An Tại Đào mơ màng đi trên con phố người xe như nước, bên tai lùng nhùng đủ loại âm thanh, có cả những lời hát dạo u buồn, mặc dù có sức xuyên thấu lòng người nhưng với hắn lúc này không hề có chút lay động.
Không biết lúc nào, hắn đã đi qua phố buôn bán phồn hoa nhất của thành phố Thiên Nam, đi đến phía dưới cầu Thanh Hà. Đây là một cây cầu lớn bắc qua sông, do hơn mười dây xích sắt thật dài kéo qua thẳng vào bờ bên kia. Một cái tháp cao mấy chục mét đứng lặng trước mắt, dòng người xe chạy như thoi phả vào mặt hắn luồng không khí oi bức.
An Tại Đào ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói chang trên không trung đang dần nhô lên, ánh sang rực rỡ có phần nào đó chói mắt, nhưng hắn lại hoàn toàn không có cảm giác gì, bởi trong lòng hắn còn đau đớn. Nỗi đau đó khiến hắn chỉ muốn ngất đi.
Đúng lúc này, bên tai hắn chợt vọng lên lời di chúc của mẹ hắn.
"Tiểu Đào, mẹ đi đây. Xin đừng trách mẹ, cuộc đời của mẹ rất khổ, chết có thể là một sự giải thoát. Tiểu Đào, đứa con tội nghiệp của mẹ, mẹ không thể chăm sóc cho con được nữa, cũng may con cũng đã lớn khôn, hơn 20 năm rồi mẹ con mình nương tựa lẫn nhau, bây giờ, phải nhìn vào chính con thôi... Tiểu Đào, đứa con tội nghiệp của mẹ à, không phải mẹ độc ác, mà mẹ thực sự không gắng gượng được nữa. Dưới cái gối đầu của mẹ, còn có một quyển sổ tiết kiệm 6 nghìn tệ, đây là mấy năm nay mẹ tích cóp được, đều để lại cho con....
Tiểu Đào, đứa con tội nghiệp của mẹ, mẹ con là một người phụ nữ không có tài cán gì lại yếu đuối, mẹ không cho con được nhiều, mẹ chỉ có thể để lại cho con mấy thứ này....Mẹ đi rồi, con phải sống thật tốt, mẹ tin tưởng, Tiểu Đào của mẹ là đứa con kiên cường, con nhất định sẽ sống tốt. Tạm biệt con, đứa con duy nhất của mẹ, con yêu, đứa con ngoan ngoãn của mẹ, nếu có kiếp sau, mẹ nguyện lại làm mẹ của con. Bảo trọng!"
An Tại Đào rốt cuộc cũng không kìm chế nổi tâm trạng lo sợ không yên, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng.
- Mẹ!
Người mẹ quá cố để lại di chúc vào ngày 19. Như thế, rõ ràng là thời gian bà tự sát là buổi chiều ngày 19 hoặc là muộn hơn nữa. Như vậy hiện nay bà có thể vẫn còn ở Thiên Nam. Nghĩ đến đây, trong lòng An Tại Đào bỗng lóe lên một tia hy vọng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hắn chăm chú nhìn cái tháp cao, lặng lẽ, do dự một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng quyết định thông qua truyền thông và đài truyền hình xin giúp đỡ tìm mẹ hắn. Hắn biết, Đài truyền hình tỉnh có tiết mục tìm người thân. Chỉ cần mẹ hắn vẫn còn ở Thiên Nam thì mẹ hắn có khả năng xem chương trình này, biết hắn đang tìm bà.
Không phải hắn không nghĩ đến cách này. Mà là trong tiềm thức hắn không muốn mang việc nhà mình nói cho thiên hạ biết, chỉ khiến thiên hạ xì xầm thôi.
Hắn chạy đến trạm điện thoại ven đường, gọi đến phòng làm việc của Hoàng Trạch Danh.
Thông qua giới thiệu của Hoàng Trạch Danh, An Tại Đào tìm được Trưởng ban thời sự của Đài truyền hình tỉnh Tào Lâm. Tào Lâm cũng là sinh viên tốt nghiệp của khoa tin tức đại học Yến Sơn. Với việc xin giúp đỡ của đàn em khóa dưới, y không hề trì hoãn, lập tức trong bản tin thời sự xen vào lời nhắn tìm mẹ của An Tại Đào.
"Bà An Nhã Chi đến từ Tân Hải, con trai bà An Tại Đào đang tìm bà gấp... Mời bà gọi điện vào số 35698777 liên hệ với chúng tôi".
Ở ngoài trường quay truyền hình trực tiếp của đài truyền hình, An Tại Đào lo lắng chờ đợi. Tào Lâm cười cười, đưa một cốc nước
- Chú em, đừng lo lắng qua, em yên tâm đi, bản tin này phát ra, chỉ cần mẹ em vẫn còn ở Thiên Nam, thì nhất định sẽ đọc thấy. Được rồi, hãy vững vàng lên, uống nước đi.
- Cảm ơn anh, Trưởng ban Tào.
An Tại Đào đỡ cốc giấy dùng một lần, không ngớt nói lời cảm ơn.
Haha, anh còn có chút việc nên đi trước đây, à, nghe nói em làm phóng viên ở chỗ anh Hoàng a, chịu khó làm, tốt nghiệp từ khoa tin tức đại học Yến Sơn của chúng ta không được làm vớ vẩn đâu.
Công việc của Tào Lâm rất bận bịu, có thể sắp xếp chút thời gian giúp đỡ chuyện của An Tại Đào cũng là do nể mặt Hoàng Trạch Danh bạn học cùng trường.
- Thậ phiền Trưởng ban Tào.
- Khách khí gì chứ? Ha ha, đi đây, chú em. Em kiên trì đợi ở đây nhé,có tin tức gì, phát thanh viên của bọn anh sẽ thông báo cho em ngay lập tức.
Tào Lâm vẫy tay, khệnh khạng bước đi.
Khu tập thể giáo viên Trường bưu điện tỉnh Sơn Đông.
Ở trường bưu điện, cô giáo Tiết Tú Hoa vừa mở TV, vừa tiếp đón người bạn cũ An Nhã Chi:
- Nhã Chi à, cậu vừa lên tỉnh một chuyến cũng mệt rồi, hay ở lại nhà mình vài ngày, dù sao cũng đang nghỉ hè, chúng ta đều nhàn rỗi, hai ngày này, hay là chúng ta đi dạo giải sầu?
An Nhã Chi khẽ mỉm cười
- Thôi, mình hôm nay phải về nhà gấp, con trai mình ở nhà một mình, mình thấy có chút lo lắng.
Tiết Tú Hoa thở dài
- Mấy năm nay cậu vất vả quá, Nhã Chi. Một mình nuôi con, thật không dễ à. Đúng rồi, Tiểu Đào không phải là tốt nghiệp đại học rồi sao? Tìm được việc làm chưa?
- Vừa mới tốt nghiệp, công việc mà, tạm thời làm phóng viên ở tờ Tin tức buổi sáng của báo Tân Hải Thần, nhưng mà… mình vẫn muốn tìm cách nào đó, xin cho nó vào cơ quan nhà nước…
An Nhã Chi ggượng gạo cười.
Tiết Tú Hoa cười cười cũng ngồi ở sô pha:
- Không tồi à, Nhã Chi, làm phóng viên cũng rất tốt. Cậu xem, con trai cậu thật không thua kém ai, không giống con trai mình, thi 2 năm mới thi đỗ được một trường đại học hạng ba, đến bây giờ vẫn còn khiến người khác lo lắng.
Nói xong, Tiết Tú Hoa bỗng nhận thấy vẻ mặt An Nhã Chi có chút buồn bã, trong long thầm thở dài, giơ tay nắm chặt lấy tay An Nhã Chi, nhẹ nhàng nói:
- Nhã Chi a, cũng đã qua nhiều năm như vậy… cậu nói thật đi, về thành phố lần này đã đến tìm hắn rồi phải không?
An Nhã Chi kìm nén sự tủi hổ và đau khổ lâu nay bị một câu nói của Tiết Tú Hoa như chạm đúng mạch, rốt cuộc cũng không kìm nổi cảm xúc trong lòng nữa, gục lên vai Tiết Tú Hoa nghẹn ngào khóc.
Cân nhắc hết lần này đến lần khác, vì tiền đồ của con trai, bà nghĩ đến Trần Cận Nam. Nhưng sau khi đến thành phố, Trần Cận Nam lại trốn tránh không chịu gặp, trong lúc tâm trạng phiền muộn, vô tình gặp lại người bạn thân cùng quê Tiết Tú Hoa, bị cô ấy ép đưa về nhà cô ấy, gần như là tâm sự hết cả buổi tối.
- Nhã Chi….
Tiết Tú Hoa thở dài, khẽ giọng an ủi An Nhã Chi, đột nhiên nghe thấy giọng nói ngọt ngào chuẩn mực của nữ dẫn chương trình đài truyền hình:
"Bà An Nhã Chi đến từ Tân Hải, con trai bà An Tại Đào đang tìm bà gấp.....Mời bà gọi đến số 35698777 liên hệ với chúng tôi"
- Tiểu Đào!
An Nhã Chi kinh ngạc ngẩng đầu lên, lau nước mắt, tỉ mỉ nhìn dòng phụ đề trên màn hình TV, trong lòng thấy khó hiểu
- Tiểu Đào sao lại đến Thiên Nam rồi?
Cổng Đài truyền hình tỉnh, vẻ mặt An Tại Đào như trút được gánh nặng khiến An Nhã Chi hơi có vẻ không hiểu ra sao cả, bà nhíu nhíu mày
- Tiểu Đào, con… mẹ lát nữa sẽ về, con đến thành phố làm gì chứ? Lại còn đăng tìm người trên TV.
- Mẹ.
An Tại Đào không giải thích gì, hắn cũng không muốn giải thích gì. Hắn nhìn khắp người mẹ hắn, thấy vẻ mặt bình tĩnh của bà không có chút gì "không bình thường", lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn không biết năm đó mẹ mình vì sao tự sát. Hắn đoán có lẽ xảy ra việc gì đó khiến bà sụp đổ đau khổ, mà bây giờ mẹ hắn tất cả đều bình thường, dường như chứng minh "chuyện kia" chưa xảy ra.
- Mẹ, chúng ta về nhà nhé!
Không đợi An Nhã Chi kịp trả lời, An Tại Đào kéo tay bà đi về phía bến xe ô tô.