Quan Thần

Chương 490: Một công đôi việc

Trình Hi Học không biết rằng Hạ Tưởng mà y chỉ đích danh đang ngồi ở dưới hội trường nhìn y. Nếu y biết Hạ Tưởng cũng trà trộn giữa đám người, chỉ sợ không có được tự tin như vậy để ung dung mà diễn thuyết.

Trình Hi Học tiếp tục nói:

- Dự án du lịch văn hoá phải chăng thành công tạm thời không đề cập tới, xuất phát từ lòng tốt, tôi vẫn hy vọng hạng mục này có thể thành công, nếu không mấy chục triệu tiền vốn đầu tư sẽ trôi theo dòng nước, cũng là tổn thất của quốc gia. Tuy nhiên tôi ở đây cũng muốn bày tỏ sự tôn trọng với tinh thần can đảm của đồng chí Hạ Tưởng, dù sao người trẻ tuổi cũng phải có khát vọng, phải có sự sôi nổi.

Tuy là không trực tiếp mỉa mai, nhưng y có ẩn ý khinh thường Hạ Tưởng mà không hề che giấu. Coi suy nghĩ của Hạ Tưởng như giấc mộng, chắc chắn là một cách nói vô cùng khinh thường

Phạm Tranh khẽ khẽ đẩy Hạ Tưởng một cái:

- Thật phục cậu, bị người ta hạ thấp, mà vẫn không có chút tức giận nào. Nếu như là tôi đã sớm đập bàn đứng dậy, chốc lát đến lúc đặt câu hỏi, tôi sẽ thay cậu đòi lại.

Hạ Tưởng cười cười không nói gì. Hắn trong lòng tự nhiên cũng có bực bội, nhưng không thể bởi vì Trình Hi Học châm chọc vài câu thì nổi trận lôi đình, cũng không biết kiềm chế.

Hơn nữa hắn đã suy nghĩ sâu xa ra cội nguồn dụng ý của buổi diễn thuyết của Trình Hi Học ngày hôm nay là cái gì. Vốn ban đầu nghĩ rằng y phủ nhận toàn bộ việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, nhưng nghe luận điệu khen trước chê sau của y, dường như thái độ của y có chút buông lỏng. Với điều chỉnh kết cấu sản nghiệp cũng không phải hoàn toàn có thái độ phản đối, mà là ủng hộ có hạn, có vài điểm cá biệt phản đối.

Ủng hộ có hạn nghĩa là ủng hộ những thành công đã đạt được của các tỉnh duyên hải phía nam. Cá biệt phản đối chính là phản đối việc lấy tỉnh Yến làm đại diện tiếp tục mở rộng cho các tỉnh nội địa khác. Hạ Tưởng có phần nhận ra ý nghĩ của Trình Hi Học. Quy mô phát triển và tầm ảnh hưởng của các tỉnh phía nam, ngay cả với các vị lãnh đạo cao cấp cũng có ý nghĩ là có chút "đuôi to khó vẫy". Không thể nói là các tỉnh phía nam không thực hiện nghiêm chính sách của trung ương, nhưng bởi vì tình cảnh cụ thể các nơi khác biệt, khẳng định có một số chính sách của trung ương đã tới địa phương phát triển, xuất phát từ suy nghĩ chủ nghĩa bảo hộ địa phương hoặc là nguyên nhân nào khác, tồn tại tình huống bằng mặt mà không bằng lòng.

Nhất là đối với mặt độc quyền của các xí nghiệp lớn, các tỉnh phía nam phản đối vô cùng mạnh mẽ, Trung ương phải vận dụng sức ép khá lớn mới có thể áp chế. Cho nên các nhân vật tiêu biểu của thế lực độc quyền trong các lãnh đạo cấp cao, e sợ sau khi việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến đạt được thành công, các tỉnh nội địa khác sẽ ào ào bắt chước theo, sẽ động chạm đến các ngành sản xuất độc quyền. Đến lúc đó sẽ nảy sinh ra những vấn đề không thể sửa chữa được nữa. Biện pháp tốt nhất chính là với chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến sẽ chỉ cho tiến hành trong phạm vi nội bộ tỉnh. Không thể gạt bỏ thành công của các tỉnh phía Nam, cũng không cần phải xoá bỏ, ngược lại, có thể mượn thành công của các tỉnh phía Nam mà so sánh với những thất bại của tỉnh Yến. Bởi vậy sẽ rút ra được kết luận, thành công không thể sao chép, bởi có sự khác nhau về vị trí địa lý. Các tỉnh phía Nam được thiên nhiên ưu đãi với các điều kiện thuận lợi của vùng duyên hải, tỉnh Yến địa hình như một bức tranh hồ lô, cuối cùng chẳng qua là một bức tranh vẽ hổ không được mà lại đưa một bức tranh giống con chó.

Bởi vậy nhắc nhở các tỉnh nội địa khác, không nên tuỳ tiện thực hiện điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, nếu không chẳng những phí phạm rất nhiều sức người sức của, không có chút thành tích nào, ngược lại sẽ vì thế mà có một kết cục thảm bại.

Mục đích của Trình Hi Học là hai điều, một là tấn công vào việc điểu chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến, hai là mượn việc diễn thuyết này truyền đạt một tín hiệu có sức mạnh, chính là trong số nhân vật cấp cao có người cũng không tán thành việc mở rộng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp lên toàn bộ các tỉnh nội địa.

Nhất cử lưỡng tiện!

Hạ Tưởng sau khi phân tích ra được dụng ý của Trình Hi Học, không khỏi trong lòng thấy ớn lạnh. So với việc phủ nhận toàn bộ chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, cách làm phân biệt đối xử của Trình Hi Học càng có tính đánh lừa, càng dễ có thể khiến người ta đồng ý. Sự phát triển của thành phố Phía Nam là bởi vì nằm ở vùng duyên hải, có điều kiện giao thông thuận lợi, các tỉnh phía bắc và các tỉnh nội địa thì không có ưu thế về mặt điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Bởi vì nằm trong đất liền, không có ưu thế về tự nhiên, cho nên khả năng thành công là cực thấp, rủi ro chính trị rất lớn, thử làm chi bằng không thử.

Trình Hi Học tính là cho người khác chờ xem tỉnh Yến có thành công hay không, mới quyết định phải chăng bỏ cuộc mở rộng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp ra các tỉnh nội địa!

Quả nhiên, sau khi Trình Hi Học bình luận về thay đổi hoàn toàn chế độ xã hội thành phố Đan Thành, lại bắt đầu chĩa mũi nhọn vào điều chỉnh kết cấu sản nghiệp thành phố Bảo, chỉ điểm giang sơn.

- Thành phố Bảo từ khi trở thành thành phố làm thí điểm, cho tới nay mới chỉ đạt được một hạng mục góp vốn và một hạng mục đầu tư. Đầu tư của nhà máy ô tô Vạn Lý đại khái cũng xem như là một ví dụ thành công, khiến người khác chú ý nhất là Đạt Phú và Kodak góp vốn liên doanh, cũng đã từng chấn động một thời.

Trình Hi Học trong lúc nói chuyện lại lật lật bài diễn thuyết, cứ như mới phát hiện, cười một cái rồi bổ sung thêm một câu:

- Đúng rồi, quên không nói đến nhà máy tương cải Mậu Thịnh, tuy nhiên vốn đầu tư quá ít, chỉ mấy triệuđồng tiền vốn, nếu cũng coi như là công lao của điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, thì hơi có chút cưỡng ép, chẳng phải tôi cố ý bỏ sót, mà làngại nói ra mà thôi.

Trình Hi Học rõ ràng là nói đùa, ngấm ngầm là châm chọc. Thực sự khâm phục y, lấy thành tựu của người khác coi như trò cười để tạo không khí thoải mái. Hiển nhiên y đã đạt được có ý đồ, hiện trường có tiếng cười khẽ.

Chờ mọi người cười xong, Trình Hi Học mới hướng xuống phía dưới nói tiếp:

- Kỳ thật Kodak và Đạt Phú góp vốn, từ trước lúc thi hành chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đã tiến hành hơn một năm đàm phán cực khổ. Xuất phát từ đủ mọi nguyên nhân, nên đàm phán chưa đạt được thành công. Hạ Tưởng – thật ngại lại phải nhắc đến trưởng phòng Hạ nhân vật có giấc mộng tuổi trẻ, thật sự cậu ấy là một nhân vật mấu chốt, không thể không nhắc. Không phải cá nhân tôi có ý kiến gì với cậu ấy, nói một cách công bằng, cậu ấy vẫn là một chàng trai rất khá. Lạc đề rồi, trở lại vấn đề chính, đồng chí Hạ Tưởng làm chủ việc đàm phán lần này, đem bốn mươi phần trăm cổ phần của Đạt Phú bán được theo giá cao một tỷ đô la Mỹ, hơn nữa còn thuyết phục Kodak tăng thêm vốn năm trăm triệu đô la Mỹ để đầu tư vào phòng nghiên cứu máy ảnh kỹ thuật số ở thành phố Bảo. Nghe nói nối tiếp còn muốn tăng thêm vốn đầu tư để sản xuất máy ảnh kỹ thuật số. Thị trường máy ảnh kỹ thuật số có triển vọng hay không, không phải thuộc phạm vi thảo luận lần này, tôi chỉ muốn nói về lợi và hại trong việc góp vốn liên doanh và cùng mọi người thảo luận một chút. Nói là đưa vào một khoản vốn đầu tư cực lớn một tỷ rưỡi đô la Mỹ, rốt cuộc có phải kinh doanh có lời hay không, khẳng định sẽ có người muốn hỏi, có đầu tư không phải là đã thành công sao? Không đúng, còn phải xem thêm các điều kiện điều khoản đầu tư, cùng với việc đôi bên có cùng đạt được mục đích của mình hay không. Quan trọng hơn là, phải xem có phải nền tảng phim cuộn mà chúng ta vất vả thành lập vài chục năm qua, bị Kodak dùng một tỷ rưỡi đô la Mỹ thì hoàn toàn mua lại làm của riêng! Các vị đang ngồi đây hẳn đều rõ, kỹ thuật tráng phim màu thấy rất bình thường, trên thực tế trên thế giới chỉ có ba quốc gia nắm được kỹ thuật này. Trung Quốc chính là một trong số đó, mà Đạt Phú là nhà máy có trang thiết bị tiên tiến nhất trong nước. Hiện nay cùng Kodak góp vốn liên doanh, có phải là có thể nói, kỹ thuật tráng phim màu đã bị Kodak dùng một tỷ rưỡi Đô la Mỹ để mua đứt. Nói cách khác, chỉ cần Kodak bước tiếp theo tăng thêm vốn vào đầu tư, chỉ cần Đạt Phú thấy tiền sáng mắt thoả hiệp, một khi Kodak nắm quyền khống chế cổ phần, như vậy Đạt Phú sẽ trở thành Đạt Phú của nước Mỹ. Trung Quốc có thể xoá tên khỏi danh sách ba nước nắm trong tay kỹ thuật tráng phim màu.

-

- Dụ dỗ, lừa gạt.

Hiện trường có tiếng thảo luận xôn xao.

- Một tỷ rưỡi đô la Mỹ thì bán đứng thương hiệu Đạt Phú, quả thật là hành vi bán nước!

- Hạ Tưởng là ai, sao lại làm chuyện vô sỉ như vậy? Quả thật chính là cặn bã dân tộc!

Hán gian! Là bị Kodak mua chuộc rồi chăng? Sao có thể làm ra hành động thiển cận như vậy. Tỉnh Yến chẳng lẽ không còn ai? Sao có thể để một người cán bộ cấp Cục 27 tuổi chủ đạo việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp? Chẳng trách chi không có thành tích gì. Hạ Tưởng không phải tham công thì chính là một quan liêu dốt nát.

Hạ Tưởng vẻ mặt gượng cười, được, bị Trình Hi Học thành công mà đem cơn giận của mọi người trút giận lên người hắn. Hắn thật bất hạnh? Cực nhọc làm việc chẳng những không có nhận được báo đáp, trước là bị người trù dập hãm hại, hiện tại lại bị Trình Hi Học coi như cái bia ngắm để mọi người lên án, Hạ Tưởng dở khóc dở cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đương nhiên, trong lòng hắn cũng là bắt đầu tức giận. Trình Hi Học có thể luận sự, có thể chỉ trích những sai trái trong điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, nhưng đối với việc công kích hắn là không đúng, bị mất thân phận. Tuy nhiên suy nghĩ lại, kỳ thật Trình Hi Học cũng không có cố ý công kích hắn. Trình Hi Học thông minh ở chỗ, khiến tất cả mọi người đều căm thù đến tận xương tuỷ đối với một việc gì đó, đồng thời lại kín đáo mà chỉ rõ, chuyện chính do hắn chủ đạo mà thành.

Tự nhiên thành vậy, hắn trở thành đối tượng để mọi người trút cơn giận dữ.

Không chỉ Hạ Tưởng khó hả cơn giận, Cốc Nho cũng đã bắt đầu nóng nảy. Ông nói khẽ với Hạ Tưởng, Phạm tranh cùng Nghiêm Tiểu Thì ba người:

- Chờ một chút khi đến mục hỏi đáp, xem ta tranh luận phản biện với Trình Hi Học, nhất định làm cho ông ta sượng mặt! Quá đáng, ông ta biết rõ Hạ Tưởng là học sinh của ta, còn dám nói nhảm, chẳng lẽ là cảm thấy Cốc Nho ta dễ bắt nạt?

Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì đồng loạt nói:

- Bốn thầy trò chúng ta đồng thời xuất trận, nhất định có thể đánh cho Trình Hi Học tan tác tả tơi!

Trình Hi Học thấy y hoàn toàn nắm giữ thế cục, tuy rằng ngoài mặt thể hiện bình tĩnh, làm bộ ngay thẳng vô tư, không phải cố ý nhằm vào Hạ Tưởng, nhưng thấy thành công mà đem lửa đốt lên người Hạ Tưởng, vẫn là có chút đắc ý, thầm nghĩ rất xin lỗi đồng chí Hạ Tưởng, không phải muốn hạ thấp cậu, ai bảo cậu là người đầu tiên điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến, không chèn ép anh thì chèn ép ai? Súng phải bắn vào chim đầu đàn!

Trình Hi Học ổn định một chút cảm xúc. Diễn thuyết ngày hôm này có thể giành được thành công thật lớn hay không, tràn ngập tin tưởng, sau đó tiếp tục diễn thuyết:

- Theo ý tôi, điều chỉnh kết cấu sản nghiệp cũng không nhất định là phải nhằm vào các hạng mục mới. Hoặc là các xí nghiệp có công nghệ hiện đại góp vốn liên doanh - làm cho doanh nghiệp nhà nước cũ khôi phục sinh lực, cứu sống doanh nghiệp lạc hậu và đẩy ra thị trường, như thế mới là con đường đúng đắn. Ví dụ như thành phố Đan Thành có nhà máy bông vải đóng cửa phá sản, có nhà máy rượu Tương Đài sống dở chết dở, vẫn còn nhà máy photocopy đang hấp hối, giãy dụa, đều có thể mượn ngọn gió đông lúc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, cất cánh bay xa. Vì sao trong mắt nhìn xa trông rộng của các vị lãnh đạo, gió xuân từ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, thì không qua được cửa ải của bọn họ?

- Thành phố Bảo cũng có rất nhiều các nhà máy sản xuất các sản phẩm năng lượng mặt trời. Nếu có thể tập hợp bọn họ lại, làm thành nguồn năng lượng sạch cho tương lai, dốc sức thúc đẩy phát triển sản phẩm năng lượng mặt trời, chẳng những có thể mang đến hiệu quả và lợi ích kinh tế, còn có lợi ích to lớn về mặt xã hội, là một việc tốt lợi nước lợi dân. Vì sao không có người thúc đẩy, hoặc làm đầu mối bắc cầu thu hút vốn đầu tư nước ngoài cho họ? Mà cố tình xây dự án khu du lịch như lâu đài trên không, cố tình đầu tư một cái nhà máy tương cải. Nguyên nhân cá nhân, thì ý vị hết sức sâu xa.

Trình Hi Học cố ý dẫn dắt người khác suy đoán, liên tưởng về phương hướng không tốt. Không nói rõ ràng, nhưng vẫn cố ý dẫn dắt đi nhầm đường, kích động người khác nảy sinh những ấn tượng không hay với Hạ Tưởng. Theo mấy người Hạ Tưởng xem ra hành động này quả thực hơi có chút dụng tâm.

Sau đó, Trình Hi Học đến đây phát biểu tổng kết:

- Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp là việc tốt, nhưng cũng có những hạn chế rất lớn. Hơn nữa ở giai đoạn hiện tại chỉ thích hợp mở rộng thí điểm phát triển các tỉnh ởvùng duyên hải phía nam, chứ không thích hợp thí điểm trong phạm vi lớn của cả nước. Các tỉnh nội địa bởi vì giới hạn về khu vực, và quan điểm nhận thức bảo thủ, trong quá trình điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, chỉ biết một mà không biết hai. Hơn nữa người chủ đạo cá biệt do những nguyên nhân tố chất tự thân và năng lực, hoặc là xuất phát từ ý định ám muội, mượn danh việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, trên thực tế là đang làm xói mòn tài sản quốc gia, huỷ diệt những thương hiệu nổi danh vốn có, chỉ lấy một số hạng mục hư ảo không thể nảy sinh hiệu quả thật sự để tạo ra các thành tích mặt ngoài, vì bản thân mưu cầu chức tước tài sản… Quan điểm của tôi là, chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp nên vô cùng thận trọng, không nên tiếp tục phổ biến trong các tỉnh nội địa.

Tiếng vỗ tay, tiếng vỗ tay kéo dài như sấm vang không ngừng.

Hạ Tưởng cũng hùa theo vỗ tay, không phải vì Trình Hi Học nói hay, mà là vì khái niệm trộm cắp tráo đổi của y, thành công lừa bịp được số đông nên vỗ tay. Trình Hi Học nếu sinh ở thời loạn, chắc sẽ trở thành một nhân vật kiệt xuất. Y vừa có tài năng học vấn, lại có tài hùng biện, còn có bản lĩnh lợi dụng học vấn để lừa bịp người khác, có thể nói hoàn toàn có đủ điều kiện của một người kiêu hùng. Nếu bây giờ Trình Hi Học theo con đường chính trị, thì sẽ thành một người cực kỳ khó đối phó, là một đối thủ vừa có bề ngoài lại có bản lĩnh thực sự. Từ trước tới nay trên lý thuyết và khái niệm khác nhau rất khó bắt tay giảng hòa, nhớ ngày đó hắn và Khâu Tự Phong chỉ vì lập trường khác biệt mà có đấu tranh chính trị, cuối cùng mới có thể vứt bỏ trở ngại để trở thành bạn tốt của nhau. Nhưng Hạ Tưởng biết rõ, giữa hắn và Trình Hi Học không thể có khả năng bắt tay giảng hoà. Tranh chấp trên lý luận, ai cũng không thể hoàn toàn thuyết phục đối phương, cho nên chỉ có thể nói thật, xem ai có thể cười đến cuối cùng.

Phạm Tranh căn bản không vì Trình Hi Học đứng dậy, càng không vì y mà vỗ tay, vẻ mặt xanh xám ngồi bất động.

Nghiêm Tiểu Thì coi như có chút lễ phép, cũng đứng lên, tuy nhiên cũng không vỗ tay. Bốn người trong đó, chỉ có Hạ Tưởng và Cốc Nho chẳng những đứng dậy, còn mỉm cười vỗ tay, trên mặt toát ra ý cười, dường như là thật lòng đồng ý với lý luận của Trình Hi Học.

Kỳ thật Hạ Tưởng và Cốc lão giống nhau, đều đối với lý luận phiến diện của Trình Hi Học không coi là đúng.

Trình Hi Học mặt mỉm cười - nụ cười thắng lợi mà thoả mãn, nhìn xuống dưới hội trường cúi đầu chào. Ánh mắt của y dừng ở hai người đang ngồi ở trong dãy thứ năm, một người ngoài 50, hơi béo, mặt tròn mắt to mày rậm, ánh mắt đặc biệt sắc bén. Người kia khoảng 45 tuổi, mặt gầy, tóc thưa thớt, miệng rộng mũi to, ánh mắt dịu dàng. Thấy bọn họ mỉm cười gật đầu. Y bình tĩnh, biết được nếu như có được nhận thức của bọn họ, diễn thuyết hôm nay coi như là đạt được thành công trọn vẹn.

Trong hai người đấy, người béo tên làm Lạc Lâm Khai, người gầy tên là Ngô Lâm Sâm, chính là những nhân vật quan trọng trong đoàn mưu sĩ cấp cao sau lưng y. Trình Hi Học trước mắt chỉ là cố vấn kinh tế, hơn nữa còn là cố vấn kinh tế bên ngoài, còn chưa được vào tầng lớp trung tâm, y biết rất rõ, cho dù y trở thành cố vấn kinh tế trung tâm, trong mắt các vị cấp cao thì y vẫn kém địa vị hơn so với hai người đang ngồi trước mắt, bởi vì bọn họ chính là nhân vật trong đoàn mưu sĩ.

Đoàn mưu sĩ tương đương với tầng quyết định của cấp cao. Bất kỳ quyết định nào mà cấp cao đưa ra, đều là từ những kế sách do đoàn mưu sĩ cung cấp tổng hợp mà thành. Đoàn mưu sĩ không chỉ cung cấp các quyết sách về kinh tế, còn có đủ mọi sự kiện lớn về chính sách trong nước cũng như quốc tế, tất cả đều có trách nhiệm thẩm định và phán đoán, để cho cấp cao đưa ra quyết định cuối cùng.

Đoàn mưu sĩ đối với ảnh hưởng cấp cao rất lớn, có tính quyết định.

Lạc Lâm Khai và Ngô Lâm Sâm là những người có địa vị rất cao bên cạnh các cán bộ cấp cao, cấp cao đối với bọn họ rất tín nhiệm, chỉ cần bọn họ lên tiếng, cấp cao sẽ để cho Trình Hi Học tiến vào tầng trung tâm đảm đương chức vụ cố vấn kinh tế. Đến lúc đó các lý luận kinh tế học của y càng có không gian lớn hơn để triển khai, thậm chí có thể trở thành chính sách áp dụng toàn quốc gia.

Diễn thuyết hôm nay, một là vì để tạo xu thế, hai là vì lấy lòng Lạc Lâm Khai và Ngô Lâm Sâm, để hai người ở trước mặt các vị lãnh đạo cấp cao nói tốt cho y vài câu.

Trình Hi Học có được sự đồng tình của hai người đó, rất lấy làm cao hứng, diễn thuyết đã chấm dứt, tiếp theo sẽ đi vào phần đưa ra các câu hỏi. Y giơ tay lên xem đồng hồ, vẫn còn thời gian hơn một tiếng, đủ để tiếp tục thảo luận sôi nổi, liền hướng xuống dưới hội trường nói:

- Các vị khách quý, các vị lãnh đạo, các vị chuyên gia giáo sư, các em học sinh, tiếp theo sẽ vào giai đoạn thảo luận. Các vị có bất cứ vấn đề gì đều có thể nêu ra. Tôi xin tận hết khả năng cùng các vị thảo luận nghiên cứu. Xin cảm ơn.

Ngồi hàng đầu chính là một vị giáo sư đến từ Đại học Bắc Kinh tên là Liễu Tuấn. Ông ta nói:

- Giáo sư Trình, phần lý luận của ngàithật xuất sắc, có nhận xét, tuy nhiên ví dụ ở phần sau thì có chút làm cho tôi cảm thấy không thoả đáng lắm, có điểm cần phải thảo luận.

Trình Hi Học vẻ mặt cười nhạt, hỏi:

- Giáo sư Liễu là chủ nhiệm khoa của Đại Học Bắc Kinh, học thức uyên bác, về mặt nghiên cứu lý luận kinh tế nhà nước luôn có rất nhiều thành tích, vấn đề của ngài chắc chắn vô cùng thâm sâu, tôi xin chăm chú lắng nghe.

Thái độ Trình Hi Học thật sự hạ xuống rất thấp, càng là như vậy, càng thể hiện ra tính mê hoặc và tính chất lừa gạtcủa y.

Liễu Tuấn và Trình Hi Học mặc dù không phải rất quen thuộc, nhưng đối với lý luận của y cũng nghiên cứu không ít, được cho là bạn tri kỷ đã lâu. Tưởng rằng Trình Hi Học là người có học vấn, là một người ngay thẳng, nên thẳng thắn nói:

- Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp nếu có thể thành công ở các tỉnh phía nam, như vậy cũng nhất định có thể thành công ở các tỉnh nội địa, chẳng lẽ còn có việc phận biệt nam bắc như vừa nói? Theo ngài nói, chẳng lẽ không phải thấy rõ chính sách quốc gia cũng không phù hợp ở các vùng khí hậu khác biệt? Hơn nữa mấy ví dụ mà ngài nói, lấy cái vỏ ngoài che mắt không nhìn thấy rừng cây um tùm, hơi có chút bất công.

Trình Hi Học bị Liễu Tuấn trước mặt bao nhiêu người trực tiếp chỉ ra những quan điểm chính trị không công bằng của y, không khỏi có chút bất mãn. Tuy nhiên vẫn gắng sức tỏ ra khiêm tốn nói rằng:

- Xin nghe theo.

Liễu Tuấn thấy Trình Hi Học thái độ rất nhã nhặn, nghĩ rằng y thực sự là một người khiêm tốn, liền không khách khí nói thêm:

- Giáo sư Trình chỉ lấy vài ví dụ về cải cách chế độ xã hội của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, liền đưa ra kết luận không thể mở rộng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp ở các tỉnh nội địa, có chút vội vàng. Hơn nữa rõ ràng các ví dụ trên đều có chỗ đáng tiếp thu, nhưng lại bị ngài cắt câu lấy nghĩa gây hiểu lầm thành thất bại, cũng coi như dẫn dắt sai mọi người. Kỳ thật theo ý tôi, tuyến đường sắt nối ra biển và khu du lịch văn hoá của thành phố Đan Thành, cùng với việc góp vốn với Kodak, cải cách nhà máy sản xuất tương cải của thành phố Bảo, cho dù đem đến đâu, đều xứng đáng gọi là thành công, sao ngài lại dùng danh từ thay thế là thất bại, là lâu đài trên không? Hơn nữa ngài thân là giáo sư, nhiều lần chỉ ra tác dụng của đồng chí Hạ Tưởng ở tổ lãnh đạo, còn có ý gây hiểu lầm cho mọi người bất mãn với cậu ấy. Tôi ngược lại muốn hỏi ngài, có phải ngài và Hạ Tưởng có mâu thuẫn gì hay không?

Tiếng Liễu Tuấn nói không lớn, hơn nữa tốc độ không nhanh, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ, lại như một quả bom nặng ký, lập tức khơi dậy vô số gợn sóng!