- Sao các cô không giúp?
Trần Lôi liếc mắt nhìn hai chị em bất lương một cái, hừ nói.
- Giúp thế nào, đây là cô phải thành tâm cảm tạ Diệp Phàm, người ta không bảo cô lấy thân báo đáp coi như là không tồi rồi, chỉ vài chén rượu, có chị em chúng tôi ở đó, chẳng lẽ Diệp Phàm còn có thể ăn thịt cô sao, ha ha...
Thái Hồng Ngẫu sắc mặt ửng đỏ, cười không ngừng.
- Được, Hồng Ngẫu, nhớ kỹ lời hôm nay nói, về sau cô sẽ phải khóc.
Trần Lôi cắn răng một cái, bưng ly rượu lên uống.
Trần Lôi bởi vì đảm nhiệm vai trò chủ nhiệm ở Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu, cho nên, chuyện tiếp đãi là công việc của cô, vì thế nên tửu lượng cũng không nhỏ. Một chai hồng rượu cho xuống bụng, mặt hồng như quả dâu tây, có chút loạng choạng ngồi xuống sô pha.
- Diệp Phàm, cho Trần Lôi mượn bờ vai một chút đi?
Thái Hồng Ngẫu không khỏi phân trần, đỡ Trần Lôi tới cạnh Diệp Phàm, thân hình cô loạng xoạng, dựa sát vào người Diệp Phàm. Thấy Thái Hồng Ngẫu bỏ tay ra, Diệp Phàm đành phải giơ tay ra đỡ cô.
- Ha hả, Trần Lôi, sắc mặt cô so với tân nương không khác nhau bao nhiêu.
Diệp Phàm cười nói, ra hiệu cho Ôn Bảo Linh trợ giúp, nhưng Ôn Bảo Linh không thấy, Diệp Phàm đành phải ôm Trần Lôi vào người.
Không lâu sau, Chu Trường Phong tới, có người ngoài đến Thái Hồng Ngẫu liền khẩn trương kéo Trần Lôi vào người mình.
- Cục trưởng Diệp, xin chào.
Chu Trường Phong cười đưa tay ra bắt.
- Em họ, Cục trưởng Diệp là người thành tín. Chị quen biết lúc ở Mặc Hương chỗ Lâm Tuyền, huyện Ngư Dương, anh ta rất chiếu cố công ty Thiên Lạc.
Sau khi đến Đức Bình, đã dành cho công ty Thiên Lạc của chúng ta một công trình trị giá hơn hai mươi triệu. Đừng tưởng rằng Cục trưởng Diệp có nhận chút lộc từ công ty Thiên Lạc chúng ta, thật ra thì cái gì cũng không lấy, hắn là một lãnh đạo chính trực. Hiện giờ là lãnh đạo của em họ, về sau em nên phối hợp nhiều hơn với Cục trưởng Diệp khi khai triển công tác. Bằng không, chị sẽ tìm em họ tính sổ đấy.
Ôn Bảo Linh lên tiếng đầu tiên, vừa nói vừa mỉm cười, nhưng nói rất đứng đắn, không giống đang nói giỡn.
- Tôi cũng không nghĩ tới rằng anh là em họ của tổng giám đốc Ôn, ngồi đi.
Diệp Phàm thân thiết cười nói, có thể tìm được một đồng minh để tâm tình thật không tồi.
- Cảm ơn, đại danh của Cục trưởng Diệp nghe như sấm bên tai, quốc lộ Thiên Tường, một công trình lớn mà chúng tôi đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Nghe nói Cục trưởng Diệp còn được đích thân Phó thủ tướng Yến tiếp đón, họ Chu tôi khâm phục vô cùng.
Chu Trường Phong hơi câu nệ, nhìn chị họ liếc mắt một cái, cười nói:
- Chị họ, em nào dám không nghe lời của chị. Bằng không, mũ quan của em bay đi mất biết đến chỗ nào để nhặt lại.
- Phó thủ tướng Yến?
Đến Thái Hồng Ngẫu có chút giật mình, nhìn chằm chằm Diệp Phàm giống như có được chứng thật tốt vậy.
Trần Lôi say là ngà giờ cũng tỉnh táo hơn, một đôi mắt nhìn khắp trên người Diệp Phàm, không biết đang suy nghĩ gì.
- Ha ha, lúc ấy Phó Thủ tướng Yến Vân chủ yếu muốn nghe tôi trình bày cái nhìn của mình về quốc lộ Thiên Tường, cho nên đến cùng lãnh đạo của bộ Giao thông. Đều là vì công tác cả, không thể nói là tự mình tới tiếp kiến.
Diệp Phàm miêu tả sơ lược, tuy vô cùng khiêm tốn. Nhưng những người trong phòng riêng này đâu phải là đầu đất, ai nghe cũng hiểu.
- Ôi... Thật sự rất hâm mộ, đừng nói là Phó Thủ tướng, chỉ Phó chủ tịch tỉnh thôi đến hiện tại tôi cũng chưa được bắt tay của bọn họ nữa là. Bạn học cũ, anh bạn thật sự đáng để kiêu ngạo, anh cũng là Thanh niên ưu tú thế kỷ đáng kiêu ngạo của khóa học của chúng ta, hoàn toàn xứng đáng là trưởng lớp, Thái Hồng Ngẫu tôi rất ít khi khâm phục ai đó, lần này, thật khâm phục.
Thái Hồng Ngẫu không hề keo kiệt, khích lệ nói.
- Hồng Ngẫu, tự phạt ba chén, câu cô vừa nói sai rồi.
Diệp Phàm âm trầm sâm cười nói.
- Không đúng, lời tôi nói chính xác đó chứ, nói không ra cái sai nên anh bị phạt ngược lại, uống sáu chén, hừ hừ.
Thái Hồng Ngẫu nhất thời có chút đắc ý, bắt được lỗi của Diệp Phàm trong lời nói, nên cắn chặt không buông.
- Nếu nói ra thì sao?
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Thái Hồng Ngẫu tôi uống sáu chén.
Thái Hồng Ngẫu tâm tư thay đổi rất nhanh, thấy mình tuyệt đối sẽ thắng chắc.
- Tất cả mọi người sẽ là nhân chứng, được, Hồng Ngẫu, ngẫm lại xem ngày đó khi ở Bát Bảo các gần trường Đảng cô nhìn thấy ai. Hình như có bắt tay nữa, đừng chơi xấu là được.
Gian kế của Diệp Phàm đã thực hiện được, tay rót sẵn sáu chén hồng rượu, nhìn chằm chằm Thái Hồng Ngẫu.
- Hồng Ngẫu, rốt cuộc chuyện có thật hay không, vị quan lớn nào ở tỉnh bắt tay với cô thế?
Ánh mắt của Trần Lôi mù mờ hỏi. Ôn Bảo Linh và Chu Trường Phong đương nhiên cũng dựng hai lỗ tai lên nghe, vì có liên quan đến quan lớn ở tỉnh nên tất cả mọi người đều có hứng thú.
- Hừ chú Tề của Tiểu Diệp Tử, tôi uống.
Thái Hồng Ngẫu cảm thấy có chút mất mặt, có chút dỗi cầm lấy chén rượu đưa lên miệng uống. Đem tên của Diệp Phàm kêu như kêu thái giám Tiểu Diệp Tử.
- Chú Tề, chú Tề của Diệp Phàm là ai?
Trần Lôi nếu đang tỉnh táo thì sẽ không hỏi như vậy, hôm nay vui quá nên hơi quá chén, cho nên, mới để lộ rõ ra bản tính kỳ quặc của phụ nữ. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Họ tề, lại là Phó chủ tịch tỉnh, Trần Lôi, cô say quá rồi có phải không, tự mình đoán đi.
Thái Hồng Ngẫu tức giận hừ nói, càu nhàu một tiếng sau đó uống hết một ly hồng rượu.
Trong lòng Chu Trường Phong tất nhiên đang so đo, họ Tề, lại là Phó chủ tịch tỉnh, ngoại trừ Tề Chấn Đào ra thì còn có ai? Khó trách, nghe nói trong bộ chỉ huy họ Diệp rất được sủng ái, thì ra là thế.
Không thể tưởng được Diệp Phàm còn có điểm chống mạnh như vậy, Tề Chấn Đào hiện tại là Phó bí thư tỉnh ủy, đại lão thứ tư của tỉnh Nam Phúc...
Kỳ thật, đây cũng là ý đồ của Diệp Phàm, cố ý làm như thế nên muốn mượn miệng của Thái Hồng Ngẫu tiết lộ ra thông tin về cây cao bóng cả sau lưng mình, để dễ dàng hàng phục Chu Trường Phong. Nếu không lộ ra một chút như thế thì sao có thể khiến cho Chu Trường Phong phục tùng.
Nếu đêm nay có thể lôi kéo được Phó cục trưởng cục Xây dựng Chu Trường Phong, thì không phải ngày mai mình sẽ có một đồng minh đầu tiên ở trong cục sao, cũng có thể nói là đã kết được bè cánh.
- Ha hả, Trưởng ban Thái, tôi mời anh uống ba chén, sếp Diệp, ba chén này tôi kính anh, anh uống một ly là được.
Chu Trường Phong tuy nói tuổi tác không phải là lớn lắm, nhưng xử sự khá quyết đoán, trong phút chốc đã hòa nhập vào.
- Thế này sao được, như vậy đi, tôi cũng uống ba chén, chúng ta cùng uống. Có thể quen biết đồng chí Chu Trường Phong tôi rất vui.
Diệp Phàm tùy hứng quơ gậy nói.
- Cục trưởng Diệp, em họ tôi giao cho anh. Nghe nói tổ phân công quản lý công tác trưng đất giải phóng mặt bằng gần đây thiếu người?
Ôn Bảo Linh gợi chuyện nói, sau khi nói xong còn nhìn em họ Chu Trường Phong liếc mắt một cái.
Diệp Phàm kia nghe sao không rõ ý tứ của cô được, đơn giản là muốn Diệp Phàm đưa Chu Trường Phong kéo vào trong tổ chỉ huy của mình, chia chút lợi lộc. Cũng không phải có ý nói Chu Trường Phong cứng nhắc muốn mò vớt chút lợi lộc, chủ yếu là có thể gia nhập vào tổ công tác, một thứ tượng trưng cho thân phận.
Về sau khi quốc lộ Thiên Tường hoàn công, tổ công tác giải tán, nhưng là một trong những thành viên trong đó, có phải trong hồ sơ cũng được ghi tạc công lao hay không ——đồng chí nào từng tham gia qua công trình xây dựng quốc lộ Thiên Tường, công trình trọng điểm của bộ Giao thông và tỉnh, đại loại như thế.
Chu Trường Phong bước vào cục Xây dựng nhưng vẫn xếp hạng lót đáy. Không kiếm chác được thứ gì tốt, công tác tạo được thành tích sớm đã bị Phó cục trưởng Trần và Phó cục trưởng Giang và vài lão già chiếm lấy cả, nào đến được tay của Chu Trường Phong.
Cho nên, muốn mò chút thành tích vẫn là chuyện rất khó. Một cơ hội như thế này, Chu Trường Phong đương nhiên sớm dựng hai lỗ tai lên nghe, mắt sáng long lanh, và không còn tâm trí nhìn Diệp Phàm.
- Ha hả, cái này, ngày hoàn công của quốc lộ Thiên Tường còn xa, ít nhất còn gần một năm thời gian, đừng nóng vội, từ từ sẽ đến.
Diệp Phàm nói rất mơ hồ, nhưng lộ ra một chút tin tức, có nghĩa nếu Chu Trường Phong anh muốn vào tổ công tác, thì phải xem thái độ thế nào mới được.
Bằng không, mặc dù là quan hệ giữa tôi và Ôn Bảo Linh rất tốt, nhưng cũng không có khả năng vì vậy mà kéo anh vào.
- Sếp Diệp, không phải nói nhiều, về sau Chu Trường Phong tôi sẽ đi theo sếp Diệp lăn lộn. Sếp Diệp chỉ bên đông tôi tuyệt không đi bên tây.
Đừng thấy Chu Trường Phong không đến 30 tuổi, chỉ mới 28 tuổi.
Nhưng da mặt anh ta tuyệt không mỏng, trực tiếp tỏ thái độ ngay. Đương nhiên, anh ta cũng hiểu được, cơ hội mà lần này chị họ đưa đến rất khó khi nào được, mất cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác nữa.
Diệp Phàm nếu gọi Tề Chấn Đào là chú Tề, lại có quan hệ khá tốt với Trang Thế Thành, hôm nay đến cả Phó bí thư Địa ủy Tôn Quốc Đống, đại lão của Đức Bình cũng tự mình đưa hắn đến cục Xây dựng nhậm chức, cho thấy năng lượng của hắn rất lớn.
Bản thân mình một tiểu Phó cục trưởng cấp Cục phó thì mặt mũi có là gì. Hơn nữa, ở trong mắt của Chu Trường Phong, phỏng chừng cho rằng Diệp Phàm cùng chị họ Ôn Bảo Linh có mối quan hệ nhất định không chỉ nhìn đơn giản như ở mặt ngoài đã thấy.
Dựa vào cái gì để Diệp Phàm không mò chút lợi lộc cho mình mà lại giúp chị họ, phương diện này, khẳng định có ẩn ý bên trong. Giữa nam và nữ, khó nói lắm. Chu Trường Phong sớm đã đưa Diệp Phàm xếp vào hàng ngũ có quan hệ thân mật cùng chị họ Ôn Bảo Linh từ lâu.
Nếu nói hai người chỉ là bằng hữu, hẳn là không có khả năng. Chủ yếu là do chị họ Ôn Bảo Linh lớn tuổi hơn, đã 29 mà vẫn chưa lập gia đình, Diệp Phàm khẳng định sẽ không cưới cô, khi không thể cưới thì chị họ đành phải sống theo kiểu thân mật mà thôi.
Đối với việc chị họ đi theo Diệp Phàm như thế, Chu Trường Phong tuy nói trong lòng có chút khó chịu, nhưng chỉ trong nháy mắt cũng thấy bình thường trở lại, chị họ lựa chọn ra sao thì đó là chuyện của chị, chính mình cũng không có quyền can thiệp. Hơn nữa, bản thân mình có thể đạt được ích lợi lớn từ bên trong thì cớ sao lại không làm.
- Ha ha ha, ông em, đừng nói như vậy, chúng ta cạn ly, làm tốt công tác của cục Xây dựng là được.
Diệp Phàm sang sảng mỉm cười, loảng xoảng một tiếng cạn luôn ba ly Chu Trường Phong.
- Sếp Diệp, ngày mai đi làm phải chú ý Trần Văn Khải và Giang Trường Ba.
Chu Trường Phong để biểu lộ tâm ý, nên mở lời nhắc nhở.
- Hai người bọn họ chẳng lẽ có chuyện gì...
Diệp Phàm cố ý vờ vịt.
- Đó là hai con cáo già, công tác trong cục trên cơ bản đều do bọn họ thâu tóm. Năm trước lão cục trưởng Vương vừa lúc đến thời điểm sắp về hưu, thấy không đấu lại hai con hồ ly bọn họ, nên mặc kệ. Có lẽ bọn họ cấu kết với lão cục trưởng. Cho nên, trong cục mọi sự việc đều do bọn họ một sáng một tối cầm giữ.
Chu Trường Phong nói.
- Phó cục trưởng thường trực Trần Văn Khải ở ngoài sáng, Giang Trường Ba ở trong tối có phải hay không? Tuy nhiên, còn có một lão cục trưởng Vương Toàn, hơn nữa, còn có thêm hai nữ đồng chí, thêm anh nữa, bốn năm người mà lại không qua hai người bọn họ?
Diệp Phàm hỏi, cảm thấy vài người bọn họ phỏng chừng không đồng lòng nhau thì phải, bằng không, sao lại như thế.
- Ôi, đàn bà có ý tưởng của đàn bà, cục trưởng Vương Toàn tuy nói là đại lão của cục Xây dựng. Nhưng, người này làm việc đặc biệt cẩn thận, không nắm trăm phần trăm thì sẽ không tỏ thái độ gì.
Nếu sếp Diệp tranh thủ ông ta, thật ra rất khó giải quyết. Hơn nữa, thành viên tổ Đảng ở cục chúng ta chỉ có vài người, ngoại trừ sáu bảy người ra, còn có đội đội trưởng Trịnh Minh của đội Giám sát đô thị cũng là thành viên tổ Đảng ở cục.