Khâu Nhân Lễ nhất thời chưa theo kịp suy nghĩ của Hạ Tưởng, ngây người sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền nghĩ thông suốt những mấu chốt bên trong, cười ha hả nói:
- Nếu thực sự như lời anh nói, Diệp Thiên Nam thật sự đảm nhiệm cái chức vụ kia, thật đúng là có trò hay để mà xem rồi.
- Không có trò gì hay để xem đâu. Không lẽ lão còn có thể ngồi lên được cái ghế ấy hay sao chứ?
Thấy thời gian đã không còn sớm nữa, Hạ Tưởng vừa nói vừa đứng dậy cáo từ:
- Bây giờ tôi còn phải ghé nhà họ Mai thăm ông cụ Mai chút đã, tôi đi trước đây. Buổi tối lúc gặp Trưởng ban Ngô gia, tôi sẽ bàn thử chuyện này với ông ấy, xem thử có khả thi hay không?
Khâu Nhân Lễ nhìn hắn nói một câu đầy thâm ý:
- Nếu muốn nói hiện tại trong nước, cán bộ cấp tỉnh nào có thể quyết định bổ nhiệm cán bộ cấp bộ, không phải là Tạ Tín Tài, mà phải là Hạ Tưởng!
Hạ Tưởng bắt gặp ánh mắt sắc bén của Khâu Nhân Lễ, bèn nói: Text được lấy tại https://truyenfull.vn
- Bí thư Khâu, nếu Trưởng ban Tạ đến tỉnh Tề giúp anh, anh không thể không hoan nghênh chào đón.
Tạ Tín Tài tuy là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trung ương, chức quan cao hơn một bậc, nhưng với xếp hạng hiện tại của y ở Ban tổ chức Trung ương, cho dù không còn cái ghế Trưởng ban Thường vụ, càng không phải vị trí gần phía trên. Tuy rằng thuộc nhóm của Ngô Tài Dương, song muốn trực tiếp đảm nhiệm cái ghế Chủ tịch tỉnh ở địa phương thì cũng không đơn giản tí nào. Không bằng đi đường vòng một chút, trước tiên đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Thường vụ, sau đó mới thăng chức dần, như vậy khó khăn cũng sẽ giảm thiểu đi ít nhiều.
Tỉnh Tề cũng có thể xem là một tỉnh lớn, đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Thường vụ, cũng không thể tính là Tạ Tín Tài chịu ủy khuất được..
Tạ Tín Tải là người của Ngô Tài Dương, cũng có thể xem như là nằm trong phạm vi thế lực gia tộc. Lý Vinh Thăng thuộc đoàn hệ, cho nên nếu như có một Chủ tịch tỉnh thường vụ thuộc thế lực gia tộc, thì đối với Khâu Nhân Lễ đúng là một việc tốt, có lợi cho việc ảnh hưởng đến bộ máy Ủy ban của y.
Tới nhà họ Mai, người đi ra nghênh đón là Mai Thái Bình.
Mai Thái Bình đã biết được sự việc ông cụ Phó, cảm thán một chút rồi nói:
- Nếu muộn hơn một năm, thì nhà họ Phó cũng không đến nỗi bị động như vậy. Ông cụ Phó vừa đi, Phó Bá Cử lại vừa bị hạ xuống. Nếu Phó Tiên Phong không thể lên được, sự nghiệp nhiều năm của nhà họ Phó, có khả năng sẽ rất khó phất lên lại.
Vừa đón Hạ Tưởng vào trong, Mai Thái Bình lại nói thêm một cách thâm ý:
- Nghe nói ông cụ Phó lúc lâm chung phó thác cho cậu, cậu đã đồng ý rồi? Nên để lại cho mình một đường lùi, không thể làm mọi chuyện quá tuyệt tình.
Hạ Tưởng vừa cười vừa hỏi:
- Sao vậy, Chủ tịch tỉnh Mai còn muốn chia cắt nhà họ Phó?
Mai Thái Bình cười nói:
- Cậu nghĩ tôi là loại người như thế nào? Theo tôi, ít nhất nhà họ Ngô, nhà họ Mai và nhà họ Khâu trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có chủ ý gì với nhà họ Phó, nếu không sẽ khiến người bên ngoài coi khinh thế lực gia tộc mất. Nhưng ngoài chúng tôi ra, thì bên ngoài sẽ không thiếu những kẻ chuyên ném đá xuống giếng, hủy đi phần nào thế lực của nhà họ Phó. Đến lúc đó cậu nên đứng bên ngoài, lấy danh nghĩa bảo vệ nhà họ Phó để cò kè mặc cả...
Hạ Tưởng lắc đầu nói:
- Ông cụ Phó tín nhiệm tôi, tôi không thể để ông ấy phải thất vọng về tôi. Nếu tôi đã đồng ý với ông ấy, thì lời nói đáng giá ngàn vàng. Sau này, ai dám có ý định gì với nhà họ Phó, trước tiên phải qua được một cửa này đã!
Hạ Tưởng thần thái kiên định, không có một chút dáng dấp kệch cỡm, đùa giỡn nào khiến cho Mai Thái Bình phải âm thầm thán phục.
- Nếu nhà họ Mai cũng phó thác cho cậu, có phải cậu cũng sẽ làm giống như là đối với nhà họ Phó?
Mai Thái Bình thử thăm dò Hạ Tưởng.
- Chủ tịch tỉnh Mai không cần đem tôi ra mà cười chê nữa, thử nói tình hình gần đây của Bí thư Trần đi.
Hạ Tưởng nhún vai, nhẹ nhàng nói với ông ta.
Mai Thái Bình cười đầy thâm ý:
- Thật ra nhìn bên ngoài thì bốn gia tộc lớn đoàn kết một lòng, nhưng thật ra trong nhiều chuyện, mỗi nhà đều làm theo ý riêng của mình. Chẳng qua là do có bốn ông cụ còn đó, người ngoài muốn châm ngòi ly gián bốn nhà thì cũng không dễ dàng gì. Ông cụ Phó vừa chết, chẳng khác nào mở một lỗ hỗng. Không phải tôi buồn lo vô cớ, nhưng thật sự nếu như một ngày kia cả ba ông cụ còn lại cũng không còn, nếu bốn nhà không có một nhân vật trung tâm gắn bó bốn nhà lại với nhau, sớm muộn gì cũng sẽ tự diệt lẫn nhau, cuối cùng là sụp đổ, không thể nào trở thành một thể thống nhất được.
Mai Thái Bình không phải đang buồn lo vô cớ, thật ra y phân tích và lập luận rất là sắc sảo. Thật sự rất trùng hợp với suy đoán của Hạ Tưởng về hướng đi của bốn gia tộc lớn,.
Việc bốn gia tộc lớn trước mắt cố gác lại bất đồng để không xuất hiện chia rẽ, Hạ Tưởng cũng biết rõ tai họa ngầm ở trong việc này. Mấy ông cụ có cùng mục đính chính trị, nên tầm nhìn lâu dài không tính toán đến được mất nhất thời, cho nên bốn nhà có thể cùng đi một hướng. Việc sau khi bốn ông cụ qua đời, những người kế nhiệm chưa chắc sẽ có cùng ý chí và cách nhìn về thời thế nên sẽ rất dễ dàng bị đối phương mê hoặc.
Lại nếu như quả thật xuất hiện một nhân vật lãnh đạo quốc gia cứng rắng mạnh mẽ, áp dụng chiến thuật tiêu diệt thì có thể làm suy yếu từng bộ phận thế lực của bốn gia tộc lớn, thậm chí còn có thể khiến cho bốn gia tộc lớn không thể đoàn kết như trước nữa.
Giống như lúc vừa mới dựng nước, có bao nhiêu công thần dựng nước và những tướng lãnh đạo đều không thể đoàn kết một lòng được, cuối cùng đều lần lượt bị người khác đánh bại. Mà bây giờ, trong các lãnh đạo cấp cao trong nước, cho dù là ở địa phương hay trong quân đội, đều có không ít những hậu duệ của những công thần dựng nước, vẫn tự mình thống lĩnh một phương. Chỉ có một thiên hạ nhỏ, không thể trở thành một cường quốc lớn.
Hạ Tưởng không tiếp lời của Mai Thái Bình, đối với hướng đi tương lai của bốn gia tộc lớn, với kinh nghiệm và cấp bậc hiện tại của hắn, còn chưa có quyền phát ngôn nhiều.
Sau khi vào phòng, ông cụ Mai đang đứng ở phòng khách chắp tay sau lưng, mặt thì nhìn một bức tranh cổ, dường như là đang chìm sâu trong suy nghĩ. Hạ Tưởng tiến vào, tiếng bước chân vang lên thì ông cụ mới xoay người lại mà hỏi:
- Hạ Tưởng, cậu đến xem bức tranh này đi, xem nó biểu đạt tâm tình gì?
Ông cụ Mai là một trong bốn ông cụ của bốn gia tộc lớn, là một nhân vật vô cùng kín đáo. Có lẽ khi ra đời vì có gia thế như vậy, mà từ nhỏ lại sinh trưởng ở phía Nam, nên ông cụ nói chuyện nghe dường như rất nhẹ nhàng, có cảm giác không một tiếng động.
Trên vách tường trắng như tuyết có treo một bức tranh cổ, trong bức tranh có một vị ông già đang chắp tay sau lưng, đứng trên đỉnh núi. Xung quanh là núi non, mây, rừng rậm, còn có một con đường nhỏ chạy từ chân núi lên đỉnh núi. Toàn bộ hình ảnh làm người ta có một cảm giác tang thương, cô độc không thể nói nên lời.
Những người cô độc một mình thì đều không phải là chính trị gia, chính trị gia vô cùng sành đời, vậy nên ở đây phải là một thế ngoại cao nhân. Nhưng thế ngoại cao nhân cũng sẽ không mượn một bức tranh của thế tục để biểu đạt hàm ý gì, nhất là người đang ở một ngọn núi mà lại có một con đường quanh co thông đến chân núi. Có thể thấy được rằng người đang ở chỗ cao, nhưng tâm trí thì ở lại nhân gian.
Lại nhìn kỹ bức tranh thì chỉ có một bóng dáng của ông cụ, hơn nữa bốn phía mây trời mênh mông, đất trời rộng lớn, tâm tình hẳn đang bồi hồi mà cảm thấy bất đắc dĩ.
Hạ Tưởng ngây người trong chốc lát, đáp lại:
- Ông lão trong bức tranh nếu đã lui về ở ẩn thì nên buông xuôi tất cả, biển mây, rừng rậm đều là những cảnh đẹp khó tìm được. Cảnh đẹp ngay trước mắt, thì nên ngồi xuống mà uống trà ngắm cảnh, chứ không nên nghĩ đến việc bất cứ lúc nào cũng sẽ lập tức xoay người xuống núi.
Ông cụ Mai đầu tiên là sửng sốt, sau lại vô cùng kích động, bước lên trước một bước, hay tay dừng ở trên bả vai Hạ Tưởng, vui mừng nói:
- Hay, trả lời rất hay. Hạ Tưởng, trong số những người trẻ tuổi tôi đã gặp, cậu là người hiểu biết nhiều nhất. Không ngờ, cậu cũng nghiên cứu sâu như vậy về tranh cổ.
Hạ Tưởng thầm cảm thấy xấu hổ, thật ra hắn không hề nghiên cứu gì về tranh cổ, chỉ hơi thích một chút. Thời xưa người làm quan đều là văn nhân, thường lấy tranh làm ngụ ý, Hạ Tưởng đọc nhiều sách sử, hiển nhiên vô tình cảm nhận được ẩn ý trong bức tranh mà nảy sinh cảm thán.
Mà chủ yếu cũng là khi hắn vừa mới bước vào cửa, thấy ông cụ Mai khoanh tay đứng đó, rất giống với thái độ của người trong tranh, lại nghĩ đến cái chết của ông cụ Phó là ông cụ Mai chấn động. Bức tranh vừa có ý cảnh, lại như vừa có tâm tình.
Ông cụ Mai lại nói với Mai Thái Bình:
- Bây giờ tôi xem như là đã phục lão Ngô rồi, ánh mắt nhìn người của lão, thật không ai sánh bằng. Nhà họ Ngô có Hạ Tưởng giúp đỡ, có thể bảo vệ cơ nghiệp trăm năm rồi.
- Bức tranh này, là của Thủ tướng Hồng tặng cho tôi.
Thủ tướng Hồng? Vị Thủ tướng năm đó vô cùng hào hùng hô mưa gọi gió, nhưng lại rơi vào bi kịch! Chẳng trách bức tranh lại có ý cảnh thê lương và bất đắc dĩ như vậy. Năm đó, cuộc cải cách của Thủ tướng Hồng bị các Tập đoàn bị xâm phạm lợi ích phản công lại, kết quả chỉ đảm nhiệm một nhiệm kỳ Thủ tướng thì đã mãn nhiệm, lịch sử, không cho ông ấy nhiều thời gian.
Mai Hiếu Lâm bưng trà đi ra, cụp mắt, im lặng liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái rồi lại thu hồi ánh mắt.
Mai Hiếu Lâm ngồi ở phía sau, Hạ Tưởng ở bên phải ông cụ Mai, Mai Thái Bình ở bên trái. Sau khi mọi người đã ngồi xuống, ông cụ Mai bưng chén trà lên nói:
- Nào, cùng uống một ly, kính lão Phó!
Mọi người cùng nhau đối ẩm.
- Hôm nay, cố nhân qua đời, tâm tình tôi đang rất tồi tệ. Lão Phó đi trước một bước, rồi đến tôi và lão Ngô.
- Lão Khâu không bao lâu cũng sẽ đi theo. Ngẫm lại cũng không còn mấy năm nữa thôi.
Ông cụ Mai lại rót thêm một chén trà:
- Chén trà thứ hai, từ nay về sau, tôi sẽ buông xuôi tất cả mọi chuyện của nhà họ Mai, không hỏi đến chuyện thế sự nữa. Mọi chuyện của nhà họ Mai, sẽ giao hết cho Thái Bình và Hiểu Lâm.
Mọi người lại cùng uống.
- Chén cuối cùng, tôi kính Hạ Tưởng.
Ông cụ tự mình nâng chén trà hướng về phía Hạ Tưởng:
- Lúc này, tôi lập ra quy củ cho nhà họ Mai. Thứ nhất, không bao giờ được phép làm kẻ địch với Hạ Tưởng. Thứ hai, phàm là có chuyện lớn liên quan đến hướng đi sau này của nhà họ Mai, Thái Bình và Hiểu Lâm, nhất định phải hỏi ý kiến Hạ Tưởng rồi mới quyết định.
Hạ Tưởng kinh ngạc!
Nếu nói ông cụ Phó lâm chung phó thác, coi như việc bất đắc dĩ, là vì tính toán cho nhà họ Phó về sau. Vậy hành động lui về vường của ông cụ Mai, lại là chủ, đây là hành động lấy lùi để tiến.
Nhưng trọng trách quá lớn, Hạ Tưởng chỉ sợ gánh vác không nổi, đang muốn từ chối khéo vài câu, ông cụ Mai lại nâng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.
Mai Thái Bình chần chừ chốc lát, rồi cũng nâng chén trà lên, uống cạn một hơi.
Mai Hiểu Lâm thì không cần phải nói, trong mắt hiện lên thần sắc vui mừng, cũng một hơi uống cạn chén trà.
Hạ Tưởng không có cách nào nữa, đành phải rót một chén trà:
- Nguyện vì tương lai của nhà họ Mai và bốn gia tộc lớn mà ra sức làm việc.
Ăn cơm tối ở nhà họ Mai xong, Hạ Tưởng buổi tối về lại nhà họ Ngô ngủ. Mai Hiểu Lâm tiễn hắn ra đến cửa.
- Ông nội không phải nhất thời tâm huyết sôi trào, thật ra ông đã sớm đề cập nhiều lần, nói rằng bốn gia tộc lớn không có bốn ông cụ, sớm muộn rồi cũng chia năm xẻ bảy, cuối cùng dần dần bị tiêu diệt. Vừa hay anh cũng là người trong cuộc, tuy rằng thân thiết với nhà họ Ngô nhất, nhưng đối nhân xử thế luôn xử sự công chính, nên ông nội mới giao nhà họ Mai lại cho anh...
- Tôi mặc kệ anh nghĩ như thế nào, dù sao tôi vẫn luôn coi anh là người một nhà.
Lời nói của Mai Hiểu Lâm còn văng vẳng bên tai, lúc Hạ Tưởng lái xe đến nhà họ Ngô, nhà họ Ngô đèn đuốc sáng trưng, xa xa chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ.
Chắc chắn đang có khách, nếu không cũng sẽ không náo nhiệt như vây. Hạ Tưởng hơi nghi ngờ, sau khi vào cửa liền nghe được tiếng cười lanh lảnh của ông cụ Ngô, trong lòng không khỏi suy đoán. Ai mà lại khiến ông cụ Ngô tự mình ra đón, lại còn có thể khiến ông cụ thoải mái cười to. Chắn chắn là một nhân vật không nhỏ!!!
Hạ Tưởng đoán đúng rồi, khi hắn rảo bước tiến lên phòng, nhìn thấy người ngồi cạnh ông cụ Ngô mặt chữ điền mắt to, tướng mạo đường đường, nhìn không giống một nhân vật bình thường, thì ngây ngẩn cả người...
Tại sao lại là y?
........Hầu Khang Khứ!!!