Nói là đúng 9 giờ khai mạc, kỳ thực màn khởi đầu chính thức, ít nhất cũng phải 9 giờ 30.
Khi sắp đến 9strong0, thì mấy chiếc Santana 2000 màu đen mới nối đuôi nhau tiến vào khán đài, từ trên xe bước xuống là những các vị lãnh đạo thành phố mặc những bộ quần áo màu trắng. Sau đó một chiếc xe có rèm che chạy ra giữa sân.
Chủ tịch hội đồng nhân dân, Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, năm Phó Chủ tịch UBND Thành phố, hai Phó bí thư Thành ủy, Bí thư chủ tịch của các quận huyện, sau khi xuống xe đều tập trung lại một chỗ, nhẹ giọng thảo luận, đợi hai nhân vật lãnh đạo cao nhất - Bí thư Thành ủy Đỗ Canh, Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch Thành phố Tân Hải Mông Hổ.
Ngoài sự dự đoán của mọi người, Đỗ Canh cũng được, Mông Hổ cũng thế, đều không ngồi trên hai chiếc xe chuyên dụng, mà lại cùng nhau ngồi trong chiếc xe màu cà phê chậm rãi tiến tới.
Người đầu tiên bước ra khỏi chiếc xe đó là Chánh văn phòng Thành ủy Tống Lượng, trong tay ông ta đang giữ chiếc cặp màu đen, còn tay kia lại đang cầm chiếc ly có nắp bằng inox của Đỗ Canh. Tiếp đó là Phó văn phòng Ủy ban kiêm thư ký Chủ tịch Mã Dương. Hai người xuống xe, chiếc cửa xe được mở hết cỡ, Trưởng ban thư ký Thành ủy Tống Hi Khôn và Trưởng ban thư ký Ủy ban Chu Thanh Lợi lúc này mới xuống xe. Cuối cùng mới là sắc mặt có vẻ hơi đỏ của Chủ tịch thành phố Mông Hổ và thần sắc có chút trầm xuống của Bí thư Thành ủy Đỗ Canh.
Tuy rằng đều là Trưởng ban thư ký, thế nhưng Trưởng ban thư ký Thành ủy Tống Hi Khôn là Ủy viên thường vụ, tuy rằng được xếp ở phía cuối cùng, nhưng cũng là hàm Phó giám đốc sở. Còn Chu Thanh Lợi thì còn kém xa, chỉ ngang Cục trưởng. Tuy hàm ngang Phó giám đốc sở, nhưng bởi vì Thường vụ, nên địa vị của Tống Hi Khôn còn trên cả mấy vị Phó chủ tịch thành phố.
Cho nên vừa xuống xe, Chu Thanh Lợi liền đứng sau lưng của Tống Hi Khôn. Chỉ có điều nét mặt của hai người này toát ra một chút ngại ngùng, hơn nữa Đỗ Canh và Mông Hổ lại có chút biểu hiện rất khác thường, điều này càng làm các vị lãnh đạo Tân Hải không khỏi căng thẳng.
Đỗ Canh bước xuống xe liền đi về phía hàng ghế của các vị khách mời, ngồi vào chỗ dành cho các vị đại biểu ở chính giữa. Còn Mông Hổ lại có chút hoang mang luôn theo sát và hàn huyên mấy câu với các vị lãnh đạo Mặt trận Tổ quốc của các quận huyện, lúc này mới chậm rãi đi về hàng ghế của đại biểu, ngồi ở bên trái của Đỗ Canh.
Khi mà các vị đại biểu dựa theo cấp bậc đã được sắp xếp trước tiến vào chỗ ngồi, thì máy quay của đài truyền hình cũng bắt đầu được mang tới. An Tại Đào cùng đám phóng viên đang tụ tập cùng nhau ở bên cạnh chiếc thảm đỏ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
An Tại Đào thoáng thấy ba của Hạ Hiểu Tuyết là Hạ Thiên Nông. Còn ánh mắt của Hạ Thiên Nông cũng đã phát hiện ra An Tại Đào. Hạ Thiên Nông thoáng nhìn là có vẻ tỏ ra như đang khen ngợi. Sau đó quay đầu đi. Và tiến gần về phía Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc nhỏ nhẹ đàm thoại.
Ánh mắt của An Tại Đào đang hướng về hàng ghế mà các vị lãnh đạo cấp cao đang ngồi lướt qua một cái. Qua vẻ mặt cứng nhắc không tự nhiên của Đỗ Canh và Mông Hổ dường như hắn đã mơ hồ đoán được điều gì đó.
Căn cứ theo những gì mà hắn từng được biết ở kiếp trước thì quan hệ giữa Đỗ Canh và Mông Hổ dường như là không thể hòa thuận.
Mông Hổ năm nay 46 tuổi. Đỗ Canh nhỏ hơn Mông Hổ ba tuổi. Tại thời điểm này Cao Dương là làm Bí thư Thành ủy nhiệm kỳ thứ hai, Mông Hổ đã là Chủ tịch thành phố Tân Hải. Vốn tưởng rằng Cao Dương sau khi miễn nhiệm, như vậy chức vụ Bí thư Thành ủy đương nhiên là do y tiếp nhận. Nhưng kết quả là chỉ mới được nửa đường thì bỗng nhiên tên Trình Giảo Kim của thành phố Phòng Sơn được điều đến giữ chức Phó bí thư Thành ủy, và Phó Chủ tịch thường trực Đỗ Canh không ngờ lại được bổ nhiệm, trở thành tân Bí thư Thành ủy Tân Hải.
Có thể nghĩ hiểu nỗi phiền não và buồn bực từ trong đáy lòng của Mông Hổ. Chỉ có điều trên quan trường tình hình luôn luôn thay đổi có khi rất bất ngờ. Ai có cái ô lớn thì vị trí đó là của người đó. Chỉ có thể chấp nhận sự thực mà thôi. Nhưng dẫu sao Mông Hổ cũng là một cán bộ sinh ra và lớn lên tại đại phương. Là người hiểu Tân Hải nhất, đối với Đỗ Canh, y vẫn luôn giáp mặt giơ tay sau lưng để chống lại mọi quyết sách. . Y nghĩ rằng. Đỗ Canh đến Tân Hải chỉ có điều là để mạ vàng mà thôi. Làm xong một nhiệm kỳ rồi lại bị điều đi. Tân Hải này rồi cuối cùng sẽ nằm trọn trong tay y.
Nhưng ý nghĩ đó lại không thể trở thành hiện thực. Đỗ Canh lần này đã ăn sâu bám chặt vào Tân Hải, muốn càn quét một trận lớn. Những ngày này, ông ta đang muốn phá hủy cây cầu vượt của Tân Hải. Điều này làm cho Mông Hổ cực kỳ căm tức. Kỳ thật, phá hủy cây cầu đó thì chẳng có gì đáng nói. Nhưng có cái cây cầu này lại do Cao Dương kiến thiết. Trong đó cũng có phần của Mông Hổ. Hủy đi cây cầu vượt chính là đang muốn xỏ mũi Mông Hổ, không coi Mông Hổ ra gì. Mông Hổ làm sao có thể chịu để yên.
Mấy lần hội nghị thường vụ, Mông Hổ luôn luôn tỏ ra thái độ khiêm tốn, biểu hiện sự mạnh mẽ cứng rắn, luôn luôn cùng với Đỗ Canh tiến hành những cuộc tranh biện. Bí thư Thành ủy là đứng dầu, Chủ tịch Thành phố chỉ là cấp thứ mà thôi. Nói như vậy, Chủ tịch Thành phố thì không có khả năng chống đối Bí thư Thành ủy.
Nhưng tình hình ở Tân Hải hiện có chút đặc thù riêng. Một là Mông Hổ là người sinh ra và lớn lên tại Tân Hải, đã có vài Ủy viên thường vụ đều ngấm ngầm câu kết với y làm những chuyện mờ ám, còn Đỗ Canh dù sao cũng chỉ là cán bộ từ nơi khác chuyển tới, thời gian nhiệm chức chưa lâu, còn rất nhiều công việc cần phải nhờ đến sự phối hợp và ủng hộ của vị Chủ tịch thành phố Mông Hổ này. Nói cho cùng cũng không thể nào hoàn toàn trở mặt với Mông Hổ được.
Cho nên mới công khai tổ chức buổi họp ngày hôm nay tại hiện trường, giống như sự hòa hoãn, coi như là một sách lược nào đó của Đỗ Canh.
Trước khi có mặt tại hội nghị, Đỗ Canh đã đặc biệt ngồi trên cùng một chiếc xe với Mông Hổ, vốn định trước tiên sẽ nối liền khoảng cách, đi đến một hiệp định, chỉ cần Bí thư và Chủ tịch có cùng một quan điểm, vậy thì số lãnh đạo còn lại của thành phố chỉ còn cách giơ tay đồng ý. Thế nhưng thái độ của Mông Hổ cũng rất cương quyết, hai người ở trên xe đã chạm trán nhau kịch liệt nhưng rốt cuộc vẫn không thể có một tiếng nói chung.
Sự kiên quyết của Mông Hổ khiến cho Đỗ Canh cực kỳ căm phẫn, đồng thời cũng liền nghĩ tới tin tức mà trong tỉnh truyền tới, nghe nói Mông Hổ thời gian gần đây đi lại thường xuyên với các vị lãnh đạo trong tỉnh, mục đích làm gì thì không cần nói ra thì ai cũng biết.
Đỗ Canh ngồi ở đó, vẻ mặt hơi trầm ngâm, thỉnh thoảng liếc nhìn quan sát vẻ mặt của các vị Ủy viên thường vụ, trong lòng đang nghĩ phải làm sao có thể thực hiện được ý đồ của mình trong cuộc họp này.
Sắc mặt của Mông Hổ cũng đang dài ra. Kỳ thật, y cũng không cần nhất định là phải "đối chọi" với Đỗ Canh tới cùng, dù sao Đỗ Canh cũng là nhân vật có tài. Chỉ có điều, y muốn làm khó dễ trong việc phá bỏ những chiếc cầu đã hư hỏng đó, mượn cơ hội để thể hiện cái quyền uy của mình. Cho dù có thể thông qua quyết định dỡ bỏ những cầu vượt này, thì cái mục đích của y cũng phải được hoàn thành.
Có thể lăn lộn trên quan trường ngồi được vào chức vị cao nhất, thì những tên quan chức ngồi trên chiếc ghế đó người nào chẳng là những tên cáo già. Gặp phải những tình huống không có gì là tốt, thì bọn họ đều duy trì một thái độ trầm mặc. Còn cái đám lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ngồi ở phía sau cùng các ban ngành càng không biết phải nói gì, bọn họ vốn chỉ giống như những phần tử phụ.
...
Cục trưởng cục Giao thông, Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng, Cục trưởng cục Công an, Cục trưởng cục Kế hoạch và đầu tư, Cục trưởng cục quản lý nghiệp công tác xã hội..., những quan chức này đều lần lượt lên tiếng về việc phá bỏ cầu vượt, đây chính là ý đồ mà Đỗ Canh đã căn dặn Tống Hi Khôn Trưởng ban thư ký Thành ủy làm, đích thân gọi điện thông báo cho các ban ngành phải chuẩn bị tài liệu có liên quan, chắc chắn là muốn cường điệu những bất cập đang tồn tại và sự nguy hại của cầu vượt.
Nghe thấy những lời phát biểu và báo cáo, thì sắc mặt của Mông Hổ thật là khó coi. Y không thể ngờ rằng, Đỗ Canh chỉ vì muốn phá chiếc cầu này, đã đích thân cố ý sắp đặt một màn diễn rất kỳ công, phía sau lưng lại có rất nhiều người cẩn thận tỉ mỉ tác nghiệp.
Đỗ Canh khóe miệng hiện lên một vẻ cười lạnh, luận về mưu kế và thủ đoạn trên chính trị, Mông Hổ còn kém xa Đỗ Canh. Việc phá bỏ cầu vượt, là chủ kiến bước đầu muốn tiến hành cải cách Tân Hải, cũng chính là muốn gây dựng cái quyền uy cho chính ông ta, ông ta cực kỳ coi trọng tiến độ, không thế mà ngay cả tâm phúc của ông ta là Tống Lượng cũng còn có chút bất ngờ.
Mông Hổ muốn mượn cơ hội này để chèn ép cái thế lực của Đỗ Canh, nhưng Đỗ Canh cũng muốn mượn cơ hội này để dáng một đòn vào cái vẻ kiêu ngạo của Mông Hổ.