An Tại Đào cười cười, thuận miệng tán gẫu với bà lão. Bà lão kinh doanh cũng vắng vẻ, nhàn rỗi, mà nói chuyện, người làm buôn bán nhỏ ở mặt đường này sao có thể nói hay được, rất nhanh, hai người liền trò chuyện hăng say với bà lão, mà An Tại Đào cũng có ý định lấy một số "tài liệu trực tiếp" từ chỗ bà lão.
Sau đó An Tại Đào lại đạp xe chở Hạ Hiểu Tuyết tới Cục Giao thông một chuyến, lấy được một ít số liệu đơn giản từ Phòng Tin tức Cục Giao thông, trên cơ bản là gom góp được tư liệu sống để đi sâu vào vấn đề này.
An Tại Đào hiểu được, đây có thể nói là một cơ hội của mình.
Dựa theo hiểu biết kiếp trước, Đỗ Canh còn ở Tân Hải nắm chính trị dài tới mười năm, dỡ cầu vượt xây dựng con đường ven biển lớn nhất Tân Hải, là công trình chiến tích hạng nhất của ông ta ở Tân Hải, nên ông ta tự nhiên cực kỳ coi trọng. Cho dù tác hại của cầu vượt cực kỳ rõ ràng, nhưng bởi vì Bí thư tiền nhiệm Cao Dương xây dựng, cho dù ông ta có ý tưởng hủy đi cũng không thể nói thẳng ra, cho nên phải xây dựng dư luận cầu vượt đó trở ngại kinh tế phát triển, ảnh hưởng an toàn giao thông, do đó hắn phải làm tốt tư tưởng nền cho việc quyết tâm "phá" cầu.
Thật ra đây là thủ đoạn chính trị rất thông thường, nhưng vấn đề ở chỗ, trước mắt rất ít người có thể "quan sát" thấy suy nghĩ này của Đỗ Canh. Mà ông ta lại không thể nói thẳng, cho nên mới để Tống Lượng Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy đưa ra ám chỉ mờ ám cho các tờ báo bên ngoài.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến tin tức nhỏ của Mã Hiểu Lệ bị dày vò nửa ngày. Nếu không, đường đường Bí thư một thành phố, sao lại chú ý tới một tin tức bình thường, huy động nhân lực chuyện bé xé ra to như vậy.
Cho nên bản thảo của An Tại Đào rất nhanh liền phù hợp ý đồ của Đỗ Canh, lúc này mới có chỉ thị An Tại Đào tiếp tục điều tra đưa tin chiều sâu. Mà bản thảo này của An Tại Đào, chỉ cần tiếp tục đi theo suy nghĩ "phê phán cầu vượt" viết sâu viết cẩn thận là hoàn toàn có thể đạt được yêu cầu tâm lý của Đỗ Canh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, tin tức đi sâu này chắc chắn khiến cho tất cả các tờ báo ở Tân Hải đều đồng loạt đưa tin bởi vì Bí thư Thành ủy chỉ thị phê chuẩn.
Xem trong ngành báo, bài báo này An Tại Đào sẽ bộc lộ tài năng, tên tuổi mới nổi trong giới truyền thông Tân Hải; lạc quan mà nói, có lẽ hắn sẽ đạt được sự tán thưởng của Đỗ Canh, từ đó làm cơ sở dẫn tới tương lai tốt đẹp.
…
…
An Tại Đào cùng Hạ Hiểu Tuyết lại đi dạo một hồi ở phố buôn bán lớn nhất Tân Hải mới lưu luyến chia tay. Sau khi chia tay, An Tại Đào chậm rãi đạp xe về tòa soạn.
Trở lại tòa soạn, ước chừng hơn một giờ, hắn liền viết ra tin tức hơn một ngàn hai trăm chữ. Bên trong, hắn trình bày lưu loát cầu vượt chứa nhiều tệ đoan, thí dụ như người bán hàng rong oán giận không có khách, thí dụ như ông chủ cửa hàng cảm thán: "Bên cạnh cầu vượt suốt ngày không thấy ánh mặt trời, khói ô tô hun cả ngày không dám mở cửa sổ"… Đồng thời, hắn còn dựa theo số liệu số lần tai nẹn xe cộ, số người tử vong, tài sản kinh tế tổn thất và một loạt những số liệu ghê người đã phát sinh mấy năm gần đây từ Cục Giao thông đưa vào bài báo. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Tóm lại, viết cầu vượt thành một tai nạn lớn "hại dân hại nước", dỡ cầu vượt là lòng dân hướng tới, chắc chắn thúc đẩy kinh tế phát triển vân vân.
Nhìn bản thảo in ra, An Tại Đào cực kỳ vừa lòng, hắn cảm thấy đoạn cuối cùng của mình quả thực chính là nét bút vẽ rồng thêm mắt.
"Cầu vượt phá hỏng cảnh quan thành thị càng ngày càng khiến mọi người bất mãn. Trong thời đại kinh tế phát triển quy mô lớn, mọi người ở thành thị trong xây dựng thường coi trọng tốc độ và hiệu suất, mà bỏ qua yếu tố môi trường và hoàn cảnh nhân văn. Đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân. Hễ giao thông khẩn trương giao lộ đan xen đều muốn dùng cầu vượt chống lại. Kết quả, bố cục chỉnh thể của thành thị bị tan vỡ, thành thị tràn ngập cầu vượt giống như một đám "quái vật màu xám" khổng lồ, phá hủy nghiêm trọng cảnh quan tốt đẹp của thành thị, kéo chất lượng cuộc sống của cư dân xuống thấp, tạo thành "thiệt hại vô hình" khó có thể đánh giá. Đừng để mất bò mới lo làm chuồng, hãy hành động ngay khi vẫn còn chưa muộn… "
…
…
Đây là bài có tính chuyên sâu nên Phó Tổng biên tập Lưu Kỳ tự mình nắm, vốn không cần lãnh đạo Ban Tin tức kiểm tra, nếu thật sự là một sinh viên vừa tốt nghiệp không lõi đời, quả thật sẽ trực tiếp bám lấy Lưu Kỳ. Nhưng An Tại Đào sao có thể như vậy, hắn cầm bản thảo viết tốt, mỉm cười đưa đến trước mặt Phó trưởng ban Tin tức Trương Cương.
Trong mắt Trương Cương phát ra một tia tán thưởng, cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu:
- Tiểu An, trước đặt ở đây, cậu cũng bận một ngày, đi nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi xem xong sẽ đưa tới chỗ Lưu Phó tổng.
An Tại Đào xoay người mà đi, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái.
Hắn hiểu, Trương Cương chưa chắc sẽ xem, nhưng Trương Cương chắc chắn sẽ vụng trộm đưa đến cho Hoàng Trạch Danh. Người khác có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng hắn lại biết, Trương Cương là người của Hoàng Trạch Danh, loại tin tức Bí thư Thành ủy tự mình chỉ thị phê chuẩn này, Hoàng Trạch Danh chắc chắn sẽ chú ý.
Về cơ bản, hắn có thể trực tiếp đưa đến chỗ Hoàng Trạch Danh, bởi vì Hoàng Trạch Danh là thầy là bạn của hắn, cũng là Bá Nhạc của hắn, lại dẫn đường cho hắn bước lên con đường quan trường. Đối với Hoàng Trạch Danh, trong lòng hắn mang lòng cảm ơn sâu đậm, cho dù kiếp trước hay kiếp này. Nhưng từ đó, tất sẽ khiến Lưu Kỳ sinh lòng bất mãn, không bằng mượn Trương Cương để chuyển đi.
Tuy rằng hắn không sợ Lưu Kỳ, nhưng không đáng vừa tới tòa soạn liền chịu sự thù địch của một "cao thủ" như vậy, cho dù hắn rất chán ghét tính tình của Lưu Kỳ.
Quả nhiên, dư quang khóe mắt An Tại Đào phát hiện, Trương Cương nắm lấy bản thảo kia vội vàng đi lên lầu sáu. Nụ cười khóe miệng An Tại Đào càng đậm, hắn thở phào một cái, ra thẳng phòng làm việc lớn của Ban Tin tức, chán ngán vào thang máy đi phòng sách báo tầng mười của tòa soạn.
Đối với bản thảo của mình, hắn có tràn đầy tin tưởng, bản thảo này một lần vào sẽ qua quan. Lật xem tạp chí trong phòng sách báo một hồi, thấy gần tới giờ cơm chiều liền rời khỏi phòng sách báo, vào thang máy chuẩn bị xuống lầu đi quán nhỏ bên ngoài ăn một chút gì.
Thang máy tới tầng chín, cửa mở, một cô gái tiến vào, là một cô gái trẻ tuổi dáng người cao gầy, trên mặt đeo một cặp kính mắt nhỏ viền đen, đoán chừng là biên tập viên. Tuy rằng cô không có dung nhan tuyệt mỹ nhất đẳng của Hạ Hiểu Tuyết, nhưng cả người nhìn qua thanh tú sinh động, quần áo mộc mạc, tóc dài đen nhánh buộc lên, cũng có một ý vị khác.
Lần đầu thấy cô, trong đầu An Tại Đào lập tức hiện lên một chữ: nữ tính. Đúng vậy, mẫu hình phụ nữ vợ hiền mẹ giỏi này khiến cho người ta cảm thấy rất hiền lành rất thanh tú.
Ai vậy nhỉ? Trên mặt An Tại Đào lộ ra nụ cười, trong lòng lại nói thầm. Trong trí nhớ của hắn, Báo Tân Hải Thần không có người như vậy, cho dù là biên tập, hay là phóng viên, hoặc là nhân viên hậu cần, dường như đều không có một gương mặt xa lạ như vậy.
Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ kiếp trước mình không chú ý tới cô ta?