Trịnh Thiếu Phong xem như là thành công, vẫn âm thầm vuốt mồ hôi. Những chuyện bày ra trước mắt phải lựa chọn đôi khi thật là rất kích thích, thật đúng là lựa chọn giữa sự sống và cái chết.
Bỗng nhiên y lại nghĩ tới cái gì đó, nhỏ giọng hỏi:
- Sếp Kỷ, bắt em vợ của Trưởng phòng Kim, thì coi như tuyệt đối không nể mặt Trưởng phòng Kim rồi à?
- Trưởng phòng Kim cái chó má gì? Mất chức rồi.
Kỷ Khải Đông tức giận mắng một câu, đột nhiên cảm giác mình có chút thất thố trước mặt cấp dưới nên lại nói:
- Câu vừa rồi tôi nói cậu không nghe thấy gì hết, có nhớ không đấy?
- Vâng, sếp Kỷ! Tôi đã nghe rõ mệnh lệnh, xin sếp Kỷ cứ yên tâm.
Trịnh Thiếu Phong một mảnh tâm tình không nhịn nổi đập rộn ràng. Bà nội nó chứ, quá vui, đánh đổ cả một Trưởng phòng. Y nghĩ thôi mà cũng thấy sợ sợ. Lúc ấy nếu như không có chút tầm nhìn, có khi bây giờ cũng bị đánh đổ giống như Kim Trường Doanh.
Phó chủ tịch huyện Hạ này, thật đúng là có bản lĩnh, thật lợi hại.
Kỷ Khải Đông đi vào văn phòng, thấy Kim Trường Doanh vẫn ngồi trước mặt Hạ Tưởng, trên mặt còn ra vẻ bất mãn thì nghĩ thầm rằng "Thật đáng thương! Mày đã mất chức rồi còn không biết, còn muốn ỷ vào hậu trường chống đỡ được nữa ư?"
Y không để ý tới Kim Trường Doanh, tiến lên cầm tay Hạ Tưởng, tươi cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ bị hoảng sợ rồi. Tôi đại diện cho công an huyện An, bày tỏ sự đồng tình và tức giận với những gì ngài đã gặp phải. Vừa rồi tôi đã yêu cầu cấp dưới nhất định phải nghiêm trị hung thủ. Đồng thời tôi cũng đã phái người đi bắt Long Tam rồi.
Long Tam chính là em vợ của Kim Trường Doanh.
Đồn trưởng đồn công an cũng là đãi ngộ cấp phó huyện, cùng cấp với Hạ Tưởng, lại rất hạ thấp tư thái trước mặt hắn, chẳng qua cũng là bởi vì Kim Trường Doanh chọc Hạ Tưởng mà lập tức bị miễn chức, Kỷ Khải Đông cũng ngửi ra được hơi hướng bất thường, cho nên cố ý thể hiện sự thân thiện trước mặt Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng nghe Kỷ Khải Đông vừa nói đã biết sau khi Tào Thù Lê trở về huyện ủy thì đầu tiên là nói với Lý Đinh Sơn và Lý Đinh Sơn đã có hành động. Hắn yên lòng, khách sáo nói:
- Công an huyện An có tố chất rất tốt. Đã sớm có mặt ở hiện trường, xử lý vấn đề cũng rất là kịp thời, có lý có tình. Nhất là đồng chí Trịnh Thiếu Phong, làm rất tốt chức trách, rất đáng được khen ngợi.
Ý tứ của Hạ Tưởng, Kỷ Khải Đông hiểu được, ý là tách Đồn công an ra khỏi trách nhiệm liên quan, chỉ tìm chuyện với Phòng vệ sinh thôi, trong lòng y cũng có chút thoải mái hơn.
Kim Trường Doanh nghe rồi thấy không đúng, đứng lên nói:
- Lão Kỷ, sao anh không nói rõ ràng đã muốn bắt Tiểu Long rồi? Chuyện Tiểu Long với người khác đánh nhau là không giả, nhưng mà Tiêu Ngũ kia cũng có sai mà, không thể trách một mình nó được.
- Kim Trường Doanh, vụ việc Long Tam hành hung đánh người khác bị thương đã là rất rõ ràng rồi. Hơn nữa, y còn uy hiếp người bị hại, muốn phế chân của người ta, ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Trong Đồn công an đã quyết định, phải lập thành vụ án đến bắt y.
Kim Trường Doanh nóng nảy hẳn lên. Trưởng đồn công an vừa nói là án lớn, Long Tam ít nhất cũng sẽ bị xử lý mười năm tám năm, gã vội nhắc đến giao tình:
- Lão Kỷ, chúng ta đã qua lại nhiều năm như vậy, anh xem liệu có thể dàn xếp được không?
- Kim Trường Doanh, giao tình là giao tình, pháp luật là pháp luật, không thể nói nhập làm một được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Kỷ Khải Đông không muốn tiếp tục lằng nhằng nói chuyện vô nghĩa với gã nữa, sợ gã lại làm trò trước mặt Hạ Tưởng nói ra chuyện gì đó không nên nói cho nên ngắt lời gã luôn:
- Lão Kim, đừng cố gắng nữa, hội nghị thường vụ huyện ủy vừa mới thông qua quyết nghị, anh tạm thời bị cách chức, chuẩn bị tiếp nhận điều tra thêm nữa đi.
Kim Trường Doanh sững sờ như sét đánh ngang tai:
- Làm sao lại có thể? Không thể nào! Chủ tịch huyện Khâu không thể không bảo vệ tôi. Lại còn cả Phó chủ tịch huyện Cường nữa, bọn họ nói chuyện rất có uy tín, vì sao không nói đỡ cho tôi? Tôi không tin!
Không tin cũng không có cách nào cả, di động của Kim Trường Doanh đổ chuông, gã run rẩy nhấc máy. Một lát sau, gã ném cả di động xuống đất, khóc òa lên:
- Xong rồi, hết tất cả rồi!
Có người khi mất chức thì ra vẻ trầm tĩnh, có người mất chức thì cũng mất hồn mất vía luôn, có người mất chức thì gào khóc, thật là chúng sinh trăm vẻ.
Hạ Tưởng không nói gì, hắn bình thường cũng không thích cái trò đánh chó cùng đường. Kỷ Khải Đông thì trong lòng thầm khinh miệt Kim Trường Doanh. "Khóc cái gì mà khóc? Khóc thì được cái gì? Ai bảo mày sợ vợ như thế, đến cả em vợ cũng sợ. Đàn ông mà sợ vợ thì lưng đều đứng không thẳng được, quan cũng làm không lâu được."
Hạ Tưởng không trở về trụ sở huyện ủy. Trên mặt còn dấu tay đỏ, hắn cũng không muốn đi khoe ra dọa người ta. Hắn gọi điện thoại báo cáo với Lý Đinh Sơn tình hình như thế. Lý Đinh Sơn phi thường hài lòng với lần đầu tiên ra tay của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng vẫn là Hạ Tưởng của trước kia, không ra tay thì thôi, đã ra tay là sắc bén kinh người. Hơn nữa, Hạ Tưởng của bây giờ so với trước kia thì tầm nhìn càng chuẩn, tầm nhìn càng xa hơn, làm cho Lý Đinh Sơn khen không dứt miệng.
Có điều Hạ Tưởng có chút khó hiểu với việc Vinh Chi đột ngột ra tay. Lý Đinh Sơn giải đáp ngay sự nghi ngờ của hắn:
- Vừa rồi Phương Cách nói, cậu ta đưa công văn gặp được Trưởng ban Vinh. Trưởng ban Vinh nói Phương Cách thay mình hỏi thăm lão lãnh đạo.
Hóa ra là nể mặt Trưởng ban Phương. Xem ra, để Phương Cách đi theo Lý Đinh Sơn quả thật là một nước cờ hay.
Còn có một điều làm cho Hạ Tưởng nghĩ mãi cũng không thể nào hiểu nổi. Mai Hiểu Lâm và Khâu Tự Phong không phải là người cùng một phe sao? Như vậy, cô chắc chắn cũng biết rằng Kim Trường Doanh là người của Khâu Tự Phong, lại còn đưa ra ý tưởng bãi miễn Kim Trường Doanh. Chẳng lẽ bên ngoài đồn thổi là quan hệ giữa cô và Khâu Tự Phong có vấn đề gì đó là đúng sao?
Hạ Tưởng ngắt điện thoại, lại gọi điện cho Tào Thù Lê, bảo cô đi ra tìm hắn và Liên Nhược Hạm. Hạ Tưởng mở cửa xe Land Rover, cũng không bước xuống xe mà đón Tào Thù Lê rồi cả ba người đi thẳng đến khu du lịch Tam Thạch.
Trên xe, Tào Thù Lê nhìn dấu tay trên má phải của Hạ Tưởng, đau lòng đến rơi nước mắt:
- Ai đánh anh thế này? Nhẫn tâm như vậy, mặt đỏ hết cả lên rồi! Anh có đánh trả lại không?
Cô lại quay đầu nhìn về Liên Nhược Hạm ngồi ghế sau:
- Mà Liên tỷ tỷ ra tay có vẻ nặng, có thay Hạ Tưởng báo thù không?
Liên Nhược Hạm từ sau khi lên xe đã cúi đầu không nói gì, trong lòng kỳ thật đang rất là khó chịu. Trước kia khi còn hận Hạ Tưởng thì cô chỉ cảm thấy đánh được Hạ Tưởng một bạt tai chắc chắn sẽ giải hận. Không ngờ là sau khi thực sự đánh được hắn rồi thì trong lòng khó chịu chết đi được. Nếu Hạ Tưởng còn lạnh lùng lãnh đạm nói chuyện với cô thì còn đỡ, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt thoải mái, tựa như người chẳng có chuyện gì vậy, không những không có trách cô mà lại còn khen cô đánh tốt, làm cô vừa tức lại vừa giận.
Nếu không có Tào Thù Lê ở đây, nói không chừng Liên Nhược Hạm đã sớm bổ nhào vào trong lòng Hạ Tưởng mà khóc một trận cho đã đời rồi.
Tào Thù Lê lúc đó cũng không nhìn rõ việc Liên Nhược Hạm đánh Hạ Tưởng cho nên mới hỏi như vừa rồi. Liên Nhược Hạm không biết nói gì cho phải nữa, cứ ấp a ấp úng, mãi không nói ra lời được. Hạ Tưởng liền giúp cô giảng hòa:
- Được rồi cô bé Lê, tên đánh anh lúc ấy đã bị anh đá văng đi, sau lại bị Nhược Hạm đạp cho hai phát, có khi bây giờ phải nằm viện rồi cũng nên.
Hạ Tưởng lái xe, Tào Thù Lê ở ngay bên cạnh cầm khăn tay giúp hắn nhẹ nhàng lau mặt, động tác cực kỳ mềm nhẹ, vẻ mặt vô cùng chuyên tâm. Liên Nhược Hạm ở ghế sau nhìn lên xem cảnh đó cũng ngây cả người, cũng nhịn không được nữa nước mắt ào ào tuôn rơi. Hạ Tưởng từ ghế lái có thể nhìn được gương chiếu hậu biết được mọi biến hóa của Liên Nhược Hạm. Còn Tào Thù Lê thì trừ khi là quay đầu lại, nếu không thì có nhìn gương cũng không thấy được thần thái Liên Nhược Hạm từ chỗ ngồi này. Hạ Tưởng quả thực rất muốn làm cho Liên Nhược Hạm vui vẻ, cố ý nói:
- Tục ngữ nói đánh là thương mắng là yêu, em nói xem cái thằng đánh anh là đàn ông đấy, thế mà nó yêu anh thế nào lại xuống tay ác thế chứ, cứ như anh có lỗi với nó vậy nhỉ?
- Đúng đấy, vốn là không quen biết gì mà còn ra tay ác như thế. Thật là chẳng phải người tốt lành gì.
Tào Thù Lê tiếp lời nói luôn.
- Anh đã nghĩ, nếu như lúc cô bé Lê cực kỳ hận anh, muốn đánh anh một bạt tai thì có thể so với cái tát này còn độc hơn nữa hay không?
- Em làm sao mà nỡ đánh anh một tát cơ chứ?
Tào Thù Lê không chút do dự nói.
- Cho dù anh thật sự có làm điều gì có lỗi với em, em cũng sẽ chỉ hận chính mình, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ ra tay đánh anh cả.
Hạ Tưởng thấy bộ dạng cô nói như chém đinh chặt sắt thì trong lòng cảm động, liền hỏi:
- Anh làm điều gì sẽ bị coi là có lỗi với em?
Tào Thù Lê nghĩ cũng không muốn nghĩ, trả lời:
- Léng phéng với cô nào đó sau lưng em, là chuyện duy nhất mà anh có thể có lỗi với em!
Hạ Tưởng toát mồ hôi:
- Nếu không ở sau lưng em, cứ đàng hoàng ở cùng với cô nào đó thì có tính không?
- Anh, anh...
Tào Thù Lê bị chọc tức, mắt lại đỏ lên:
- Anh dấu em em còn chưa tính, anh lại còn muốn mang cả người khác đến ngay trước mặt mà chọc tức em. Anh đúng là rất ác độc!
Hạ Tưởng thấy cô bé thực sự tức giận rồi, biết rằng bất cứ một cô gái nào trên thế giới này đều sẽ không bao giờ hào phóng chia sẻ người mình yêu với người khác, nhất là đặc biệt lại là người mình yêu cũng yêu mình. Hắn liên tục giải thích với cô:
- Em nói xem sao em lại nghĩ đến tình huống xấu thế hử? Anh là nói anh và Liên Nhược Hạm đùa em ở trước mặt, vừa rồi không có giấu giếm sau lưng em, em có giận không hả? Ở cùng nghĩa là thuần khiết ở cùng chứ không phải là sắc tình như em tưởng đâu!
- Anh mới sắc tình ý, đồ đáng ghét!
Tào Thù Lê vừa thẹn vừa tức, quay đầu lại liếc mắt nhìn Liên Nhược Hạm một cái, còn nói:
- Liên tỷ tỷ là người tốt, anh có giấu em ở cùng chị ấy một chỗ cũng không việc gì, không cần... không cần phải thanh minh với em. Ngoại trừ Liên tỷ tỷ ra, không được phép qua lại với người khác, có nhớ không hả?
- Nhớ rồi nhớ rồi. Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Hạ Tưởng vội vàng gật đầu, vụng trộm liếc nhìn Liên Nhược Hạm một cái qua kính chiếu hậu, thấy Liên Nhược Hạm cúi đầu, không nói lời nào. Tuy rằng không nhìn thấy rõ nét mặt của cô, nhưng chắc chắn là đã ngừng nước mắt thì hắn cũng không khỏi thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Có lẽ Liên Nhược Hạm cũng thầm vui vẻ. Tào Thù Lê chính mồm đồng ý để cho hắn có thể ở cùng cô, không biết là cô có âm thầm vui vẻ hay không?
Đến khu du lịch Tam Thạch, Tào Thù Lê muốn đi toilet. Cô vừa đi, Liên Nhược Hạm liền vội vàng đến trước mặt Hạ Tưởng, đưa tay sờ nắn mặt hắn. Hạ Tưởng đưa tay bắt lấy tay cô:
- Làm gì thế hả? Ban ngày ban mặt đừng có phi lễ!
Liên Nhược Hạm bị tức cười lên:
- Anh đứng đắn một chút có được không hả? Em thoa cho anh ít thuốc bôi, chắc là có thể tiêu sưng.
Hạ Tưởng liền nhắm mắt lại, để kệ bàn tay nhỏ bé của cô nhào nặn qua lại trên mặt mình. Một lúc sau, hắn lại nghe Liên Nhược Hạm hỏi:
- Có đau không?
- Không đau, ổn rồi mà.
- Em thật hối hận. Về sau nếu phối hợp diễn trò, muốn đánh thì tự anh đi mà đánh.
- Hối hận cái gì? Anh nợ em nhiều như thế, em đánh anh một bạt tai chính là xả bớt giận rồi còn gì!
- Anh nợ em, một bạt tai mà đã tưởng là trả hết nợ rồi à? Nghĩ hay nhỉ. Em có giết anh anh cũng còn chưa hết nợ đâu.
- Vậy em giết anh đi. Thế là xong hết mọi chuyện.
- Không được, chuyện mổ gà lấy trứng em sẽ không làm! Em còn muốn lưu anh lại, để anh chậm rãi sống, sống hết một đời này.
- Vậy hay là em cho anh một lần sung sướng đi, đừng giày vò anh nữa được không?
- Không được. Mỗi lúc đòi anh một ít, mỗi ngày đòi anh một ít, mỗi tháng đòi một ít, mỗi năm đòi một ít. Cứ đòi cho đến chết!
Hạ Tưởng cúi đầu, ủ rũ nói:
- Duy có phụ nữ với tiểu nhân là dạng khó nuôi.
Đang còn nói nói thì cảm giác trên mặt được một đôi môi nóng ẩm hôn một cái. Hắn vừa nghiêng đầu, Liên Nhược Hạm đã lượn ra ngoài mất rồi. Hạ Tưởng liền lại ngây ngô cười vài tiếng. Tiểu nhân thì không có kẻ nào tốt, nhưng có đôi khi đa phần phụ nữ cũng không tồi.
Dọc theo đường lên núi, dòng suối nhân tạo đã hoàn thành, nước chảy róc rách vui vẻ từ trên núi xuống. Nương theo tiếng nước chảy róc rách, ba người cùng nhau lên núi, đều cảm thấy vui vẻ thoải mái. Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm còn bất chợt nghịch ngợm, nhảy đến bên dòng suối, lấy tay vớt nước lên nghịch.
Tháng năm, du khách đến tham quan còn chưa nhiều, nhưng tất cả du khách đều rất có hứng thú với dòng suối nhỏ bên cạnh con đường lên núi. Gần như ai cũng đến bên dòng suối lưu luyến một lúc, nghịch chút nước, hoặc là ngồi bên cạnh suối nghỉ ngơi. Hạ Tưởng vừa đi vừa quan sát phản ứng của du khách, phát hiện dòng suối nhỏ quả thật gia tăng sự hưng phấn của mọi người đến chơi rất nhiều. Hạng mục dẫn nước đã hoàn thành, có thể đoán trước được tương lai, khu du lịch nhất định có thể hấp thu được lượng du khách ngày càng nhiều.
Hạ Tưởng không tự chủ được lộ ra một nụ cười tươi tắn.
Bỗng nhiên cảm thấy má phải chợt lạnh, một bàn tay nhỏ bé đang đặt trên mặt hắn, mát lạnh và vô cùng thoải mái. Bên tai hắn nghe thấy tiếng nói êm ái của Tào Thù Lê:
- Ừ, hiệu quả không tồi. Sưng đỏ trên mặt anh tiêu tan hết rồi. Chúc mừng anh, lại có mặt gặp mọi người được rồi.
May mắn là da mặt Hạ Tưởng đủ dày, hắn liếc mắt nhìn Liên Nhược Hạm một cái, thấy có vẻ như cô không vấn đề gì thì hắn đánh bạo nói:
- Hiệu quả gì mà không tồi? Mặt của anh là tự nhiên hết sưng đó.
Tào Thù Lê giảo hoạt cười cười:
- Anh nghĩ gì nhiều thế? Ý của em là nói, không khí trên núi tươi mát, tâm tình thả lỏng, tự nhiên cũng rất mau hết sưng.
Nói xong lại ghé sát bên tai Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói:
- Anh đừng có nghĩ là em không đoán được ra, trên mặt anh bôi thuốc. Là ai bôi không cần em phải nói ra miệng đấy chứ?
Hạ Tưởng vội cười ngây ngô vài tiếng:
- Cô bé Lê, có muốn anh cõng em lên núi không?
Tào Thù Lê đá khẽ Hạ Tưởng một cái:
- Đừng có chột dạ. Em không trách anh. Liên tỷ tỷ có quan tâm anh cũng là chuyện bình thường thôi. Nếu thật sự chị ấy tuyệt đối không thèm quan tâm gì đến anh thì em mới là có ý kiến đó.
Cũng không biết lời nói của cô bé là thật tâm hay là thử nữa, Hạ Tưởng cũng không dám lại bàn ra tán vào ở đề tài này thêm, vụng trộm liếc mắt nhìn Liên Nhược Hạm một cái, thấy cô cũng như chột dạ không dám đến gần thì nghĩ thầm rằng cô bé Lê thật đúng là có khí thế của lão Đại.
Lúc ba người lên đến đỉnh núi nắng chiều đã buông dần. Lúc này những du khách ở đỉnh núi cũng không nhiều lắm, ba người họ trông về "cây cầu nước" ở phía xa giữa hai ngọn núi đều mở to hai mắt ngạc nhiên.
Hạ Tưởng thì còn đỡ, dẫu sao đó cũng là chủ ý của hắn, có điều tận mắt nhìn thấy cầu đã xây xong thì cũng vẫn cảm thấy vô cùng đồ sộ. Tất nhiên là sau khi được chuyên gia cải tiến thì thực tế so với ý tưởng ban đầu của hắn phức tạp hơn một chút, và cũng tăng thêm cả về chiều rộng nữa.
Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đều ngạc nhiên mà há hốc miệng ra, ca tụng nói:
- Đúng là trí tuệ của nhân dân lao động là vô cùng vô tận. Thật là một cây cầu treo rất đẹp!
Liên Nhược Hạm cũng thấy được sự thần kỳ vô cùng:
- Ai có thể nghĩ ra được phương pháp kỳ diệu này thế? Thật không đơn giản!
Tào Thù Lê nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái:
- Không thể tưởng được huyện An cũng là nơi ngọa hổ tàng long (đầm rồng hang hổ). Ài, anh chắc chắn biết kiệt tác này là của ai phải không?
- Nhân vật long hổ mà các em nói, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.
Hạ Tưởng dương dương đắc ý nói. Trước vẻ mặt khen ngợi của mỹ nữ, là đàn ông ai cũng khó thoát chút hưng phấn.
- Thật sự là anh à?
Cả hai cô đồng loạt hỏi han.
- Kẻ bất tài ấy chính là tại hạ!
- Em đã nói rồi mà, cái chủ ý tệ hại thế này cũng chỉ có anh mới nghĩ ra thôi. Đổi lại là người khác chắc chắn dùng biện pháp xây dựng kiên cố hơn rồi.
Liên Nhược Hạm lúc tâm tình tốt lên cũng không quên chỉ trích Hạ Tưởng nho nhỏ chút.
Hạ Tưởng dường như bị Liên Nhược Hạm chỉ trích thành ra sốc, ngây người bất động đứng yên tại chỗ, hai mặt đăm đăm, kinh ngạc cũng không biết là nghĩ cái gì, đáng sợ tới mức Tào Thù Lê vội vàng đưa tay ra véo lỗ tai hắn:
- Nhéo lỗ tai anh hồn quay trở về, Hạ Tưởng, anh làm sao thế hả? Đừng dọa người ta!
Liên Nhược Hạm cũng đưa tay xua xua trước mặt Hạ Tưởng vài cái:
- Chẳng phải là anh da mặt khá dày hay sao? Làm sao mới nói anh một câu như thế đã bị đả kích thành ra thế này? Không giống tính anh bình thường nhỉ.
Hạ Tưởng đột nhiên giật mình tỉnh lại, ôm cổ Tào Thù Lê hôn một cái, cười ha hả:
- Các em thật đúng là phúc tinh của anh. Ngọa hổ tàng long, ngọa hổ tàng long.... Ha ha, chuyện tốt. Đúng là chuyện rất tốt từ trên trời rơi xuống.
Gió núi thổi vi vu, Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm vừa rồi nhắc nhở đã làm Hạ Tưởng chợt nhớ đến một chuyện rất quan trọng, chính là bộ phim "Ngọa hổ tàng long" của Lý An đã từng lấy một số cảnh ở Huyền Không Các và đường Thanh Thiên trong khu du lịch Tam Thạch. Mà "Ngọa hổ tàng long" chẳng mấy nữa sẽ lên cơn sốt, khu du lịch Tam Thạch hoàn toàn có thể tranh thủ cơ hội bộ phim "Ngọa hổ tàng long" đang sốt để tiến hành tuyên truyền trên quy mô lớn, chắc chắn có thể thu được hiệu quả rất lớn.
Nếu không phải hai cô gái cùng hắn đi lên núi Tam Thạch, hắn gần như đã bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này rồi!
Hạ Tưởng nghĩ là làm, lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi cho Nhâm Vu Hải:
- Trưởng phòng Nhâm, tôi là Hạ Tưởng, anh hãy nghe tôi nói đây. Anh có còn nhớ chuyện đoàn làm phim "Ngọa hổ tàng long" đến khu du lịch Tam Thạch của chúng ta chọn cảnh quay không? Đúng rồi, tôi biết là quay không nhiều, đừng lo, chỉ cần bọn họ quả thật đã chọn và đã quay là được. Anh lập tức chuẩn bị một bản thông báo quảng cáo, chỉ ra là khu du lịch Tam Thạch chính là địa điểm quay của bộ phim "Ngọa hổ tàng long", trọng điểm nhất nhấn mạnh địa điểm quay phim duy nhất ở tỉnh Yến. Đúng, nhất định là phải làm nhanh lên. Còn nữa, thiết kế lại một lần nữa quảng cáo về khu du lịch Tam Thạch, chỉ điểm rõ địa điểm quay phim "Ngọa hổ tàng long" là ở đâu. Sau khi làm xong, mau chóng đưa tôi xem. Việc này không được chậm trễ. Phải nhanh.
Nếu Hạ Tưởng không có đưa ra được một chủ ý như xây dựng suối dẫn nước thì chắc chắn Nhâm Vu Hải sẽ không hề coi trọng cú điện thoại này của Hạ Tưởng, sẽ cho rằng hắn cũng giống mấy người lãnh đạo khác, nóng đầu lên là không có nghĩ được cái gì sâu xa cả.
Nhâm Vu Hải làm Trưởng phòng Phòng du lịch nhiều năm, gặp khá nhiều tư tưởng diệu kỳ như kiểu "linh quang chợt lóe" của các vị lãnh đạo cấp trên nhưng đại đa số là lúc nói thì nói rõ hay, chớp mắt quay đi cái là quăng đâu mất, quên không còn một xíu xiu nào. Cho nên đa phần là đối với các chỉ thị bất thình lình của lãnh đạo, y cũng chỉ là ứng phó cho qua, ừ à vâng dạ vài câu là ném qua một bên.
Nhưng bởi vì có sự thành công từ việc xây dựng con suối dẫn nước làm ví dụ, cú điện thoại này của Hạ Tưởng lập tức làm cho Nhâm Vu Hải khẩn trương hẳn lên. Phó chủ tịch huyện Hạ cũng không phải là một Phó chủ tịch huyện chỉ tay năm ngón. Từ lúc hắn nhận nhiệm vụ phân công tới giờ, chỉ nói ra một đề nghị là đã thành công. Bây giờ là đề nghị thứ hai, liệu có phải nhất định cũng sẽ thành công hay không? Trong lòng Nhâm Vu Hải vô cùng hồi hộp. Bởi vì từ sau khi thành lập khu du lịch Tam Thạch, con số những đoàn làm phim truyền hình và tư liệu điện ảnh đến quay chụp cũng có đến mười mấy, nhưng đa phần đều là những bộ phim chẳng có tiếng tăm gì, cũng không biết là đăng tải ở cái đài truyền hình xó xỉnh nào, căn bản là không có ảnh hưởng có tính thực chất nào đến khu du lịch cả.
Chuyện đoàn làm phim "Ngọa hổ tàng long" đến quay phim y còn nhớ rất rõ ràng. Mặc dù nói là có diễn viên Châu Nhuận Phát tham gia, Nhâm Vu Hải cũng không cho rằng bộ phim đó có thể khá khẩm gì hơn những bộ phim điện ảnh và truyền hình trước kia, tuyệt đại đa số đều là loại phù dung sớm nở tối tàn, không khuấy nổi tí gợn nước nào cả. Nhưng bởi vì Phó chủ tịch huyện Hạ tuy rằng tuổi trẻ lại tạo cho Nhâm Vu Hải một ấn tượng là hắn chín chắn và từng trải hơn xa so với độ tuổi, cho nên sau khi y nhận được điện thoại của hắn thì không dám chậm trễ, vội vàng phân phó nhân viên có liên quan dưới quyền lập tức bắt tay vào đi làm.
Tào Thù Lê bị Hạ Tưởng hôn một cái thì xấu hổ quá, trốn ra sau lưng Liên Nhược Hạm. Liên Nhược Hạm lại tóm lấy cô từ phía sau, nói:
- Sợ cái gì? Chẳng phải là chỉ hôn thôi sao? Hai người cũng không phải là chưa từng hôn nhau!
Tào Thù Lê lại càng đỏ mặt hơn:
- Trước mặt bao nhiêu người như thế. Làm sao chẳng biết xấu hổ gì thế?
Liên Nhược Hạm ôm Tào Thù Lê vào trong lòng, khẽ nói vài câu bên tai cô bé. Tào Thù Lê thẹn thùng vô hạn, bịt lỗ tai chạy ra ngoài:
- Không nghe, không nghe!
Hạ Tưởng nói chuyện điện thoại xong, cười hỏi:
- Hai người các em nói thầm thì gì thế?
- Nói thầm nghĩa là chuyện nói riêng giữa hai người với nhau. Nếu đã là nói thầm thì làm sao có thể nói cho anh biết được? Hỏi một câu không có trình độ gì cả.
Liên Nhược Hạm không chút khách khí đá lại Hạ Tưởng một câu luôn.
Hạ Tưởng buồn bực:
- Anh có trêu chọc gì em không ấy nhỉ?
Liên Nhược Hạm không nói, kéo Tào Thù Lê qua rồi hai người vừa cười vừa nói cùng nhau xuống núi, mặc xác hắn ở phía sau làm cho Hạ Tưởng vô cùng buồn bực.
Nghĩ nghĩ một chút, Hạ Tưởng cảm thấy vẫn là nên báo cáo với Khâu Tự Phong về kế hoạch tranh thủ cơn sốt của bộ phim "Ngọa hổ tàng long" để tăng cường tuyên truyền cho khu du lịch Tam Thạch, đồng thời cũng thăm dò ý của y xem thế nào.
Hạ Tưởng bèn bấm số điện thoại của Khâu Tự Phong, nói lại ý tưởng quảng cáo của hắn vừa rồi. Khâu Tự Phong trầm ngâm một lát rồi nói:
- Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ, làm như thế có vẻ đầu cơ nhỉ? Cậu có bảo đảm được là phương pháp này được không? Nếu chẳng may mà thất bại thì là cậu sẽ phải gánh vác sự phiêu lưu chính trị đó.
Quả nhiên là kẻ dối trá lão luyện, ở đâu cũng bố trí sẵn sàng điểm lui cho mình. Hạ Tưởng không kìm nổi thầm mắng Khâu Tự Phong một câu. Một quyết định quảng cáo tuyên truyền thôi thì còn định gánh vác cái gì trách nhiệm chính trị? Rất rõ ràng y là muốn sắp đặt một cái ngáng chân sẵn cho mình, muốn có một sự cam đoan về mặt chính trị. Buồn cười thật! Không có ích lợi gì thì mình cam đoan với y cái gì chứ? Hạ Tưởng giả vờ như nghe không hiểu:
- Ý của Chủ tịch Khâu là nói nếu như thất bại thì tôi sẽ phải chịu trách nhiệm về mặt chính trị ư?
Khâu Tự Phong cười ha hả:
- Mỗi một cán bộ lãnh đạo khi đưa ra quyết sách thì điểm xuất phát đều là tốt cả. Có điều bởi vì năng lực cá nhân mà có một số quyết sách sẽ tạo thành sai lầm trầm trọng. Đã có sai lầm thì sẽ phải có người có gan gánh vác trách nhiệm lãnh đạo. Đương nhiên, Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ cũng là vì suy nghĩ cho đại cục của huyện An mà thôi, về tình thì có thể hiểu được, nhưng mà vẫn phải có chuẩn bị tâm lý gánh vác hậu quả cho tốt!
Nói đến nói đi, Khâu Tự Phong không hề có một chút bao dung nào. Nếu đổi lại là Trần Phong, nhất định sẽ nói: "Buông tay đi làm đi, cứ mạnh dạn khai thác, có thành tích là của cậu, nếu xảy ra vấn đề gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm." Hạ Tưởng thầm than, lãnh đạo với lãnh đạo cả mà sao sự chênh lệch lại lớn đến như thế? Hắn cũng không vòng vo nữa mà làm gì, trực tiếp nói:
- Xảy ra vấn đề gì tôi sẽ gánh vác trách nhiệm, nhưng nếu làm ra thành tích thì sao, Chủ tịch huyện Khâu?
Khâu Tự Phong nở nụ cười, tiếng cười nghe như rất sảng khoái:
- Làm ra thành tích thì tôi sẽ thay Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ khao thưởng, có công thưởng có tội phạt tôi luôn luôn rất công bằng.
- Có những lời này của Chủ tịch huyện Khâu là tôi yên tâm rồi.
Hạ Tưởng dập máy, buông tay đang ấn trên phím ghi âm của máy điện thoại, nghĩ thầm rằng hiện tại có lẽ chẳng có bao nhiêu người biết được chức năng ghi âm của máy điện thoại, lại càng chẳng có mấy người có thể vận dụng được một cách thuần thục.
Khi trở về đến thành phố Yến, trời đã tối rồi. Hạ Tưởng lại gọi điện thoại cho Đỗ Đồng Quốc, hẹn gặp ở Hảo Khách Lâu, luôn tiện cũng nói trước để Đỗ Đồng Quốc đưa cả bạn gái đến, cũng tiện nói chuyện với Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm.
Đỗ Đồng Quốc quả nhiên đưa cả bạn gái cùng đến.
Bạn gái của Đỗ Đồng Quốc tên là An Dật, bộ dạng yểu điệu lả lướt, thuộc mẫu hình con gái dịu dàng ôn nhu, tươi cười ngọt ngào, nói chuyện nhỏ nhẹ, rất có phong vị như chim nhỏ nép vào người. Quả thật là người cũng như tên, làm cho người ta vừa nhìn đã thấy trong lòng "an dật" (bình yên, an tâm).
Đỗ Đồng Quốc thấy Hạ Tưởng dẫn hai cô gái đi vào thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả đi tới trước mặt Liên Nhược Hạm vừa đi vào, cười nói:
- Cô chắc là bạn gái của Hạ Tưởng phải không? Vừa thấy cô đã thấy rất là hợp với Hạ Tưởng.
Lời nói còn chưa dứt lại thấy phía sau Liên Nhược Hạm ló ra một Tào Thù Lê. Đỗ Đồng Quốc sửng sốt, ngượng ngùng cười cười, có chút lúng túng nói:
- Quái, cô này dường như là cũng rất hợp. Thế rốt cuộc là cô nào đây?
Người bình thường mà thấy Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đồng thời xuất hiện thì tuyệt đại đa số mọi người sẽ cho rằng Tào Thù Lê là bạn gái của Hạ Tưởng. Đỗ Đồng Quốc là người đầu tiên nhận lầm Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm xấu hổ, còn Tào Thù Lê lại bực mình. Hai người đều nhìn không chớp mắt về phía Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cười cười thoi cho Đỗ Đồng Quốc một đấm:
- Ông rõ hay nhỉ? Loáng cái đã bảo tôi hợp với cả hai cô bạn gái, rõ là không yên lòng, muốn cho tôi không có cách nào khác làm xong việc cả, đúng không?
Vẫn là An Dật nhìn được ra, cười nói với Tào Thù Lê:
- Tôi chắc chắn đã đoán đúng, chính là cô, phải không?
Mấy người ngồi xuống, giới thiệu và làm quen, sau đó Hạ Tưởng liền đi thẳng vào vấn đề về ý tưởng tuyên truyền quảng cáo cho khu du lịch Tam Thạch.
Đỗ Đồng Quốc nghe xong, trầm tư một lúc rồi nói:
- Nếu như phim "Ngọa hổ tàng long" có thể trở thành cơn sốt thì trong tất cả các tin quảng cáo để tuyên truyền về "Ngọa hổ tàng long" cũng có thể thêm vào một câu "Cảnh gì gì đó trong "Ngọa hổ tàng long" đã quay tại Khu du lịch Tam Thạch ở huyện An". Việc tuyên truyền miễn phí này thì tôi có thể cam đoan, nhưng có một điều kiện tiên quyết là bản thân "Ngọa hổ tàng long" phải trở thành cơn sốt thì mới có giá trị tuyên truyền. Về phần những quảng cáo bình thường khác thì là phạm vi chức năng của bên bộ phận quảng cáo rồi, tôi chịu.
Hạ Tưởng nở nụ cười:
- Quảng cáo là quảng cáo, có ẩn chứa bí mật miễn phí thì cứ để bí mật đó đi. Chính là tôi muốn một câu kia của ông. Còn nữa, giới truyền thông ở tỉnh Yến ông có quen biết quan hệ thế nào không? Có thể để cho bọn họ cũng có thể thêm vào một câu quảng cáo bí mật này nữa không?
- Toàn bộ tỉnh Yến có khoảng chừng bảy tám tờ báo, tôi liều mình mặt dày xem có thể nói được không.
Đỗ Đồng Quốc không có giấu diếm, ăn ngay nói thật, lại hỏi:
- Việc này khiến Bí thư Lý đứng ra thì dễ dàng hơn, tôi đứng ra cũng chỉ có thể thông qua được mấy tờ báo, không thể nhiều hơn được.
- Mọi chuyện đều khiến Bí thư Lý ra mặt, chẳng phải là để lộ ra sự vô tích sự của chúng ta hay sao?
Hạ Tưởng khoát tay, hắn không muốn để Lý Đinh Sơn ra mặt, một trong số nguyên nhân quan trọng đó là muốn dựa vào năng lực đấu tranh của chính mình.