Hai người vội vàng đi.
- Chị Mai, tôi cần chị giúp.
Diệp Phàm gọi điện thoại cho Mai Phán Nhi.
- Giúp gì vậy? Cậu ở Ngư Đồng, tôi ở Thủy Châu, muốn giúp cũng chẳng được.
Mai Phán Nhi nói như châm biếm.
- Công ty truyền thông Giang Nam chắc cũng rất có thế lực ở Việt Đông phải không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đúng vậy, công ty Giang Nam không chỉ giới hạn trong phạm vi Giang Nam mà ảnh hưởng ở phía Nam cũng rất lớn.
Mai Phán Nhi trở nên đắc ý, trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Rốt cuộc cậu muốn làm gì, lại định bảo tôi tuyên truyền miễn phí hả, lần này không được, lần trước đã giúp cậu rồi, lần này phải thu phí.
- Thu phí, được thôi. Đến lúc đó tôi đi cày, gieo thêm ít hạt chỗ chị là được.
Diệp Phàm cười nói.
- Đáng ghét.
Mai Phán Nhi mắng một câu, mặt đỏ lên, hơn nữa, nghĩ đến sự mạnh mẽ của Diệp Phàm, đột nhiên lại nóng bừng người lên. Xem ra nữ cũng giống nam mà thôi.
- Cục chúng tôi bây giờ đang...
Diệp Phàm nói ra một lượt.
- Cậu định làm cho Hà Trấn Nam xem phải không, nhưng cái chị An Lôi kia có phải rất xinh đẹp, cậu muốn ép chị ta phải ngả vào lòng cậu phải không?
Mai Phán Nhi cố ý hừ nói.
- Cũng chẳng phải xinh đẹp lắm, bình thường thôi, hơn nữa tôi cũng nào dám có tâm tư đó, chị chẳng phải sẽ xé xác tôi ra sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Nhìn cái bộ dạng đấy, tôi có thể làm gì được cậu chứ, lần nào cũng là cậu làm tôi đấy chứ, hừ.
Mai Phán Nhi buột miệng nói ra, nói xong mới cảm thấy không được thích hợp lắm, nhưng cũng rút lại được nữa, lập tức thay đổi chủ đề.
- Vậy được, tôi lập tức bố trí mấy người xuống, đảm bảo ngày mai sẽ có phóng viên xuống phỏng vấn tại hiện trường, hơn nữa, cậu muốn tin này sáng mai lên báo hả?
- Đương nhiên, sáng sớm mai tôi hi vọng có thể đăng trên tờ báo nào có sức ảnh hưởng một chút để tuyên truyền, chưa biết chừng người đến sẽ còn đông thêm, tượng của tôi cũng sẽ bán có giá hơn.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Quỷ mới tin được cậu.
Mai Phán Nhi cười hi hi.
- Không tin thì thôi.
Diệp Phàm nói.
- Báo đô thị Châu Giang thế nào?
Mai Phán Nhi cười nói.
- Quyết định như vậy đi. Nếu báo tỉnh Việt Đông mà chịu đăng thì sức ảnh hưởng sẽ còn lớn hơn nữa.
- Cái này có chút khó khăn, nhưng...
Mai Phán Nhi cố ý trêu Diệp Phàm.
- Tôi biết chị lại nói điều kiện rồi, nói đi, ai bảo tôi xui xẻo rơi vào tay chị chứ.
Diệp Phàm vẻ mặt khổ sở hừ nói.
- Được, mụ An Lôi đó cũng thật chẳng ra gì, phải dạy cho mụ ta một trận mới được, nhưng như vậy cậu sẽ đắc tội lớn với Hà Trấn Nam, sau này ở Ngư Đồng mà không được sự ủng hộ của Hà Trấn Nam thì sẽ không dễ sống đâu, ha ha ha...
Mai Phán Nhi sung sướng trước sự đau khổ của Diệp Phàm.
- Chồng chị xui xẻo mà chị còn cười tươi như vậy được sao, muốn ăn đòn à?
Diệp Phàm châm chọc.
- Hừ, ai là vợ cậu.
Mai Phán Nhi hừ nói.
- Vậy thì là vợ bé vậy, ha ha...
Diệp Phàm lại cười nói.
- Nhớ kỹ, lần này cậu nợ tôi, sau này việc đề bạt Diệc Thu giao cho cậu. Nghe nói cậu có nhiều mối quan hệ trong quân đội lắm.
Mai Phán Nhi cuối cùng cũng để lộ mục đích của mình ra.
- Được.
Diệp Phàm cười gác điện thoại.
- Ha ha, em An, em đã khiến Bí thư Diệp Phàm của chúng ta tức thổ huyết rồi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Phó bí thư Ủy ban chính trị pháp luật Mã Bách Sinh cười lớn.
- Thì đã sao, mấy người có biết hắn ta uy hiếp tôi thế nào không?
An Lôi tức giận nói.
- Uy hiếp cô, thật sao?
Phó cục trưởng cục công an thành phố đã bị Diệp Phàm khai trừ, Từ Lâm vẻ mặt kinh ngạc, đương nhiên là đang muốn kích động An Lôi đối kháng mạnh hơn nữa với Diệp Phàm.
- Lại còn không hay sao, người ta là công an, lại còn cười hì hì đập ghế của tôi nói: Cục trưởng An, cái ghế của cô phải ngồi cho vững. Ý gì chứ, các anh còn không rõ hay sao?
An Lôi vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Vậy cô trả lời thế nào? Lẽ nào sợ rồi?
Từ Lâm cố ý hỏi.
- Sợ hắn, hắn là cái thá gì? Lúc đó tôi hừ nói, cái ghế của tôi rất vững, chẳng có thằng nào mù mà đụng vào đấy cả. Ha ha ha...
An Lôi cười lớn, liếc Từ Lâm một cái, nói:
- Nghe nói hai người bị Diệp Phàm trước mặt mọi người khai trừ rồi à, ôi, sau này chẳng có chỗ nào mà đi rồi.
- Em An, định cười chúng tôi sao? Khai trừ, tên Diệp Phàm đó vẫn chưa ghê gớm đến mức đó được. Tôi sẽ bắt hắn phải khóc lóc đến xin tôi quay về.
Lâm Từ lập tức trả đũa.
- Chỉ giỏi nói mồm thì có tác dụng gì chứ.
An Lôi hừ nói.
- Đừng sợ Từ Lâm, cậu và Chung Nhất Lâm mà không có cách nào nữa thì chuyển sang Ủy ban chính trị pháp luật đi, để tôi xem tên họ Diệp đó có thể làm gì được các cậu.
Mã Bách Sinh đột nhiên cao hứng, cứ như thể hắn ta là Hà Trấn Nam.
- Đến Ủy ban chính trị pháp luật, không đi, tôi muốn xem xem, tên họ Diệp làm gì được chúng tôi.
Từ Lâm hừ nói, vẻ mặt đanh lại.
Chung Nhất Lâm không nói gì, thầm nghĩ anh có chỗ dựa đương nhiên không sợ, tôi có thể so sánh với anh được hay sao?
- An Lôi, đòn lần này của cô cũng thật là hiểm, kinh phí của Cục công an thành phố bị cô giữ lại mấy tháng, có lẽ sẽ loạn hết cả lên. Diệp Phàm lớn tiếng nói nửa năm phá án, không có kinh phí thì phá án thế nào, e rằng đến lúc đó xe cảnh sát cũng phải lấy trâu ra lôi đi.
Mã Bách Sinh cười nói.
- Cho vào xưởng đúc thép cũng chẳng sao, ha ha ha.
An Lôi cười đáp, ngực không ngừng rung lên, khiến Mã Bách Sinh không khỏi thầm nuốt nước bọt, thầm nghĩ mụ đàn bà này ngày càng dâm đãng, nhưng đây là hàng chuyên dụng của Hà Trấn Nam, người khác chỉ có thể thầm nuốt nước bọt mà thôi.
- Bí thư Hà có ý gì?
Mã Bách Sinh cười hỏi.
- Bí thư Hà rất thông cảm với Cục tài chính, nói là Cục tài chính cũng có khó khăn, bảo đồng chí Diệp Phàm khắc phục một chút, chẳng phải chỉ có một hai tháng hay sao? Hơn nữa Bí thư Hà còn lấy 100 nghìn từ Quỹ Bí thư ra rót cho Cục công an, nhưng tên họ Diệp đó không ngờ còn không chịu lấy.
An Lôi hừ nói.
- Người ta chê ít, mẹ kiếp, không ngờ còn không nể mặt cả Bí thư Hà.
Từ Lôi hừ nói, ánh mắt cố ý dừng lại trên ngực An Lôi. An Lôi đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của mấy gã này, lại còn cố ý ưỡn ưỡn ngực, khiến bộ ngực càng có vẻ to hơn.
- Phó chủ tịch Chu, hồi còn ở Nam Phúc tôi đã nghe Bí thư Đoàn nói về ông, nói ông là một cán bộ tài năng. Ha ha.
Diệp Phàm ngồi trên ghế sô pha cười nói, vừa rồi đã xách hai chai rượu đi đến Chu gia.
- Ha ha, đều do anh Đoàn nói linh tinh mà thôi, tôi già rồi, sao có thể so với các cậu được.
Chu Ngọc Minh mỉm cười nói, liếc Diệp Phàm một cái, biết hôm nay hắn ăn phải cục tức, chắc là đang tìm cách liên lạc với mình, muốn gây chút phiền phức cho Hà Trấn Nam trên cuộc họp thường vụ.
- Nghe nói Chu Văn công tác ở thành phố Việt Châu, dù sao cũng là tỉnh lỵ, rất tốt.
Diệp Phàm cố ý khen, liếc Chu Văn ở bên cạnh một cái. Chiêu này là do Đoàn Hải Thiên mách cho, nói là con trai cả của Chu Ngọc Minh tên là Chu Văn, tốt nghiệp cao đẳng cảnh sát Việt Châu đã hai năm rồi. Cậu ta muốn ở lại Việt Châu, nhưng Chu Ngọc Minh lại chẳng có chỗ dựa nào ở đấy, Sở công an tỉnh chẳng thèm nể nang gì ông ta. Hơn nữa, Chu Văn tốt nghiệp cao đẳng cảnh sát, văn bằng cũng chẳng có gì đặc biệt, lại chẳng có tài năng gì lớn, Chu Ngọc Minh đã cố gắng hết sức mà vẫn chưa ăn thua. Chu Văn tuy đã ở lại Việt Châu nhưng lại bị nhét vào một khu ngoại ô, cách trung tâm thành phố hơn một giờ đi xe. Hai năm rồi, Chu Văn vẫn chỉ là nhân viên quèn, bạn gái lại làm việc trong thành phố, đòi Chu Văn phải nghĩ cách chuyển về Sở, nhưng Chu Ngọc Minh đã nghĩ nát óc mà vẫn không được như ý. Nghe nói bạn gái Chu Văn đã ra thông điệp cuối cùng, nếu vẫn không chuyển về thành phố thì sẽ chia tay. Nhưng bạn gái Chu Văn yêu cầu quá cao, không nhưng đòi quay về thành phố, còn yêu cầu phải lên được chức Đội phó, điều này quả thực quá khó.
- Ôi!
Chu Ngọc Minh liếc Chu Văn một cái, có chút bất lực, biết là Diệp Phàm nói đến chuyện này thì đã sớm hỏi thăm cặn kẽ rồi, nên cũng không giấu giếm gì nữa, nói:
- Chỗ tốt gì chứ, đúng là ở Việt Châu thật, nhưng là ở ngoại ô, làm hai năm mà vẫn là nhân viên quèn, chẳng có chức vụ gì cả. Ở Việt Châu tôi cũng chẳng làm gì được, đừng thấy tôi ở Ngư Đồng cũng có chút tiếng nói, nhưng vào đến Việt Châu thì chẳng ai thèm để ý.
Tiếng nói con khỉ gì, ông tuy là Phó chủ tịch thường vụ nhưng toàn quản lý mấy đơn vị rác rưởi, Diệp Phàm cười thầm, vỗ vai Chu Văn, nói:
- Thế nào Chu Văn, cố gắng lên, lãnh đạo không thích những người mềm yếu đâu.
- Bí thư Diệp, biết làm thế nào chứ. Có người thích Giang Linh, nên cố tình chèn ép tôi. Vốn dĩ có hai lần có cơ hội đề bạt, năm ngoái, tôi đích thân bắt được một tên tội phạm bỏ trốn, được huân chương quân công hạng hai, cái thứ đó có lúc như báu vật, có lúc lại như rác rưởi.
Chu Văn vẻ mặt chua chát.
- Giang Linh chắc là bạn gái cậu hả? Ai thích cô ấy, nói nghe xem nào?
Diệp Phàm giả bộ thản nhiên hỏi.
- Tên con trai khốn kiếp của lão Đinh ở Phòng nhân sự Cục công an thành phố, mẹ kiếp.
Chu Văn không kìm được nói tục một câu.
- Gã đó tên là Đinh Hỷ Căn, là Trưởng phòng nhân sự công an thành phố Việt Châu.
Tay này có con trai tên là Đinh Phong, mở một công ty ma gọi là "công ty Sơn Thủy", lấy cái danh của bố hắn đi làm mấy trò cò mồi không mất tiền.
Có lần Giang Linh đến tìm Chu Văn, bị Đinh Phong nhìn thấy, liền bám lấy. Giang Linh rất ghét tên này, nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Nếu Chu Văn mà chuyển về Cục thành phố, hai người tổ chức xong thì có lẽ Đinh Phong sẽ không bám lấy nữa. Còn Đinh Hỷ Căn thì vẫn luôn ra tay chèn ép Chu Văn, lão còn ở đó thì Chu Văn đừng mở được đề bạt gì cả, càng không thể nào chuyển về Cục thành phố được.
Chu Ngọc Minh cũng có chút tức giận.
- Một tên trưởng phòng, Phó Chủ tịch Chu còn là cán bộ cấp Sở cơ mà
Diệp Phàm có chút không hiểu.
- Nếu chỉ có lão thì tôi cũng xử lý được, nhưng phiền phức là Phó giám đốc Sở công an tỉnh Tôn Tuấn Đồng lại là thân thích của lão, hình như còn rất thân nữa.
Mấy trưởng phòng trên tỉnh căn bản không dám nhận việc phiền phức này. Mấy Phó giám đốc sở còn lại tôi cũng đã đi tìm một vị, nhưng ông ta cũng không muốn vì Chu Văn mà đối đầu với Tôn Tuấn Đồng.
Lên cao hơn thì tôi không liên hệ được, người ta căn bản không gặp tôi, cũng chẳng có cách nào cả. Tôi cũng đã khuyên Chu Văn rồi, chuyển cả Giang Linh về Ngư Đồng là xong, nhưng nó không chịu. Hơn nữa, Giang Linh cũng không chịu về Ngư Đồng.
Chu Ngọc Minh vẻ mặt buồn rầu nói.