Quan Thanh

Chương 499: Chủ tịch thành phố An

Sắc trời dần tối đen, Hoàng Thao lái xe vào bãi đậu xe của làng du lịch. Hiện giờ, làng du lịch này đã hoàn toàn khác với khi An Tại Đào còn công tác ở Khu kinh tế mới Tư Hà. Sau khi tập đoàn Dân Thái đến, đã đầu tư và hoàn thành giai đoạn hai và giai đoạn ba của công trình, đồng thời còn kiến thiết sân ten-nít, nhà chơi bóng bàn, hồ bơi, sân tập thể hình và hàng chục tiệm quán bán phương tiện phụ trợ, nổi lên như một "con rồng" của ngành phục vụ giải trí, trở thành khách sạn du lịch năm sao lớn nhất của Phòng Sơn, thậm chí của cả vùng Giang Bắc.

Vốn lúc đầu, lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Dân Thái cũng không coi trọng "khách sạn nhỏ" này của Khu kinh tế mới Tư Hà, mà chỉ vì nhà họ Lộ muốn đến hỗ trợ sự nghiệp của An Tại Đào, tạo dựng thành tích có lợi cho hắn. Đối với nhà họ Lộ, họ không cần lợi nhuận, chỉ cần không lỗ là được. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Thế nhưng thực tế lại chứng minh, cùng với sự mở rộng và phát triển của Khu kinh tế mới Tư Hà, du khách đến càng ngày càng nhiều, đặc biệt là dịp cuối tuần, du khách theo diện ngắn ngày đến đông nghịt, nhu cầu thị trường tăng vọt, dù làng du lịch đã mở rộng quy mô rất nhiều cũng vẫn không đáp ứng đủ nhu cầu.

Chưa nói đến mùa cao điểm du lịch và du khách đi nghỉ dài ngày, chỉ là vào dịp cuối tuần bình thường, nếu không đăng ký trước, cũng rất khó có được phòng ở đây.

Ở khu kinh tế mới Tư Hà, tập đoàn Dân Thái cũng tham gia vào khai thác, phát triển bất động sản. Bên cạnh đó, tập đoàn cũng đầu tư vào phát triển khu nông nghiệp sinh thái, chú trọng vào việc chế biến các sản phẩm nông nghiệp, tăng cường khoa học kỹ thuật cho công ty chế biến nông sản lớn của tập đoàn.

Lúc trước, khi An Tại Đào làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, do muốn giúp nông dân nơi đây tiêu thụ nông sản của họ, nên hắn mời Lộ Binh đến đầu tư xây dựng một công ty, quy mô không lớn, vốn đầu tư cũng rất ít.

Khai thác và phát triểnbất động sản là lĩnh vực đầu tư chủ yếu ngay từ ban đầu của tập đoàn Dân Thái, nhờ vào nguồn tài nguyên của thành phố Quy Ninh, hầu như Dân Thái kiểm soát thị trường bất động sản quanh khu vực thành phố Quy Ninh, hiện nay thành phố Quy Ninh đang xây dựng một số công trình dân cư cao cấp, cũng đều do Dân Thái triển khai hoạt động.

Đồng thời công ty chế biến nông sản cũng phát triển rất mạnh nhờ vào ưu thế nguồn tài nguyên và sản phẩm nông nghiệp sinh thái phong phú. Năm ngoái, công ty nông nghiệp Dân Thái đột nhiên phát triển rất mạnh, không chỉ là công ty nộp thuế cao nhất cho khu kinh tế mới và thành phố Quy Ninh mà còn cao nhất thành phố Phòng Sơn.

Sản phẩm nông nghiệp sinh thái Dân Thái nổi tiếng về chất lượng, sau khi thâm nhập thị trường Hàn Quốc, Nhật Bản và Indonexia, gần đây lại tiến vào thị trường Châu Âu và Mỹ.

Ở một địa phương nhỏ như Quy Ninh, không ngờ dự án đầu tư của Dân Thái lại phát triển mạnh như vậy, khiến Lộ Phùng Xuân cũng hơi bất ngờ. Như vậy, thực tế đã chứng minh ban đầu ánh mắt ông ta đánh giá An Tại Đào quả không sai.

Mấy nắm kinh doanh gần đây, tập đoàn Dân Thái đã dần dần chuyển trụ sở từ Tân Hải đến Quy Ninh, rất nhiều dự án và xí nghiệp cũng đều lần lượt bắt đầu dời về Quy Ninh.

Có thể thấy được, trong tương lai gần, thành phố Quy Ninh chắc chắn trở thành trụ sở chính của tập đoàn Dân Thái. Hiện giờ, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn DânThái Lộ Phùng Xuân ở Tân Hải, mà hai con trai, con gái nhà họ Lộ, Lộ Binh và Lộ Vân thì về cơ bản quản lý sản nghiệp nhà họ Lộ ở Quy Ninh. Tập đoàn Dân Thái đưa công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn Dan Thái niêm yết trên thị trường chứng khoán, lẳng lặng chuyển trụ sở đến Quy Ninh, trụ sở được đặt ở tầng trệt của khách sạn "Làng du lịch" ở khu Tư Hà. Lộ Binh làm Giám đốc điều hành (CEO) tập đoàn Dân Thái kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn Dân Thái. Lộ Vân Phó giám đốc điều hành tập đoàn Dân Thái, thành viên Hội đồng quản trị công ty cổ phần hữu hạn Dân Thái và Chủ tịch Ban giám sát.

Những chuyện này An Tại Đào cũng không hiểu rõ ràng, bởi vì đã lâu hắn không chú ý tình hình của Quy Ninh và nhà họ Lộ. Sở dĩ nhà họ Lộ chuyển trọng tâm quản lý của tập đoàn về Quy Ninh là do nhiều yếu tố thúc đẩy. Đầu tiên là mạng lưới quan hệ của An Tại Đào, kế tiếp là sự phát triển thịnh vượng của nhà họ Lộ, cuối cùng là do Bí thư Thành ủy Lý Nam và Chủ tịch thành phố Cổ Trường Lăng ra sức thúc đẩy.

Sản nghiệp của tập đoàn Dân Thái ở Tân Hải rất lớn. Nếu dời trụ sở và các bộ phận đến Quy Ninh, không chỉ mang đến cho Quy Ninh lượng vốn đầu tư lớn mà còn tạo thêm công ăn việc làm, thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển. Không cần nói xa xôi, chỉ riêng trụ sở và các bộ phận trực thuộc, các công ty con, số công nhân viên chức đã lên tới hàng chục nghìn, đối với Khu kinh tế mới Tư Hà và một thành phố nhỏ tương đương thị xã như Quy Ninh thì lợi ích không thể nào tính hết được.

Lộ Binh có thể "tiếp cận" Lý Nam, nói thẳng ra là nhờ An Tại Đào. Tuy rằng không có An Tại Đào ở giữa giật dây, nhưng Lý Nam nể mặt An Tại Đào, cũng không ngừng cho Dân Thái cơ hội.

Sau này, khi nhận ra tập đoàn Dân Thái là một tập đoàn tư nhân không những có thực lực, phương pháp điều hành còn rất chuẩn mực, chế độ quản lý và tài vụ đều khá tiên tiến, hết sức chú trọng đến chất lượng sản phẩm và công trình, tạo được danh tiếng trong xã hội, Lý Nam đã bắt đầu chủ động liên tục đưa ra cành ô liu cho tập đoàn Dân Thái.

Các tấm biển quảng cáo đủ màu trong khách sạn "Làng du lịch" lấp lánh, chớp sáng liên tục, trông rất bắt mắt. An Tại Đào lẳng lặng đứng nhìn sự phồn hoa và quy mô của khách sạn "Làng du lịch", nhìn quanh một chút, không khỏi âm thầm ngạc nhiên và thán phục. Đây hóa ra là khách sạn do nhà họ Lộ xây dựng sao? Quy mô đã được mở rộng ít nhất mười lần.

An Tại Đào quay đầu lại nhìn Hoàng Thao, nhẹ nhàng nói:

- Hoàng Thao, anh về thành phố trước đi, sáng mai tới đón tôi. Cứ yên tâm, tôi sẽ gọi điện báo trước cho anh.

Hoàng Thao hơi do dự, có vẻ không được yên tâm khi để An Tại Đào một mình ở đây, lại chợt nghĩ ra, nhỡ lãnh đạo có việc riêng tư, sự có mặt của mình sẽ không thích hợp hoặc lãnh đạo không muốn mình biết, Hoàng Thao đáp ứng, nhìn theo An Tại Đào rảo bước về phía tòa nhà "Quý Tân Lâu" cách đó không xa, rồi mới lên xe lái đi.

Tòa lầu Quý Tân là nơi khách sạn "Làng du lịch" dùng để tiếp đãi lãnh đạo cao cấp hoặc khách quý của địa phương, đương nhiên, miễn là khách có nhiều tiền là có thể vào nơi đây hưởng thụ món ngon và sự phục vụ hết mình.

Lầu Quý Tân chỉ có ba tầng, mỗi tầng có bảy phòng, được trang hoàng rất sang trọng và tinh tế, các nhân viên phục vụ trẻ trung và có ngoại hình đẹp.

An Tại Đào vào đại sảnh của Quý Tân Lâu, thấy bên trong rất u nhã và thanh tĩnh, chỉ có một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đứng ở quầy bar mỉm cười, niềm nở chào hỏi:

- Xin chào đón quý khách, xin hỏi anh có hẹn trước hay là…?

An Tại Đào mỉm cười, vuốt nhẹ mặt kính râm của mình:

- Tôi có bạn mời đến, anh ấy là Lý Nam.

Nữ nhân viên phục vụ liếc nhìn danh sách, sau đó tươi cười khom người nói:

- Mời anh lên lầu, là phòng đặt sẵn của văn phòng Thành uỷ, phòng ở lầu ba, phía đông, phòng "Mây khói Giang Nam"

- Cảm ơn.

An Tại Đào gật đầu, giẫm lên tấm thảm đỏ mềm mại bước lên lầu ba. Đến trước căn phòng có tên "Mây khói Giang Nam", hắn mở cửa đi vào, nhng phát hiện bên trong không có ai cả.

Sao Lý Nam còn chưa đến? An Tại Đào nhíu mày, đang cân nhắc có nên gọi điện cho Lý Nam hỏi tình hình một chút hay không, chợt nghe cách vách mơ hồ truyền đến từng tràng cười ngông cuồng và càn rỡ.

An Tại Đào đi qua nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không ai lên tiếng. tuy nhiên cửa chỉ khép hờ, An Tại Đào nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa liền mở ra, hắn nhìn vào.

Bảy tám người đang ông trung niên áo mũ chỉnh tề ngồi vây quanh bên cạnh bàn, trên bàn chén dĩa hỗn độn, trong phòng mùi rượu nồng nặc, có vẻ tiệc rượu kéo dài rất lâu rồi.

Những người này vừa nhìn đã biết là cán bộ chính phủ, trong đó một người đàn ông ước chừng bốn mươi, mày rậm mắt to, khá cao, đầu tóc húi cua làm cho người ta có cảm giác gã rất hung hãn. Gã đang cười ha hả, nắm lấy bàn tay thon nhỏ của nữ nhân viên phục vụ, ép cô uống rượu. Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của nữ nhân viên phục đó đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng từ chối, nững người khác ngồi vây quanh cười vang rất náo nhiệt.

- Uống đi, cho anh đây chút mặt mũi nào!

- Ừ, không uống là không nể mặt anh đấy!

- Biết anh là ai không? Anh là Cục trưởng Lý thành phố Quy Ninh, chỉ cần em uống chén rượu này, ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho Tổng giám đốc của em, đề bạt em làm trưởng ca, à không, làm Giám đốc!

Gã tóc húi cua kia thở ra mùi rượu nồng nặc, phất phất tay.

Nữ nhân viên phục vụ rất xinh đẹp, dáng người thon thả, mềm mại, rất giống con gái vùng sông nước Giang Nam. Cô hơi sợ hãi nhìn gã húi cua, giọng nói nhỏ nhẹ, ngập ngừng nói:

- Cục trưởng Lý, rất xin lỗi, tửu lượng của tôi rất kém, tôi đã uống liền hai chén, nếu tiếp tục uống sẽ say ngay, thật sự không thể uống nữa.

Gã húi cua rất bất mãn, hầm hầm mắng một câu, cũng không nghe rõ gã mắng câu gì. Hắn ngẫm nghĩ chút, đột nhiên lấy bóp tiền ra, rút ra mấy tờ một trăm tệ mới nguyên vỗ lên bàn:

- Nhìn này, em gái, chỉ cần em uống chén rượu này, số tiền này là của em!

An Tại Đào vốn là tình cờ nhìn thấy, xem thử Lý Nam có ở đây không thôi, hoàn toàn không có tâm trạng xem náo nhiệt. Cho nên tuy hắn thấy chướng mắt trước cảnh khách ép nữ nhân viên phục vụ uống rượu, nhưng trên đời này, loại chuyện này rất nhiều, hơn nữa, đã làm nữ nhân viên phục vụ thì cũng nên chuẩn bị tâm lý cho những trường hợp như thế này.

Thậm chí, bộ dáng xấu hổ nũng nịu và yếu đuối của cô gái này, nói không chừng là giả vờ. An Tại Đào thoáng ngẩn người, liền chuẩn bị đóng cửa rời khỏi, nhưng gã húi cua kia đột nhiên ngẩng đàu lên, trừng mắt, tức giận nói:

- Làm cái gì vậy? Ai cho mày vào? Tìm ai? Xem cái gì, xem cái rắm à!

An Tại Đào lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, tuy trong lòng tức giận, nhưng không thèm chấp nhặt với một người như thế.

Hắn lạnh nhạt nói:

- Ngại quá, tôi đi nhầm phòng, thật có lỗi.

Nói xong An Tại Đào chuẩn bị đóng cửa rời đi, nhưng đột nhiên gã húi cua hét lên một tiếng:

- Xéo đi, xéo đi cho ta, xéo nhanh đi! Đừng chọc ta đây không thoải mái!

An Tại Đào ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn gã húi cua, trầm giọng nói:

- Anh mắng ai?

Gã húi cua vừa nghe như vậy, liền buông bàn tay của nữ nhân viên phục vụ ra, chỉ vào mặt An Tại Đào, cười lạnh:

- Sao? Còn không phục? Nói cho mày biết, là tao mắng mày đấy!

An Tại Đào tức quá mà cười, ánh mắt lạnh lùng lướt qua khuôn mặt những người ngồi quanh bàn. Một người đeo kính đột nhiên kéo kéo gã húi cua, nhìn An Tại Đào đánh giá với vẻ nghi ngờ:

- Anh là ai? Chạy vào chỗ chúng tôi làm gì?

An Tại Đào cười nhạt, cũng không để ý đến y, quay đầu rời đi. Phía sau, vọng đến giọng nói hùng hùng hổ hổ của gã húi cua, xem ra, nếu không có người bên cạnh giữ lại, có lẽ gã đã xông ra đánh An Tại Đào.

An Tại Đào phẫn nộ đi dọc theo hành lang ra phía ngoài, định gọi điện cho Lý Nam. Chợt nữ nhân viên phục vụ bị đùa giỡn trong phòng vừa rồi chạy đuổi theo hắn, khi đi ngang qua An Tại Đào, cô ta rụt rè khẽ nói:

- Quý khách, xin anh nhanh chóng đi đi, những người này không dễ chọc. Người kia là lãnh đạo Cục công an. Vừa rồi tôi nghe y gọi điện kêu cảnh sát tới đấy!

An Tại Đào im lặng không đáp, lấy điện thoại di động ra.

Trong lúc Lý Nam đang chạy đến khách sạn Làng du lịch, thì nhận được điện thoại của An Tại Đào, vội nói vài câu xin lỗi hắn. Nghe giọng An Tại Đào có vẻ bực bội, Lý nam còn tưởng là An Tại Đào phiền vì chờ lâu, cũng không nghĩ nhiều.

Cúp điện thoại, Lý Nam lại gọi điện cho hai người, hẹn họ cùng tới tham gia cuộc gặp mặt tối nay.

Lộ Binh nhận được điện thoại của Lý Nam, nghe nói Lý Nam cùng ăn cơm với An Tại Đào, hết sức cao hứng. Biết An Tại Đào đã tới chỗ hẹn ở Quý Tân Lâu, Lộ Binh vội vàng cầm lấy điện thoại di động trên bàn, lao ra khỏi cửa văn phòng, chạy tới Quý Tân Lâu.

Lúc Lộ Binh đến nơi, thấy vài gã say rượu chỉ huy vài dân phòng đang vây quanh một bóng dáng quen thuộc, dường như đang tranh cãi cái gì, mà bảo vệ của khách sạn thì đứng ngoài xem cảnh náo nhiệt.

Lộ Binh nhìn thoáng qua, cảm thấy chấn động, lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới.

An Tại Đào vẻ mặt âm trầm, đang bị mấy dân phòng vây quanh, có hai tên còn giơ tay đẩy hắn. Còn gã húi cua thì đang hùng hùng hổ hổ chỉ trỏ. Cũng không nghe rõ gã ta mắng cái gì, chỉ nghe được đại khái là gã muốn An Tại Đào sửa chữa, cư xử ý tứ một chút.

Kính râm của An Tại Đào đã bị đẩy rớt trên mặt đất, lòng hết sức phẫn nộ, chỉ chực bùng nổ. Vừa rồi, chuyện lúc nãy trong phòng kia An Tại Đào cũng không để ý làm gì.

Hắn xuống đại sảnh, nói chuyện phiếm vài câu với cô gái đứng quầy bar, mới biết mấy người trong phòng đó đều là quan chức, mà gã húi cua là Phó cục trưởng Cục công an thành phố Lý Minh Hải. Hôm nay hình như gã ta đãi khách, nghe nói cũng đều là các lãnh đạo của huyện và thành phố.

Những người này giữa trưa đã tới rồi, uống đến bây giờ còn chưa tan cuộc, vừa rồi còn gọi thêm rượu và thức ăn, xem ra là muốn tiếp tục "tác chiến" buổi tối.

An Tại Đào không ngờ Lý Minh Hải coi trời bằng vung, gọi mấy dân phòng tới, lại còn chặn hắn lại trong đại sảnh của Quý Tân Lâu.

Lộ Binh nhận ra Lý Minh Hải, y che trước mặt An Tại Đào, chưa kịp chào hỏi hắn, nhìn Lý Minh Hải trầm giọng nói:

- Cục trưởng Lý, chuyện này rốt cuộc là gì vậy? Cho tôi vài phần mặt mũi, đừng làm ầm ĩ ở chỗ tôi!

Tuy Lộ Binh chỉ là doanh nhân, nhưng tập đoàn Dân Thái ở Quy Ninh nhiều tiền thế lớn, coi như là có tiếng tăm và được chính quyền nể trọng, ngay cả Bí thư Thành uỷ Lý Nam và Chủ tịch thành phố Cổ Trường Lăng đều nể mặt Lô Binh phần nào, huống chi là một Phó cục trưởng Cục công an như Lý Minh Hải?

Cho nên, Lý Minh Hải nhíu mày, khoát tay:

- Lộ tổng? Anh biết tên này sao? Thôi đi, nếu Lộ tổng đã ra mặt, tôi cũng nể lời, chỉ cần bảo hắn xin lỗi chúng tôi, hôm nay tạm tha cho hắn!

Lý Minh Hải đang bị men rượu điều khiển. Lẽ ra chỉ là một chút hiểu lầm, nhưng cái vẻ "tự cao tự đại" và thái độ miệt thị của An Tại Đào khiến Lý Minh Hải khó chịu. Là Phó cục trưởng Cục công an, ở Quy Ninh ai thấy y cũng phải cung kính nịnh bợ một chút, thế nhưng tên này lại từ đâu đến liếc mắt đầy khinh miệt, quả là không biết trời cao đất dày là gì!

Mặc dù Lý Minh Hải đã ngà ngà say, gã vẫn nhận ra vẻ khinh miệt như của kẻ bề trên nhìn xuống của An Tại Đào, sau khi An Tại Đào rời khỏi phòng, gã càng nghĩ càng tức, liền gọi người đến.

Thật ra, theo lý thuyết, An Tại Đào từng là Bí thư Thành uỷ Quy Ninh, công tác ở Quy Ninh nhiều năm, người Quy Ninh hẳn là không xa lạ gì hắn. Nhưng, ai có thể nghĩ, đường đường là một Phó bí thư Thành uỷ, Phó chủ tịch thường trực lại một mình xuất hiện ở đây? Lãnh đạo cao cấp như vậy, người nào không tiền hô hậu ủng, ai cũng quen nếp nghĩ như vậy.

Quan trọng hơn là, Lý Minh Hải vốn là bộ đội chuyển ngành, ban đầu gã ở tại khu Lương Sơn làm đồn trưởng đồn công an, sau lại được bổ nhiệm làm Phó cục trưởng hình sự Cục công an thành phố Quy Ninh. Lúc Lý Minh được điều tới Quy Ninh, An Tại Đào đã công tác ở công ty Than-khí ga Phòng Sơn được một thời gianrồi.

Cho nên, Lý Minh Hải không biết An Tại Đào. Mà thực tế thì, cho dù trước đó gã có gặp An Tại Đào rồi, nhưng uống rượu say như vậy, gã có thể đủ tỉnh táo để nhận ra An Tại Đào hay không cũng là điều khó nói.

Chân mày của Lộ Binh nhướng lên, hiểu là Lý Minh Hải không nhận ra An Tại Đào, nếu không, dù có cho gã một ngàn lá gan, gã cũng không dám như vậy.

"Người này chết chắc rồi!" Lộ Binh liếc nhìn Lý Minh Hải một cái, rồi quay lại nồng nhiệt cười giơ tay ra bắt tay An Tại Đào:

- Anh bạn, đã đến rồi mà không báo trước cho tôi một tiếng, nếu vậy thì đâu phải xảy ra chuyện ồn ào này!

Mặt Lộ Binh ửng đỏ, ánh mắt chân thành.

Y cố ý lảng tránh gọi chức quan của An Tại Đào, mà thay bằng từ "anh bạn" vô cùng thân thiết. Đây cũng có thể coi như là một phép thử. Y muốn thử xem thái độ của An Tại Đào, hiện giờ hắn đã có địa vị cao như thế, có còn là An Tại Đào khi xưa, còn nhớ tình bạn với y hay không.

Lộ Binh chăm chú nhìn An Tại Đào, chỉ cần thấy một chút thay đổi nơi An Tại Đào, y sẽ lập tức thay bằng thái độ kính cẩn lõi đời, nịnh bợ Phó chủ tịch thành phố An. Thường xuyên giao tiếp với cán bộ nhà nước, về mặt này Lộ Binh hoàn toàn có thừa kinh nghiệm.

An Tại Đào mỉm cười nhìn Lộ Binh. Ánh mắt và nụ cười quen thuộc này khiến Lộ Binh mừng rỡ như điên: An Tại Đào của quá khứ mà tập đoàn Dân Thái của nhà họ Lộ từng dụng tâm "đầu tư" vào hắn, đã trở lại!

- Lộ Binh, báo cảnh sát!

Giọng An Tại Đào không lớn, nhưng hết sức kiên định và lạnh lùng

Lý Minh Hải không ngờ ngay trước mặt gã, Lộ Binh gọi điện tố cáo có người ẩu đả ở khách sạn Làng du lịch, người gây chuyện là Phó cục trưởng Cục công an Lý Minh Hải?Lúc này cảm giác say của Lý Minh Hải đã tan đi vài phần, dẫn theo vài chiến hữuvà mấy dân phòng do gã gọi tới, đĩnh đạc ngồi trên sô pha đại sảnh, vừa hút thuốc vừa cười nhạt, xem Lộ Binh làm thế nào.

Thật ra, lúc này Lý Minh Hải không còn muốn gây náo loạn, nhưng chuyện này quan hệ tới mặt mũi của gã -một lãnh đạo Cục công an, gã không có cách nào khác để xuống đài cho xong việc.

Lộ Binh là doanh nhân nổi tiếng ở Quy Ninh, khách sạn Làng du lịch lại là địa điểm bảo vệ quan trọng, sau khi cảnh sát trực ban nhận tin báo không dám chậm trễ, nhanh chóng phái lực lượng cảnh sát tới xử lý.

Chỉ là, cảnh sát còn chưa tới, Bí thư Thành uỷ Quy Ninh Lý Nam đã tới nơi. Lý Nam và thư ký Tôn Tường cùng vội vàng vào Quý Tân Lâu, đang định lên lầu ba vào phòng đặt sẵn thì thấy trong đại sảnh có rất nhiều người, không khỏi ngạc nhiên.

Vừa liếc mắt, Lý Nam thấy Phó cục trưởng cục công an Lý Minh Hả, lúc này, Lý Minh Hải kinh ngạc, đứng dậy mỉm cười nghênh đón Lý Nam một cách cung kính.

Lý Nam lại nhìn thấy Lộ Binh, và bên cạnh y là An Tại Đào.

- Chào Bí thư Lý.

Không nghĩ tới lại gặp được Bí thư Thành ủy ở nơi này, Lý Minh Hải cười nịnh giơ tay ra. Lý Nam thản nhiên bắt tay Lý Minh Hải, khẽ gật đầu, sau đó bước nhanh về phía An Tại Đào.

Nửa giờ sau đó.

Lý Minh Hải đã không còn cảm giác say, kinh hồn táng đởm đứng một bên, nhìn Cục trưởng Cục công an Trình Cương dẫn theo một vài lãnh đạo Cục công an vây quanh An Tại Đào và Lý Nam, không nói được lời nào, hai vai run lên, sắc mặt xám như tro tàn.

Gã thật không ngờ, người thanh niên cao ngạo kia lại là Phó bí thư Thành uỷ, Phó chủ tịch thường trực thành phố An Tại Đào, mới đến nhậm chức!

Lý Nam đang có việc, lại gặp Lý Minh Hải làm chuyện càn quấy, đương nhiên là rất khó chịu. An Tại Đào thì không cần phải nói, vô duyên vô cớ lại bị một cán bộ nho nhỏ cấp phòng "làm nhục" một phen, cơn tức trong lòng tuy dã cố kìm chế, nhưng càng lúc càng dâng lên mạnh mẽ.

Trình Cương thận trọng nhìn sắc mặt An Tại Đào, cung kính nói:

- Chủ tịch thành phố An, sau khi Đảng ủy Cục chúng tôi họp nghiên cứu xử lý Lý Minh Hải, nhất định sẽ báo cáo kết quả xử lý cho Chủ tịch thành phố An và Bí thư Lý trong thời gian ngắn nhất!

Tâm tình Lý Nam không tốt, khoát tay:

- Các người cũng đừng đứng ở chỗ này vô ích, mau đi về đi! Cứ dựa theo kỷ luật Đảng và Pháp luật nhà nước, chuyện này nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy!

- Dạ, phải.

Trình Cương kinh sợ, vội vã đáp ứng, trong lòng thầm chửi rủa tổ tiên mười tám đời Lý Minh Hải.

- Hôm nay là tôi, chứ nếu như là một quần chúng bình thường, chỉ sợ chẳng những bị mắng còn tự nhiên bị đánh, cho dù có báo cảnh sát, e rằng cũng không có kết quả gì. Có phải như vậy không Cục trưởng Trình?

An Tại Đào lạnh lùng hừ một tiếng:

- Thân là công an, cảnh sát, am hiểu pháp luật mà vi phạm pháp luật, đùa giỡn phụ nữ, gây hấn vô cớ, ỷ thế hiếp người, thân là cán bộ Đảng viên lại bất chấp kỷ luật Đảng, bát chấp kỷ cương, quốc pháp, sai khiến lực lượng cảnh sát hành hung người trước mặt mọi người, quyền lực quốc gia lại biến thành công cụ diễu võ dương oai, tác oai, tác quái, đây là loại hành vi điên cuồng gì vậy, ti tiện gì vậy?!Bôi nhọ nghiêm trọng hình tượng cơ quan công an và Đảng cùng chính phủ!

Ánh mắt An Tại Đào lạnh như băng lướt qua người Lý Minh Hải, đi nhanh lên lầu. Mấy người Lý Nam và Lộ Binh vội đi theo. Trình Cương và người của Cục công an hơi do dự một chút, rồi cũng đuổi theo.

An Tại Đào giẫm lên màu thảm đỏ, từ từ bước lên lầu, đọng lại trong mắt đám bảo vệ và nhân viên phục vụ một hình ảnh cao lớn và uy nghi không thể xâm phạm.

Nói ra kể cũng lạ, lúc trước, khi chưa biết thân phận thực sự của An Tại Đào, không có mấy người người chú ý đến An Tại Đào; nhưng khi nghe nói hắn là vị Phó chủ tịch thành phố An Tại Đào được truyền tụng thì các nhân viên phục vụ mười bảy mười tám, cả nam lẫn nữ đều lập tức cảm nhận được sức mạnh quyền lực không gì sánh bằng toát ra từ người hắn.

Lý Minh Hải đứng thừ người ra đó, nhìn cảnh tượng mọi người vây quanh An Tại Đào đi lên lầu, khuôn mặt trắng bệch hơi co giật, cả người mồ hôi lạnh rịn ra, toàn thân lạnh toát. Lúc này,gã biết, mình thế là xong đời rồi.

Lúc nãy gã như bị trúng tà, chỉ còn thiếu nước xông lên đánh An Tại Đào, mắng chửi, náo loạn cả nơi này…Hiểu pháp luật mà phạm luật, đầu tiên là say rượu gây rối, sau lại chửi rủa lãnh đạo thành phố, kết cục của gã chỉ e là rất thảm. Bãi chức chỉ là việc nhỏ, có thể gã còn bị xử theo pháp luật.

Xung quanh vọng lại tiếng thì thầm to nhỏ, các nhân viên phục vụ và bảo vệ ngày thường thấy gã đều vài phần kính sợ, không ngờ bây giờ đứng một bên chỉ trỏ, chưa gì đã ra vẻ "giậu đổ bìm leo". Nhưng lúc này, Lý Minh Hải cũng không quan tâm đến chuyện đó, trong lòng gã đầy nỗi sợ hãi và kinh hoàng, khiến gã gần như ngất đi vì không thở nổi.

Đột nhiên, Lý Minh Hải xông lên phía trước nhanh như gió, chen qua đám người, vọt tới trước mặt An Tại Đào. Mọi người chưa kịp phản ứng, gã thở phì một cái, quỳ thụp xuống trước mặt An Tại Đào, túm lấy chân hắn, giọng run run nức nở trong cổ họng:

- Chủ tịch thành phố An, rất xin lỗi, tôi đáng chết, tôi sai lầm rồi, van xin ngài hãy tha cho tôi một lần! Chủ tịch thành phố An, tôi sai lầm, tôi đáng chết, van cầu ngài cho tôi một cơ hội đi!

Lý Minh Hải bất chấp tất cả, khóc lớn, dùng sức ôm chặt ống quần An Tại Đào, trên gương mặt hoảng loạn cố lắm mới rặn ra được hai giọt nước mắt, đã sớm đem hình ảnh tôn nghiêm Phó cục trưởng của mình ném cho chó ăn mất rồi.