Khi lực lượng cảnh sát có vũ trang đồng loạt xông lên muốn khống chế toàn bộ quan quân, trong quân có người không nhịn được mà đẩy một gã thiếu tá ra. Bởi vì tuổi trẻ bốc đồng, khi y vừa mới được Ngô Hiểu Dương đề bạt làm thiếu tá không lâu, y coi Ngô Hiểu Dương là ân nhân, thấy phòng bệnh của Hạ Tưởng gần trong gang tấc nhưng lại không thể tiếp cận, lại bị sự cứng rắn của Trần Hạo Thiên bức bách đến mức máu sôi lên…
Người trong quân đội không thể so với cán bộ địa phương, cán bộ ở địa phương mọi việc đều thuận lợi, mỗi người đều có thế mạnh của mình, vừa phải biết quan sát tình hình, càng phải biết nhẫn nhịn..
Người trong quân đội có thiên chức phục tùng mệnh lệnh, trung thành xếp thứ nhất. Thà hi sinh tính mạng, chứ không từ bỏ vinh dự... Cho dù là dưới cái gọi là vinh dự đã bị đổi trắng thay đen... Thiếu tá nhân lúc người khác không chú ý, lặng lẽ đến trước cửa phòng bệnh của Hạ Tưởng. Lúc này Quý Trường Hạnh có vẻ thất thần, không có chú ý đến thiếu tá đã tới gần.
Khi Quý Trường Hạnh phát hiện thiếu tá tới gần thì đã muộn rồi, y tức giận quát một tiếng:
- Cậu dám!
Thiếu Tá đã bị sự cuồng loạn và cái gọi là chính nghĩa làm cho mê muội đầu óc, trong mắt không còn cao thấp, lao thẳng vào lão Quý—— lão Quý bất ngờ không kịp đề phòng, ngã dúi xuống đất... Thiếu tá được đà, lại đạp mạnh về phía cánh cửa…
Cửa phòng bệnh Hạ Tưởng bị y đá tung ra, tuy rằng một cánh cửa không đáng bao nhiêu tiền, nhưng tính quan trọng của sự việc, lại có nghĩa là Trần Hạo Thiên, Cổ Thu Thật là hai người đứng đầu Ủy viên bộ Chính trị, cộng thêm lãnh đạo Tỉnh ủy Lĩnh Nam, vẫn không thể ngăn cản hành động công phá của quân khu Dương Thành.
Lại nói, cửa chỉ là chuyện nhỏ, hiểu rộng ra mới là chuyện lớn.
Một cú đá, cánh cửa… tự dưng bật mở. Vừa lúc thế tung cước của Thiếu Tá như bị hóa giải. Người thường đi cầu thang bộ đương nhiên biết được cảm giác chân giẫm lên một chỗ trống không, lực bỏ ra không được dùng đến, là một cảm giác khó chịu thế nào. Thiếu Tá đã dùng hết sức mình, lại đá vào khoảng không, một sự khó chịu mà người ngoài không thể cảm nhận được, người y ngã nhào xuống mặt đất, đau chết đi được, ôm chân lăn lộn, mặt mày nhăn nhó, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn hắn không đứng lên nổi.
Cửa vừa mở, Hạ Tưởng được y tá đỡ, đứng trước cửa.
Vốn dĩ sau khi Trần Hạo Thiên ra mệnh lệnh tất cả rút lui, dưới sự yêu cầu phía quân đội phải udy trì sự bình tĩnh và lý trí của Viên Vạn Minh, quan quân ở quân khu Dương thành cũng đã chuẩn bị dừng tay, bọn họ tin rằng Quân ủy sẽ trả lại công lý cho họ, lịch sử cũng sẽ khắc ghi họ. Nhưng trong tình huống Thiếu Tá một cước đá vào khoảng không, bị ngã đau đến mức mồ hôi toát đầy người, Hạ Tưởng cuối cùng cũng xuất hiện, hơn nữa còn thản nhiên mỉm cười, dường như không có chuyện gì xảy ra. Quan quân quân khu Dương thành tức khắc nóng giận mà không kiềm chế được. Text được lấy tại https://truyenfull.vn
Ngô Hiểu Dương từng là Thủ trưởng của bọn họ, thì vĩnh viễn vẫn sẽ là Thủ trưởng. Hạ Tưởng to gan lớn mật, dám ám hại sau lưng Thủ trưởng, không cùng chí hướng, phải cho hắn một phát súng mới thỏa được mối hận trong lòng.
Hạ Tưởng không những không sao, lại còn có vẻ rất đắc ý.
Mà toàn bộ Tỉnh ủy Lĩnh Nam còn bao che cho Hạ Tưởng, thậm chí Trần Hạo Thiên còn ỷ người đông thế mạnh muốn bắt cả tướng quân Viên, còn muốn giam giữ tất cả quan quân ở đây, coi quân ở quân khu Dương Thành ẻo lả hết hay sao? Hơn mười mấy Thiếu tá, Trung tá là bất tài hay sao?
Không biết là ai hô lớn:
- Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng khí tiết không thể mất! Quân khu Dương Thành, không thể để Tỉnh ủy Lĩnh Nam và cảnh sát có vũ trang ức hiếp đến tận đầu được…
- Phản khánh đến cùng!
- Quyết chiến đến cùng!
- Một mạng đổi một mạng, tôi muốn một mạng đổi một mạng với Hạ Tưởng!
Vài quan quân đồng thanh hô lên, tỏ rõ khí thế hiên ngang lẫm liệt, thấy chết không sợ. Có người trong cơn phẫn nộ, thậm chí còn cược cả tính mệnh…
Súng vừa mới vừa vào tay, liền có một ánh quang đỏ chỉ thẳng đến trán, tiếng giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Lập tức buông vũ khí, đếm tới ba, nếu còn không buông vũ khí, sẽ bị coi là đang uy hiếp tới lãnh đạo Trung ương.
Kết cục của việc uy hiếp tới Lãnh đạo Trung ương chính là một phát súng mất mạng!
Người này là một trung tá, phân công quản lý hậu cần, hối lộ, tham ô, con số vô cùng lớn, vài lần bị cấp trên điều tra, đều được Ngô Hiểu Dương ém nhẹm, y coi Ngô Hiểu Dương còn thân hơn cha đẻ.
Lúc này vừa thấy Hạ Tưởng như thấy kẻ thù, mắt liền đỏ lên. Mặc dù y cũng biết kỳ thực đâu phải Hạ Tưởng mưu hại Ngô Hiểu Dương, căn bản là Ngô Hiểu Dương trù diệt Hạ Tưởng. Nhưng nghe nói Ngô Hiểu Dương trọng thương chưa chết, nghe nói sau khi hồi phục còn có thể khôi phục nguyên chức, vừa lúc là thời cơ tốt để thể hiện, chỉ cần biểu hiện tốt, không lo về sau không thăng quan phát tài. Nghĩ vậy y liền giơ súng nhắm vào Hạ Tưởng…
Nếu để y biết vừa rồi ở bên ngoài, đã có một gã quan quân bị bắn trúng đầu, y cũng cũng không dám hung hăng quá. Đôi khi biểu hiện thái quá..., rất dễ thành dùng lực quá mạnh, sau đó lại phải trả lại bằng tính mạng của người thân—— gần như ngay khi y đưa súng lên, đồng thời có tiếng súng vang lên…
Trung tá bị trúng đạn ở ngực! Có lẽ do lực bắn quá mạnh, làm cho người y đổ ngược về phía sau nửa mét, sau đó giống như một đống thịt mềm, đổ sụp xuống đất!
Tiếng súng vừa dứt, là sự yên lặng như chết!
Bao gồm cả Viên Vạn Minh đều kinh sợ.
Cũng đúng, tuy rằng nhóm người của Viên Vạn Minh là những người lính thực thụ, nhưng đã sống trong cảnh yên bình quá lâu nên nhiều người đều không thấy cảnh đổ máu, càng không ngờ Tỉnh ủy Lĩnh Nam lại trực tiếp lên súng, hơn nữa còn là một phát súng giết chết một trung tá!
Viên Vạn Minh sau cơn chấn động, lại phẫn nộ nói:
- Bí thư Trần... hơn một ngàn quan quân và mấy chục ngàn chiến sĩ Quân khu Dương thành, nhất định sẽ đòi lại công bằng ở Tỉnh ủy Lĩnh Nam!
Trần Hạo Thiên sao có thể vì lời uy hiếp của Viên Vạn Minh mà sợ, liền nói:
- Không có mệnh lệnh của tôi, ai còn dám ra tay, đều bị coi là uy hiếp trực tiếp tới sự an toàn của Lãnh đạo Trung ương, có ý đồ ép buộc Lãnh đạo Tỉnh ủy, xử vào tội phản quốc!
Lại vung tay lên nói:
- Toàn bộ lui xuống, ai dám phản kháng, bắn chết tại chỗ!
Trong nháy mắt, hình tượng Trần Hạo Thiên vô cùng oai nghiêm, uy thế hùng mạnh của một Ủy viên bộ Chính trị Nhà nước. Trần Hạo Thiên là mũi nhọn chính trị trong nước, còn không thể làm cho một thiếu tướng bình thường như Viên Vạn Minh phải kinh sợ sao?
Sáng sớm ngày thứ hai, hai máy bay đã được thuê trọn gói cùng lúc cất cánh từ sân bay Dương Thành, bay thẳng về Bắc Kinh.
Vốn dĩ đã sắp xếp là mấy người Hạ Tưởng, Trần Hạo Thiên, Cổ Thu Thật, Quý Trường Hạnh và Ngô Hiểu Dương cùng đi một chuyến bay, nhưng Trần Hạo Thiên kiên quyết không đồng ý, Tỉnh ủy trực tiếp ra mặt để thuê máy bay. Y, Hạ Tưởng, Cổ Thu Thật và Quý Trường Hạnh ngồi cùng một máy bay, tách riêng ra với Ngô Hiểu Dương, đồng thời ám chỉ nói với Cốc Thịnh, đối với việc Hạ Tưởng ngồi máy bay quân sự, Tỉnh ủy không yên tâm.
Sự mạnh mẽ, cứng rắn của Trần Hạo Thiên khiến Côc Thịnh rất căm tức.
Càng tức giận hơn là, kế hoạch hôm qua đã tỉ mỉ tính toán trước, chẳng những không diệt được Hạ Tưởng, ngược lại trộm gà không được còn mất nắm gạo. Tính mạng hai gã quan quân không kể, càng làm cho Trần Hạo Thiên bắt giữ hàng loạt những quan quân từ cấp trung tá trở lên, tạo nên một sự kiện quân sự lớn nhất trong nước kể từ sau sự kiện lãnh đạo Nhà nước trong một đêm hạ lệnh giết chết hơn mười mấy tướng quân từ thời dựng nước đến nay.
Cốc Thịnh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì được, ai bảo Trần Hạo Thiên là Ủy viên bộ Chính trị? Ai bảo Cổ Thu Thật cũng là Ủy viên bộ Chính Trị? Huống hồ từ đầu đến cuối với cương vị là một trong những nhân vật quan trọng, Mễ Kỷ Hỏa vẫn luôn không tỏ thái độ. Không tỏ thái độ còn đáng sợ hơn tỏ thái độ, ai mà không biết mối quan hệ thân thiết hơn hai mươi năm nay giữa Mễ Kỷ Hỏa và Tổng bí thư chứ?
Thật ra theo suy nghĩ của Cốc Thịnh, vốn không muốn phát động sự việc ngày hôm qua, nhưng người đứng phía sau không biết nghe được tin tức từ đâu, nghe nói trong một lần hội nghị nội bộ, Tổng bí thư vẫn luôn không có thái độ không tích cực với sự kiện ở Lĩnh Nam, đột nhiên giữa hội nghị quăng tập tài liệu, nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi... Người đứng phía sau liền suy đoán, Tổng bí thư nhất định lấy việc này làm cơ hội, rất có khả năng sẽ ra tay với Quân khu Dương Thành. Lại nghĩ tới việc Hạ Tưởng vô cùng phối hợp mà đến Bắc Kinh tiếp nhận điều tra, liền chứng minh một điều, Hạ Tưởng chắc chắn đã có chuẩn bị kĩ càng rồi.
Tức là, Hạ Tưởng tới Bắc Kinh, chỉ sợ không theo ý muốn của mình, không bằng ra tay trước chiếm lợi thế, diệt Hạ Tưởng trước.
Cốc Thịnh tuy rằng không muốn gây thêm chuyện ồn ào ở Dương Thành nữa, nhưng trên có lệnh, y không dám không theo, đành phải gây ra việc quan binh gây loạn. Tuy rằng trước đó cũng nghĩ tới việc Trần Hạo Thiên có khả năng ra mặt ngăn cản, nhưng lại không ngờ, Trần Hạo Thiên lại cứng rắn, mạnh mẽ như vậy!
Khi sự việc đã bị làm ồn ào rồi, tuy tình thế đã được khống chế nghiêm ngặt trong trong phạm vi nhất định, nhưng ý nghĩa chính trị lại rất lớn.
Rốt cuộc sự việc nên xử lý như thế nào, bây giờ y cũng chưa nghĩ ra cách gì cả.
Sắp tổ chức Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc rồi, phải không có biến cố quá lớn mới tốt. Cốc Thịnh ngồi trên máy bay, chán đến mức giở mấy trang báo xem, lại thấy đã bắt đầu tuyên truyền Dương Lôi Phong làm gương người tốt việc tốt, y lắc đầu. Sự việc ở Lĩnh Nam bây giờ bị bộ phận truyền thông nước ngoài mạnh mẽ bình luận, trong nước đương nhiên sẽ không cho phép đăng tải, cho nên nhất định phải áp dụng phương thức đem sự chú ý của người dân tới những việc khác.
Đột nhiên, bầu trời bên ngoài xuất hiện ánh chớp, vừa rồi bầu trời còn trong xanh, sao trong nháy mắt đã đen sầm lại? Cốc Thịnh trong lòng đột nhiên dự cảm thấy điềm chẳng lành, nhớ đến sự kiện Lĩnh Nam liên lụy tới ba người, là Hạ Tưởng, Mễ Kỷ Hỏa, Trần Hạo Thiên. Ba người, đều là những người thân cận của Tổng bí thư, Tổng bí thư nổi giận lôi đình, cuối cùng sẽ dùng phương pháp gì giải tỏa sự tức giận, ai sẽ là người gánh chịu?
Một tia chớp lớn rạch ngang bầu trời, bỗng chốc khiến Cốc Thịnh sợ tới mức giật mình.
Máy bay vừa cất cánh, Trần Hạo Thiên, Cổ Thu Thật ngồi đối diện, đang nói chuyện gì đó.
Hạ Tưởng đã chìm vào giấc ngủ, hắn tuy rằng đã được Quý Như Lan đỡ cho phần lớn những đòn công kích, nhưng vì không mặc áo tránh đạn, nên hắn bị thương không nhẹ hơn Quý Như Lan. Cũng may dù sao hắn cũng là một người đàn ông, thân thể cường tráng, chỉ cần tĩnh dưỡng là được. Vết thương của hắn nặng hay nhẹ bây giờ còn giữ bí mật với bên ngoài, cuối cùng bị thương nặng hay nhẹ, còn phải xem cụ thể tình thế chính trị mà định.
Hạ Tưởng ngủ một lát, một bên, Quý Trường Hạnh ngồi cạnh hắn, ánh mắt đầy yêu mến nhìn Hạ Tưởng, lo lắng, yêu thương hắn như con cháu.
Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thật không hẹn mà cùng liếc nhìn Quý Trường Hạnh cười, Trần Hạo Thiên nói:
- Thế nào, hành trình đến Bắc Kinh, có phải mọi sự đã đầy đủ, chỉ thiếu gió đông không?
Cổ Thu Thật mỉm cười gật đầu.
- Gió đông đến lúc đó nếu chẳng may thổi mạnh quá thì làm thế nào?
Trần Hạo Thiên hỏi.
Cổ Thu Thật cười đầy ẩn ý, liếc nhìn Hạ Tưởng một cái:
- Anh xem Hạ Tưởng ngủ ngon như thế kia, không phải đã mượn được gió đông, cậu ta có thể thản nhiên ngủ thế sao?
... Khi hai may bay liên quan tới sự kiện Lĩnh Nam và quyết định tính mạng nhiều người ấy đang bay đến Bắc Kinh với tốc độ 1000km/h. Ở Bắc Kinh, càng là mạch nước ngầm mãnh liệt!...