Vỗ tay qua đi, Đàm Long lại tiếp tục nói:
- Tổ cải tạo là cơ cấu của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, cho nên tôi có nghĩa vụ chia sẻ các gánh nặng với mọi người. Không nói nhiều nữa, mọi người cứ cố gắng công tác, có khó khăn gì có thể tới tìm tôi. Nếu có thể giúp mọi người giải quyết, tôi sẽ nhất định mau chóng giải quyết.
Hạ Tưởng tiễn ra tới ngoài phòng làm việc, Đàm Long bắt tay Hạ Tưởng:
- Phó chủ nhiệm Hạ xin dừng bước, cứ làm cho tốt là rất có tiền đồ. Bí thư Thôi còn hỏi tôi về cậu, nói từ khi cậu tới văn phòng tổ cải tạo đã mang đến một không khí hoàn toàn mới mẻ. Công tác giải phóng mặt bằng cũng thuận lợi hơn không ít so với trước kia. Có thể được Bí thư Thôi khích lệ, Tiểu Hạ, đây là một đại sự đấy.
Tiễn Đàm Long đi, Hạ Tưởng đoán Đàm Long đột nhiên xuất hiện, có lẽ là vì thành phố sẽ triển khai hành động gì đó. Hơn nữa y nhiều lần nhắc tới Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, ý tứ đã quá rõ ràng: Văn phòng tổ cải tạo không phải là của một mình Trần Phong mà phải do toàn thể Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố lãnh đạo.
Hay rồi đây! Vì sao Đàm Long lại nói những lời này?
Khoảng 10 giờ, có người thông báo Hạ Tưởng đi họp. Vừa đến hội trường, Cao Hải đã nói nhỏ cho Hạ Tưởng một việc, lập tức khiến hắn bừng tỉnh ngộ. Hóa ra Đàm Long là rào trước, là muốn nhắc nhở hắn, văn phòng tổ cải tạo không thể quá thiên hướng theo Trần Phong, nếu không sẽ không có kết cục tốt.
Bởi vì Trần Phong ở trên đài tuyên bố, Ủy ban nhân dân thành phố nghiên cứu quyết định, về sau công tác quy hoạch và triển khai cải tạo thôn nội đô sẽ do văn phòng tổ cải tạo đề xuất ý kiến, báo cáo Thị trưởng xem xét phê duyệt. Nói cách khác, tư cách phê duyệt nhà đầu tư khai phá, quy hoạch và triển khai cụ thể cải tạo thôn nội đô, và một loạt các quyền lực to lớn đều được trao cho văn phòng tổ cải tạo!
Mặc dù có Cao Hải nhắc nhở trước nhưng khi Trần Phong tự mình nói ra thì Hạ Tưởng vẫn cảm thấy chấn động.
Nếu nói trước kia văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô là bị Trần Phong đặt lên lửa nướng, là muốn hấp dẫn ánh mắt của thế lực khắp nơi, là một cơ cấu bán chính thức để cân bằng thế lực các nơi, vậy thì hiện tại Trần Phong lại trao quyền cho văn phòng tổ cải tạo, tương đương là cho văn phòng tổ cải tạo quyền sinh quyền sát trong tay. Mặc dù không có quyền quyết định nhưng cửa phê duyệt đầu tiên này cũng rất quan trọng. Điều này tương đương với việc Thị trưởng Trần trực tiếp đưa văn phòng tổ cải tạo ra trước mặt các thế lực khắp nơi, biến văn phòng tổ cải tạo thành chiến trường đầu tiên cho thế lực các nơi chém giết.
Lửa cháy đổ thêm dầu. Tuyệt đối là lửa cháy đổ thêm dầu.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười. Thị trưởng Trần vừa gặp lực cản liền chuyển áp lực đó tới văn phòng tổ cải tạo, nhưng quan trọng là văn phòng tổ cải tạo cũng phải có năng lực chịu đựng mới được. Bọn họ chỉ là ba Phó chủ nhiệm, tương đương ba phó trưởng phòng nho nhỏ mà thôi. Bất cứ thế lực nào ra mặt mà không có cán bộ cấp Sở chứ? Điều này tương đương với việc đưa đám lính quèn bọn họ ra đấu với đại tướng, Thị trưởng Trần đúng là quá coi trọng bọn họ rồi.
Đồng thời, Trần Phong lại trịnh trọng tuyên bố một việc, bổ nhiệm Hạ Tưởng làm chủ nhiệm văn phòng tổ cải tạo.
Hạ Tưởng lại bị Trần Phong đưa ra đứng mũi chịu sào. Trên chiến trường lửa cháy đổ thêm dầu kia, hắn chính là kẻ phải đứng giữa chiến trường, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng chịu đựng lửa đạn oanh kích mãnh liệt mà không hề có lực trả đòn.
Khó trách Đàm Long tới tìm hắn từ sáng sớm. Hóa ra y thu được tin tức từ trước nên vội vàng tới nhắc nhở hắn, ý tứ là: Trong việc phê duyệt tư cách của bất động sản Cát Thành, phải biết rằng Đàm Long y cũng là người có tiếng nói trong Ủy ban nhân dân thành phố. Tuy rằng Thị trưởng Trần trao quyền lực cho văn phòng tổ cải tạo nhưng văn phòng tổ cải tạo cũng không phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa mà vẫn thuộc quyền quản lý của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Bất cứ ai ở đó cũng có thể nhúng một tay vào văn phòng tổ cải tạo, nhắc nhở Hạ Tưởng phải cẩn thận làm việc, đừng có tự tiện xử lý mọi việc.
Hạ Tưởng biết, kể từ bây giờ, hắn chân chính trở thành cái đích cho mọi người công kích.
Sau khi tan họp, Trần Phong gọi Hạ Tưởng lại, chỉ giải thích cho hắn một câu:
- Làm cho tốt, bước tiếp theo sẽ đệ trình biên chế văn phòng tổ cải tạo thành chính thức, tranh thủ trong vòng nửa năm, sẽ trở thành cơ cấu cấp phòng chính thức của Ủy ban nhân dân.
Hạ Tưởng chỉ gật đầu đáp ứng mà không phát biểu quan điểm. Bởi vì trên hội nghị vừa rồi, Thị trưởng Trần đã nói rõ, việc này đã được Ủy ban nhân dân thành phố nghiên cứu quyết định, có nghĩa là sự việc đã quyết, nói nhiều lời cũng vô dụng.
Không cần phải nói, chắc chắn là Thị trưởng Trần lại gặp áp lực từ bên trên nên ông ta mới lấy văn phòng tổ cải tạo làm lá chắn.
Đi ra khỏi phòng làm việc của Trần Phong, Giang Thiên đưa hắn ra tới ngoài cửa thì nói nhỏ một câu:
- Chủ nhiệm Hạ, Thị trưởng Trần cũng không có biện pháp, Bí thư Cao lại điểm danh.
Từ sau lần trước giúp Giang Thiên giải quyết vấn đề của anh rể y, Giang Thiên liền cực kỳ khách khí với Hạ Tưởng. Hôm nay y nói nhiều thêm một câu là một sự thay đổi khác thường, là một việc không thể tưởng tượng được, bởi vì Giang Thiên chưa bao giờ là người lắm miệng.
Có thể thấy rằng, có quan hệ tốt với thư ký của lãnh đạo là điều cực kỳ quan trọng.
Hạ Tưởng gật gật đầu tỏ vẻ biết ơn. Hắn thoáng suy tính một chút, quyết định đi tìm Tào Vĩnh Quốc nói chuyện.
Phòng làm việc của Tào Vĩnh Quốc ở trên lầu. Lên lầu, vừa rẽ sang liền nhìn thấy tấm biển phòng làm việc của Phó thị trưởng thường trực, hắn liền khẽ gõ cửa.
Thư ký của Tào Vĩnh Quốc tên là Cổ Tú Văn, là người do Cao Hải tìm tới, đối nhân xử thế coi như thông minh, cũng biết giữ bổn phận, cho nên Tào Vĩnh Quốc cũng không muốn thay nữa. Cổ Tú Văn không biết Hạ Tưởng cũng là chuyện dễ hiểu, bởi vì Hạ Tưởng có việc đều đến Tào gia gặp mặt nói chuyện với Tào Vĩnh Quốc. Đây là lần đầu tiên hắn tới gặp ông ở Ủy ban nhân dân thành phố.
Hạ Tưởng cười chào hỏi:
- Xin chào thư ký Cổ. Tôi là Hạ Tưởng ở văn phòng tổ cải tạo, tìm Phó thị trưởng Tào báo cáo công tác một chút.
Không biết Hạ Tưởng nhưng tên của Hạ Tưởng vẫn như sấm bên tai, Cổ Tú Văn đương nhiên cũng đã được nghe tới việc cả ba đại nhân vật cùng nâng đỡ Hạ Tưởng. Làm thư ký, nếu không có ánh mắt này thì đừng có lăn lộn trong quan trường nữa. Y vội vàng cười mời Hạ Tưởng vào, mời hắn ngồi xuống, sau đó đi vào báo cáo với Tào Vĩnh Quốc.
Không ngoài dự kiến của Cổ Tú Văn, Tào Vĩnh Quốc trực tiếp gật đầu cho Hạ Tưởng vào. Cổ Tú Văn thấy thái độ thoải mái của Hạ Tưởng khi đi vào phòng làm việc của Tào Vĩnh Quốc, nghĩ thầm rằng quan hệ của Chủ nhiệm Hạ và Phó thị trưởng Tào quả nhiên không phải là bình thường, xem ra lời đồn không phải là vô căn cứ. Suy nghĩ lại cảm thấy thật sự là hâm mộ, Thị trưởng Trần thưởng thức, lại có quan hệ sâu với Phó thị trưởng Tào, hai nhân vật đứng đầu trong Ủy ban nhân dân thành phố đều ưu ái hắn, khẳng định là tiền đồ không thể đo lường nổi.
Về sau nhất định phải tạo quan hệ tốt với Chủ nhiệm Hạ mới được!
Cổ Tú Văn lại nghĩ tiếp, Thị trưởng Trần yêu người tài, toàn bộ Ủy ban nhân dân thành phố đều biết. Nhưng Phó thị trưởng Tào thích cái gì thì hiện tại còn chưa rõ lắm. Vậy vì sao Hạ Tưởng có thể có quan hệ tốt như vậy với Phó thị trưởng? Là thân thích hay là vì Phó thị trưởng có một cô con gái xinh đẹp?
Nếu Hạ Tưởng biết những suy đoán không sai lệch mấy so với thực tế này của Cổ Tú Văn, khẳng định sẽ vỗ vai y khen ngợi "Thực sự là có tài!". Tuy nhiên hiện tại hắn đang ngồi trước mặt Tào Vĩnh Quốc, nghe Tào Vĩnh Quốc nói vì sao Trần Phong đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn biến văn phòng tổ cải tạo thành tiêu điểm trong ánh mắt mọi người.
Chính là vì Cao Thành Tùng.
Tối hôm qua, không biết Cao Thành Tùng nghe được tin tức từ đâu, nghe nói Phó chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu đi thị sát công viên Rừng Rậm, suýt nữa thì bị thôn dân tập kích. Ông ta lập tức giận tím mặt, suốt đêm mời họp hội nghị thường vụ, cũng cho Trần Phong dự thính cuộc họp, lại nhấn mạnh việc cải tạo thôn nội đô phải làm công bình công chính, không được kích động sự tình, không được làm cho thôn dân bất mãn mãnh liệt. Ngay tại chỗ, ông ta nói Trần Phong phải chú ý phương thức làm việc, không được làm kiểu đơn giản mà thô bạo. Nếu chẳng may vì việc cải tạo thôn nội đô này mà Phó chủ tịch Cao bị thương thì Trần Phong khó tránh khỏi trách nhiệm.
Trần Phong bị Cao Thành Tùng phê bình như vậy thì không biết nói gì nữa, bởi vì ông ta cũng không hề nghe được chút phong thanh nào về việc của Cao Tấn Chu.
- Thị trưởng Trần cũng bất mãn với cháu, bởi vì lúc ấy cháu đi thị sát cùng với Phó chủ tịch tỉnh Cao, sau đó khi trở về lại không báo cáo với ông ấy.
Vẻ mặt Tào Vĩnh Quốc hơi trầm trọng, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi. Trong lòng ông cũng cảm thấy khó hiểu, chuyện lớn như vậy, sao Hạ Tưởng lại có thể sai lầm, không chỉ không báo cáo Thị trưởng Trần, ngay cả mình mà hắn cũng giấu. Việc này hơi không ổn, rốt cục hắn làm vậy xuất phát từ suy tính gì?
Hạ Tưởng nghĩ lại cảm thấy hỏng rồi. Sự việc có lẽ không phải là Cao Tấn Chu để lộ ra mà là do Liên Nhược Hạm. Lúc ấy Cao Tấn Chu nói không cần kinh động tới người khác, ông ta sẽ tự mình xử lý. Cao Thành Tùng tổ chức họp ngay trong đêm sợ rằng nhận được điện thoại từ Bắc Kinh báo cho nên mới tức giận như vậy.
Tuy nhiên cũng không loại trừ một khả năng khác chính là mượn cơ hội tạo áp lực đối với Trần Phong, dọn đường cho Cao Kiến Viễn. Mặc kệ như thế nào, quán tính của lịch sử vẫn rất lớn. Ý tưởng của Hạ Tưởng là ngăn cản việc Công ty xây dựng Phương Nam quật khởi, nhưng Cao Kiến Viễn lại có ý đồ nhúng tay vào lĩnh vực bất động sản, đúng là có được thì có mất.
Tuy nhiên tính lại thì Cao Kiến Viễn đã thành lập quan hệ với hắn, hơn nữa người hợp tác với Cao Kiến Viễn là Phạm Tranh. Cao Kiến Viễn tiến quân vào lĩnh vực bất động sản, chỉ cần y nằm trong tầm mắt của hắn, sẽ có thể bị hắn khống chế trong tay, chính là lợi lớn hơn hại.
Hôm nay Trần Phong có hành động này là có hai tầng ý nghĩa. Thứ nhất là nâng cao vị trí của văn phòng tổ cải tạo, đưa Hạ Tưởng lên làm chủ nhiệm văn phòng. Thứ hai là đánh cho Hạ Tưởng một đòn trở tay không kịp. Cậu không báo cáo tôi phải không? Được, tôi cũng cho cậu một đột kích bất ngờ, hơn nữa tôi còn vừa nâng cậu, khiến cho cậu không còn lời nào để nói.
Hạ Tưởng cũng biết Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc đều hơi bất mãn đối với mình, nên đành phải giải thích:
- Lúc ấy Phó chủ tịch tỉnh Cao không cho lộ ra, nói là ông ấy sẽ tự mình giải quyết, cháu cũng không nghĩ gì nữa. Tuy nhiên việc Bí thư Cao nổi giận cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. Ông ta cũng là vì tạo thế cho Cao Kiến Viễn tiến quân thị trường bất động sản, mượn cơ hội tạo áp lực lên Thị trưởng Trần.
- Tiểu Hạ, cháu và Cao Kiến Viễn cũng quen biết nhau à?
Hạ Tưởng đành phải nói cho Tào Vĩnh Quốc quan hệ giữa hắn và Phùng Húc Quang cũng như quá trình làm quen với Cao Kiến Viễn. Về phần những chuyện liên quan tới Liên Nhược Hạm thì hắn không hề nói tới. Đương nhiên, việc tham gia tiệc rượu cũng được nhắc tới, tuy nhiên đi dự tiệc lại là chỉ có một mình hắn.
Tào Vĩnh Quốc trầm tư hồi lâu, đột nhiên hỏi:
- Có muốn điều ra khỏi văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô không?
Hạ Tưởng sửng sốt, lập tức hiểu ý của Tào Vĩnh Quốc. Ông ta là lo lắng mình không ứng phó được. Dù sao có quá nhiều thế lực nhúng tay vào việc cải tạo thôn nội đô, hắn bị vây ở trung tâm cơn lốc, rất dễ bị xé nát thành bột mịn. Tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn không hề có ý định rời khỏi. Mạo hiểm càng nhiều thì kỳ ngộ càng lớn, hắn sẵn sàng nhận khiêu chiến. Hơn nữa tuy rằng vị trí hiện tại rất nguy hiểm nhưng lại là một mối ràng buộc, liên hệ giữa hắn và Cao Kiến Viễn, từ Cao Kiến Viễn có thể nối thẳng tới Cao Thành Tùng, có thể cố hết khả năng tránh cho Cao Thành Tùng hoàn toàn đánh ngã Trần Phong.
Trần Phong là một Thị trưởng tốt. Có ông ta ở đây chính là may mắn và hạnh phúc của nhân dân thành phố Yến.
Hạ Tưởng khoát tay:
- Thị trưởng Trần đã điều cháu tới đây, còn chưa làm ra thành tích gì đã lùi về phía sau, như vậy rất khó coi. Hơn nữa tuy rằng có sự mạo hiểm nhưng cháu tin rằng có Thị trưởng Trần và Tào bá bá chiếu cố, lại thêm cố gắng của bản thân cháu, không tin rằng không thể mở ra một con đường lớn!
Tào Vĩnh Quốc biết có khi Hạ Tưởng cũng rất cố chấp, ông cũng không khuyên hắn nữa mà nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Sao còn chưa giải thích một chút chuyện của Phó chủ tịch tỉnh Cao? Đừng để ông ấy hiểu lầm cháu.
- Nếu Thị trưởng Trần không hỏi thì cháu sẽ không nói trước.
Hạ Tưởng khoát tay. Một khi công ty bất động sản Lĩnh Tiên của Cao Kiến Viễn tiến vào trong mắt Trần Phong, Trần Phong sẽ hiểu hết thảy. Hiện tại hắn mà giải thích, Trần Phong chưa chắc đã hoàn toàn tin tưởng.
- Một ngày nào đó Thị trưởng Trần sẽ hiểu, hơn nữa cũng rất nhanh thôi.
Đến phòng làm việc, Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm, hỏi, kết quả là Liên Nhược Hạm nói cho Cao lão, Cao lão lại nói cho phía Bắc Kinh, phía Bắc Kinh lập tức triển khai hành động.
Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu. Cao lão nghiên cứu học vấn còn được nhưng ở phương diện chính trị còn thiếu cân nhắc. Có lẽ ông làm vậy từ mục đích bảo vệ Cao Tấn Chu, nhưng bản thân Cao Tấn Chu là một Phó chủ tịch tỉnh, chỉ chút việc nhỏ đã kinh động tới Bắc Kinh như vậy, chưa nói tới việc tự làm mất mặt mà còn có thể làm cho người ta cảm thấy Cao Tấn Chu chưa đủ thành thục, chín chắn, không thể gánh vác được trọng trách. Một Phó chủ tịch tỉnh chỉ vì chút việc nhỏ như mắt muỗi mà kêu oan với gia tộc, sẽ làm gia tộc nghĩ như thế nào?
Điều này sẽ khiến những người đưa ra quyết sách trong gia tộc cảm thấy y còn xa mới đủ tư cách chủ quản một phương!
Hạ Tưởng đoán, chắc chắn Cao Tấn Chu sẽ tức giận vì việc này, liền hỏi Liên Nhược Hạm:
- Trước đó Cao lão có thảo luận với em không? Có thảo luận với Phó chủ tịch tỉnh Cao không?
Liên Nhược Hạm đáp:
- Cao lão nói với em nhưng không nói với Phó chủ tịch tỉnh Cao. Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng lòng vòng. Em nghe thấy hình như anh có ý kiến thì phải.
Hạ Tưởng không kìm nổi cười, Liên Nhược Hạm hiểu biết sâu sắc về mình như vậy từ khi nào thế? Mới chỉ nói mấy câu đã có thể nghe ra sự bất mãn của hắn, còn có thể đoán được hắn đang có suy nghĩ khác. Không đơn giản nha! Chỉ có điều sự không đơn giản này của Liên Nhược Hạm chỉ là đối với riêng mình hắn mà thôi, đối với việc đấu sức chính trị thì cô vẫn còn thiếu một chút.
- Về sau nếu lại gặp chuyện như vậy thì tốt nhất là em thương lượng với anh một chút. Lúc ấy Phó chủ tịch tỉnh Cao nói không muốn cho người ngoài biết, chính là ông ta muốn tự mình xử lý. Cao lão lại làm kinh động tới Bắc Kinh, chắc chắn là Phó chủ tịch tỉnh Cao sẽ mất hứng. Đàn ông có ai thích chuyện gì cũng dựa vào gia đình đâu? Mọi chuyện đều nói cho gia tộc, khác gì trẻ con đi ra ngoài đường bị người bắt nạt liền quay về nhà mách người lớn chứ?
Hạ Tưởng nói nửa đùa nửa thật. Nếu là Tào Thù Lê, hắn sẽ trực tiếp dùng giọng điệu nghiêm khắc phê bình cô, hơn nữa cô bé Lê khẳng định sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng Liên Nhược Hạm thì khác. Tính cô hay giận dỗi, mặc dù có khi cũng sẽ nghe lời hắn nói nhưng vẫn phải nửa dụ dỗ, nửa lừa gạt.
- Nói xong chưa?
Quả nhiên Liên Nhược Hạm nói với giọng điệu hơi không vui:
- Nói xong rồi thì cúp máy. Em còn có việc, không rảnh nghe anh dạy dỗ.
Hạ Tưởng tức giận thiếu chút nữa quẳng điện thoại, nghĩ thầm rằng quan tâm tới em em còn nghĩ là tôi sai à. Hắn liền đổi giọng điệu nghiêm khắc, nói:
- Được, có nghe hay không là do em. Anh chỉ nói một lần.
Giọng Liên Nhược Hạm lập tức mềm hẳn xuống:
- Vâng, em nghe lời anh, được chưa? Đừng động một tí là hung lên. Em cũng không phải bạn gái của anh, không chịu được thái độ của anh như vậy.
Nói là không chịu được nhưng giọng điệu rất ngoan ngoãn.
Cúp điện thoại, Hạ Tưởng cười xấu xa lắc đầu. Con gái đôi khi không bị quản liền trèo lên đầu lên cổ, phải gõ gõ một cách thích hợp mới được.
Hai ngày sau, thành phố chính thức đề xuất quy hoạch khai phá Tiểu Vương Trang, dựa theo quy định mới thì sẽ là do văn phòng tổ cải tạo đề xuất ý kiến khai phá.
Hạ Tưởng được cả Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân nhất trí đề cử làm người lập quy hoạch. Hạ Tưởng cũng biết hiện tại hắn là chủ nhiệm, mặc kệ xét theo phương diện nào thì hắn đều không thể từ chối. Hắn đành phải vùi đầu vào viết bản "báo cáo sơ bộ về khai phá Tiểu Vương Trang", đề xuất Tiểu Vương Trang thích hợp nhất là khai phá thành khu chung cư.
Tiểu Vương Trang phải khai phá thành khu chung cư đã sớm hình thành nhận thức chung, Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là một người đề xuất ra mà thôi.
Báo cáo gửi lên trên được phê duyệt rất nhanh, sau đó thành phố liền thông báo ra bên ngoài mời các nhà đầu tư tới đấu thầu công khai.
Hạ Tưởng nghênh đón trận tấn công đầu tiên kể từ khi lên nắm quyền.
Quyền sơ thẩm trong tay, có thể trực tiếp phủ quyết giấc mơ muốn tiến quân vào lĩnh vực bất động sản thành phố Yến của những nhà đầu tư khai phá. Không qua được cửa sơ thẩm, chẳng khác nào cánh cửa đã đóng lại. Đừng nói có thể chia sẻ phong cảnh bên trong cửa, ngay cả muốn nhìn một chút cũng không thể. Điều này có thể không uất nghẹn sao? Nhưng cánh cửa thứ nhất này lại đào thải rất nhiều người. Nếu chỉ cần báo danh là có thể thông qua, còn cần sơ thẩm làm gì nữa? Không phải là tạo thêm phiền toái cho lãnh đạo sao?
Hạ Tưởng biết rằng việc này sẽ khiến hắn đắc tội với rất nhiều người, nhưng cũng không có biện pháp. Một Tiểu Vương Trang nhiều lắm chỉ có thể cho năm nhà đầu tư khai phá vào cạnh tranh, không thể một lúc cho cả 50 nhà vào được. Nếu thật như vậy, Trần Phong sẽ mắng hắn chết thôi! Hắn cũng biết, hiện tại Thị trưởng Trần khẳng định là tức giận mình, liền nhìn xem lần đầu tiên hắn cầm quyền xử lý sẽ có kết quả thế nào. Nếu tốt thì sự tình lúc trước sẽ xóa bỏ. Nếu không tốt thì nợ cũ nợ mới cùng tính một thể.
Ngày đầu tiên, Hạ Tưởng trực tiếp loại bỏ một loạt các nhà đầu tư khai phá có tư chất không đủ, kỹ thuật lạc hậu, không có tài chính, v.v... Đám người này chính là tới thử vận may một chút mà thôi. Tuy nhiên rất xin lỗi, tốt nhất là nên tới những địa phương khác tìm một vài hạng mục, công trình đơn giản cần một ít công nhân lao động phổ thông đi. Tiểu Vương Trang là mảnh đất vàng, bình thường mọi người vẫn gọi là "Hoàng Kim Trang". Cho dù có thực lực cũng chưa chắc đã nắm được, huống chi là không có thực lực.