưởng đoàn cảnh vệ Trung ương.
Cục cảnh vệ trung ương là tên gọi tắt của Cục cảnh vệ trung ương đảng cộng sản, thuộc quyền của văn phòng Trung Ương Đảng cộng sản Trung Quốc. Tiền thân là bộ đội 8341 quan giải phóng nhân dân Trung Quốc. Cục cảnh vệ Trung ương còn được gọi là Cục cảnh vệ Bộ tổng tham mưu, tuy nhiên Bộ tổng tham mưu chỉ là danh nghĩa. Thuộc biên chế quân giải phóng, cấp bậc Phó tá quân khu, không thiêt lập cơ quan tại địa phương.
Cục cảnh vệ Trung ương chủ yếu chịu trách nhiệm an toàn cho lãnh đạo Đảng trung ương, lãnh đạo Quốc vụ viện, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc và quân ủy trung ương, đống thời cũng chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Ủy viên Bộ chính trị ở Trung Nam Hải và các lãnh đạo quốc gia, nước ngoài người ta gọi là "vệ sĩ Trung Nam Hải", và cũng có người gọi là Quân ngự lâm thủ đô.
Hơn nữa, các nguyên thủ quốc gia và Thủ tướng chính phủ sang thăm Trung Quốc ngoài vệ sĩ nước ngoài ra Cục cảnh vệ Trung ương cũng chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho đoàn sang thăm.
Từ xưa đến nay, Cục cảnh vệ Trung ương ở Bộ công an được gắn với danh nghĩa "Cục 9 Bộ công an", thuộc vào đơn vị cấp chính quân. Cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương kiêm cả chức Phó bộ trưởng thứ nhất Bộ công an. Nhưng Bộ công an không có bất cứ quyền chỉ húy hay quản lý Cục cảnh vệ. Từ sau năm 1995, cấp bậc của Cục cảnh vệ trung ương được tăng lên cấp Phó đại quân khu, đơn vị cấp dưới được tăng lên cấp chính quân.
Đối tượng phụ trách của Cục 9 Bộ Bộ công an và đội cảnh vệ Trung ương không giống nhau. Cụ thể là đội cảnh vệ Trung ương có chút giống như bộ đội săn báo, phụ trách sự an toàn của lãnh đạo cấp quốc gia, còn Cục 9 bộ công an chỉ gọi là quân đội thông thường, chịu trách nhiệm phụ trách người ở tầng lớp thấp hơn. Đương nhiên đối với người bình thường mà nói cũng là không thể với tới bởi vì những vị lãnh đạo đó cũng là quan chức cấp cao cả.
Mà Lang Phá Thiên lại là Đoàn trưởng đoàn cảnh vệ trung ương, có quân hàm thiếu tướng, đơn vị của anh ta cũng là đơn vị cấp chính quân, dưới quyền có 8 đại đội, trong đại đội có 6 tiểu đội. Nhưng vì Lang Phá Thiên còn quá trẻ, mới gần 36 tuổi nên chính phủ chỉ để ở cấp Chính sở, không thể để lên cấp Thứ trưởng được.
Đương nhiên, những người ngồi ở đây đều mơ hồ về việc này, chỉ có cảm giác thần bí, còn cho rằng Lang Phá Thiên là cán bộ cấp Thứ trưởng, nên rất kinh ngạc. Vì Lang Phá Thiên còn rất trẻ, việc này cũng là quá nghịc thiên rồi.
- Không dám nhận, nay tôi chỉ theo anh Diệp đến Phổ hải này du lịch thôi.
Lang Phá Thiên cũng không biết có nể mặt không cười nói với Phó Trương Ba, và cũng không bắt tay với ông ta.
Anh ta nói ra câu này khiến mọi người lại một phen hoảng hồn. Cái gì mà "theo", Diệp Phàm cũng đâu phải lãnh đạo Trung Ương mà phải cần anh đi theo. Người có thể khiến Lang Phá Thiên "đi theo" ít nhất cũng phải là lạnh đạo cấp Thứ trưởng.
Càng kinh ngạc là Lang Phá Thiên như người tùy tùng của Diệp Phàm, việc này có gì kỳ lạ. Chỉ có thể hiểu theo nghĩa quan hệ hai người họ là quan hệ anh em mà thôi.
- Diệp tiên sinh, rất hân hạnh được gặp anh. Tôi là Đỗ Tử Nguyệt.
Đỗ Tử Nguyệt rất nhiệt tình bắt tay Diệp Phàm.
Diệp Phàm biết rằng hắn ta chỉ là nể mặt Lang Phá Thiên, cũng không so đo gì cả, cười nói:
- Đại danh Hội trưởng Đỗ tôi nghe như sét đánh bên tai, đến Phổ Hải mà không biết danh tiếng Hội trưởng Đỗ thì thật là tiếc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Còn về phần Mai Ảnh Hùng, trong lòng thầm khen mình đã nhìn đúng người. Không ngờ người bên cạnh Diệp Phàm còn có thân thế cao hơn, không kinh ngạc không được.
Hắn ta không khỏi liếc Trương Hùng một cái, không biết vị huynh đệ kia có lai lịch như thế nào, đi cùng Lang Phá Thiên và Diệp Phàm thì cũng không phải là người bình thường, Chu Khải đến lúc này cũng đã phục rồi.
- Quá khen rồi.
Đỗ Tử Nguyệt thản nhiên nói, có chút tự đắc, nhìn Diệp Phàm rồi đưa ra lời mời:
- Hay là thế này, tôi lên lầu cao nhất đặt một phòng đặc biệt có thể quan sát cảnh sắc toàn thành phố Phổ Hải, chúng ta lên đó uống chén trà có được không? Các vị đến đây đều là khách, tôi là người Phổ Hải đương nhiên phải là người chủ nhiệt tình rồi đúng không?
Đỗ Tử Nguyệt biết Diệp Phàm và Lang Phá Thiên không muốn thấy Phó Trường Ba nên đổi cách nói, và cũng muốn trực tiếp tiếp xúc với Lang Phá Thiên, còn về phần Diệp Phàm chỉ là vì Lang Phá Thiên tôn kính anh ta nên mới nói theo thôi.
Diệp Phàm đương nhiên hiểu được điều này, hơn nữa hắn cũng muốn biết về Đỗ Tử Nguyệt, trước hết thăm dò chút đã sau sẽ làm việc, rồi nhìn Lang Phá Thiên nói:
- Anh Lang, thấy thế nào?
- Anh quyết định là được, không quyết định thì tôi sẽ chuyển sang tiếp anh đi du lịch Phổ hải, cơ hội này cũng khó được mời, vì thế tất cả hành động tôi đều nghe chỉ huy, ha ha.
Lang Phá Thiên lộ vẻ rón rén, bỡn cợt.
Tuy nhiên, chơi trò bỡn cợt này khiến Đỗ Tử Nguyệt và mọi người lại càng coi trọng Diệp Phàm. Loại người như Lang Phá Thiên rất kiêu ngạo sao lại có thể hạ thấp mình vì một tên tầm thường vậy?
- Vậy được, việc này giao cho Giám đốc Mai sắp xếp vậy.
Diệp Phàm gật đầu, việc mời khách không phải để Đỗ Tử Nguyệt đi làm. Mai Ảnh Hùng tự nhiên đi lo sắp xếp.
Một đoàn người đi lên tầng trên cùng.
Còn bữa tiệc sinh nhật nhà họ Tô tự nhiên không còn chút hấp dẫn nào. Hơn nữa, mấy cán bộ cấp tỉnh ở mấy bàn đó đều kiếm cớ về trước.
Chỉ là sợ khiến đám người Diệp Phàm không vui, ngay ý kiến của công tử Phó bí thư thành ủy Chu Ngư Lâm đã có uy thế rồi, cần phải chú ý thêm, tránh cho không gặp thêm phiền phức.
Về phần Phó Trương Ba và Tô Bột Hậu, lại ngồi lại như mất hồn, muốn lên tầng trên nhưng người ta lại không mời mình, cũng không thể dày mặt mà đi lên được.
Nhưng bà Trịnh Y Mai sớm đã rỉ tai cô con gái hỏi dò về thân phận Diệp Phàm, tuy nhiên rất tiếc, Tô Chi hoàn toàn không biết gì về Diệp Phàm.
Trịnh Y Mai lúc này lại cao hứng, nếu như con gái và Diệp Phàm thực sự là có quan hệ nam nữ, thì phải nhanh chóng thúc đẩy tiến triển mới được, cón về Phó Vĩ, sớm phải gác cô sang một bên. Đây gọi là xu lợi tránh hại, là bản năng của con người, không thể trách gì được.
Thực ra Tô Bột Hậu cũng có suy nghĩ giống vợ mình. Cười nói:
- Tô Chi, Diệp Phàm đang ở bên trên, sao con không lên trên lầu cùng anh ta? Đều là khách từ xa đến, chúng ta không thể để người ta nói người Phổ Hải không lịch sự, ha ha.
- Lão thất phu, không cảm thấy nhục nhã sao…
Đột nhiên trong lòng chua ngoa, thầm mắng Tô Bột Hậu. Người này không phải là Phó Vĩ thì còn là ai được nữa?
Về phần cha hắn ta Phó Trương Ba, khuôn mặt trầm lắng ngồi xuống, trong lòng không yên, uống chút rượu vang, rượu có vị gì cũng không nhận ra được.
Suy nghĩ một hồi rồi cho gọi con trai Phó Vĩ lại, có thể là muốn hỏi lai lịch của Diệp Phàm, còn hỏi xem con trai có làm gì đắc tội với người ta không.
Tuy nhiên, sau khi nghe Phó Vĩ nói xong, trong lòng Phó Trương Ba có chút mát lạnh, luôn muốn tìm ra cớ để đi lên lầu trên, muốn hòa dịu quan hệ hai bên.
Bằng không, so đo với Diệp Phàm, nhà họ Phó không phải là đối thủ. Phó Trường Ba là cán bộ gài đời, đương nhiên không muốn sự việc như này xảy ra.
Còn về phần của con trai và Tô Chi, lúc này một chút biện pháp cũng không có, nhưng Tô Chi trước mắt lại là vị cứu tinh, ông ta hy vọng Tô Chi nhanh đi tìm Diệp Phàm nếu không người ta tính toán với con trai Phó Vĩ thì thật là đau đầu.
Chỉ là đàn bà thôi mà, tìm đâu chả có, đối với loại cán bộ như Phó Trường Ba thì đi đâu cũng có đàn bà…
Phòng trên mang không khí xa hoa, ba mặt đều là kính thủy tinh, tầm nhìn rộng có thể vừa dùng bữa vừa thưởng thức cảnh sắc Phổ Hải, đây là một loại thưởng thức rất đặc biệt.
Không lâu sau, Mai Phán Nhi, Mai Thiên Kiệt và Mai Diệc Thu cũng đến. Lần này mấy người nhà họ Mai đều đến Phổ Hải không biết là có chuyện gì không, Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ.
- Thật không ngờ, Bí Thư Diệp còn trẻ thế mà đã có thể lên cấp Phó Sở rồi.
Đỗ Tử Nguyệt lộ rõ vẻ thản nhiên cười nói.
Thực ra là muốn thăm dò Diệp Phàm, anh ta có vẻ hiếu kỳ. Với những người có tiềm năng làm lãnh đạo cao cấp, Đỗ Tử Nguyệt luôn theo dõi, không thể không tiết lộ con mắt có khả năng dự đoán tương lai của Đỗ Tử Nguyệt rất độc.
- Sư phụ, sư phụ lại thăng chức rồi?
Mai Thiên Kiệt không kìm nổi, bèn thốt lên một câu.
- Sư Phụ?
Đỗ Tử Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, rồi nhìn lại Mai Thiên Kiệt.
- Hồi nhỏ tôi cũng luyện chút võ…
Diệp Phàm không giấu diếm, vì sớm muộn gì Đỗ Tử Nguyệt cũng sẽ biết về hắn ta, nên giấu diếm cũng chẳng ích gì.
- Ồ, không ngờ Bí thư Diệp còn là một cao thủ.
Đỗ Tử Nguyệt uống một ly rượu vang, cười nói. Và cũng không quan tâm Diệp Phàm luyện võ ở mức độ nào, cảm thấy đơn giản chỉ là chút kỹ năng mà thôi.
- Cao thủ, vẫn chưa đạt được đến mức độ đó.
Diệp Phàm nhẹ cười, lắc đầu.