Vũ Phái Dũng nghe Hạ Tưởng chỉ là một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, lập tức mất đi hứng thú với hắn, lại hỏi Thẩm Phục Minh:
- Lý Đinh Sơn làm Bí thư huyện ủy thế nào? Bây giờ Hồ Tăng Chu đang là Bí thư Thành ủy, còn Thị trưởng là Hồng Chiêu Quảng à?
Thẩm Phục Minh gật đầu:
- Đúng, từ Phó Thị trưởng thường trực được thăng chức lên. Thư ký Vũ biết anh ta à?
- Biết, đương nhiên là biết, quan hệ còn rất không tồi.
Vũ Phái Dũng không coi ai ra gì, rút điện thoại ra, bấm số:
- Thị trưởng Hồng, tôi là Vũ Phái Dũng. Tốt, tốt, hết thảy đều tốt. Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ có điều nghe nói Bí thư huyện ủy huyện Bá là Lý Đinh Sơn, dường như lăn lộn ở huyện Bá cũng không tệ lắm thì phải. Không phải, hắn ta và tôi cũng chẳng có thù oán gì, chỉ là hậu trường của hắn ta khinh thường tôi chỉ là thằng thư ký. Ừ, tốt lắm, bớt thời giờ tới thị sát công tác, quan tâm một chút tới sự phát triển kinh tế của huyện Bá. Như vậy tốt, ha ha...
Cái gì gọi là tinh tướng? Cái gì gọi là ngang ngược? Vũ Phái Dũng đã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn bản sắc ngông cuồng của đệ nhất thư ký tỉnh Yến ngay trước mặt mọi người. Y không thèm để Trần Phong vào mắt, ném luôn một Thị trưởng đường đường là cán bộ cấp phó tỉnh sang một bên, công nhiên gọi điện thoại cho một thị trưởng thành phố cấp Địa (tương đương với thị xã ở Việt Nam), phải tìm một Bí thư huyện ủy để gây phiền toái. Thật sự là cực phẩm nhân gian.
Trần Phong sắc mặt xanh mét, tức giận suýt nữa thì phất tay áo bỏ đi. Vũ Phái Dũng kiêu ngạo như vậy, mặc dù Lý Đinh Sơn không có quan hệ gì với ông ta nhưng Vũ Phái Dũng làm như vậy chính là nói rõ cho ông ta biết: "Cho dù hiện tại Hạ Tưởng là người của Trần Phong mày, tao vẫn có thể thu thập chỗ dựa trước kia của Hạ Tưởng!"
Tào Vĩnh Quốc cũng vẻ mặt tức giận, tuy nhiên Trần Phong là cấp trên, là Thị trưởng, còn không nói gì, ông ta cũng không tiện qua mặt Trần Phong đứng ra thay cho Hạ Tưởng. Cao Hải cũng lộ vẻ tức giận trong mắt. Lý Đinh Sơn là bạn rất tốt của mình, mặc kệ Vũ Phái Dũng có biết quan hệ giữa mình và Lý Đinh Sơn hay không, hành động vừa rồi quả thật chẳng khác nào tát thẳng vào mặt mình.
Có thể là Thẩm Phục Minh cảm thấy Vũ Phái Dũng làm hơi quá. Dù sao Trần Phong là Thị trưởng cấp phó tỉnh, có thể đi cùng với mình là một Phó Chủ tịch tỉnh xếp hạng gần cuối cũng đã là rất nể mặt. Nếu Thẩm Phục Minh tới thành ủy, có lẽ Bí thư Thành ủy Thôi Hướng cũng sẽ không thèm lộ mặt. Thẩm Phục Minh lòng dạ thâm sâu hơn Vũ Phái Dũng, liền cười hòa giải:
- Bản sắc thẳng tính của Thư ký Vũ vẫn không hề thay đổi. Ha ha... Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi. Tôi còn phải dự một cuộc họp nữa.
Tuy nói vậy nhưng Thẩm Phục Minh vẫn nắm lấy tay Khúc Nhã Hân, ân cần hỏi han thêm mấy câu, ánh mắt cũng không ngừng quét khắp người cô.
Vũ Phái Dũng nhìn thấy vậy, cảm thấy không thoải mái, nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Thẩm mới đến tỉnh, bên người chưa đủ trợ thủ, nếu không điều đồng chí Khúc tới làm trợ lý nhỉ? Chỉ cần Phó chủ tịch tỉnh Thẩm mở miệng, chắc chắn Thị trưởng Trần sẽ sảng khoái thả người. Ha ha...
Khúc Nhã Hân sợ hãi rụt tay lại, lùi về phía sau Hạ Tưởng. Tuy rằng Hạ Tưởng đã sớm nghe lời đồn về sự kiêu ngạo của Vũ Phái Dũng, không ngờ hôm nay lại gặp, quả thật y chính là một kẻ lưu manh vô lại. Trong lòng hắn cũng bốc lửa:
- Thư ký Vũ, tôi chủ trì công tác hàng ngày của văn phòng tổ cải tạo. Nếu muốn điều người của văn phòng đi, trước hết phải trưng cầu ý kiến của tôi. Hiện tại nhân lực của văn phòng còn đang khó khăn, Phó chánh văn phòng Khiết lại là trụ cột của văn phòng. Tôi không đồng ý điều cô ấy đi.
- Cậu không đồng ý? Cậu nói không tính!
Vũ Phái Dũng khoát tay ngăn lại, không thèm để ý tới lời nói của Hạ Tưởng:
- Thị trưởng Trần gật đầu là được, làm gì có phần cậu nói chuyện. Có phải không Thị trưởng Trần?
Trần Phong biết Hạ Tưởng cố ý chia sẻ một chút áp lực cho mình, liền thuận thế nói:
- Thư ký Vũ nói chưa đúng lắm. Tuy rằng văn phòng tổ cải tạo còn chưa thiết lập chủ nhiệm, nhưng Hạ Tưởng đã là chủ nhiệm trên danh nghĩa. Chuyện lớn, chuyện nhỏ đều do cậu ấy định đoạt. Tôi cũng không tiện can thiệp trực tiếp
Tào Vĩnh Quốc cũng không cam yếu thế nói:
- Đúng vậy, Ủy ban nhân dân thành phố đều ủng hộ quyết định của Thị trưởng Trần.
Thị trưởng và thường vụ Phó thị trưởng đều ra mặt thay cho Hạ Tưởng, Vũ Phái Dũng hiển nhiên thật không ngờ. Y rõ ràng còn ngẩn ra tại chỗ, muốn nói gì nữa nhưng Thẩm Phục Minh thấy tình thế không ổn liền âm thầm kéo y. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hôm nay lấy danh nghĩa thị sát công tác tới thăm dò Trần Phong, không ngờ còn chưa kịp nói tới chuyện chính đã bị Vũ Phái Dũng quấy rầy. Thẩm Phục Minh hơi không vui, cảm thấy có khi Vũ Phái Dũng rất không có ánh mắt, không biết phân biệt chuyện nặng nhẹ. Mình đúng là coi trọng Khúc Nhã Hân, nhưng cũng không thể vừa gặp mặt đã mở miệng điều người. Thủ đoạn như vậy quá thấp, phải chậm rãi đi từng bước một đến đích mới thú vị.
Thẩm Phục Minh thể hiện uy nghiêm của Phó chủ tịch tỉnh:
- Thư ký Vũ, Ủy ban nhân dân tỉnh còn có một hội nghị sắp bắt đầu. Nếu bây giờ anh trở về thì đi cùng với tôi, nếu không thì tôi đi trước đây.
Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đều ở cùng một tòa nhà, bởi vậy văn phòng rất gần nhau.
Vũ Phái Dũng cũng có thể nghe được ám chỉ của Thẩm Phục Minh. Y cũng biết nếu Trần Phong đã nói vậy thì không thể giằng co tiếp được. Trần Phong nổi danh mạnh mẽ, cứng rắn khắp cả tỉnh, y cũng không chiếm được ưu thế gì trước mặt Trần Phong, đành phải gượng cười mấy tiếng:
- Tôi là đi theo Phó chủ tịch tỉnh Thẩm, đương nhiên cũng trở về cùng Phó chủ tịch tỉnh Thẩm. Tuy nhiên Hạ Tưởng...
Vũ Phái Dũng nhìn chằm chằm Hạ Tưởng, nói vẻ uy hiếp:
- Tôi nhớ kỹ cậu. Không đơn giản. Cậu nên cảm thấy tự hào, bởi vì tôi chưa bao giờ nhớ tên cán bộ cấp phòng.
Hạ Tưởng vẻ mặt bình tĩnh:
- Thư ký Vũ đi cẩn thận bậc thang.
Đi ra ngoài cửa Ủy ban nhân dân thành phố, Thẩm Phục Minh đang muốn lên xe, Vũ Phái Dũng lại nói với Trần Phong:
- Thị trưởng Trần, việc cải tạo thôn nội đô thành phố Yến là một công trình lớn, là một cái bánh ngọt rất to, chỉ công ty xây dựng của thành phố Yến thì ăn không hết được. Khi Phó chủ tịch tỉnh Thẩm còn làm Bí thư Thành ủy thành phố Chương Trình, Công ty Xây dựng số 3 của thành phố Chương Trình đã nhận xây dựng không ít công trình cho Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, lực lượng kỹ thuật hùng hậu. Bọn họ nghe nói Phó chủ tịch tỉnh Thẩm lên tỉnh, cũng có ý muốn cống hiến cho kinh tế thành phố Yến. Thị trưởng Trần nể mặt một chút, chiếu cố cho vài công trình. Thế nào?
Thẩm Phục Minh ở bên cạnh nghe thấy Vũ Phái Dũng nói vậy, suýt nữa thì tức giận chửi mắng ầm lên. Hôm nay y tới với chủ ý là nói chuyện thay cho Công ty Xây dựng số 3 của thành phố Chương Trình, không ngờ Vũ Phái Dũng lại gây hấn với Trần Phong. Thấy thời cơ không đúng, y vốn không định nhắc tới, đinh chờ cơ hội tốt khác sẽ nói sau.
Ai ngờ Vũ Phái Dũng kiêu ngạo như vậy, nói thẳng vấn đề này ngay trước mặt người ta, thật sự coi bản thân mày là một kẻ bề trên sao? Chính tao là một Phó chủ tịch tỉnh cũng không dám nói thẳng trước mặt, mày đúng là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, nhưng mày không phải Bí thư Tỉnh ủy!
Trần Phong trầm sắc mặt, nói:
- Ngay khi vừa mới triển khai việc cải tạo thôn nội đô tại thành phố Yến, Ủy ban nhân dân thành phố đã xác định rõ, công trình cải tạo thành phố Yến sẽ do Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tự mình xử lý, không chịu ảnh hưởng từ các nhân tố khác. Đương nhiên, chúng tôi cũng hoan nghênh các công ty xây dựng và nhà đầu tư từ bên ngoài tới, nhưng điều kiện tiên quyết là cạnh tranh bình đẳng, hết thảy làm việc theo quy luật thị trường. Công ty Xây dựng số 3 của thành phố Chương Trình muốn tới thành phố Yến thi công, tôi đại biểu cho Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố Yến hoan nghênh chào đón, còn thẩm quyền xác minh, thẩm tra tất cả các công ty xây dựng và nhà đầu tư đều thuộc về văn phòng tổ cải tạo. Anh bảo người của Công ty Xây dựng số 3 tới tìm Hạ Tưởng là được. Tin tưởng rằng Chủ nhiệm Hạ sẽ đối xử công bằng đối với mỗi công ty xây dựng và nhà đầu tư.
Trên đường trở về, Vũ Phái Dũng và Thẩm Phục Minh cùng ngồi một xe. Vũ Phái Dũng tức giận quát tháo:
- Mẹ nó, chẳng phải chỉ là một Thị trưởng của thành phố Yến sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Dám giở giọng với tao như vậy à? Mấy ủy viên thường vụ trên tỉnh nhìn thấy tao còn phải khách khí, mày dám hoành tráng với tao à, về sau sẽ biết tay tao. Mày chờ đấy.
Thẩm Phục Minh không nói gì, trong lòng không hề thoải mái chút nào. Sự việc hôm nay chỉ vì Vũ Phái Dũng lỗ mãng mà khiến mọi việc hỏng bét, thậm chí còn để lại ấn tượng không tốt cho Trần Phong. Cho dù Vũ Phái Dũng kiêu ngạo thế nào thì Cao Thành Tùng cũng sẽ dung túng y, nhưng nếu mình không làm tròn trách nhiệm, rất có thể sẽ bị Cao Thành Tùng quy tội lên đầu mình.
Vũ Phái Dũng vừa nói tuy là chỉ Trần Phong, nhưng sao không phải là nói mình chứ? Mình cũng chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh bình thường trong tỉnh, ở trong tỉnh đã chưa là gì, đến thành phố cấp phó tỉnh là thành phố Yến cũng không có mấy người nể mặt mình, công tác rất khó có thể triển khai. Giờ Vũ Phái Dũng lại làm loạn như vậy, về sau còn nhúng tay vào thành phố Yến như thế nào nữa? Trong quan trường vốn là phải nể mặt nhau, Trần Phong đã nể mặt mình, vậy mà mình thì ngược lại, dẫn theo Vũ Phái Dũng làm một thằng hề đi theo. Vốn định mượn thân phận của Vũ Phái Dũng để biểu hiện ra quan hệ giữa mình và Bí thư Cao, không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què!
Càng làm cho Thẩm Phục Minh cảm thấy đau đầu chính là việc Hạ Tưởng rõ ràng là người của Lý Đinh Sơn, vậy mà sau khi tới thành phố Yến lại không hề nghe nói Tống Triêu Độ đỡ đầu cho hắn, ngược lại Trần Phong thì cố hết sức ủng hộ, giúp đỡ hắn. Thằng ranh này rốt cục là rất may mắn hay bản lĩnh lớn?
Thẩm Phục Minh vừa đi, Trần Phong vẻ mặt không tốt, gật đầu với Tào Vĩnh Quốc và Cao Hải, nói:
- Đi.
Thành phố cấp phó tỉnh vốn không có quan hệ quá tốt với tỉnh, Trần Phong cũng không hề có sự kính sợ vốn có của các Thị trưởng bình thường đối với tỉnh. Bởi vậy hôm nay ông ta cảm thấy chủ động ra mặt đi cùng Thẩm Phục Minh đã là rất nể mặt y, không ngờ y còn mang theo Vũ Phái Dũng tới, muốn mượn thân phận thư ký của Bí thư tỉnh ủy để gây áp lực với mình. Trần Phong không phải người e sợ áp lực, nếu không ông ta cũng đã không đứng vững trước hai tầng áp lực của thành ủy và của tỉnh, cưỡng ép đẩy mạnh việc cải tạo thôn nội đô.
Ba nhân vật lớn của Ủy ban nhân dân thành phố cùng đi vào văn phòng tổ cải tạo, suýt nữa gây ra chấn động.
Khúc Nhã Hân vẫn hơi chưa hoàn hồn. Cô cảm kích Hạ Tưởng, nói cảm tạ liên hồi. Cô đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, sao có thể không hiểu ánh mắt và ám chỉ của Thẩm Phục Minh chứ? Nói thật, cô cực kỳ ghê tởm không chịu nổi với việc dùng thân thể để đổi lấy tiền đồ. Huống chi Thẩm Phục Minh còn già như vậy, chỉ nhìn không thôi đã làm cho người ta chán ghét, càng không cần phải nói tới trên giường. Bởi vậy cô vô cùng cảm động đối với việc Hạ Tưởng liều lĩnh đứng ra bảo vệ mình. Nếu đổi là người khác, có lẽ còn ước gì cô bị Thẩm Phục Minh mang đi.
Ngô Cảng Đắc thấy Hạ Tưởng ra mặt vì Khúc Nhã Hân, dám trực diện chống đối thư ký Vũ, trong lòng bội phục Hạ Tưởng sát đất. Một lãnh đạo biết bảo vệ cấp dưới, lại có năng lực, còn có cấp dưới nào không tâm phục khẩu phục chứ?
Khi Trần Phong, Tào Vĩnh Quốc và Cao Hải đi vào, Hạ Tưởng đã như thể không có việc gì, đang chỉnh lý tài liệu. Hạ Tưởng thấy ba nhân vật lớn tiến vào, vội vàng ra đón:
- Thị trưởng Trần, Phó thị trưởng Tào, Trưởng ban thư ký Cao.
Trần Phong vẻ mặt trầm trọng, vỗ vai Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, khá lắm, dám chịu trách nhiệm, có khí phách đàn ông. Không cần lo lắng, chỉ cần tôi còn ở thành phố Yến một ngày thì sẽ không ai động được vào cậu. Cứ làm cho tốt đi. Chỉ cần là người ra sức làm việc cho Trần Phong tôi thì tôi cũng sẽ không bạc đãi người đó.
Đây là lần đầu tiên Trần Phong trịnh trọng hứa hẹn với Hạ Tưởng, một phần là bị Vũ Phái Dũng kích thích, đương nhiên cũng không loại trừ thành phần diễn trò cho Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc xem. Dù sao một Phó chủ tịch tỉnh và một thư ký của Bí thư Tỉnh ủy đến gây chuyện, cũng chỉ có Trần Phong ra mặt mới có thể khôi phục lại tình hình, ổn định lòng người.
Tào Vĩnh Quốc liền nhân cơ hội nói:
- Còn không mau cảm ơn Thị trưởng Trần
Hạ Tưởng liền cười:
- Không cần nói lời hay với Thị trưởng Trần. Thị trưởng Trần cứ xem hành động của văn phòng tổ cải tạo chúng tôi đi.
Một câu này của Hạ Tưởng lập tức khiến trong lòng Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc ấm áp dào dạt, cảm thấy chủ nhiệm Hạ thật sự không tồi, không lúc nào quên bọn họ. Hơn nữa những lời nói vừa rồi của Trần Phong cũng cho họ hy vọng lớn lao, khiến trong lòng họ tràn đầy nhiệt tình.
Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc đi rồi, Cao Hải gọi Hạ Tưởng vào trong phòng của mình, Hạ Tưởng biết chắc chắn là bàn về việc của Lý Đinh Sơn.
Không đợi hắn mở miệng, Cao Hải liền vội vàng hỏi:
- Cậu đã tiếp xúc với Hồng Chiêu Quảng bao giờ chưa?
Hạ Tưởng lắc đầu. Hắn chỉ nghe nói tới tên của Hồng Chiêu Quảng, đừng nói là tiếp xúc, thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy:
- Thị trưởng Hồng sẽ không vì một câu nói của thư ký Vũ mà xuống huyện Bá tìm Bí thư Lý gây phiền toái chứ? Nếu đúng như vậy thì ông ta cũng quá ngây thơ trong chính trị.
Cao Hải cười khổ:
- Cậu không biết con người Hồng Chiêu Quảng này. Ông ta chính là một phần tử đầu cơ chính trị điển hình. Khi Thị trưởng Hồ tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy, vị trí Thị trưởng cũng không tới lượt ông ta, nhưng ông ta lại mượn quan hệ với Vũ Phái Dũng, khiến Vũ Phái Dũng nói lời hay trước mặt Cao Thành Tùng, nhờ vậy mới lên được làm Thị trưởng. Vũ Phái Dũng nói, ông ta có thể không xuống huyện Bá làm khó dễ Đinh Sơn sao?
Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vậy phải điện thoại báo cho Bí thư Lý, để ông ấy sớm có chuẩn bị. Các công tác phải bố trí chu toàn một chút, đỡ phải bị Hồng Chiêu Quảng cố ý đâm chọc.
Cao Hải gật đầu:
- Căn cơ của Đinh Sơn ở huyện Bá còn được, nhưng ở thành phố Chương Trình lại không có hậu trường đủ mạnh. Bí thư Hồ thuận lợi tiếp nhận vị trí Bí thư, chưa chắc sẽ nể mặt Trưởng ban Tống, cũng không nhất định sẽ giúp đỡ cho Đinh Sơn. Vấn đề hiện tại nằm ngoài tầm tay của chúng ta, chỉ có thể xem trí tuệ chính trị của bản thân Đinh Sơn.
Cao Hải bảo Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn nghe xong điện thoại, cười với giọng điệu thoải mái:
- Trước đó mấy ngày, tôi đã tới thành phố Chương Trình, cũng đã tiếp xúc với thị trưởng Hồng. Lúc đó Thị trưởng Hồng còn nói với tôi, phải mở rộng kinh nghiệm của huyện Bá ra toàn thành phố. Theo tôi thấy, ông ta đang gấp rút mượn thành công của huyện Bá để mò lấy chiến tích lớn, nếu muốn làm loạn huyện Bá cũng sẽ không được chỗ tốt gì. Tuy nhiên tôi sẽ cẩn thận đề phòng. Tuy rằng không dám nói huyện Bá là kín mít không chút kẽ hở nhưng hiện tại cũng là trên dưới một lòng.
Từ lời nói của Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng cung biết được, làng du lịch thảo nguyên huyện Bá đã xây dựng xong. Mượn nhờ gió đông từ làng du lịch Tam Sơn, không ít du khách thủ đô đã đến thảo nguyên huyện Bá du lịch. Thanh danh huyện Bá chậm rãi nổi lên, rất nhiều du khách xung quanh thành phố Chương Trình cũng nghe danh mà tới. Huyện Bá từ một huyện nghèo nhất thành phố Chương Trình đang chuyển mình vượt nhanh qua sự đói nghèo, hướng tới thường thường bậc trung.
Lý Đinh Sơn có chiến tích chói mắt, Thạch Bảo Lũy cũng nở mày nở mặt, huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Bá nhiều lần được Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Chương Trình khen ngợi, nói phải mở rộng kinh nghiệm của huyện Bá ra toàn thành phố. Lý Đinh Sơn cũng nhiều lần tới thành phố báo cáo công tác, trở thành một ngôi sao chính trị mới của thành phố Chương Trình.
Kỳ thật Lý Đinh Sơn cũng không muốn khiến người ta chú ý, chỉ có điều không ngờ rằng một khi kích phát ra tiềm lực của huyện Bá lại gây nên uy thế lớn như vậy. Ông ta cũng muốn làm chút gì đó thực tế cho nhân dân, nhưng không dự đoán được những nhà đầu tư thủ đô chẳng những thực lực hùng hậu mà hơn nữa còn rất giỏi quảng bá, chỉ trong thời gian ngắn đã quảng cáo đầy đủ ưu thế của thảo nguyên huyện Bá tới thị trường thủ đô. Trong khoảng thời gian ngắn, lưu lượng du khách tăng lên mãnh liệt, hơn xa dự đoán lúc trước, mang tới cho huyện Bá rất nhiều thu nhập từ thuế. Không cần nói gì khác, chỉ riêng Vạn Chí Trạch mở khách sạn nông thôn ở xã Cổ Trại, đã trở thành khách sạn bậc nhất của huyện Bá theo lời du khách thủ đô. Mới mở khách sạn được nửa năm, đã xây dựng thêm tại chỗ một tòa nhà ba tầng nữa.
Vợ chồng Vạn Chí Trạch cảm kích Hạ Tưởng không lời nào có thể diễn tả được.
Buông điện thoại. Hạ Tưởng thoáng yên lòng, trong lòng lại hiện lên một tia nghi vấn, nếu chẳng may việc Lý Đinh Sơn ở huyện Bá bị Hồng Chiêu Quảng ức hiếp rơi vào tai Tống Triêu Độ, Tống Triêu Độ có thể có hành động hay không? Tuy nhiên khi nói chuyện, Lý Đinh Sơn không nhắc tới Tống Triêu Độ, Hạ Tưởng cũng không dám tự có chủ trương gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ, cũng đành phải thả lỏng tâm tư, nói với Cao Hải:
- Nếu thật sự Bí thư Lý bị ép bức quá, Trưởng ban Tống khẳng định sẽ không ngồi yên.
- Trưởng ban Tống à?
Cao Hải cười cười đầy thâm ý:
- Hiện tại chúng ta cũng coi như quen thuộc, có gì nói mà phải che che giấu giấu thế? Theo tôi đoán, chỉ sợ Trưởng ban Tống còn vui khi thấy Hồng Chiêu Quảng chèn ép Lý Đinh Sơn. Chỉ khi Đinh Sơn bị ép tới nóng nảy, anh ta ra tay mới có vẻ quý giá. Hơn nữa một khi anh ta ra tay, mặc kệ có hữu dụng hay không, sẽ phải kinh động tới Sử lão. Sử lão năm xưa vẫn không phải quá thưởng thức Trưởng ban Tống. Tuy nhiên nếu Sử lão thấy vì Trưởng ban Tống giúp đỡ Đinh Sơn nên bị người khác xa lánh, Sử lão cũng sẽ phải ra tay. Vậy là có trò hay để xem rồi. Thế nào cũng phải quấy động thế cục tỉnh Yến một chút mới được.
Hạ Tưởng thấy Cao Hải nói rõ ra, cũng biết ông ta tuyệt đối tín nhiệm mình, liền không e dè nữa, nói ra nghi vấn trong lòng:
- Sử lão lui xuống đã rất nhiều năm. Quan trường từ trước tới giờ vẫn là người đi trà lạnh, lời nói của Sử lão còn có thể dùng được không?
Cho tới tận bây giờ, Hạ Tưởng vẫn giữ một dấu chấm hỏi rất to về sức ảnh hưởng của Sử lão. Không nói tới Sử Khiết hiện tại vẫn chỉ là cán bộ cấp phòng, dường như còn không có thực quyền, mà chính là quy luật quan trường luôn luôn như thế, ai sẽ để ý tới một ông lão đã lui ra tới gần 10 năm chứ? Trong quan trường, người mới xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tre già măng mọc, cho dù có niệm tình cũ nhưng mấy người năm xưa được Sử lão đề bạt, hiện tại có lẽ cũng không còn nhiều người tại vị nữa. Sử lão rốt cuộc có quân bài nào chưa lật không?