Chu Hải Na chậm rãi bước vào phòng Hiệu trưởng Trương Kiến Quốc, nhìn thấy Trương Kiến Quốc đang ngóng nhìn cô, liền không khỏi cười nhẹ:
- Hiệu trưởng Trương, ngài tìm tôi có việc gì?
- Cô Chu, cô hôm nay đến tham dự buổi hội nghị tọa đàm của thành phố tổ chức về việc khám chữa bệnh miễn phí. Cô tham dự hội nghị lần này không phải là đại diện cho cá nhân cô, mà là đại diện cho trường của chúng ta. Thậm chí có thể nói hơn một ngàn người công tác trong hệ thống giáo dục thành phố, nhưng sao cô lại như thế? Cô trong cuộc họp nói ẩu nói tả, khiến lãnh đạo rất không hài lòng. Trợ lý Chủ tịch thành phố Trương đã gọi điện thoại cho lãnh đạo cục Giáo dục, cục lại gọi điện thoại đến cho tôi, có ý bất mãn đối với cô.
Trương Kiến Quốc khoát tay:
- Hãy về suy nghĩ lại một chút, trở về viết một bản kiểm điểm, sau khi trường học xem qua sẽ báo cáo lên văn phòng cục Giáo dục.
Chu Hải Na cau mày, cao giọng nói;
- Hiệu trưởng Trương, tôi có nói gì lung tung đâu? Tôi khi nào lại ăn nói ẩu tả chứ? Tôi chỉ là ăn ngay nói thật, phát biểu ý kiến của mình về công tác khám chữa bệnh miễn phí của thành phố mà thôi. Thành phố mở hội nghị tọa đàm không phải là lắng nghe ý kiến mọi người sao? Sao lại bắt chúng tôi đi họp chỉ để nghe những lời nói hay mà không được có ý kiến phản bác? Thế thì còn mở hội nghị tọa đàm trưng cầu ý kiến làm gì?
- Ngài đừng cho rằng tôi chụp mũ, kẻo tôi không đứng dậy được đâu.
Chu Hải Na thanh âm lạnh lùng:
- Khiến lãnh đạo thành phố mất hứng? Đối với tôi rất bất mãn? Là các người không hài lòng thì có! Tôi ở trong cuộc họp vẫn thấy thái độ của Bí thư An và Chủ tịch Dương vẫn rất bình thản. Hừ, đều là do các người ở dưới, chuyện bé xé ra to thôi.
- Làm càn!
Nghe Chu Hải Na không có một chút nhận thức mình sai mà còn châm chọc, khiêu khích mình, Trương Kiến Quốc nổi giận, vỗ bàn quát lớn:
- Đây là thái độ gì của cô? Biết sai mà không sửa, trường học có thể xử lý cô đấy.
- Quả thực là không hiểu ra sao cả!
Chu Hải Na cũng có chút tức giận, cười lạnh:
- Được, muốn xử phạt thì xử phạt. Tôi không tin, đây là thời đại gì mà người ăn ngay nói thẳng lại bị tội. Viết bản kiểm điểm à? Tôi không viết.
Chu Hải Na hầm hầm đóng sầm cửa lại. Trương Kiến Quốc tức giận đến sắc mặt đỏ lên, hung hăng vỗ bàn, cầm điện thoại gọi cho Trưởng phòng Giáo vụ Mạnh Giao.
- Mạnh Giao, cô lập tức thảo một văn kiện, tạm thời đình chỉ công tác của Chu Hải Na. Cô hãy khẩn trương hoàn thành tài liệu này, tôi muốn báo cáo cho lãnh đạo Cục Giáo dục. Đây là ý kiến đặc biệt của cấp trên. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Trương Kiến Quốc phất tay:
- Làm nhanh lên!
Mạnh Giao do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói:
- Hiệu trưởng, như vậy không tốt đâu. Chu Hải Na tuy rằng nói chuyện hơi thẳng tính, nhưng nghiệp vụ của cô ấy rất giỏi. Hơn nữa, hiện nay cô ấy đang chủ nhiệm một lớp sắp tốt nghiệp, ngừng công việc của cô ấy, có thể hay không….
Trương Kiến Quốc căm tức liếc mắt nhìn Mạnh Giao:
- Đình chỉ công tác của một giáo viên bình thường, hiệu trưởng như tôi có thể làm chủ. Hơn nữa, đây là ý của lãnh đạo cục, trường học của chúng ta chỉ có thể làm theo.
Thấy Trương Kiến Quốc có chút thẹn quá hóa giận, Mạnh Giao cũng không dám nói gì, liền đáp ứng rồi rời khỏi văn phòng Trương Kiến Quốc.
Hơn 1h chiều, An Tại Đào đã đến Thiên Nam. Trước khi đến Tỉnh ủy, hắn do dự một chút liền gọi cho Lý Nam. Lý Nam mặc dù đang ở Yên Kinh tiếp nhận công ty truyền thông giải trí của tập đoàn Long Đằng, nhưng sự việc trên cơ bản đều do Giám đốc chuyên nghiệp xử lý. Y làm Chủ tịch Hội đồng quản trị, định kỳ nghe báo cáo công tác mà thôi. Đại đa số thời gian đều ở Thiên Nam chăm sóc đứa con. Dù sao con trai của y vẫn còn nhỏ, mà Vân Thủy Dao hiện nay còn đang bận đóng phim, trước mắt vẫn đang ở bên ngoài, chuẩn bị tiến vào giai đoạn kết thúc.
Vân Thủy Dao làm nữ diễn viên chính trong bộ phim điện ảnh lớn "Sao trời" của đạo diễn Chu Khải Ca là do An Tại Đào vận tác thành công. Công ty truyền thông Long Đằng ở Nam Dương là nhà đầu tư của bộ phim Sao trời này. Nhà đầu tư đề cử diễn viên chính, Chu Khải Ca có muốn nói gì cũng không được. Cũng may, Vân Thủy Dao không phải là người mới, cũng có danh tiếng nhất định trong giới giải trí, hơn nữa hình tượng và hành động cũng không có gì sai phạm, Chu Khải Ca lập tức đồng ý Vân Thủy Dao trở thành diễn viên chính thay cho nữ diễn viên Lâm Tuyết.
Lý Nam ở nhà giúp vợ chăm sóc em bé, đột nhiên thấy An Tại Đào điện thoại đến, cũng không khách sáo gì, trực tiếp cười nói:
- Tiểu Đào, tôi cũng đang muốn gọi điện thoại cho cậu thì cậu đã điện trước rồi. Haha, là lãnh đạo Tỉnh ủy tìm cậu nói chuyện sao?
- Ừ!
An Tại Đào cũng không nói những lời vô vị và khách sáo với Lý Nam làm gì. Quan hệ giữa hai người đã quá thân thiết, không cần tất yếu tỏ vẻ xa cách làm gì.
- Cậu cũng đừng khẩn trương. Vừa rồi ba của tôi mới gọi điện thoại, bảo tôi gọi điện cho cậu. Đối với việc cậu thi hành chế độ khám chữa bệnh miễn phí, tuy rằng lãnh đạo Tỉnh ủy trước mắt cũng có chút ý kiến bất đồng, nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục. Đại đa số lãnh đạo Tỉnh ủy đều cho rằng, mọi người vì dân xử lý thì việc cải cách rất cần được khẳng định. Tuy rằng trong quá trình cải cách xuất hiện một số vấn đề, nhưng cải cách vốn chính là một thực tiễn không ngừng và cần quá trình hoàn thiện, không có khả năng chỉ một lần là xong, cho nên Tỉnh ủy trên cơ bản đồng ý cho mọi người tiếp tục thử nghiệm.
Lý Nam vừa nói xong thì An Tại Đào không khỏi thở phào một cái, tâm trạng hoàn toàn trấn tĩnh trở lại. Phải nhận sự chất vấn tập thể của lãnh đạo Tỉnh ủy, muốn nói hắn không khẩn trương thì là giả. Tuy rằng hắn biết Lý Đại Niên sẽ ủng hộ mình, nhưng nếu lãnh đạo trung tầng của Tỉnh ủy phản đối thì cho dù là Lý Đại Niên cũng không thể làm gì được.
- Lúc này đây, việc gọi cậu đến chất vấn kỳ thật là do ba tôi đề xuất. Mà mục đích chủ yếu gọi cậu đến không phải là việc miễn phí khám chữa bệnh mà là một việc khác. Haha, đây là một sự kiện rất tốt. Nếu thành, cậu nên cảm tạ tôi như thế nào đây?
Lý Nam cười ha hả.
An Tại Đào ngẩn ra, vội vàng hỏi:
- Lý Nam, đừng thừa nước đục thả câu nữa. Mau khẩn trương nói thật cho tôi biết, lãnh đạo Tỉnh ủy gọi tôi đến không phải là miễn phí chữa bệnh thì là cái gì?
- Ý của ba tôi là chuẩn bị đưa cho cậu một món quà.
Lý Nam cũng không vòng vo làm gì.
- Cậu có biết những trường đại học như Học viện Công nghiệp Đông Sơn, học viện Vật liệu xây dựng Đông Sơn, học viện Máy móc công nghiệp Thiên Nam và học viện hóa chất Thiên Nam?
An Tại Đào gật đầu:
- Tôi biết, có chuyện gì không?
- Gần đây ở tỉnh đang muốn quy hoạch nội thành, Thiên Nam đã đưa ra mục tiêu là xây dựng những hạng mục đạt tiêu chuẩn quốc tế. Phương án quy hoạch ở Thiên Nam rất lớn, đã báo cáo lên tỉnh lâu rồi mà vẫn chưa được phê duyệt. Cậu có biết vì sao không?
- Không biết, anh nói thẳng ra đi.
- Bởi vì phương án quy hoạch của bọn họ có liên quan rất lớn đến những trường đại học mà tôi nói trên. Dựa theo thiết kế quy hoạch của Thiên Nam, bọn họ muốn đem những trường đại học này dời đến khu đại học Khoa học Kỹ thuật mới thành lập của tỉnh Đông Sơn. Nhưng ở tỉnh vẫn chưa đồng ý.
- Sau khi trải qua nghiên cứu chứng minh, Tỉnh ủy gần đây mới đưa ra quyết định, hướng Bộ Giáo dục đưa ra báo cáo, hủy bỏ học viên công nghiệp Đông Sơn, học viện Vật liệu xây dựng Đông Sơn, học viện Máy móc công nghiệp Thiên Nam và học viện Hóa chất Thiên Nam, đem xác nhập lại thành một khu đại học kỹ thuật tổng hợp mới – Đại học Tổng hợp Đông Sơn. Ở Yên Kinh đã phê duyệt rồi, Tỉnh ủy và UBND tỉnh cũng vì thế mà thông qua quyết nghị. UBND tỉnh đang thành lập một tổ lãnh đạo công tác về việc xây dựng trường Đại học Tổng hợp Đông Sơn.
Nghe xong lời này, An Tại Đào đột nhiên giật mình, nhẹ nhàng hỏi:
- Lý Nam, chuyện này có quan hệ gì với Phòng Sơn chúng tôi? Hay là….
- Đúng vậy, anh bạn, cậu đoán đúng rồi. Tỉnh ủy quyết định, phải toàn diện suy xét sự phân phối giáo dục của toàn bộ tỉnh. Thành phố Phòng Sơn giao thông phát triển, là đầu mối then chốt của tỉnh và vùng duyên hải. Mà những năm gần đây, kinh tế xã hội Phòng Sơn phát triển ổn định, tổng sản lượng kinh tế chiếm hàng đầu trong tỉnh. Cho nên, cơ sở đại học này rất có khả năng xây dựng ở Phòng Sơn các cậu. Cậu phải ráng nắm bắt được cơ hội ngàn năm một thưở này.
Quả thật là một chuyện rất tốt! An Tại Đào đột nhiên nhận được một cái bánh ngon từ trên trời rơi xuống. Hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng hưng phấn vô cùng. Tâm trạng hắn nhất thời trở nên nhộn nhạo, quên mất mình đang nói chuyện với Lý Nam. Chờ sau khi hắn bình tâm trở lại thì Lý Nam đã sớm cúp điện thoại rồi.
Xây dựng trường đại học đối với sự phát triển kinh tế xã hội của địa phương có tác dụng thúc đẩy vô cùng lớn. Có trường đại học tồn tại, không những địa phương được trở thành một nơi để phát triển, gầy dựng sự nghiệp nghiên cứu khoa học và kinh tế, mà còn có thể hấp dẫn rất nhiều hạng mục đầu tư. Ưu đãi nhiều lắm, căn bản không thể nói hết. Đồng thời, một khu đô thị mà không có trường đại học thì cho dù là kinh tế có phát triển đến đâu, thực lực có mạnh đến đâu thì cũng thiếu đi tính nhân văn của nó.
Trong nháy mắt, An Tại Đào lập tức quyết định, lần này nhất định không tiếc bất cứ thứ gì phải bắt lấy hạng mục này, nhất định phải khiến tỉnh đồng ý cho xây dựng trường Đại học ở Đông Sơn.
Hắn trong lòng hiểu rất rõ, chuyện này khẳng định là do Lý Đại Niên mạnh mẽ thúc đẩy. Đây quả thật là một món quà hậu hĩ mà Lý Đại Niên dành cho mình. Tuy rằng An Tại Đào đối với Lý gia cũng không cần hồi báo, nhưng hiển nhiên, đối với những gì hắn đã giúp Lý gia thì Lý Đại Niên luôn ghi nhớ trong lòng. Trong những thời điểm thích hợp, ông ta sẽ cấp cho An Tại Đào một cơ hội.
Đương nhiên, đây chỉ là một chút tâm tư của Lý Đại Niên. Sở dĩ, muốn xây dựng trường đại học Tổng hợp Đông Sơn tại Phòng Sơn, ông cũng phải trải qua suy xét thận trọng. Phòng Sơn kinh tế những năm gần đây rất phát triển, đã dần dần trổ hết tài năng, trở thành một thành phố kinh tế gần bằng với Lục Đảo và Lam Yên, đồng thời Phòng Sơn cũng là căn cứ công nghiệp nặng của tỉnh, những xí nghiệp công nghiệp lớn của Các bộ và Ủy ban trung ương cũng đều tọa lạc tại Phòng Sơn. Còn nữa, Phòng Sơn trước mắt đã trở thành nơi chuyển tiếp giữa tỉnh và địa khu bán đảo vùng duyên hải. Tổng hợp lại, xây dựng một trường Đại học Tổng hợp về khoa học kỹ thuật tại Phòng Sơn, bất kể là đối với sự cân đối tài nguyên giáo dục trong toàn tỉnh hay là đối với việc điều chỉnh kết cấu kinh tế đều có giá trị quan trọng.
2h chiều, An Tại Đào cùng với Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy kiêm Chánh văn phòng Tỉnh ủy Tuần Lâm cùng đi vào phòng hội nghị của Tỉnh ủy. Khi bước vào phòng, hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua mười mấy lãnh đạo Ủy viên thường vụ sắc mặt trầm ổn, trong lòng không khỏi khẩn trương hẳn lên.
Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân thản nhiên cười:
- Bí thư Tiểu An, mau đến đây ngồi.
An Tại Đào liếc nhìn sắc mặt ngưng trọng, uy nghiêm của Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên, sau đó kính cẩn cười:
- Cám ơn lãnh đạo Tỉnh ủy!
Nói xong, An Tại Đào ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn hội nghị hình trứng, lẳng lặng chờ lãnh đạo chất vấn.
Hám Tân Dân và Lý Đại Niên trao đổi một ánh mắt, sau đó Hám Tân Dân mới khoát tay nói:
- Được rồi, các đồng chí, hôm nay gọi đồng chí An Tại Đào của Phòng Sơn đến đây chủ yếu là nhằm vào công tác khám chữa bệnh miễn phí mà Phòng Sơn đang thi hành, chịu sự chất vấn của các lãnh đạo Tỉnh ủy đang ngồi đây. Mọi người bây giờ có vấn đề gì cần nói thì có thể nói trực tiếp. Đồng chí Tiểu An, cậu cũng đừng khẩn trương, hãy thả lỏng một chút. Chúng ta đâu phải là hổ, cậu căng thẳng làm gì?
Lý Đại Niên cười:
- Được rồi, chúng ta bắt đầu.
Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Thiên Nam Ma Minh Lương thấy mọi người vẫn không chủ động mở miệng thì liền cười nói:
- Bí thư Lý, Chủ tịch tỉnh Tân Dân, tôi xin phép nói đầu tiên. Đồng chí Tiểu An, cậu cũng biết, việc mọi người thi hành việc khám chữa bệnh miễn phí đã trở thành tiêu điểm trong cả nước. Tôi chú ý những tin tức mà truyền thông đã đưa tin gần đây, đại đa số là phê bình và nghi ngờ. Tôi muốn hỏi cậu một chút, cậu đánh giá như thế nào về hình thức chữa bệnh miễn phí ở Phòng Sơn? Không cần lo người ngoài nói thế nào, chính cậu nên nói suy nghĩ của mình trước.
An Tại Đào kính cẩn, hạ thấp người gật đầu:
- Vâng, cảm ơn Bí thư Ma đã đề danh. Các vị lãnh đạo, tôi cho rằng, chúng ta lần này đẩy mạnh việc thăm dò cải cách chữa bệnh miễn phí chủ yếu có hai điểm mấu chốt. Thứ nhất, đưa ra hạn mức cao nhất cho phòng khám bệnh, chi trả cho việc điều trị cho các bệnh viện phó tuyến. Và so sánh với phương án cải cách thể chế chữa bệnh được công bố cách đây không lâu, thì tiêu chuẩn tài trợ cũng cao hơn rất nhiều.
- Thứ hai, chúng ta thực hiện còn có một bước đột phá trọng đại. Phòng Sơn đưa ra quy định khám chữa bệnh miễn phí, người dân có hộ khẩu tại Phòng Sơn sẽ được phát thẻ chữa bệnh tại những phòng khám bệnh và chế độ chi trả nằm viện.
- Một sự vật mới xuất hiện khó tránh khỏi việc không thể hoàn thiện. Do đó, chúng ta chỉ có thể không ngừng hoàn thiện, không ngừng cải tiến cải cách, chỉ cần phương hướng chính xác thì có thể kiên quyết chấp hành. Giờ phút này, cải cách của chúng ta chỉ cần tỉ mỉ, quan tâm cao độ, thì có thể khiến cho chế độ của chúng ta hoàn thiện hơn, đồng thời tạo phúc cho dân.
- Báo chí gần đây thường xuyên nói đến việc khám chữa bệnh miễn phí, sẽ tạo thành việc bệnh viện kín hết chỗ, giường bệnh không có, người bệnh nặng thì không thể vào, còn người lành bệnh thì không muốn xuất viện. Nhưng đây chỉ là hiện tượng bình thường, thuộc vấn đề quản lý, theo thời gian, tôi xin cam đoan với lãnh đạo Tỉnh ủy, điều này nhất định sẽ được giải quyết thích đáng. Điều này và quyết sách chữa bệnh miễn phí có lợi cho dân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
- Miễn phí chữa bệnh cho toàn dân là phù hợp với quốc sách, với dân ý. Bởi vì chi phí khám chữa bệnh quá cao, khiến người dân không thể chịu nổi. Chính sách của chúng ta có thể tạo nên cơ hội cho những người dân nghèo khó. Cho nên, nói bệnh viện kín người hết chỗ chỉ có thể nói là chúng ta trong quá khứ làm không đủ mới tạo nên hiện tượng như ngày hôm nay. Chỉ cần điều kiện chữa bệnh thay đổi, người bệnh khỏi hẳn ngày càng nhiều thì người nằm viện tự nhiên sẽ ngày càng ít đi. Mặt khác, bệnh viện phải áp dụng quy định, người lành bệnh phải xuất viện, nếu không thí chi phí phải tự chịu. Tin tưởng rằng chúng ta chỉ cần có gan đổi mới thì vấn đề quản lý sẽ có cách giải quyết.
- Chúng tôi hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ của lãnh đạo Tỉnh ủy. Miễn phí chữa bệnh của chúng tôi giống như một đứa trẻ tập đi, cần lãnh đạo Tỉnh ủy che chở và chiếu cố. Ở đây, tôi hướng lãnh đạo Tỉnh ủy cam đoan, Thành ủy và UBND Phòng Sơn nhất định sẽ toàn lực làm tốt chuyện này.
- Cải cách của chúng tôi chiếm được sự quan tâm và chỉ đạo của Tỉnh ủy, UBND tỉnh và những bộ môn có liên quan. Tôi xin đại diện cho Thành ủy và UBND Phòng Sơn, đại diện cho hơn bốn triệu dân chúng Phòng Sơn, hướng các vị lãnh đạo tỏ lòng biết ơn.
An Tại Đào nói xong thì liền đứng dậy, hướng mọi người cúi đầu thật sâu.
Hám Tân Dân cười ha hả, chỉ tay vào An Tại Đào:
- Cậu đúng là một tên tiểu quỷ. Giảo hoạt vô cùng. Bí thư Lý, các vị, hắn đây là mang đến những lời tâng bốc cho chúng ta, muốn chúng ta mắc bẫy, giúp hắn đẩy xe đấy.
Phó chủ tịch thường trực tỉnh Mục Thao cũng nhẹ nhàng cười, khoát tay nói;
- Tôi cũng cảm thấy vậy. Tuy nhiên, đồng chí Tiểu An với việc khám chữa bệnh miễn phí trước khi đẩy mạnh quả thật đã hướng tôi báo cáo. Tuy rằng rất can đảm nhưng cũng rất có quyết đoán. Bí thư Lý, Chủ tịch tỉnh Tân Dân, tôi cho rằng chúng ta hẳn là nên ủng hộ những đồng chí ở dưới làm thăm dò như vậy, tạo nên những công trình dân sinh.
Các Ủy viên thường vụ khác cũng mỉm cười.
An Tại Đào mỉm cười, tuy nhiên nụ cười nhìn qua rất câu nệ. Kỳ thật hắn trong lòng rất thả lỏng, qua lời nói và sắc mặt thì hắn hiểu được "chất vấn về vấn đề khám chữa bệnh miễn phí" chỉ là ngụy trang, mục đích chính vẫn còn ở phía trước. Chỉ cần Tỉnh ủy ủng hộ, hắn tin rằng mình sẽ thành công trong việc thăm dò khám chữa bệnh miễn phí.
Chung quy, An Tại Đào đẩy mạnh việc toàn dân miễn phí chữa bệnh là do Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên ủng hộ, mặc dù có những lãnh đạo Tỉnh ủy không cho là đúng, nhưng nể mặt Lý Đại Niên cũng không thể công khai phản đối. Hơn nữa, công trình dân sinh, thủy chung là một lần nữa nâng cao hình tượng của cơ quan chính Đảng, có thể được dân chúng nhiệt liệt hoan nghênh, lại không cần tỉnh chi ra tài chính. Một khi đã như vậy thì ở tỉnh kỳ thật cũng không có lý do quá lớn để phản đối.
Lý Đại Niên khẽ mỉm cười, đột nhiên nhìn thoáng qua An Tại Đào. Từ cái nhìn của ông, An Tại Đào đã hiểu được rất nhiều ý trong đó.
Lý Đại Niên quay đầu, nói nhỏ với Hám Tân Dân. Không bao lâu sau, Hám Tân Dân liền ngẩng đầu nhìn An Tại Đào cười nói:
- Đồng chí Tiểu An, hôm nay chúng tôi gọi cậu đến đây, còn có một việc muốn trưng cầu ý kiến của thành phố Phòng Sơn một chút.
Hám Tân Dân thanh âm trở nên ngưng trọng và nghiêm túc. An Tại Đào sắc mặt cũng nghiêm trang lại, đứng dậy kính cẩn trả lời;
- Xin lãnh đạo tỉnh ra chỉ thị.
Hám Tân Dân khẽ mỉm cười:
- Cậu ngồi xuống đi!