- Bí thư Lôi, nếu Hạ Tưởng ở tỉnh Tây phạm phải sai lầm lớn, anh cao thượng kiên trinh ra sức bảo vệ Hạ Tưởng, có thể gián tiếp gây ảnh hưởng nhất định đối với chuyện vào Bộ của Mai Thái Bình hay không?
Vương Hướng Tiền mượn động tác uống trà để che dấu sự căng thẳng trong lòng, làm bộ dường như anh ta không hề có chuẩn bị tỉ mỉ trước khi nói ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Phía sau việc chuẩn bị tỉ mỉ, là một việc lớn đã được anh ta mưu tính từ lâu.
Hiện tại, Vương Hướng Tiền phải khuất phục dưới quyền uy của Hạ Tưởng, giận mà không dám nói gì. Quyền lực của anh ta trên phương diện chính trị đã bị Hạ Tưởng làm suy yếu đến mức thấp nhất. Lực ảnh hưởng trên phương diện kinh tế, cũng từ từ bị suy nhược. Tạm thời làm chậm lại việc tổ chức lại điện địa nhiệt tỉnh Tây dường như là thắng một ván thắng nhỏ, lại bị Hạ Tưởng mượn cơ hội chèn ép, khiến uy vọng của anh ta ở trong bộ máy Ủy ban nhân dân tỉnh rơi xuống mức thấp nhất. Nói cách khác, hiện tại, nếu anh ta trực tiếp ra tay, đã hoàn toàn không thể đủ sức đánh một trận với Hạ Tưởng. Nhưng Vương Hướng Tiền sợ là không ra tay cũng không được. Sự kiện Địch Quốc Công đã bị khơi ra, lại lặng yên đè xuống, không đề cập tới. Không đề cập tới ngược lại càng làm cho người khác phải vô cùng lo sợ. Vương Hướng Tiền chỉ biết, Hạ Tưởng khẳng định từ trên người Địch Quốc Công nắm giữ được chính xác vấn đề của anh ta, giương cung mà không bắn, là muốn chờ đợi một cơ hội tốt nhất để ra tay. Đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định là một đòn trí mạng. Nói đúng hơn là, khi toàn bộ vụ án Địch Quốc Công trồi lên mặt nước, chính là ngày anh ta thân bại danh liệt! Hơn nữa Hạ Tưởng giấu vụ án Quốc Công kỹ như vậy, ngay cả Lôi Trị Học cũng không nhúng tay vào nổi, thì là vì cái gì? Khẳng định là muốn mượn vụ án Địch Quốc Công, thoáng một cái liền đưa anh ta vào chỗ chết.
Người trong quan trường, không cùng ý kiến chính trị, không cùng lập trường, sẽ coi nhau như kẻ thù thậm chí đối địch cũng là chuyện thường tình. Bất cứ việc gì cũng phải dựa trên nguyên tắc cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng để xem xét, cần gì phải trừng trị anh ta tới chết? Quá, thật quá đáng rồi....
Đương nhiên Vương Hướng Tiền không ý thức được anh ta cũng giống Giang Cương, là hai đại biểu lớn nhất quan thương cấu kết ở tỉnh Tây. Anh ta là quan, Giang Cương là thương nhân. Anh ta và Giang Cương không ngã, sẽ mang ý nghĩa vấn đề quan thương tỉnh Tây cấu kết không thể trị tới tận gốc.
Giang Cương phải ngã, Vương Hướng Tiền cũng phải ngã. Chỉ có hai người cùng ngã, mới ý nghĩa chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng được thành công một cách toàn diện. Cải cách không động chạm tới lợi ích căn bản của nhân vật mấu chốt, sẽ không gọi là thành công. Cải cách không đến nơi đến chốn, chứng tỏ thủ đoạn và nhận thức của Hạ Tưởng thua kém nên mới không thay đổi được. Cải cách không hoàn toàn, không nói tới việc hao tài tốn của, ngược lại càng thêm cắm sào sâu khó nhổ.
Mỗi người ở bên trong lịch sử đều có vị trí riêng của chính mình. Thuận theo lịch sử, có lẽ sẽ được lịch sự coi trọng. Cản trở trào lưu lịch sử cũng có khả năng sẽ để tiếng xấu muôn đời. Đường đều là do chính mình đi, mặc kệ là kết cục thế nào, cũng đừng trách người khác.
Nếu Hạ Tưởng muốn dồn anh ta vào chỗ chết, khẳng định anh ta sẽ không ngồi chờ chết, liều chết cũng phải vật lộn một lần. Con thỏ nóng nảy còn cắn người. Hạ Tưởng cũng đừng tưởng anh ta dễ bắt nạt. Anh ta không phải không có đòn sát thủ. Tuy nhiên... Vương Hướng Tiền biết rất rõ, anh ta muốn tạo sự kiện tai nạn mỏ ở Tấn Dương, gây ra sự kiện ảnh hưởng tới việc tuyển cử của Hội đồng nhân dân, nếu không có Lôi Trị Học phối hợp và gật đầu, rất khó gây vết thương nặng cho Hạ Tưởng. Cho nên, phải kéo Lôi Trị Học xuống nước.
Lôi Trị Học không xuống nước, thì vũng nước tỉnh Tây này, sẽ rất khó lại thêm một lần quấy đục. Vương Hướng Tiền muốn đục nước béo cò cũng sẽ gặp khó khăn rất lớn.
Tâm tư Lôi Trị Học hoàn toàn chìm đắm trong việc vào Bộ, không kịp suy nghĩ sâu xa về ý định phía sau của đề nghị mà Vương Hướng Tiền vừa nói. Đột nhiên nghe được có thể bắt tay từ bên cạnh hóa giải vấn đề vào Bộ khó khăn, tinh thần lập tức rung lên:
- Hướng Tiền, anh nói vậy là có ý gì?
Không sợ Lôi Trị Học nghi ngờ, chỉ sợ Lôi Trị Học không có hứng thú. Thấy tâm tư Lôi Trị Học đã có chấn động lớn, cuối cùng quả tim đang bị buộc chặt của Vương Hướng Tiền cũng rơi xuống đúng chỗ, nén thấp giọng nói:
- Rất rõ ràng là Mỏ khai thác An Đạt là bị người của Chủ tịch tỉnh Hạ lấy đi. Chủ tịch tỉnh Hạ đánh khẩu hiệu vì nước vì dân, lấy thi hành chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng làm cớ, thật ra vẫn là tìm lợi ích cho chính mình.
Lôi Trị Học khẽ cau mày, cũng không nói gì. Vương Hướng Tiền liền hiểu được, trong lòng Lôi Trị Học không mấy hứng thứ với quá trình Hạ Tưởng thực hiện chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng. Ông ta chỉ hứng thú với việc làm thế nào có thể lợi dụng Hạ Tưởng để hoàn thành con đường vào Bộ của mình.
Vương Hướng Tiền liền trực tiếp đi vào vấn đề chính, không dám tiếp tục vòng vo nữa:
- Nếu chẳng may, tôi là nói nếu chẳng may, trong quá trình Chủ tịch tỉnh Hạ chỉ đạo thực hiện chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng, sau bước đầu thành công, đột nhiên xảy ra sự cố tai nạn mỏ, đặc biệt nếu mỏ khai thác An Đạt mà Chủ tịch tỉnh Hạ đang nắm trong tay phát sinh sự cố nghiêm trọng về mặt an toàn, có thể tạo thành tổn thương lớn đối với chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng, đồng thời cũng bịt kín con đường phía trước của Chủ tịch tỉnh Hạ?
Lôi Trị Học vẫn không nói gì. Tuy nhiên trên mặt vẻ mặt rõ ràng tỏ ra ý chờ mong, hơn nữa trong ánh mắt thoáng hiện hào quang.
Vương Hướng Tiền biết Lôi Trị Học động tâm, tiếp tục cổ động:
- Tất nhiên, sau khi sự cố phát sinh phải có người có liên quan gánh vác trách nhiệm. Ngẫm lại, năm đó tỉnh Yến đặc biệt hồi phục lại sau toàn bộ tai nạn là do Tôn Tập Dân tự nhận lỗi từ chức.
Lôi Trị Học giương lông mày lên, muốn nói cái gì, nhưng sắp nói ra miệng lại nuốt ngược lại, vẫn không tỏ thái độ. Trầm mặc là thủ pháp mà kẻ bề trên thường dùng. Trầm mặc là có ý cam chịu hoặc là bất mãn, tóm lại là loại nào, thì phải xem anh có quan sát cẩn thận hay không.
Trong lòng Vương ướng Tiền mừng thầm. Lôi Trị Học đã mắc câu. Anh ta lại tiếp tục thâm nhập sâu hơn:
- Chủ tịch tỉnh Hạ có hậu trường rất cứng rắn, khả năng đổ trách nhiệm liên quan lên trên người anh ta, buộc anh ta phải tự nhận lỗi mà từ chức, thì thật sự là rất thấp. Nhưng một khi sự tình phát sinh, chắc chắn sẽ là tai họa ngầm của Chủ tịch tỉnh Hạ đối với lần tuyển cử của Hội đồng nhân dân vào năm tới. Bí thư Lôi có thể rộng lượng lấy danh nghĩa Tỉnh ủy khiến ảnh hưởng của sự cố này xuống mức thấp nhất, sau đó tùy tiện tìm một Phó chủ tịch tỉnh trong bộ máy chính quyền để gánh trách nhiệm. Mặc kệ là tự nhận lỗi từ chức cũng được, hay là ngầm xử phạt cũng được, dù sao lúc này cũng là thời điểm tốt nhất để biểu hiện quyền uy nhân vật số một của Bí thư Lôi.
Lôi Trị Học giật mình, hơi ngả người về phía sau một chút, để tư thế ngồi thoải mái hơn một chút. Ngôn ngữ thân thể cũng là một phần mà người kết giao phải cẩn thận quan sát, thường thường sẽ lộ ra ý nghĩ chân thực nhất của một người. Vương Hướng Tiền lập tức nhận ra hành động của Lôi Trị Học ám chỉ sự an lòng.
- Kể từ đó, những thành quả mà Chủ tịch tỉnh Hạ cố gắng đạt được lúc trước, ngay sau khi tai nạn mỏ xảy ra, chắc chắn sẽ bị gạt bỏ. Sau đó, Bí thư Lôi liền đúng lúc đứng ra, lấy ánh mắt và quyết đoán mà xem xét toàn cục, phát biểu một loạt tinh thần chỉ thị đối với chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng, lập lại trật tự, dẫn dắt chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng đi từ đường cong trở lại hướng đi đúng đắn, toàn bộ thành quả của chuyển hình kinh tế nguồn năng lượng, chỉ có thể dưới sự lãnh đạo chính xác của Bí thư Lôi mới có thể giành được thành công.
Lôi Trị Học giơ tay xoa đỉnh đầu, tóc trên đầu của ông ta mọc rất tốt, không có dấu hiệu của hói đầu.
Vương Hướng Tiền có được cổ vũ, tìm ra manh mối hành động của Lôi Trị Học là ám chỉ đồng ý, lá gan của anh ta liền lớn hơn nữa:
- Bí thư Lôi giúp Hạ Tưởng vượt qua cửa ải khó khăn, biện hộ thay cho Hạ Tưởng trước trung ương. Hạ Tưởng phải nhớ kỹ ân tình của Bí thư Lôi. Hơn nữa, sau lưng Hạ Tưởng là sự cố tai nạn mỏ. Trong lần tuyển cử Hội đồng nhân dân vào năm tới, khẳng định sẽ bị không ít đại biểu Hội đồng nhân dân hoài nghi. Đến lúc đó, Bí thư Lôi lại ra lực sắp xếp nghị luận nhiều người, vì Hạ Tưởng mà giảng hòa và làm công tác tư tưởng với đại biểu Hội đồng nhân dân. Hạ Tưởng chắc sẽ không chỉ cảm tạ Bí thư Lôi đã thực sự ra tay tương trợ. Hơn nữa việc ủng hộ Mai Thái Bình vào Bộ, nói thế nào cũng giữ vững lập trường, ít nhất cũng sẽ giữ lập trường trung lập. Nếu Mai Thái Bình mất đi sự ủng hộ của Hạ Tưởng, tương đương với mất đi sự ủng hộ của nhà họ Ngô.
Tuy rằng, bốn thế lực gia tộc lớn có thế lực khổng lồ, nhưng chiến đấu với từng người, cũng rất dễ dàng bị tiêu diệt. Nhưng một khi đã liên hợp, uy lực mới vô cùng kinh người. Lời nói của Vương Hướng Tiền lập tức khiến Lôi Trị Học cảm thấy kinh hoàng. Tuy rằng Vương Hướng Tiền thiết kế bố cục rất rườm rà, cũng rất mạo hiểm, nhưng vẫn có thể xem là một diệu kế. Nếu hành động thích đáng, chẳng những ông ta có thể có được chiến tích trong tay, còn có thể nắm lấy điểm yếu của Hạ Tưởng.... Cớ sao lại không làm?
Vấn đề là, thực thi khó khăn rất lớn. Bị Vương Hướng Tiền kéo xuống nước, ngược lại dù ướt ống quần cũng không sao, nhưng bị anh ta kéo vào vùng lầy thì sẽ không tốt lắm.
Lôi Trị Học chỉ suy nghĩ một lát, liền thản nhiên "Ồ" một tiếng, không chút để ý nói một câu:
- Có đôi khi sự cố là một con dao hai lưỡi, cẩn thận không gây nổi thương tổn cho người khác, nói không chừng còn có thể làm mình bị thương trước.
Vương Hướng Tiền ha hả cười:
- Trước kia, không phải là tỉnh Tây chưa từng phát sinh chuyện gây ra sự cố tai nạn mỏ, lợi dụng người chết thành sự cố ngộ sát để lừa gạt tiền bồi thường...
Có vài điều không cần phải nói quá rõ, một chút liền hiểu được. Lôi Trị Học liền hiểu rõ Vương Hướng Tiền đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả. Ông ta hơi trầm mặc một lát, nghĩ đến một vấn đề mấu chốt khác:
- Nếu làm không tốt, sẽ liên lụy tới tiền đồ của anh.
Tất nhiên, sự cố tai nạn mỏ phải do phía chính quyền nhận chịu trách nhiệm. Nếu Hạ Tưởng làm Chủ tịch tỉnh mà không gánh vác, nhất định phải có Phó chủ tịch tỉnh với cấp bậc tương ứng gánh vác. Hơn nữa ít nhất cũng phải là ủy viên thường vụ mới được. Phó chủ tịch thường trực tỉnh đứng mũi chịu sào là tốt nhất.
Trong toàn bộ sự kiện, Vương Hướng Tiền không dám nói đã chuẩn bị kế hoạch kít mít không chút kẽ hở, nhưng ít nhất anh ta cũng đã nghĩ tới mọi chuyện, đã sớm nghĩ nên để ai tới chịu tiếng xấu thay cho người khác:
- Đồng chí Kiện Siêu và Chủ tịch tỉnh Hạ có quan hệ đi lại rất gần. Anh ta chia sẻ gánh nặng với Chủ tịch tỉnh Hạ, cũng là cấp dưới, theo lý thường phải chịu trách nhiệm…
Lôi Trị Học có chút không thể xem xét mà gật đầu, trong lòng hiểu rõ chỗ hiểm độc trong toàn bộ kế hoạch của Vương Hướng Tiền. Chẳng những khiến hai chân Hạ Tưởng ngập bùn, cũng chặt đứt một cánh tay phụ tá đắc lực trong bộ máy chính quyền của Hạ Tưởng. Đồng thời, lại chế tạo một cơ hội vô cùng tốt cho ông ta. Hơn nữa, Vương Hướng Tiền đã lên kế hoạch cầm quyền tốt cho tương lai, một lần nữa nắm lại bộ máy chính quyền.
Một mũi tên bắn trúng hai con chim. Không, hẳn là một lần hành động được vài con mới đúng. Lôi Trị Học không khỏi nhìn Vương Hướng Tiền thêm vài lần, không ngờ Vương Hướng Tiền cũng túc trí đa mưu như thế. Trước kia sao ông ta lại không phát hiện ra anh ta có bản lĩnh như vậy?
Lôi Trị Học bưng một ly trà lên, khóe miệng hơi nhếch. Mặc dù không quá nóng nhưng đầy thâm ý:
- Này, Hướng Tiền, thử một chén này đi.
Trong lòng Vương Hướng Tiền liền hiểu, biết Lôi Trị Học ngầm đồng ý, vội vàng cung kính nhẹ nhàng chạm vào lý trà của Lôi Trị Học:
- Chúc Bí thư Lôi vào Bộ thành công.
Đang lúc Vương Hướng Tiền ra sức đào một hố sâu không lường được cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng dường như chẳng những không hề phòng bị, hơn nữa còn rời khỏi Tấn Dương, đến Bắc Kinh.
Vương Hướng Tiền ở sau lưng đang ở bố trí cạm bẫy gì, Đường Thiên Vân chỉ biết một mà không biết hai, nhưng ở lúc mấu chốt này, Chủ tịch tỉnh Hạ lại đột nhiên đến Bắc Kinh. Anh ta sẽ không khỏi âm thầm lo lắng thay cho Chủ tịch tỉnh Hạ. Chủ tịch tỉnh Hạ trong bất cứ việc gì cũng phòng ngừa chu đáo, sao lúc tới đảm nhiệm tỉnh Tây, nhịp điệu lại chậm đi rất nhiều. Chẳng lẽ tiết tấu tỉnh Tây chậm như vậy cũng ảnh hưởng tới quyết sách của Chủ tịch tỉnh Hạ?
Sau khi truyền ra tin tức Hạ Tưởng rời khỏi Tấn Dương tới họp ở Bắc Kinh, thế cục Tấn Dương vốn đã tạm thời tiến vào thời kỳ yên bình, đột nhiên đúng lúc đó náo nhiệt lên không ít. Đầu tiên là tin tức Trần Diễm mất tích, bắt đầu lặng yên lan truyền ở Tỉnh ủy và Thành ủy.