Lý Đinh Sơn nhìn Hạ Tưởng xuống tầng, trong lòng các suy nghĩ ngổn ngang.
Hạ Tưởng chững chạc, nhiều kinh nghiệm. Tuy còn trẻ nhưng làm việc chín chắn, một lòng hoạt động vì mình, lại không mất vẻ kính cẩn và cẩn thận, khiến mình đúng là không tìm ra được sơ hở. Muốn thực sự tìm ra khuyết điểm của Hạ Tưởng thì chỉ một điều mà Lý Đinh Sơn thấy không đúng, đó là năng lực ứng biến và cư xử của Hạ Tưởng quá lão luyện giống như một ông lão lăn lộn nhiều năm ở quan trường. Đâu có giống một thanh niên mới hơn 20 tuổi bồng bột cơ chứ?
Chẳng qua khuyết điểm này cũng có thể coi là ưu điểm. Người tiến vào quan trường thì đó lại là ưu thế. Lý Đinh Sơn thậm chí còn có chút may mắn có Hạ Tưởng đi theo bên mình. Chẳng những kịp thời phát hiện việc Lý Khai Lâm giấu diếm, bảo y thoát ra khỏi công ty trong vũng lầy, còn có thể đưa ra ý tưởng rời khỏi tỉnh thành đến huyện xa xôi nhận chức, tránh khỏi Cao Thành Tùng. Trí tuệ chính trị sắc bén mà thành thục này sao có thể chạy ra từ miệng thanh niên 23 tuổi?
Ngay cả Tống Triêu Độ nghe xong ý này cũng khen ngợi, cho rằng biện pháp này khả thi, bây giờ là lúc rất quan trọng, lui một bước hợp lý là thể hiện sự thành thục trong chính trị. Tống Triêu Độ thậm chí cũng nghĩ đến việc gặp Hạ Tưởng. Lý Đinh Sơn vội vàng từ chối, y sợ Tống Triêu Độ vừa thấy sẽ đề xuất Hạ Tưởng sang giúp Tống Triêu Độ. Với tình hình hiện nay Lý Đinh Sơn cũng không muốn Hạ Tưởng rời khỏi mình. Cổ Hợp làm lái xe thì có thể nhưng không có chút suy nghĩ chính trị, không thể dùng. Văn Dương càng không thể tin. Y một mình đi xuống huyện Bá, bên cạnh không có người giúp là quá thảm. Thật sự muốn tìm người có thể dùng lại đáng tin đâu phải dễ.
Lý Đinh Sơn quyết định trong thời gian này không thể để Tống Triêu Độ gặp Hạ Tưởng, phải nắm chắc Hạ Tưởng trong tay, để hắn phục vụ mình. Chẳng qua để Hạ Tưởng đi gặp Cao Hải thì có thể. Y không thể thường xuyên về tỉnh thành, có thể để Hạ Tưởng trực tiếp gặp Cao Hải.
Hạ Tưởng không lập tức giao văn bản cho Văn Dương, dù sao cũng không gấp. Hắn về phòng ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ vài ngày mà quả nho lúc đầu còn bé bây giờ đã to hơn, từng cành nho giăng kín cả giàn.
Nho là loại quả mà Dương Bối thích ăn nhất, đồng thời cô cũng có đôi mắt như quả nho, mỗi lần nháy mắt thường xoay tròn không ngừng, khi cười ánh mắt liền như hình trăng lưỡi liềm, hơn nữa khuôn mặt tròn rất đáng yêu. Cô trông như ngôi sao điện ảnh Hàn Quốc Jang Nara, cô vừa vào đại học đã làm Hạ Tưởng bị quyến rũ. Sau một phen theo đuổi, hắn tốn rất nhiều công sức mới thành công ôm được người đẹp vào lòng, trong khi có rất nhiều đối thủ cạnh tranh.
Bây giờ nhớ đến Dương Bối, Hạ Tưởng không khỏi cảm thấy nỗi đau âm ỉ. Bởi vì khi chia tay, Dương Bối còn thề sẽ đợi hắn ba năm. Hạ Tưởng cũng thề phấn đấu ba năm để đạt được một mảnh không gian cho mình, rồi đưa cô từ huyện Bá về, sau đó lấy nhau và lập nghiệp ở Thành phố Yến. Đáng tiếc lời thề hôm trước vẫn còn văng vẳng bên tai mà nay người đẹp đã dựa vào lòng người khác, chỉ để lại một câu nói nhẹ nhàng "hẹn gặp lại"
Mối tình đầu, Hạ Tưởng coi như đã dồn hết tình cảm, từng nghĩ nó mãi mãi vững bền. Nhưng ai ngờ được xa cách chưa đầy nửa năm, tình yêu không vượt qua nổi hơn 500 km và 180 ngày xa cách. Mặc dù hắn đã trải qua hơn 12 năm nhưng hắn vẫn không muốn chia tay Dương Bối.
Càng không ngờ được hắn sắp cùng Lý Đinh Sơn đến huyện Bá, đến quê hương huyện Bá của Dương Bối. Sau 12 năm tái sinh lại, trải qua một phen cố gắng thay đổi vận mệnh, chẳng lẽ còn không thể tránh khỏi việc đối mặt với Dương Bối sao?
Đột nhiên tiếng máy điện thoại vang lên làm Hạ Tưởng tỉnh giấc. Hắn lắc đầu vứt mấy suy nghĩ kia đi khỏi đầu và phát hiện ra Phùng Húc Quang gọi hắn.
Hắn nghe điện thì Phùng Húc Quang hỏi về cuộc điện của Văn Dương. Phùng Húc Quang không nhiều lời, chỉ nói hắn không cần để ý thái độ của Văn Dương.
- Hắn và tôi trước đây là đồng nghiệp. Hôm nay hắn nói thật quá đáng. Đừng nói hai anh em ta có quan hệ thân thiết, chỉ là bạn bè bình thường cũng sẽ không vì câu nói của hắn mà đuổi người của tôi. Bạn bè quan hệ cũng có giới hạn. Đúng rồi Hạ Tưởng, tôi cho người mua cho chú một cái di động, chú không được từ chối, tôi phái người mang tới cho chú. Không có di động sẽ không tiện, đừng nói khách khí gì cả, như vậy sẽ xa cách.
Nếu Phùng Húc Quang mắng Văn Dương thì Hạ Tưởng sẽ coi thường y. Kết quả Phùng Húc Quang chỉ nhẹ nhàng nói qua chuyện này, lại tỏ thái độ và đưa một máy điện thoại di động đến cho hắn, nói rõ quan hệ giữa hai người rất gần gũi. Cách nói chuyện và làm việc này so sánh với Văn Dương là biết ngay cao thấp.
Năm 1998 thì một máy điện thoại di động cũng phải ba bốn ngàn tệ, coi như quà không nhỏ. Chẳng qua Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều. Không nói hắn đưa biện pháp cho Phùng Húc Quang, chỉ bằng việc Tào Thù Lệ dọa được Lý Hồng Giang lập tức thi công, nếu Phùng Húc Quang không tỏ vẻ gì thì đó là người không biết điều.
Điện thoại di động hắn lấy là được, dù sao về sau còn có cơ hội báo đáp Tào Vĩnh Quốc mà. Dù là đời sau hay là sau khi sống lại, Hạ Tưởng rất cảm kích Tào Vĩnh Quốc. Bởi vì có Tào Vĩnh Quốc giúp nên hắn mới có thể ở lại Thành phố Yến, mà Tào Vĩnh Quốc thậm chí không nhận quà.
Về cơ bản từng thành phố đều có một khách sạn cấp quốc tế. Bữa tối với Cao Hải được tổ chức trong nhà hàng Tĩnh Tâm Các trên tầng mười khách sạn Quốc tế. Hạ Tưởng vốn nghĩ chỉ có mình Cao Hải đến, không ngờ Cao Hải còn mang theo một người khách nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cao Hải vừa lùn vừa béo, đứng cạnh Lý Đinh Sơn đúng là thấp hơn một cái đầu. Có lẽ do rất quen với Lý Đinh Sơn nên nụ cười trên mặt y cũng khá thân thiết. Y bắt tay Hạ Tưởng rồi nói:
- Hạ Tưởng, tên rất hay. Nghe Đinh Sơn nói cậu rất được, thanh niên có triển vọng.
Bởi vì đây là cuộc gặp riêng nên Cổ Hợp không cùng tiếp khách. Bạn Cao Hải là người không thấp chỉ là mặt khá gầy, mũi và mắt đều nhỏ lộ ra vẻ khôn khéo và lạnh lùng. Nghe giới thiệu thì biết y là Sở Tử Cao, là ông chủ của Sở Phong Lâu
Sau khi mọi người ngồi xuống, Sở Tử Cao không ngừng lăng xăng, hết đưa thuốc lá lại cẩn thận hỏi mọi người thích gì. Hạ Tưởng có thể nhìn ra Sở Tử Cao là người thanh toán. Ngẫm lại thì đúng là Lý Đinh Sơn tốt xấu gì cũng là người phụ trách của tòa soạn cấp quốc gia ở tỉnh Yến, Cao Hải là Phó Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân Thành phố Yến. Hai người này ăn cơm thì phải có người chủ động đến thanh toán mà.
Lý Đinh Sơn và Cao Hải nói nói cười cười, kể một vài chuyện thú vị trước đây. Đám người Hạ Tưởng chỉ có ngồi nghe. Cổ Hợp biết thân phận nên sau khi ngồi xuống liền đoạt lấy ấm từ tay Sở Tử Cao, phụ trách rót nước cho mọi người. Sở Tử Cao cũng không tranh còn gật đầu cảm ơn Cổ Hợp. Sau đó y nói chuyện với Hạ Tưởng.
Qua vài lượt rượu, không khí bắt đầu náo nhiệt. Cao Hải cũng không ngại Sở Tử Cao ở đây, giơ chén mời Lý Đinh Sơn:
- Lúc quan trọng vẫn là quan hệ của ông bạn chắc chắn, lần này lên trưởng thì ít nhiều cũng nhờ ông chỉ điểm. Lời dễ nghe tôi không nói nhiều, đều ở trong chén.
Nói xong y uống cạn.
Lý Đinh Sơn có quan hệ trong thành phố? Theo Hạ Tưởng nhớ thì hình như có quan hệ thân nhất với Lý Đinh Sơn ở thành phố là Cao Hải, nếu không cũng không đến mức không được phê duyệt mảnh đất kia? Hạ Tưởng có chút khó hiểu nhìn Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn cũng uống cạn chén, xua tay nói:
- Cao Hải, ông khách khí với tôi làm gì, cần như vậy sao? Ông ở trong cuộc nên không tỉnh táo bằng tôi ở ngoài cuộc. Trần Phong từ khi nhận chức đến nay đã muốn cải thiện vấn đề giao thông của Thành phố Yến. Bây giờ đã thông được nhiều đoạn, sửa đường cũng đến lúc kết thúc. Sau đây muốn làm gì không khó đoán, là bất động sản. Đây cũng là theo phương hướng phát triển mạnh bất động sản của quốc gia, cho nên …
Lần này, Lý Đinh Sơn lên Bắc Kinh, khi ở văn phòng của lãnh đạo cao cấp tòa soạn báo, thì thấy một bản dự thảo phương hướng tuyên truyền sau này, trong lòng biết được chính sách quốc gia, lại nghĩ đến tình hình cụ thể ở Thành phố Yến, còn có việc Tống Triêu Độ hơi lộ ra công tác quan trọng trong tỉnh, y liền mở miệng nhắc Cao Hải vài câu. Cao Hải thuận thế mà viết thành tài liệu giao cho Trần Phong. Kết quả Trần Phong rất tán thành và đưa Cao Hải lên cấp trưởng.
Mặc dù bắt đầu từ năm 1990, tỉnh Hải Nam có cơn sóng bất động sản đầu tiên rất nóng thành bệnh. Đến năm 1995, Hải Nam vốn có 5000 nhà đầu tư bất động sản chỉ còn có 200 người sống sót. Tiền hết, người đi, Hải Nam còn 4,55 triệu mét vuông nhà ở bỏ không, 16,31 triệu mét vuông công trình đang làm, còn 23800 héc ta đất bỏ hoang. Hải Nam nho nhỏ chẳng qua chỉ có sáu bảy vạn dân mà các công trình bỏ hoang chiếm 1/10 cả nước. Đến năm 1998, bốn ngân hàng lớn của Trung Quốc là Công thương, Nông nghiệp, Đầu tư, Xây dựng còn đọng rất nhiều vốn tại Hải Nam. Một nửa công trình và đất bỏ hoang mất hơn 43 tỷ, thêm cả tài chính xã hội thì tổng cộng là hơn 80 tỷ, hoạt động tín dụng bất động sản phi pháp có lãi suất đến 80%. Ít nhất năm tổ chức cho vay nặng lãi bị phá sản.
Hạ Tưởng còn nhớ rõ trùm bất động sản đầu tiên của tỉnh Yến là Thành Đạt Tài. Đây vốn là một phóng viên của tòa soạn tỉnh Yến từ chức mà thành lập một đế quốc buôn bán khổng lồ. Năm đó vì đầu tư sai nên một món tài chính lớn bị đọng ở Hải Nam. Bởi vì tài chính lưu động nên thiếu chút nữa gây phản ứng dây chuyền khiến tập đoàn Đạt Tài thiếu chút nữa phá sản.
Tỉnh Yến là tỉnh trong đất liền, kinh tế so sánh với các thành phố duyên hải còn có chênh lệch không nhỏ. Cho nên năm 1998, bất động sản lại bắt đầu nóng lên. Trên thực tế bắt đầu từ năm 1990 đến tận năm 2010, bất động sản trong nước vẫn đang không ngừng phát triển theo hướng tăng lên, bong bóng càng lúc càng lớn, cuối cùng sẽ có ngày ngã theo hiệu ứng dây chuyền.