Vệ Tân chỉ nhẹ nhàng "Ừ!" một tiếng rồi không nói thêm về việc này và nói:
- Chị Liên rất dũng cảm, kiên trì không sinh mổ em rất phục chị ấy.
Hạ Tưởng nhớ đã nghe Liên Nhược Hạm nói qua sinh mổ sẽ để lại vết sẹo ở bụng không đẹp. Đương nhiên đây không phải lý do cơ bản mà Liên Nhược Hạm kiên trì không sinh mổ. Liên Nhược Hạm tin rằng đứa bé được sinh tự nhiên sẽ thông minh, khỏe mạnh hơn và cũng hợp với quy luật tự nhiên.
Hạ Tưởng tôn trọng lựa chọn của cô.
Vệ Tân nói liên miên về mọi chuyện của Liên Nhược Hạm chờ sinh ở Mỹ cho Hạ Tưởng nghe, nói rất chi tiết, mỗi lần cảm cúm mỗi lần khó chịu cô đều nhớ rất rõ. Ưu điểm lớn nhất của Vệ Tân là cẩn thận, cũng chính vì tính tỉ mỉ nên đã đan kết thành một tấm lưới tình yêu kín đến không có kẽ hở, giữ gìn Hạ Tưởng ở trong đó. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân làm cho Hạ Tưởng vẫn cứ muốn thoát ra.
Bây giờ lại một lần nữa cảm nhận được sự tỉ mỉ của Vệ Tân, Hạ Tưởng chỉ biết cảm động.
Hai người trò chuyện với nhau cả tiếng đồng hồ thì nghe được tiếng khóc "Oa" của đứa bé. Tiếng khóc to khỏe. Hạ Tưởng rất vui:
- Đứa bé ra đời rồi!
Liên Nhược Hạm được đưa ra khỏi phòng sinh, vẻ mặt mệt mỏi nhưng đầy vẻ hạnh phúc, trong lòng đang ẵm một đứa bé còn đỏ hỏn, đầu rất nhiều tóc, mập mạp tròn ú đang nằm trong lòng cô, lâu lâu lại khóc một tiếng dúi đầu qua lại như muốn bú sữa.
Hạ Tưởng bước đến muốn ẵm lại không dám ẵm, nhìn sinh linh bé nhỏ đó là con của mình và cũng là kết tinh của hắn cùng Liên Nhược Hạm, trong lòng bỗng chốc ngập tràn tình yêu thương.
Xúc động hết nửa ngày mới nói được một câu:
- Con trai, suy cho cùng con là người Trung Quốc. Tuy là được sinh ra ở Mỹ nhưng tiếng khóc vừa chào đời của con chính là tiếng Trung Quốc.
Mấy cô y tá tóc vàng mắt xanh cũng bật cười, trong đó có một cô thân hình đầy đặn rất gợi cảm nói:
- Chồng của chị nói chuyện thật khôi hài. Tiếng trẻ con khóc đều như nhau cả, không thể phân biệt được là tiếng Mỹ hay tiếng Trung Quốc.
Liên Nhược Hạm ôm siết con trong lòng, vẻ mặt say đắm, ánh mắt chỉ nhìn vào sinh linh bé bỏng, một lúc sau mới quay sang nhìn Hạ Tưởng nói:
- Sau này em có con là đủ rồi, về cơ bản anh đối với em mà nói thì không còn quan trọng nữa rồi.
Hạ Tưởng xấu hổ nói:
- Qua cầu rút ván! Lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất! Đứa nhỏ cũng có một nửa là của anh, em đừng hòng độc chiếm, tên anh cũng nghĩ sẵn rồi, gọi là Hạ Liên.
- Không, gọi là Liên Hạ, không để con mang họ Hạ mà cho con theo họ của em, nếu không thì anh lời quá rồi còn gì.
Liên Nhược Hạm vẫn còn sức lực tranh luận cùng Hạ Tưởng.
Cô y tá gợi cảm lại nói:
- Ông Hạ, địa vị của người phụ nữ Trung Quốc cao thật, còn hơn cả người Mỹ chúng tôi. Người phụ nữ Mỹ mà lập gia đình thì sẽ đổi thành họ của chồng, còn người phụ nữ Trung Quốc không những không cần đổi họ mà còn để con theo họ của mình nữa, quả là hay thật.
Hạ Tưởng vẻ mặt nặng trĩu gật đầu:
- Là một nạn nhân của việc giải phóng phụ nữ quá mức, tôi đã lĩnh hội rất sâu sắc. Phụ nữ được giải phóng, đàn ông sẽ bị thiệt thòi. Đó là một bài học sâu sắc.
Vừa nói xong Hạ Tưởng mới nhận ra là không đúng, vì những gì hắn và Liên Nhược Hạm nói lúc nãy đều dùng tiếng Trung Quốc, cô y tá gợi cảm làm sao nghe hiểu? Nghĩ lại, cô y tá gợi cảm khi nói đã dùng tiếng Trung Quốc thì mới tỉnh ra thì ra người ta biết nói tiếng Trung Quốc.
Về vấn đề mang họ nào thì tạm thời gác lại. Hạ Tưởng cứ ở bên cạnh Liên Nhược Hạm chính tay đút cơm cho cô ăn, cũng là lần đầu tiên Hạ Tưởng đút cơm cho một người phụ nữ. Cảm giác có hơi lạ nhưng trong lòng ngập tràn sự ấm áp. Người phụ nữ mà mình yêu thương nhất đã sinh cho mình một người nối dõi, là đứa con đầu tiên trong cả kiếp trước và kiếp này. Hắn rất vui, định là ẵm đứa bé lên hôn vài cái nhưng lại bị y tá bồng đi nói là trong vòng ba ngày không được ở cùng với mẹ, không còn cách nào khác đành theo sự sắp xếp của bệnh viện.
Vệ Tân đứng một bên thấy sự thắm thiết của hai người cũng có hơi vô vị nên kiếm cớ ra khỏi phòng. Vệ Tân vừa rời khỏi Hạ Tưởng liền cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều. Khi hắn đút cơm cho Liên Nhược Hạm thì luôn nhớ đến cảnh Vệ Tân đút cơm cho hắn trước đây. Bây giờ cảnh còn người mất nhưng ký ức vẫn còn, nếu không có áp lực mới là lạ.
Liên Nhược Hạm an tâm mà hưởng thụ sự hầu hạ của Hạ Tưởng, vừa ăn vừa suy nghĩ nói:
- Anh cũng đừng trách em muốn cho con theo họ Liên. Thật ra em cũng vì nghĩ cho anh thôi, nếu mang họ Hạ thì ông nội sau khi biết chuyện sẽ dễ dàng điều tra ra ba của nó là ai. Nếu mang họ Liên, em không nói ra thì ông ấy cũng không có cách.
Hạ Tưởng lấy khăn giấy ra lau miệng cho Liên Nhược Hạm rồi nói:
- Anh hiểu ý của em, cứ làm theo ý của em đi. Nhưng dù sao cũng là đứa con trai đầu lòng của anh, nếu ba mẹ của anh mà biết được họ có cháu trai thì em nói họ sẽ nghĩ thế nào?
Liên Nhược Hạm tuy có hơi mập hơn một chút nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp, trên mặt cô tràn đầy vẻ hạnh phúc cười nói:
- Hừ, ba mẹ của anh thích cô bé Lê hơn. Cô con dâu tàng hình này sinh được cháu đích tôn nếu họ biết được thì quá lắm chỉ mắng anh vài câu, nhưng vẫn sẽ nhận đứa cháu hơn nữa còn yêu thương nhiều hơn. Tục ngữ có câu cách bối thân, người già thương yêu nhất là đời cháu. Nhớ năm xưa ba em và ông nội cãi nhau gay gắt nhưng sau khi em được sinh ra thì ông nội vẫn rất yêu thương em.
- Ba mẹ anh từ lâu đã muốn bồng cháu rồi nhưng lại không biết hiện giờ họ đã có cháu trai. Bây giờ anh không dám nói với họ vì anh biết tính của họ, trước tiên là chửi rủa anh vài câu sau đó là nghĩ cách để em bồng cháu đến để họ xem, đến lúc đó họ không nỡ xa đứa cháu thì sẽ có phim hay để xem đó.
Hạ Tưởng tuy là than vãn nhưng trong lòng lại có chút đắc ý. Một người phụ nữ có thật lòng yêu một người đàn ông hay không thì phải xem cô ấy có chịu sinh con cho anh ta không. Khi người phụ nữ đã quyết định bất chấp tất cả để sinh con cho anh ta thì chứng tỏ cô ấy đã yêu đến tận xương tủy và sẽ quấn chặt với anh ta suốt đời suốt kiếp.
Tình yêu có thể chấm dứt nhưng dòng máu thì không thể thay đổi, có con là kết tinh của cô ấy và người đàn ông mình yêu, đời này kiếp này sẽ có sợi dây ràng buộc giữa hai người không thể dứt bỏ.
- Đừng có màu mè! Con là do em sinh ra, em sẽ quyết định. Nói không chừng hôm nào em vui thì sẽ bồng con đến thành phố Đan Thành để ba mẹ anh gặp. Khi họ phát hiện ra đứa bé giống anh thì xem anh làm thế nào?
Liên Nhược Hạm nói với giọng điệu uy hiếp.
- Không sợ, có chết cũng không nhận.
Hạ Tưởng cười hi hi.
- Có một câu em nói sai rồi, con là do cha sanh mẹ nuôi. Em thật ra chỉ nuôi con lớn khôn thành người thôi, anh vẫn là người quyết định chủ yếu.
- Anh thật giỏi chọc giận người khác! Em cực khổ mang thai mười tháng mà anh lại còn giành công lao sinh con với em nữa, thật không có thiên lý.
Liên Nhược Hạm đã nổi giận, đẩy chén cơm ra:
- Không ăn nữa, muốn ăn thì anh ăn một mình đi.
Hạ Tưởng đúng thật nghe lời, cầm chén cơm tự mình ăn:
- Từ sớm đã ngồi máy bay đến đây, bây giờ cũng trưa rồi mà vẫn chưa ăn gì, đúng là đói thật.
Liên Nhược Hạm nghe thấy lại đau lòng:
- Sao anh ngốc vậy? Người lớn như vậy rồi mà không biết tự chăm sóc mình, ngay cả cơm cũng không ăn. Anh muốn đói chết sao? Đúng là hết cách, đã làm bố trẻ con rồi mà vẫn còn như đứa trẻ vậy.
Dù gì cũng làm mẹ rồi, giọng điệu của Liên Nhược Hạm cũng có ý quan tâm hơn. Trước đây cô rất ít quan tâm đến việc ăn uống của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng một loáng đã ăn xong, đặt chén xuống:
- Em phải chuẩn bị tâm lý trước đi, cả đời người phụ nữ phải nuôi hai người con, người thứ nhất là chồng và người thứ hai mới là con.
Hạ Tưởng ở lại với Liên Nhược Hạm ba ngày và cũng đã hạnh phúc được ba ngày. Sang ngày thứ tư, ngay từ sớm thì nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong, giọng nói của Khâu Tự Phong vì quá vui mừng nên có hơi lạc giọng:
- Hạ Tưởng, Kodak đã đồng ý điều kiện của chúng ta. Trời, họ đã cùng chúng ta ký hợp đồng đầu tư và quyết định đầu tư một tỷ rưỡi đôla! Một tỷ rưỡi đôla sẽ là một số vốn đầu tư nước ngoài lớn nhất của tỉnh Yến từ trước đến nay.
So với niềm vui của Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng tuy cũng rất vui nhưng lại không kích động vì niềm vui sướng khi đứa con chào đời đã lớn hơn tất cả. Hắn cười nói:
- Chúc mừng Phó Thị trưởng Khâu, có được thành tích này thì ngai vàng Thị trưởng của thành phố Bảo hai năm sau sẽ nắm chắc trong tay.
Khâu Tự Phong cười ha hả:
- Đừng nói tôi nữa, cậu mới là người có công lao lớn nhất. Hạ Tưởng, bây giờ tôi mới biết nơi nào có cậu xuất hiện thì nơi đó sẽ có điều kỳ diệu, có thể nói được quen biết cậu là niềm vinh hạnh của tôi.
Cũng khó trách Khâu Tự Phong lại thất thố như vậy. Vốn là sau khi Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố của thành phố Bảo và Tập đoàn Đạt Phú bàn bạc đã kết luận là nếu giành được bốn trăm triệu đôla để bán hai mươi phần trăm cổ phần thì đã là thắng lợi lớn rồi. Nếu không được thì dùng bốn mươi phần trăm cổ phần để đổi lấy tám trăm triệu đôla cũng được. Thậm chí nội bộ của Tập đoàn Đạt Phú cũng đã thống nhất giới hạn cuối cùng là ba trăm triệu đô để bán hai mươi phần trăm cổ phần. Ai ngờ, Hạ Tưởng chẳng những bán ra bốn mươi phần trăm cổ phần với giá một tỷ đôla mà còn ràng buộc theo một thỏa thuận đầu tư. Yêu cầu Kodak bỏ ra năm trăm triệu đôla vốn đầu tư để xây dựng phòng nghiên cứu máy ảnh kỹ thuật số và dây chuyền sản xuất màn hình tinh thể lỏng.
Điều càng làm cho người khác không ngờ là Kodak lại hoàn toàn đồng ý với điều kiện của Hạ Tưởng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Khâu Tự Phong và Thường Thanh Tùng sau khi nhận được câu trả lời của Kodak đã vui mừng đến phát điên. Nhất là Thường Thanh Tùng đã sửng sốt hết nửa ngày, không dám tin vào tai mình, cho đến khi người của Kodak lại thúc giục có thể lập tức ký hợp đồng thì Thường Thanh Tùng như mới vừa tỉnh mộng, kích động đến rơi nước mắt. Nếu không có người ngoài ở đây thì anh ta gần như khóc không nên lời.
Đã hơn một năm, cũng không biết đã tiếp xúc đàm phán hết bao nhiêu lần, bên Mỹ cứ giữ chặt điều kiện không buông, mỗi lần đàm phàn là mỗi lần thất vọng, là những cuộc tranh luận gian nan. Đạt Phú cũng đã rất mệt mỏi nhưng phía bên Mỹ lại rất dư thừa sức lực cứ tiếp tục đàm phán. Từ bỏ thì không cam tâm, đàm phán tiếp thì đối phương không chịu nhường bước nhưng lại tỏ ra rất có thành ý, khiến Đạt Phú tiến thoái lưỡng nan. Chuyến đi này, có áp lực từ mọi phía thậm chí nội bộ đã quyết định cho dù có nhượng bộ cũng phải đàm phán thành công, nếu không sẽ không thể giải thích với nước nhà và cũng không thể giải thích với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Có Hạ Tưởng đi cùng nhưng Thường Thanh Tùng cũng không thèm để ý đến hắn. Tuổi đời còn trẻ, cấp bậc lại không cao thì có thể làm được gì? Không ngờ là lại bị bắt buộc phải chấp nhận lời đề nghị của Hạ Tưởng. Hắn đã từ từ ép Kodak phải cúi cái đầu cao ngạo xuống để chấp nhận hiệp ước mà đối với Thường Thanh Tùng xem ra không được công bằng. Vì sao? Dựa vào cái gì? Hạ Tưởng sao lại nắm được điểm yếu của Kodak, khiến cho Kodak thay đổi ý định lại nhượng bộ lớn như vậy?
Đến giờ, Thường Thanh Tùng đã phục Hạ Tưởng sát đất, chỉ thiếu điều cúi lạy trước mặt Hạ Tưởng ba cái. Một tỷ rưỡi đôla, sau khi anh ta về Đạt Phú chắc chắn sẽ được xem như một anh hùng, địa vị trong Đạt Phú sẽ khác xưa và sẽ trở thành người có công lớn của Đạt Phú.
Thường Thanh Tùng không dám báo tin về trụ sở chính, sợ sự việc có gì thay đổi sẽ trở thành trò cười. Chờ sau khi ký kết hợp đồng, anh ta ta mới cẩn thận báo tin với người đứng đầu Đạt Phú là Chủ tịch Dương. Sau khi nghe xong ông ta không tin sự việc lại thay đổi lớn như vậy, cứ liên tục hỏi Thường Thanh Tùng đã xảy ra việc gì? Có phải Kodak đang nói đùa hay không? Hay là người Mỹ thích ngày cá tháng tư cố ý trêu chúng ta? Thường Thanh Tùng dở khóc dở cười, nói là hợp đồng đã ký rồi và do chủ tịch của Kodak ngài Smith đích thân tham gia buổi ký hợp đồng, đồng thời cũng đã quyết định sẽ đến thăm Đạt Phú
Chủ tịch Dương vẫn không tin, luôn miệng dặn dò Thường Thanh Tùng phải cẩn thận coi chừng bị lừa, hợp đồng có rất nhiều lỗ hổng sẽ là một cái bẫy. Thường Thanh Tùng tuy không phải là luật sư nhưng cũng biết phân biệt những hợp đồng lừa gạt thông thường, hơn nữa Kodak là một công ty quốc tế sẽ không và cũng không thể dở những mánh khóe trong hợp đồng. Anh ta cũng đã nghiên cứu hợp đồng nhiều lần thấy rất hợp pháp và không có điểm nào đáng ngờ.
Chủ tịch Dương dù có tin hay không thì ông ta cũng biết Thường Thanh Tùng là một người cứng nhắc, rập khuôn nhưng lại rất cẩn thận sẽ không bị mắc mưu, nên đã mở cuộc hợp với toàn thể cán bộ cấp trung nghiên cứu biện pháp giải quyết thích hợp.
Khâu Tự Phong cũng lập tức thông báo sự tiến triển cho Tào Vĩnh Quốc. Được biết dưới sự dẫn dắt của Hạ Tưởng nên đã có được một tỷ rưỡi đôla vốn đầu tư của tập đoàn Kodak, Tào Vĩnh Quốc đã kinh ngạc đến nửa ngày vẫn không nói nên lời. Một tỷ rưỡi đôla tương đương với mười mấy tỷ nhân dân tệ, gần như có thể xây được vài xí ngiệp lớn, nếu tất cả đều đầu tư vào thành phố Bảo thì trong bảng xếp hạng của tỉnh Yến thành phố Bảo sẽ được lên mấy bậc.
Đối với một Bí thư Thành ủy mà nói thì sẽ là một chiến tích như thế nào? Sẽ có được tấm vé vào nhóm cán bộ Phó chủ tịch cấp tỉnh, là một bước đệm vững chắc để ông tiến thêm một bước. Tên Hạ Tưởng này hay thật, có con mắt tinh tường và là một người trẻ tuổi không chịu khuất phục trước một Tập đoàn quốc tế.
Tào Vĩnh Quốc ngồi trên ghế cả nửa ngày cũng không đứng lên, sau đó đã tỉnh táo lại bỗng nhiên cười ha hả, gọi thư ký lập tức thông báo cho tất cả các Ủy viên thường vụ, nhanh chóng mở cuộc hợp Ủy viên thường vụ khẩn cấp thảo luận về vấn đề hùn vốn của Tập đoàn Kodak và Tập đoàn Đạt Phú. Sau khi mệnh lệnh được truyền xuống, Tào Vĩnh Quốc đã tự lẩm bẩm:
- May là đã nuôi được một đứa con gái tốt. Hạ Tưởng đúng là một đứa con rể hiền tài.
Trong khi ở trong nước đang xôn xao thì Hạ Tưởng đã bay đến trụ sở chính của Kodak có cuộc gặp mặt ngắn ngủi với Phó tổng Shelton. Sau khi quyết định về hành trình viếng thăm thành phố Bảo thì cùng Khâu Tự Phong thu dọn hành lý chuẩn bị về nước.
Hạ Tưởng cũng biết rõ, Shelton là một trong những nhân vật chủ chốt thúc đẩy Kodak đầu tư. So với Chủ tịch Smith thì ông ta có khuynh hướng hướng đến thị trường máy ảnh kỹ thuật số hơn, cũng là do ông ta thuyết phục Smith. Hơn nữa bài diễn thuyết của hắn đã làm động lòng các thành viên hội đồng quản trị, lại được các chuyên gia phân tích thị trường tán thành, cuối cùng mới có được kết quả đáng mừng như ngày hôm nay.
Khâu Tự Phong thấy rất cần phải cảm ơn Hạ Tưởng nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Hạ Tưởng ngăn lại:
- Đươc rồi, không cần nói đâu. Cũng không phải là công lao của riêng tôi mà là kết quả sự cố gắng của mọi người.
Thường Thanh Tùng kính cẩn khom người cúi lạy Hạ Tưởng ba cái rồi nói:
- Trưởng phòng Hạ, trước đây có chỗ nào đắc tội xin cậu bỏ qua cho. Là tôi có mắt không tròng, không có con mắt nhìn xa trông rộng, không có khả năng nắm bắt thị trường. Cậu đã thuyết phục được Kodak, thành công thu hút được một tỷ rưỡi đôla vốn đầu tư, không những là người có công lớn nhất của Đạt Phú mà còn đã giúp bản thân tôi rất lớn. Ở đây tôi xin dùng danh nghĩa cá nhân bày tỏ lòng biết ơn từ tận đáy lòng của mình. Xin cám ơn!
Hạ Tưởng vội vàng đỡ Thường Thanh Tùng đứng dậy, nói:
- Phó tổng Thường ngài khách sáo quá! Tôi là thành viên trong tổ lãnh đạo, thu hút vốn đầu tư nước ngoài vào thành phố thí điểm là công việc của tôi, không thể nói tôi là người có công lớn. Hơn nữa đây là kết quả mà mọi người đã đồng tâm hợp lực, Phó Thị trưởng Khâu đã phối hợp từ trong, phó tổng Thường thì có trí thức lý luận sâu rộng, còn tôi chỉ vận dụng một số kỹ thuật đàm phán mà thôi. Công lao là của tất cả mọi người chúng ta.
Khâu Tự Phong thầm tán thưởng. Có công lớn, Hạ Tưởng lại không kể công, không tham công, mọi việc đều nghĩ đến mọi người đúng là một phẩm chất đáng quý. Cũng chính vì hắn có con mắt nhìn xa trông rộng, biết khiêm nhường nên mới khiến hắn ở trong quan trường có giao thiệp rộng như vậy. Mối quan hệ giữa người với người chính là quá trình dùng lễ nghĩa để đối đãi nhau, Hạ Tưởng càng nghĩ cho người khác thì lại càng thu phục lòng người, cho nên các mối quan hệ ngày càng rộng.
Chính trị cũng giống như kinh tế, chỉ có hai bên cùng có lợi thì mới được lâu dài. Có rất nhiều người hiểu đạo lý này nhưng lại không thể làm được, là vì sao? Vì ai cũng có lòng tham, có công lao và thành tích thì sẽ muốn ôm hết lên người mình, nhưng lại không biết làm như vậy là giết gà lấy trứng, chỉ có một lần và không có lần sau, vả lại cũng sẽ khiến người khác ghê sợ, cứ kéo dài như vậy cuối cùng sẽ rơi vào hoàn cảnh đơn độc.
Quan tham nhiều như vậy tại sao có người thất thế lại bình yên vô sự? Những quan tham thất thế đa số là do quá tham lam có một đồng cũng cho vào túi mình mà không chịu chia cho người khác thì có ai mà chịu giữ bí mật cho họ?
Lòng của Hạ Tưởng bây giờ không nằm ở một tỷ rưỡi đôla. Hắn đang suy nghĩ khi nào sẽ đón Liên Nhược Hạm về nước. Cô ở bên ngoài một mình lại mang theo con nhỏ dù gì cũng không tốt, mặc dù có người chăm sóc nhưng cô ấy vẫn rất cần sự quan tâm của mình, nhưng bây giờ đứa bé còn quá nhỏ ít nhất cũng phải nửa năm sau.
Sự lựa chọn cuối cùng của Kodak vẫn nằm trong dự đoán của Hạ Tưởng. Là một thương hiệu lâu đời sản xuất máy ảnh và phim nhựa đương nhiên sẽ rất quan tâm đến xu hướng thị trường sau này. Trong lúc Hạ Tưởng diễn thuyết đã lấy ví dụ về việc mạnh tay đầu tư vào máy ảnh kỹ thuật số của các xưởng sản xuất máy ảnh lớn của Nhật Bản. Từ đó có thể kết luận, Nhật Bản đang đặt cược vào tương lai của thị trường máy ảnh kỹ thuật số, hơn nữa các xưởng sản xuất lớn của Nhật Bản rất có thực lực, tỷ suất chiếm lĩnh thị trường rất cao. Họ kết hợp với nhau lực đẩy có tác dụng rất lớn, chỉ một hãng Kodak thì không thể ngăn cản được sự trỗi dậy của máy ảnh kỹ thuật số.
Điều quan trọng nhất là những số liệu mà Hạ Tưởng đã trích dẫn về thì trường máy ảnh kỹ thuật số không phải là suy luận, mà là ví dụ về những việc thật sự sẽ xảy ra, cho nên khi đem ra giảng giải thì hoàn toàn khiến người khác phải tin tưởng không chút nghi ngờ. Hơn nữa hắn không chỉ liệt kê về máy ảnh kỹ thuật số mà còn dự đoán về thị trường tương lai của các sản phẩm kỹ thuật số như: máy tính, mạng truyenfull.vn, máy ảnh kỹ thuật số, điện thoại di động cùng với máy MP4 sau này và các tính năng ngày càng cao của điện thoại di động, trong đó có một số liên quan đến những lĩnh vực mà Kodak mới vừa nghiên cứu. Tự cho mình là người dẫn đầu về mặt kỹ thuật, khi Kodak nghe được Hạ Tưởng miêu tả sơ lược đã nói đến những bí mật tối cao của họ khiến họ rất kinh ngạc.
Điều này cũng đã khiến Kodak nhìn Hạ Tưởng với con mắt khác, rất coi trọng những kết luận phân tích về triển vọng thị trường của hắn, đã liên tiếp mở nhiều cuộc họp, cuối cùng đã thống nhất tin vào dự đoán của Hạ Tưởng về triển vọng của thị trường. Vì để không bị thị trường đào thải, vì để mở ra thị trường Trung Quốc và thống nhất thị trường Kodak, đồng ý hùn vốn với Đạt Phú trước khi Nhật Bản hoàn toàn tiến vào thị trường Trung Quốc.