Tào Thù Lê ôm chặt tay Hạ Tưởng không bỏ rồi gọi cảnh sát đang lao tới:
- Tôn An, anh tới chậm như vậy làm tôi suýt bị người ta bắt rồi. Hừ, bây giờ mới đến, anh không có tác dụng gì cả, anh về đi.
Làm người ta mở to mắt đó là cảnh sát Tôn An ăn mặc đầy oai phong lại cười cười lấy lòng, nhã nhặn nói:
- Thù Lê, cho anh một cơ hội, anh đảm bảo không làm em thất vọng. Anh vừa nhận được tin nhắn của em liền lập tức đến đây. Nhưng bây giờ đang là tan tầm nên bị tắc đường, đến muộn một hai phút là bình thường mà, phải không?
Lúc nói chuyện Tôn An nhìn lướt qua Hạ Tưởng, lại nhìn ba tên thanh niên có hai tên ngã kia, mặt khó hiểu hỏi:
- Ba người này là anh đánh ngã?
Hạ Tưởng gật đầu không nói gì. Tào Thù Lê ở bên hưng phấn nói:
- Đây là tự vệ, một đánh ba, lợi hại không?
Tôn An có thân hình trung bình chẳng qua khi đi lại thì luôn ưỡn ngực, thẳng lưng, tất nhiên đã được huấn luyện. Y quay đầu lại nói với hai người từ trên xe cảnh sát xuống:
- Ba người này say rượu gây rối, hành hung người khác, bắt.
Từ Kính đeo kính thấy tình hình không ổn, biết cảnh sát là người quen của đối phương liền vội vàng đi tới trước một bước, lén nói với Tôn An:
- Hiểu lầm mà. Ông bạn cho chút mặt mũi đi. Ba người chúng tôi ở quận Bắc Thương cũng có chút lai lịch, mọi người đừng làm căng quá, làm bạn được chứ?
- Hiểu lầm?
Tôn An nhìn Hạ Tưởng và Tào Thù Lê tay trong tay, trong lòng rất khó chịu và tức giận.
- Khi ba người các anh đánh một thì sao không nói là hiểu lầm? Khi các anh trêu người ta thì sao không nói hiểu lầm? Nếu cảnh sát không đến, các người còn có thể tiếp tục hiểu lầm, đánh nam, cướp nữ, có phải không?
Từ Kính nghe thấy cảnh sát cố ý tìm cớ liền cười khổ trong lòng, không ngờ đối phương là một tên đi xe đạp chẳng những biết đánh nhau, hơn nữa lại còn quen biết cảnh sát, nếu bị bắt vào đồn công an thì quá mất mặt. Y vội vàng lấy bao thuốc trên người ra, cười cười lấy lòng:
- Đồng chí cảnh sát, hút điếu thuốc. Nghe tôi nói, mẹ tôi là Trưởng phòng giáo dục Quận. Hai người kia thì có một người bố là Phó Trưởng phòng Công thương Quận, đúng rồi, chuẩn bị lên chức. Người kia có bố là Trưởng phòng Quản lý đô thị, tất cả mọi người đều trong nhà nước, có phải chúng ta nên bỏ qua cho nhau không?
Từ Kính thấy Tôn An chỉ là một cảnh sát bình thường, không chừng là người của đồn công an Quận nhà, nói đi nói lại thì có thể tìm được người nói chuyện. Hơn nữa còn mang phụ huynh của ba nhà ra thì nhất định dọa cho tên cảnh sát nhảy dựng lên. Thuốc đưa tới một nửa, trong mắt y lộ ra vẻ đắc ý. Ý là dù ông bạn như thế nào không chừng lãnh đạo các người còn có việc nhờ phụ huynh nhà tôi.
Tôn An ngẩn ra sờ sờ tai, không cầm thuốc mà bực bội nói một câu:
- Anh đợi một chút.
Tôn An quay đầu lại nói với Tào Thù Lê:
- Thù Lê, có việc muốn hỏi em một chút, lại đây.
Tào Thù Lê kéo Hạ Tưởng đi tới, mất hứng nói:
- Tôn An anh làm gì thế? Việc nhỏ này cũng không xử lý được. Trực tiếp bắt giam không phải là được sao?
Tôn An nháy nháy mắt, lộ ra nụ cười khá kỳ quái nhưng trông lại thật thà:
- Không phải, có chuyện anh mãi không rõ còn phải nhờ em giúp anh. Em nói Chủ tịch quận thì có cấp bậc gì?
- Cấp Quận.
Tào Thù Lê hiểu là điều gì, vì thế liền nhìn Từ Kính.
- Vậy Trưởng phòng Giáo dục Quận là quan lớn như thế nào?
Tôn An hỏi.
- Cấp phòng.
- Cấp phòng có phải là quá nhỏ không?
Tôn An ra vẻ mơ hồ nhìn Tào Thù Lê, lại nhìn Từ Kính mặt đỏ bừng:
- Có làm quan lớn hơn bố anh không?
Hạ Tưởng thiếu chút nữa không nhịn được cười. Thằng ranh này đúng là biết giả vờ. Vừa thấy là biết y đóng kịch để trêu ba thằng kia.
Lúc này tên gầy và tên Hắc Tử đã bị hai cảnh sát xách lên, hai người còn không phục và gào lên đòi gọi điện.
Tào Thù Lê che miệng cười ra vẻ mưu kế đã thành:
- Bố anh là cán bộ cấp Phó Giám đốc sở. Trên cấp Trưởng phòng là cấp phó Quận, sau đó là cấp Quận, sau đó mới là Phó Giám đốc sở.
Tên gầy và tên Hắc Tử đang tinh tướng đòi gọi điện nghe vậy liền lập tức ngậm miệng. Người này nhìn người kia, mắt trợn trừng, mặt không thể tin nổi, không nói thành lời. Text được lấy tại https://truyenfull.vn
- Trời ạ!
Tôn An vỗ đùi hô to:
- Quan tép riu nhỏ hơn hạt đậu xanh còn ra vẻ con nhà quan lớn trước mặt anh, thiếu chút nữa làm anh sợ nhảy dựng lên. Cái này quá mất mặt. Tôi nói Lịch Phi, Hà Minh, đưa ba tên này lên xe cảnh sát cho đỡ chướng mắt. Lát nữa đưa về đội và thêm tội giả mạo con nhà quan lớn, xem nó ngoan ngoãn không?
Từ Kính mặt mày ủ rũ, mặt như tro tàn. Còn nghĩ đưa phụ huynh ra là có thể dọa được người, không ngờ tên cảnh sát trước mặt có bố là Phó Giám đốc sở, so sánh thế nào chứ? Phải nhận thôi, chẳng qua không đúng, y nghe ra gì đó nên cẩn thận nhìn đồng phục của Tôn An rồi nói:
- Không đúng, chúng tôi chỉ là cãi cọ nhau, phải do Đồn cảnh sát công an quản, anh là cảnh sát hình sự, không nên xen vào việc của chúng tôi.
Tôn An vỗ vỗ vai Từ Kính, cười ha hả nói:
- Có ánh mắt, không hổ là đeo kính. Lịch Phi, nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, giao cho anh xử lý.
Lịch Phi rất gầy, cũng đeo kính mắt. Y đi tới trước mặt Từ Kính, nghiêm túc nói:
- Tôi là Lịch Phi – Đồn công an đường Dân Sinh, mời ba người các anh đi theo tôi.
Hạ Tưởng có chút khó hiểu, Tôn An nhìn giống như lúc trái lúc phải nhưng trên thực tế lại làm việc rất cẩn thận. Hắn nhìn thoáng qua xe ô tô đỗ ngoài cửa Sở Phong Lâu, nhận ra đúng là xe mấy tên gầy vừa nãy đi liền tiến về trước một bước.
- Đồng chí cảnh sát, là một người dân tuân thủ pháp luật, tôi xin phản ánh tình hình với đồng chí cảnh sát.
Mắt Tôn An sáng lên, vội vàng dùng hai tay bắt tay Hạ Tưởng:
- Cảnh sát chúng tôi luôn hoan nghênh người dân tốt như anh phối hợp với công tác của chúng tôi. Đồng chí này, có tình hình gì xin cứ phản ánh. Nếu là thật thì chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý.
Tào Thù Lê quay đầu sang bên, không nhịn được cười nữa.
Hạ Tưởng chỉ ô tô trước cửa Sở Phong Lâu:
- Đồng chí cảnh sát, ba người này chẳng những tụ tập hành hung, đùa cợt phụ nữ, còn vi phạm luật giao thông. Đi trên đường dành cho người đi bộ, theo quy định phải giam xe ba ngày, phạt tiền 300 tệ. Còn nữa là tôi nghi ngờ bọn họ say rượu lái xe, đúng, lại còn không tuân thủ quy định trên đường, vi phạm nhiều quy định giao thông, những điều này đúng là làm người ta tức giận. Hy vọng đồng chí cảnh sát suy nghĩ vì an toàn của nhân dân, nghiêm khắc điều tra hành vi vi phạm pháp luật.
- Mày nói loạn gì thế, mày ngậm máu phun người. Tao không say rượu lái xe, xe tao cũng ổn, toàn bộ phù hợp quy định.
Tên gầy tức giận đến độ cả người run lên, dậm chân mắng to.
Từ Kính không phục nói:
- Đây là việc của cảnh sát giao thông, các người là cảnh sát hình sự và cảnh sát dân sự mà cũng muốn xen vào chuyện người khác sao?
Cảnh sát trẻ tên Hà Minh đi tới trước, y cao hơn mét tám và béo, cười hì hì giơ tay chào:
- Đồng chí, tôi là cảnh sát giao thông, mời đưa ra giấy phép lái xe của anh, ngoài ra bánh xe trước của các anh không còn hơi, theo quy định không thể đi. Còn nữa là anh toàn mùi rượu, tôi nghi ngờ anh uống rượu rồi lái xe.
Bánh trước không còn hơi là tác phẩm của Hạ Tưởng. Lúc xung đột ở trên đường hắn đã thầm ném dao gọt hoa quả đến dưới bánh xe trước của đối phương. Xe vừa lăn bánh liền thủng lốp, đến bây giờ mới hết hơi thì xem ra vết thủng không sâu.
Từ Kính trầm giọng nói:
- Ba người các anh là thuộc các đơn vị cảnh sát khác nhau, sao lại đi cùng nhau. Có phải cố ý chơi đểu chúng tôi?
Tên gầy nhảy dựng lên hét lớn:
- Con bé kia có lai lịch gì. Ông bạn nói với tôi một tiếng, tôi sẽ nhận lỗi với cô ấy.
Y đang rất sợ hãi, con bé mặc quần áo có vẻ không phải đồ hàng hiệu kia, thằng ranh kia càng không cần phải nói, quần áo bình thường, còn đi xe đạp cũ, bọn họ sao có thể quen con cán bộ cấp Phó Giám đốc sở? Thằng ranh cảnh sát kia có bố là cấp Phó Giám đốc sở, rốt cuộc là ông thần nào? Thành phố Yến nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cán bộ cấp Phó Giám đốc sở nhiều không đếm nổi. Tuy cùng là cấp Phó Giám đốc sở nhưng quyền lực cũng khác nhau rất nhiều.
Bố thằng cảnh sát này không phải là lãnh đạo cấp Phó Giám đốc sở còn có thực quyền đấy chứ?