Với sự hiểu biết của Hạ Tưởng với Tiêu Ngũ thì hắn cũng biết chỉ bằng mấy câu nói vừa rồi thì không thuyết phục nổi y, liền để cánh tay phải lên trên bàn rồi nói:
- Có phải cậu xuất thân từ bộ đội đặc chủng không? Luôn tự nghĩ rằng mình có sức khỏe hơn ngưòi chứ gì? Tôi không là bộ đội, cũng không luyện qua võ thuật. Vậy chúng ta thử vật tay xem sao, xem ai có sức khỏe hơn, cậu có dám không?
Tiêu Ngũ vừa bị Hạ Tưởng quát mắng thì cực kỳ bất mãn, không phục chút nào, lại nhìn thấy Hạ Tưởng có bộ dáng của một văn sỹ lại còn dám đòi vật tay với y thì lập tức tinh thần tỉnh táo lại:
- Vật thì vật, tuy nhiên bất kể thế nào thì sau này tôi cũng sẽ nghe lời ngài nói.
Trong lòng Hạ Tưởng cười thầm, Tiêu Ngũ, rồi cậu sẽ chấn động, giống như trước đây, cậu cũng sẽ bị tôi khuất phục.
Hai người nắm chặt tay với nhau, bắt đầu dùng sức. Làm cho Tiêu Ngũ không thể tin được chính là lực ở tay phải của Hạ Tưởng rất mạnh, y đã dùng hết sức lực cũng không thể cứu vãn được thế cục thất bại, cuối cùng tay phải của y bị Hạ Tưởng đè dí xuống bàn. Y đành ủ rũ đành chấp nhận hiện thực thất bại này:
- Tôi thua, Phó Chủ tịch huyện Hạ, về sau tôi làm việc sẽ không động một chút là đánh nhau nữa. Tôi muốn trở nên như ngài, vừa là một người có bản lĩnh lại vừa có trí tuệ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hạ Tưởng mỉm cười, Tiêu Ngũ đúng là người có tính tình ngay thẳng, chỉ cần y cúi đầu nhận thua thì chắc chắn y nói được làm được.
Đương nhiên Hạ Tưởng cũng biết sức khỏe của mình. Hắn biết rõ rằng mình không phải là đối thủ sức khỏe với Tiêu Ngũ. Tuy nhiên, kiếp trước hắn và Tiêu Ngũ thường xuyên so đấu với nhau, chỉ có tay phải thì mới có thể thắng y chứ còn tay trái là thua ngay. Bởi vì tay phải của Tiêu Ngũ bị trải qua thương tật nên yếu hơn một chút, nếu vừa rồi so tay trái với nhau, thì chắc chắn người thua sẽ là chính mình.
Tiêu Ngũ nâng chén rượu lên, tự phạt ba chén rồi lại vái dài Hạ Tưởng một cái:
- Đa tạ Phó Chủ tịch huyện Hạ đã trợ giúp nhà chúng tôi.
Sau đó y mở cửa bước ra ngoài.
Hạ Tưởng cũng không miễn cưỡng, còn nhiều thời gian, hắn tin tưởng về sau sẽ chậm rãi dẫn dắt Tiêu Ngũ đi đúng hướng. Chỉ cần Tiêu Ngũ còn nằm trong tầm mắt Hạ Tưởng thì chắc hẳn y sẽ không dẫm lại vết xe đổ đời trước, bị chết thảm trong trại giam.
Chờ sau khi Tiêu Hà luôn mồm cảm tạ rời khỏi, Thịnh Đại đầy hứng thú nhìn Hạ Tưởng, mỉm cười ý vị sâu xa:
- Không nghĩ tới Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ lại có sức khỏe đến như vậy, văn võ song toàn, đúng là làm cho người ta phải chấn động.
Hạ Tưởng biết Thịnh Đại muốn nói cái gì, liền lắc đầu nói:
- Đâu có, tuy trước đây cũng có luyện qua một chút. Bản lĩnh đúng là không có gì đáng nói. Tuy nhiên luyện võ cũng có điểm lợi, tuy không đánh người ta nhưng ít nhất có thể chắc chắn rằng, lúc bị người khác đánh mình thì có thể phòng thủ.
Thịnh Đại cười ha hả:
- Xem ra sau này cũng nên ít trêu chọc cậu, đỡ phải bị cậu đánh ngay tại chỗ, lúc đó thì cũng không tốt lắm.
Hạ Tưởng cũng cười ha hả:
- Ngài nói sao vậy, tôi chỉ biết đánh người xấu, không biết đánh người tốt. Nào, mời Phó Chủ tịch huyện Thịnh uống rượu.
Hạng mục dẫn nước tạo suối trải qua nửa tháng đã bắt đầu hiển lộ ra kết quả. Trải qua sự lan truyền miệng giữa các du khách với nhau cùng với quá trình quảng cáo, lượng du khách so sánh với cùng thời điểm này năm ngoái đã tăng thêm được 20%. Trong hội nghị Ủy ban nhân dân huyện, sau khi Hạ Tưởng báo cáo thì Khâu Tự Phong cũng phải nói ra miệng sự khen ngợi đối với công việc của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng hợp thời biểu hiện ra tác phong khiêm tốn cần thiết:
- Dưới sự lãnh đạo đúng đắn của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, với sự quan tâm của Chủ tịch huyện Khâu, cùng với các đồng chí của phòng Du lịch nhiệt tình phối hợp thì khu du lịch Tam Thạch đã có những thành tích bước đầu, đây là kết quả của cộng đồng mọi người cùng cố gắng. Tuy nhiên, chúng ta cũng không thể vì thỏa mãn với thành tích trước mắt, phải không kiêu ngạo, không nóng vội mà phải chuyên tâm hơn nữa để khu du lịch được nâng cao thêm một bước nữa.
Khâu Tự Phong lên tiếng tổng kết:
- Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ ý nghĩ thật năng động, dám nghĩ dám làm, đáng để mọi người chúng ta phải học tập. Vì vậy, tôi đề nghị, về sau mọi người phải có tinh thần đổi mới, nhất là đồng chí Giang Hải chủ quản lĩnh vực công nghiệp, ánh mắt lại càng phải dài rộng hơn một chút, bước chân cũng phải lớn hơn một chút. Khoáng sản của huyện An cực kỳ phong phú, bởi vì đủ loại lý do, nguyên nhân mà vẫn đang nằm ở trong những vùng núi xa thẳm chưa người nào biết tới. Sắp tới sẽ có chuyên gia từ Bắc Kinh tới để khảo sát thực địa, Giang Hải nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng công tác, trình bày để đưa các ưu thế của huyện ta ra, tranh thủ tạo một ấn tượng tốt cho các chuyên gia.
Cường Giang Hải nói:
- Giai đoạn trước công tác cũng đã được chuẩn bị kỹ rồi, chỉ chờ các chuyên gia tới sẽ dẫn các chuyên gia lên núi thăm dò. Khai thác mỏ thì cũng không so được với làm Du lịch, chỉ cần một số ý tưởng kỳ quái là có thể hấp dẫn được du khách. Công tác khai khoáng mỏ là công việc chính xác, không có nửa điểm giả dối, không có biện pháp đầu cơ trục lợi nào có thể dùng được, chỉ có thể tìm ra được nguồn tài nguyên chân chính mà thôi, từ đó làm các thí nghiệm xác định thành phần khoáng thạch rồi từ đó mới xác định được giá trị khai thác. Không biết Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ có cao kiến gì đối với việc này không?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong bụng nghĩ rằng rõ ràng là Cường Giang Hải đang thể hiện sự bất mãn với Hạ Tưởng, trong lời nói của y thì đều chủ động châm chọc khiêu khích. Không biết vì sao Phó Chủ tịch huyện Cường lại có ý kiến với Phó Chủ tịch huyện Hạ như vậy?
Sau khi Cường Giang Hải nói xong, còn cố ý khiêu khích nhìn về phía Hạ Tưởng, ý tứ rằng đừng tưởng rằng mày có thể dẫn nước tạo suối là rất giỏi, tuy nhiên đây chỉ là kỹ xảo đùa bỡn nho nhỏ thôi. Nếu mà chuyển sang lĩnh vực khai thác mỏ, với một công việc lớn như vậy thì các kỹ xảo này không có đất để sử dụng.
Cường Giang Hải đối với Hạ Tưởng đúng là bất mãn. Thứ nhất là sự ghen tị về tuổi của Hạ Tưởng. Trẻ tuổi như vậy đã là Phó Chủ tịch huyện, như thế này thì ai còn có thể sống được? Năm nay Cường Giang Hải là 35 tuổi, so với Hạ Tưởng thì lớn hơn 10 tuổi, tuy vậy chỉ hơn nhau được một danh hiệu ủy viên thường vụ. Như vậy ai cũng có thể nhìn thấy, không đến ba năm nữa, rất có thể Hạ Tưởng sẽ phấn đấu lên chức Chủ tịch huyện, tiềm năng phát triển hơn nhiều so với Cường Giang Hải.
Thứ hai là đối với việc Hạ Tưởng vừa gây ra cho huyện An thì Cường Giang Hải cực kỳ không thích, bãi miễn Trưởng phòng Vệ sinh Kim Trường Doanh, cảnh cáo miệng Trưởng phòng công an Kỷ Khải Đông. Ai chẳng biết Kim Trường Doanh và Kỷ Khải Đông là người tin cẩn của Chủ tịch huyện Khâu và y, đây là Hạ Tưởng đang giết gà dọa khỉ.
Thứ ba là đối với việc Hạ Tưởng dẫn nước tạo suối thì Cường Giang Hải cực kỳ xem thường, cho rằng đây là biện pháp đầu cơ trục lợi, không được đường hoàng. Là một cán bộ lãnh đạo khi làm việc gì cũng nên đường đường chính chính mà làm, chỉ bằng một dòng suối nhỏ lại bảo là đề cao nhân khí, nghe như là đang lừa bịp mọi người vậy. Việc như thế này thì sao xứng tầm với công việc của một Phó Chủ tịch huyện? Người khác cố sức làm mệt muốn chết còn không ra được thành tích gì, mà thằng nhãi này chỉ bằng một câu nói lại khéo léo tăng lên được 20% lượng du khách, điều này sao có thể?
Cho nên, cho dù y nhìn Hạ Tưởng thế nào cũng thấy không vừa mắt, do đó cố ý tìm lý do gây sự.
So sánh với vẻ mặt gây sự của Cường Giang Hải thì vẻ mặt của Hạ Tưởng vẫn lẳng lặng mỉm cười, không chút hoang mang trả lời:
- Phó Chủ tịch huyện Cường chẳng hiểu vấn đề gì cả. Tôi chẳng quản lý về lĩnh vực công nghiệp thì làm sao có cái nhìn trong việc này được? Nếu trong lĩnh vực quản lý Văn hóa, giáo dục, Vệ sinh mà mỗi ngày tôi đều phải tìm đến Chủ tịch huyện Khâu xin chỉ thị thì phân công tôi là Phó Chủ tịch huyện quản lý công việc này có ích lợi gì? Ý tứ của việc phân công quản lý chính là phải có năng lực xử lý, phải quán xuyến tốt mọi chuyện trong lĩnh vực của mình.
Hạ Tưởng nói xong, sắc mặt Cường Giang Hải lập tức tái dại, đột nhiên đứng phắt dậy:
- Hạ Tưởng, khi nói chuyện đề nghị cậu cần ăn nói có chừng mực, không nên xỏ xiên như vậy.
Hạ Tưởng ngồi yên, lạnh lùng cười:
- Phó Chủ tịch huyện Cường, tôi vốn cũng không định nói với ngài, là ngài chủ động tìm tôi nói chuyện. Tôi trả lời câu hỏi của ngài thế mà ngài lại không hài lòng? Tốt lắm, về sau ngài có nói chuyện với tôi thì tôi cứ giả điếc không nghe thấy gì hết.
Cường Giang Hải tức giận đến sắc mặt xanh mét, còn định nói thêm điều gì đó nhưng Thịnh Đại đã vươn tay ra kéo y ngồi xuống.
- Giang Hải, anh xem anh đang nói cái gì? Động một chút là nổi giận chỉ trích người khác, ngay trước mặt Chủ tịch huyện Khâu mà quát lên như vậy thì có phải phép không? Vốn anh chủ động tìm Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ nói chuyện, mà anh cũng là người có tuổi rồi, làm như vậy có phải là đang ức hiếp đồng chí tuổi trẻ như tiểu Hạ không? Là đồng chí lão thành, phải có ý thức giác ngộ chứ.
Cường Giang Hải trừng mắt liếc nhìn Thịnh Đại một cái, đang định nói thì Khâu Tự Phong không kiên nhẫn khoát tay:
- Làm tốt công tác được giao của chính mình đi, mọi người ít cãi nhau, ít xiên xỏ nhau đi. Ai có thể làm ra thành tích, bất kể sử dụng phương pháp gì thì người đó cũng được coi là công thần.
Trong lòng mọi người trong hội nghị này đều kết luận rằng, đừng nhìn thấy lý lịch kinh nghiệm của Phó Chủ tịch huyện Hạ ít từng trải, lại còn trẻ tuổi nhưng tầm mắt của người này rất cao, hơn nữa còn khá điềm đạm, chắc chắn, chỉ bằng những lời đối đáp vừa rồi thì thấy hắn không tức giận, ngược lại nói ba xạo một hồi lại làm cho Phó Chủ tịch huyện Cường nổi giận lôi đình, xem ra về sau nên tránh va chạm với Phó Chủ tịch huyện Hạ cho nó lành.
Sau khi tan họp, Hạ Tưởng vốn định quay về văn phòng thì lại nghe thấy tiếng người ồn ào bên ngoài, liền nhìn ra thì thấy bên ngoài cửa trụ sở huyện ủy đang bị một đám người vây quanh, những người này còn mang theo băng rôn và biểu ngữ, phía trên biểu ngữ có viết: " Lệ Triều Sinh tham ô nhận hối lộ, lừa gạt dân chúng! Lệ Triều Sinh hại người nông dân, làm cho ngàn mẫu ruộng tốt trở thành hoang phế."
Trong lòng Hạ Tưởng trở nên cảm thán, huyện An vốn tốt bỗng trở nên xấu, nguyên nhân là Lệ Triều Sinh đưa ra quyết sách sai lầm, làm cho hơn một ngàn mẫu ruộng tốt kia trở thành có quả mà không ai mua, còn y, là cán bộ lãnh đạo, đúng là không thể tránh khỏi việc này. Trong dòng suy nghĩ, Hạ Tưởng tự động đi ra phía ngoài cánh cửa của trụ sở, thấy cảnh sát đang đứng xếp thành hàng ngăn chặn mọi người, còn Mai Hiểu Lâm trong tay cầm loa công suất lớn, đang đứng ở trên bàn kêu gọi quần chúng bình tĩnh:
- Thưa mọi người, tôi là Phó Bí thư huyện ủy Mai Hiểu Lâm, các vấn đề mọi người phản ánh đã được Huyện ủy điều tra. Trong việc phổ cập, nhân giống cây ăn quả thì đồng chí Lệ Triều Sinh cũng không có hành vi tham ô nhận hối lộ. Xin mọi người duy trì sự bình tĩnh, không nên nghe người khác tung tin vịt đồn nhảm. Mọi người hãy tin tưởng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện luôn một lòng quyết tâm đả kích các hành vi tham ô, hủ bại. Một khi đã điều tra ra ai có hành vi tham ô nhận hối lộ thì nhất định sẽ nghiêm khắc xét xử. Nhưng đối với các tin tức bịa đặt, làm mất trật tự trị an thì Huyện ủy và Ủy ban nhân dân cũng sẽ điều tra rõ.
Mai Hiểu Lâm vừa dứt lời thì trong đám người biểu tình phía dưới trứng gà, trứng vịt bay ầm ầm về phía đầu cô, lập tức lòng đỏ, lòng trắng trứng gà chảy thành một hàng trên đầu cô, vô cùng khó coi. Mai Hiểu Lâm làm sao chịu nổi sự đãi ngộ kiểu này, cô vừa tức giận vừa sợ hãi, lập tức ném loa xuống đất, từ trên bàn nhảy xuống, tức giận nói:
- Đúng là đồ dân điêu ngoa, nói không được. Ai quản được thì quản, tôi mặc kệ.
Hạ Tưởng nghe thấy lời nói bực dọc của Mai Hiểu Lâm liền âm thầm bật cười. Từ biểu hiện của cô vửa rồi có thể nhìn thấy công tác cơ sở của cô ta đúng là khuyết thiếu, đối phó với việc quần chúng tụ tập kêu oan thì không đủ kinh nghiệm để ứng phó với các trường hợp bột phát.
Bởi vì sự bột phát của mọi người nên các nhân viên công tác trong lúc nhất thời này cũng trở nên kinh hoàng thất thố, vội vàng che chở cho Mai Hiểu Lâm thoát khỏi đám đông. Hạ Tưởng thấy vậy liền rút khăn tay ra, đi tới trước mặt Mai Hiểu Lâm rồi đưa cho cô. Hắn nói:
- Phó Bí thư Mai, nông dân luôn luôn tiết kiệm, bọn họ nếu ném đồ vật gì đó thì thông thường cũng là đồ vật không có giá trị. Tôi là lần đầu tiên thấy bọn họ ném trứng gà, có thể thấy đối với ngài thì bọn họ cũng không đành lòng, xem ra đây là quy cách đãi ngộ rất cao. À, mà tôi còn nghe thấy trứng gà còn có công hiệu làm đẹp da rất tốt, vì thế ngài không cần lo lắng gì cả. Chúng ta là cán bộ cơ sở, chịu ủy khuất vì bị ném trứng gà không tính là gì, so với sự ủy khuất vì tổn thất của dân chúng thì có thể xem như là rất nhẹ.
Mai Hiểu Lâm nhận lấy khăn tay của Hạ Tưởng, cẩn thận lau lại mặt mũi. Vốn cô có mái tóc dài, có một chút lòng trắng trứng gà ngấm vào trong mái tóc, không lau khô được. Cô có chút xấu hổ nói:
- Phó Chủ tịch huyện Hạ giúp tôi lau khô một chút, đừng có nhìn tôi như vậy.
- Tôi cũng muốn giúp ngài, tuy nhiên đang sợ mọi người tị hiềm, được ngài mở miệng nói ra thì mới dám.
Hạ Tưởng lấy ra thêm hai tờ giấy lau, cẩn thận gỡ từng sợi tóc ra mà lau mái tóc cho Mai Hiểu Lâm thật sạch sẽ. Hắn còn nói:
- Phó Bí thư Mai đừng tức giận, dân chúng so với chúng ta thì đơn giản hơn nhiều, phương thức biểu đạt cũng rất trực tiếp. Lúc ấy nếu là tôi ở đó, thì sẽ không may mắn như vậy, chắc chắn sẽ toàn là gạch đá, có lẽ lúc này mặt mày xám như tro rồi.
Mai Hiểu Lâm mặc một áo ngắn tay, phía dưới mặc một quần dài, cách ăn mặc rất trung tính, không thể hiện được vẻ nữ tính của mình. Tuy nhiên da thịt cô ta nhẵn nhụi, phong thái của một cô gái thành thục đập vào mắt Hạ Tưởng làm cho hắn có một cảm thụ khác thường. Cô đang đứng trước mặt Hạ Tưởng, vốn không cao hơn Hạ Tưởng nhưng lúc này lại đang cúi đầu, so với Hạ Tưởng thì thấp hơn hẳn một cái đầu. Lúc này, làn hương thân thể cùng với hơi thở của cô liền xông thẳng vào cái mũi của Hạ Tưởng, khiến hắn ngứa ngáy, không kìm nổi phải hắt xì một cái.
Mai Hiểu Lâm hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu lên. Hạ Tưởng vốn không phòng bị, lập tức bị đỉnh đầu của cô va chạm vào cái mũi của mình. Lúc này bộ dáng của Hạ Tưởng giống như mới ăn xong một cân sấu, mặt mũi nhăn nhó lại, hai tay bưng lấy cái mũi, ngây ngô nói:
- Phó Bí thư Mai, tôi cũng không phải là người ném trứng gà vào người ngài, ngài muốn trả thù thì cũng không nên dùng đỉnh đầu của mình mà đánh cái mũi tôi như vậy.
Vốn trong bụng Mai Hiểu Lâm đang chứa đầy lửa giận, lúc này thấy bộ dáng chật vật của Hạ Tưởng thì bao nhiêu lửa giận đều biến mất, vội vàng nói:
- Rất xin lỗi Phó Chủ tịch huyện Hạ, tôi thật sự không cố ý. Mà cậu mới là người không văn minh, hắt xì trên đầu tôi, bây giờ thì tôi huých cái mũi của cậu, xem ra chúng ta hòa nhau, ai cũng không được trách ai, được không?
Cô giơ tay đánh vào tay Hạ Tưởng:
- Nào, để tôi xem cậu bị làm sao nào? Tuy nhiên, cậu cũng thật là lạ, vào lúc muốn hắt xì cũng không quay đầu tránh sang một bên, lại nhằm vào đầu tôi mà hắt xì, cậu không biết hắt xì về phía người khác là cực kỳ không lễ phép không?
Đúng là phong cách điển hình của Mai Hiểu Lâm, lúc cuối cũng không quên châm chọc người khác một chút. Hạ Tưởng đã quen với phong cách của cô, liền ngẩng đầu lên để cô xem xét cái mũi của mình:
- Không việc gì, chỉ đau một lúc là khỏi thôi. Phó Bí thư Mai, dân chúng khiếu nại thì thông thường là cảm thấy nỗi oan khuất của mình không có chỗ nào để giãi bài, vì thế mới tìm đến Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, giống như đứa con nhỏ bị ủy khuất lại tìm đến cha mẹ, đây là sự tín nhiệm đối với chúng ta. Mà khi con nhỏ ném trứng gà, thì đây cũng là một loại phương thức biểu đạt tình cảm yêu thương của mình, ngài cũng không nên tính toán chi li. Tìm được người nào ném trứng gà thì từ đó sẽ tìm ra được hai ba đại biểu, cùng đàm phán trực tiếp với bọn họ thì có lẽ sẽ trợ giúp giải quyết được vấn đề này.
Mai Hiểu Lâm ngây người sửng sốt, đôi mắt cứ nhìn đi nhìn lại mấy lần như đánh giá Hạ Tưởng, rồi nói giọng vui vẻ:
- Nhìn không ra cậu trẻ tuổi hơn so với tôi thế mà lời nói có vẻ rất thành thục. Phương pháp của cậu rất tốt, để tôi thử một lần.
Tính cách của cô nôn nóng, nghĩ là làm, vì thể bỏ mặc Hạ Tưởng đứng đấy xoay người đi ra, mới bước đi mấy bước lại bỗng nhiên dừng lại.
- Từ cách cậu lau tóc cho tôi hồi nãy xem ra cậu cũng là người đàn ông có tính cẩn thận, vì sao khi trên ô tô thì lại không mở cửa kính cho người ta, không chiếu cố cảm giác của người khác thế?
Hạ Tưởng không biết nói gì, Mai Hiểu Lâm còn có tâm trí để nhớ mãi chuyện này không quên, nhớ nhiều như vậy sao không bị mệt sao?
Hạ Tưởng không biết chính là việc cảnh tượng vừa rồi của hắn và Mai Hiểu Lâm vừa vặn bị Khâu Tự Phong nhìn thấy. Lúc này Khâu Tự Phong đang đứng phía sau cửa sổ, trong mắt hiện lên một tia cực kỳ bất mãn. Y nhìn thấy Hạ Tưởng đi vào phía trong trụ sở Ủy ban một hồi lâu thì mới hồi phục lại tinh thần. Y liền lấy điện thoại ra, gọi một cuộc:
- Giang Hải, đến văn phòng của tôi một chút.
Một lúc sau, Cường Giang Hải gõ cửa tiến vào, Khâu Tự Phong ra hiệu hắn ngồi xuống, nói với giọng quan tâm:
- Theo tin tức tin cậy, thời gian Bí thư Lý tại huyện An không lâu lắm, chậm thì nửa năm, nhiều lắm một năm, hắn sẽ đi, có thể tôi sẽ danh chính ngôn thuận mà tiếp nhận chức vụ bí thư, đến lúc đó tôi sẽ mạnh mẽ đề cử anh chức Chủ tịch huyện.
Cường Giang Hải xúc động:
- Đa tạ Chủ tịch huyện Khâu coi trọng, tôi vô cùng cảm kích.
Hắn suy nghĩ, rồi nói:
- Thịnh Đại cũng có nhiều cơ hội lên làm Chủ tịch huyện, hơn nữa nghe nói hậu trường hắn cũng khá cứng rắn, mạnh mẽ, tôi sợ đến lúc đó bị hắn đoạt trước
- Thịnh Đại và Hạ Tưởng khá thân thiết, hắn muốn lên chức cũng không dễ dàng như vậy.
Khâu Tự Phong vừa nghĩ tới cảnh tượng của Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm ban nãy, trong lòng không thoải mái,
- Hạ Tưởng là người của Lý Đinh Sơn, hắn và Thịnh Đại liên kết, nếu Thịnh Đại làm Chủ tịch huyện, bộ máy chính phủ sẽ rất khó khống chế. Yên tâm đi Giang Hải, tôi sẽ mạnh mẽ ủng hộ anh.