Hạ Tưởng đương nhiên không điên, hắn so với ai khác càng tỉnh táo hơn.
Tâm trạng so với trước khi đi tỉnh Tề hoàn toàn không giống, trước khi Hạ Tưởng đến Lĩnh Nam đã nhận thức rõ ràng, hành trình Lĩnh Nam rất hung hiểm, không thể thận trọng như lúc ở tỉnh Tề, phải giành cơ hội chủ động xuất kích!
Nếu còn bố trí từng bước, đợi hết thảy đều chu toàn mới so chiêu cùng đối phương, chỉ sợ còn chưa kịp bày binh bố trận đã bị đối phương tấn công tán loạn.
Bởi vì ở tỉnh Tề, hắn sáng mắt sáng lòng biết đối thủ là ai, hơn nữa biết rõ mâu thuẫn tập trung ở đâu. Nhưng ở Lĩnh Nam, đối thủ ẩn nấp rất giỏi, hắn không thể thấy rõ đối thủ có bao nhiêu lợi hại, hơn nữa còn có thứ khiến người khó đề phòng chính là trong đối thủ, còn có thế lực quân đội hùng mạnh.
Thế lực địa phương che giấu quá tốt khiến người khó lòng phòng bị, mà thế lực quân đội bên địch rõ ràng biết đối phương là ai, nhưng lại không thể chủ động xuất kích. Tình hình trong nước là vậy, quân đội luôn tỏ ra kiêu ngạo so với địa phương, khắp nơi xe quân đội vượt đèn đỏ, phá hoại phòng tắm hơi trung tâm.v.v …
Địa phương vì tiếng tăm đôi bên, bình thường đều nhẫn nhịn quân đội vài phần.
Cảnh ngộ mà Hạ Tưởng gặp ở tỉnh Tương đã nói rõ một khi mất đi khống chế thế lực quân đội, sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Đương nhiên, cũng không phải Hạ Tưởng e ngại thế lực quân đội thành Dương, chủ yếu phải nắm được tiết tấu trong quá trình đọ sức, nắm giữ quyền chủ động, điều quan trọng nhất là phải có lý lẽ và chứng cứ xác đáng, cho dù có kiện cáo tới tận Trung ương, tới quân ủy, hắn cũng có thể hiên ngang mà đứng thẳng. Phải khiến đối phương không thể làm gì được hắn, mới là kế sách vẹn toàn.
Tuy nhiên cũng không thể bởi vì e sợ quân đội kiêu ngạo, ngông cuồng mà khoanh tay bó gối. Ngô Công Tử dám ngang nhiên khiêu khích, Hạ Tưởng đương nhiên phải trả lễ, trực tiếp động đến việc làm ăn của gã.
Là Phó Bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, lúc này Trần Hạo Thiên lại không ở tỉnh ủy, điều này đồng nghĩa quyền chủ trì Tỉnh ủy của hắn cực lớn, tuyệt đối có thể hô phong hoán vũ!
Hơn nữa, Hạ Tưởng còn có thượng phương bảo kiếm trong tay, đó chính là sự ủng hộ vô điều kiện của Trần Hạo Thiên.
Tỉnh ủy Lĩnh Nam và Tỉnh ủy tỉnh Tề phong cách hoàn toàn bất đồng, nếu Tỉnh ủy tỉnh Tề xảy ra chuyện, Tỉnh ủy khẳng định sẽ vỡ tổ, cho dù không loạn thành một đống, cũng sẽ bàn tán xôn xao, chạy nhanh bẩm báo.
Nhưng tỉnh ủy Lĩnh Nam lại không phải vậy, mặt ngoài vẫn gió êm sóng lặng, cũng không nhiều người công khai bàn luận việc này.
Nhưng Hạ Tưởng lại thấy rõ ràng, bên trong sự tĩnh lặng này có vô số thuỷ triều và lốc xoáy gợn sóng, thậm chí còn có người âm thầm cấu kết, gợn lên những cơn sóng ngầm phản đối.
Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, Hạ Tưởng cũng không sợ đối phương phản kích, không phản kích đã không phải đấu tranh chính trị rồi. Hạ Tưởng cũng biết, lấy tính cách chó điên của Ngô Công Tử, khẳng định sẽ không chịu để yên, sẽ một mực tìm cách gây sự. Không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, trước ra tay đánh phủ đầu chúng choáng váng nói sau.
Hạ Tưởng ra tay quả nhiên sắc bén, chẳng những tấn công rầm rộ, cũng khiến cho rất nhiều người than trời không ngớt …
Giữa trưa, Trưởng thư ký Bí thư Tỉnh ủy Lâm Khang Tân gõ cửa tiến vào, báo cáo công tác.
- Hạ Bí thư - Lâm Khang Tân thái độ rất cung kính, nhưng ẩn sâu bên trong lại là chút bất mãn:
- Địa điểm khách sạn Tỉnh ủy vẫn luôn do tôi phụ trách chọn lựa, sau khi qua vòng sơ thẩm sẽ báo cáo đến Văn phòng Tỉnh ủy. Trưởng ban thư ký Lưu trước đó không nói một tiếng liền trực tiếp hủy bỏ tư cách chọn địa điểm khách sạn Hoàng Gia khiến Tỉnh ủy rất bị động, bởi vì Tỉnh ủy và khách sạn Hoàng Gia có hợp đồng, đơn phương giải trừ hợp đồng khiến tôi rất khó xử, cũng khiến hình tượng Tỉnh ủy bị ảnh hưởng.
Hạ Tưởng không nói lời nào, chỉ là bất động thanh sắc nhìn Lâm Khang Tân.
Lâm Khang Tân dám ở trước mặt hắn tố cáo Lưu Kim Nam là chuyện rất khác thường. Người chức vị thấp bất mãn với chức vị cao là rất bình thường, nhưng viên chức bình thường sẽ không vượt cấp đâm thọc sau lưng trừ phi quan hệ hai bên phi thường mật thiết mới dám nói thẳng. Mà Hạ Tưởng và Lâm Khang Tân đừng nói quan hệ mật thiết, ngay cả hiểu biết nhau đều chưa tới, chẳng qua là mối quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần, xa lạ mà thôi.
Hơn nữa, lấy trí tuệ chính trị của Lâm Khang Tân mà không đoán được phía sau lời tuyên bố của Lưu Kim Nam là sự thừa nhận ngầm của Trần Hạo Thiên? Hơn nữa, chuyện đại náo khách sạn Hoàng Gia lần trước, tuy rằng Tỉnh ủy không tuyên dương khắp nơi, nhưng sớm đã không phải bí mật, trên cơ bản mọi người đều biết, thân là người phát ngôn của Trưởng ban thư ký mà không biết chuyện đó sao?
Rõ ràng biết những điều này, Lâm Khang Tân còn dám trước mặt chất vấn, kẻ chống lưng phía sau gã chắc chắn không chỉ một mà phải ba người trở lên!
Cho dù Lâm Khang Tân là thăm dò hay là có mục đích khác, Hạ Tưởng cũng sẽ không cho gã toại nguyện.
Sự trầm mặc ước chừng một phút đồng hồ, bầu không khí thoáng chốc nặng nề, Lâm Khang Tân trước sức ép trầm mặc của Hạ Tưởng có chút không được tự nhiên, tuy nhiên vẫn cứng rắn chống đỡ không chịu nhượng bộ, chính là không đi.
Cũng gượng được nhỉ, Hạ Tưởng cười lạnh, nâng tách trà lên chậm rãi uống một ngụm, mới nói:
- Khang Tân, cậu ở Tỉnh ủy mấy năm rồi?
Nếu có vấn đề hỏi lãnh đạo, lãnh đạo trốn tránh không đáp, chuyển dời đến những đề tài khác, liền chứng minh một điều, lãnh đạo đối với anh có ý kiến. Nếu ngay sau đó lãnh đạo hỏi lý lịch của anh, như vậy chúc mừng anh, lãnh đạo đối với anh có ý kiến cực lớn.
Thêm nữa nếu chẳng may đó là người quản lý nhân sự, có thể một lời quyết định vận mệnh của anh, như vậy anh tốt nhất mau chóng kiểm điểm hối lỗi, nếu không, hối hận cũng không kịp rồi.
Giọng nói của Hạ Tưởng không lớn, thản nhiên, giống như ánh nắng ban trưa xuyên qua song cửa sổ, ôn hòa mà ấm áp, cũng không có vẻ nóng giận, nhưng Lâm Khang Tân vừa nghe, lại chấn động cả người, trong lòng như gió to quét qua, một suy nghĩ hiện lên trong đầu, Hạ Bí thư muốn một cước đá văng gã ra khỏi Tỉnh Ủy.
Không thể nào, chỉ vì một câu hỏi không thỏa đáng, Hạ Bí thư liền đại đao chém xuống? Cũng quá chủ nghĩa Phát xít rồi.
Lâm Khang Tân nói không khẩn trương là giả, nhớ đến thủ đoạn Hạ Bí thư sử dụng khi thâu tóm khách sạn Hoàng Gia, cùng với cách làm cứng rắn khi hắn dám xuống tay với công ty thương mại quốc tế, gã liền biết ngay, nếu Bí thư Hạ muốn động đến gã, e rằng thật có thể xảy ra.
Lâm Khang Tân trong lòng hối hận không ngớt, sao lại nhất thời kích động chạy đến trước mặt chất vấn Hạ Bí thư, súng bắn chim đầu đàn, đạo lý này sao lại quên rồi?
Âm thầm lau đi mồ hôi lạnh, Lâm Khang Tân mới nói:
- Sắp mười năm rồi, luôn luôn phục vụ cho lãnh đạo trong Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng buông tách trà xuống, có lẽ do vô tình mà vang lên một tiếng "cách", dọa Lâm Khang Tân run cầm cập.
- Khang Tân, có từng suy nghĩ muốn lên trên rèn luyện không?
Hạ Tưởng giọng điệu nửa nghiêm túc nửa ung dung.
Lâm Khang Tân trong lòng căng thẳng. Cái gì, Hạ Bí thư không phải muốn điều gã đi xa, mà là muốn đề bạt gã? Sao có thể? Gã cũng không phải thân tín của Hạ Bí thư? Chẳng lẽ là muốn bố trí cho gã một chức vụ nhàn rỗi nào đó bên trên?
Lâm Khang Tân tim đập dồn dập, gần như không thể khống chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng, muốn nói cái gì nhưng lại thốt không nên lời.
Hạ Tưởng đem sắc mặt của Lâm Khang Tân thu hết vào đáy mắt, trong lòng cười thầm, nếu đã dám làm quân tốt thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý bất cứ lúc nào đều có thể bị biến thành vật hi sinh. Quyền lực trong tay Bí thư Tỉnh ủy sao có thể để người khác khinh miệt? Quyền lực của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, cũng không thể xâm phạm!
- Cán bộ Ban Tổ chức vừa mới báo cáo ứng viên cho chức vụ Phó Bí thư Thành ủy, tôi vừa xem qua, cũng không vừa lòng.
Hạ Tưởng không chút để ý nói:
- Tôi vừa tới Lĩnh Nam, đối với vài tình hình của Tỉnh ủy cũng không hiểu lắm. Chính vì không quá rành, nên phải trưng cầu ý kiến nhiều mặt, gia tăng sự hiểu biết. Có điều, bên cạnh tôi chỉ có cậu và Thiên Vân, Thiên Vân còn trẻ, tôi hy vọng cậu ta ở lại bên người rèn luyện thêm một thời gian …
Rời khỏi phòng làm việc của Hạ Tưởng, Lâm Khang Tân còn có chút đầu óc choáng váng, không thể tin được việc Hạ Tưởng ám chỉ. Bí thư Hạ cho dù nói được súc tích, nói được êm tai, gã cũng rõ ràng gã chẳng qua là vì quan hệ công tác mới đến gần Bí thư Hạ được một chút, còn lâu mới được hắn tín nhiệm, mà Bí thư ám Hạ chỉ là ngai vàng Phó Bí thư Thành ủy,. Với gã mà nói, ánh sáng rực rỡ chói lọi nhưng quả rất xa vời.
Nhưng thân là người trong quan trường, có một chút khả năng cũng phải lấy trăm phần nỗ lực ra trả giá mà giành đoạt. Lâm Khang Tân là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Hôn Thính năm nay đã 48 tuổi, trong thời đại đề xướng cán bộ trẻ hóa như ngày nay, nếu trước 50 tuổi gã không thể vươn lên trên đảm nhiệm chức vị quan trọng, thì cả đời cứ như vậy thôi.
Đột nhiên có một ngai vàng Phó Bí thư Thành ủy từ trên trời giáng xuống, cách gã tuy rằng xa xôi, nhưng lại dường như rất gần, gần đến nỗi như thể chỉ cần gã gật đầu liền dễ dàng ngồi lên, sao gã có thể không động tâm? Phó Bí thư Thành ủy, tuy rằng trước mắt so với cấp bậc hiện nay của gã là ngang nhau, nhưng làm nhân vật số 3 ở Thành ủy, khoảng cách đến chỗ ngồi Thị trưởng chỉ có một bước!
Nếu thật sự đảm nhiệm Phó Bí thư Thành ủy, cố gắng một phen, trước khi về hưu kiếm được đãi ngộ của cấp Phó Bộ cũng không phải giấc mộng.
Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này, đến khi về hưu có thể có đãi ngộ của một giám đốc cấp sở đã là tận cùng. Giám đốc sở và cấp Phó Bộ, khác biệt một trời một vực.
Lâm khang Tân trong lòng dậy sóng, gã cũng hiểu rằng, lời đề nghị của Bí thư Hạ rất mê hoặc, cũng là cạm bẫy. Nếu gã thực sự được Bí thư Hạ báo danh lên trên, như vậy về sau gã nhất định phải đi theo Hạ Bí thư, mọi chuyện đều phải làm theo lời Bí thư Hạ. Bằng không, Bí thư Hạ chẳng những là Phó Bí thư Tỉnh ủy, cũng là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, có thể đưa người lên, cũng có thể kéo người xuống.
- Thật sự là một vấn đề nan giải hóc búa.
Lâm Khang Tân tuyệt đối không nghĩ tới, gã chỉ ra mặt một lần, không ngờ lại đưa tới một tình thế khó xử như vậy.
Lâm Khang Tân đi rồi, Đường Thiên Vân lại nhân cơ hội tính kế cho Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói một câu:
- Nhị đào sát tam sĩ (dùng 2 trái đào để giết 3 dũng sĩ. Ví với việcmượn đao giết người – Xuân Thu Chiến Quốc). Bí thư Hạ, tôi lại cung cấp hai ứng viên nổi bật cho vị trí Phó Bí thư Thành ủy.
Hạ Tưởng hiện tại càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với vị thư ký bình thường trầm mặc ít lời nhưng một khi mở miệng liền có chủ ý này, liền nói:
- Nói thử nghe xem.
- Tần Vinh Hữu và Kiều Tân Phong. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Đường Thiên Vân khẽ cười, cho dù y cười rất kín đáo, nhưng Hạ Tưởng nhìn thế nào cũng cảm thấy bên trong khuôn mặt tươi cười ấy là một cảm giác nham hiểm.
Tần Vinh Hữu và Kiều Tân Phong là người ra sao. Hạ Tưởng không có một chút ấn tượng nào, cũng khó trách Hạ Tưởng không biết họ là ai, với thân phận đường đường phó Bí thư Tỉnh ủy như hắn, Tần Vinh Hữu và Kiều Tân Phong quả thật là vô danh tiểu tốt.
Khi Đường Thiên Vân nói ra thân phận thật sự của Tần Vinh Hữu và Kiều Tân Phong, Hạ Tưởng càng thêm kiên định quan điểm của mình, sự nham hiểm và dụng tâm trong kế sách của Đường Thiên Vân, rất được lòng hắn.
- Tần Vinh Hữu là Chủ tịch khu Lam Thiên trong thành Dương. Trước kia gã là thư ký của Bí thư Mưu. Kiều Tân Phong là Trưởng thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, cũng là người của Chủ tịch tỉnh Khang.
Tính cách của Đường Thiên Vân và Ngô Thiên Tiếu vừa lúc tương phản, y nói chuyện đơn giản trực tiếp, không bao giờ nhiều lời.
Sau khi Đường Thiên Vân trở về chỗ ngồi của mình, ý cười trên mặt của Hạ Tưởng vẫn chưa tắt. Bên ngoài Đường Thiên Vân tuy trầm mặc ít lời, nhưng ánh mắt quan sát thế cục và tâm kế của y khiến Hạ Tưởng tán thưởng không ngớt trong lòng.
Được, liền làm như vậy! Hạ Tưởng cầm điện thoại, hắn phải bố trí thêm một cạm bẫy trước khi Ngô Công Tử phản kích.